Mắt Đậu Đậu như dán lên linh thạch, vừa nghe Cửu Ca nói như vậy, phi thường gian nan nghiến răng nghiêng đầu, “Không được!”
Cửu Ca nhướn mày, lại lấy ra một khối nữa.
Đậu Đậu do dự, nhưng rất nhanh đã kiên định, gần như giậm chân vội vàng tỏ thái độ, “Không được không được không được!”
Sợ còn nhìn nữa sẽ không khống chế được sức lực hồng hoang trong cơ thể mà gào lên tôi sinh.
Thật ra với tốc độ tu luyện bây giờ của cô, muốn tu thành đạo sĩ bắt yêu Tử Anh lấy trứng rắn ra, còn không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa. Nói không chừng cô còn chưa tu thành đạo sĩ bắt yêu Tử Anh thì hai quả trứng này đã ra đời rồi.
Cho nên...
Không được! Cô là đạo sĩ bắt yêu! Đạo sĩ bắt yêu có thiên phú nhất trong lịch sử! Cô quyết không thể khuất phục trước thế lực gian ác được.
Nhưng mà Yêu Nghiệt gian lận với cô, cô chỉ cần cầm trứng, linh lực sẽ bị nuốt. Mang trứng rắn dây dưa ngày tháng, còn không bằng cầm linh thạch của hắn sinh trứng ra, lập tức kết thúc đoạn lịch sử đen tối này còn hơn.
Nhưng mà...
“Sinh trứng rồi, tôi sẽ lấy Thiên vấn giúp em, được không?”
Một câu nói nhẹ nhàng của Cửu Ca, trong nháy mắt Đậu Đậu không nhưng nhị gì nữa.
“Được, tôi sinh! Nhưng sau khi tôi sinh xong, anh phải lập tức mang trứng cút đi. Đồng thời bảo đảm không tạo cảm giác tồn tại nữa.”
Cửu Ca nhướn mày, Đậu Đậu rèn sắt khi còn nóng, “Nếu không được thì anh mau cút đi. Dù sao tôi cũng có cách lấy trứng ra. Cùng lắm chết thì chết, mười tám năm sau lại là một anh hùng.”
Vẻ mặt Cửu Ca u ám, rất nhanh quyết định xong, “Tôi đồng ý mang con đi.”
Nghe rõ ràng nhé, hắn không đồng ý mang trứng đi. Sinh trứng ra thì phải ấp trứng, ấp trứng rồi thì phải đợi đứa bé đứt đuôi rắn...
Đến lúc đó, sẽ không phải do cô định đoạt nữa.
Nhìn thấy tia ưu thương lóe lên trong mắt Yêu Nghiệt, Đậu Đậu không nhịn được mà suy đoán, là câu nào của cô đã làm hắn tổn thương rồi hả?
Ừ... Nhất định là sợ cô lấy trứng ra.
Ưu sầu như vậy, chẳng lẽ cô lấy trứng ra sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng sao?
Chẳng lẽ... hắn thiến rồi?
Bởi vì mất chức năng sinh sản, cho nên trứng trong bụng cô mà mất sẽ tuyệt hậu. Cho nên vì nối dõi tông đường, dù cô xấu xí như vậy, hắn cũng đặc biệt quý trọng trứng trong bụng cô. Trong nháy mắt Đậu Đậu đã tưởng tượng ra một bộ phim luân lý gia đình, tương đối đồng tình nhìn Cửu Ca, “Anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh tuyệt hậu đâu. Nếu tôi đã đồng ý với anh rồi thì nhất định sẽ chăm sóc bọn chúng thật tốt.”
Cửu Ca, “...”
Vừa xảy ra chuyện gì thế?
Đậu Đậu cố gắng nhón chân lên, tỏ vẻ từng trải vỗ vỗ vai Cửu Ca, “Không sao không sao, đừng vội. Tôi sẽ không có thành kiến với anh đâu.”
Cửu Ca, “... Ừ.” Nghe không hiểu cũng phải đáp lời trước đã.
Ngộ nhỡ vì hắn nghe không hiểu mà cô cảm thấy không có gì để nói với hắn, vậy con đường theo đuổi vợ của hắn chẳng phải là càng lận đận hơn sao?
Nhưng mà có thành kiến cái gì, ý cô là__ Không để tâm hắn là yêu à?
Đậu Đậu vỗ vai Cửu Ca xong cảm thấy trầy trật, có điều nhìn sắc mặt hắn đã khá hơn nhiều rồi, chắc vẫn chưa mất đi hy vọng đối với yêu sinh. Nếu như đoán không lầm, hắn là một con yêu lương thiện. Cũng tốt, như vậy sau này cô cũng không cần mất công bắt hắn nữa.
Chỉ có điều, giao dịch với yêu nói ra có chút khó nghe. Ừ, kiên quyết không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu không thanh danh một đời của cô__Được rồi, thanh danh một đời của cô đã sớm bị huỷ lúc nghẹn chết rồi!
“Này, Yêu Nghiệt, hai quả trứng này lúc nào sẽ ra đời thế?”
Cửu Ca lắc đầu, “Không biết.”
“Không biết?” Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, “Trứng của anh mà anh nói không biết? Sao anh có thể không biết chứ!”
“Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm.”
Giọng nói Yêu Nghiệt không chút gợn sóng, nhưng cái tai bị che dưới mũ lại khẽ đỏ lên.
Cửu Ca nhướn mày, lại lấy ra một khối nữa.
Đậu Đậu do dự, nhưng rất nhanh đã kiên định, gần như giậm chân vội vàng tỏ thái độ, “Không được không được không được!”
Sợ còn nhìn nữa sẽ không khống chế được sức lực hồng hoang trong cơ thể mà gào lên tôi sinh.
Thật ra với tốc độ tu luyện bây giờ của cô, muốn tu thành đạo sĩ bắt yêu Tử Anh lấy trứng rắn ra, còn không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa. Nói không chừng cô còn chưa tu thành đạo sĩ bắt yêu Tử Anh thì hai quả trứng này đã ra đời rồi.
Cho nên...
Không được! Cô là đạo sĩ bắt yêu! Đạo sĩ bắt yêu có thiên phú nhất trong lịch sử! Cô quyết không thể khuất phục trước thế lực gian ác được.
Nhưng mà Yêu Nghiệt gian lận với cô, cô chỉ cần cầm trứng, linh lực sẽ bị nuốt. Mang trứng rắn dây dưa ngày tháng, còn không bằng cầm linh thạch của hắn sinh trứng ra, lập tức kết thúc đoạn lịch sử đen tối này còn hơn.
Nhưng mà...
“Sinh trứng rồi, tôi sẽ lấy Thiên vấn giúp em, được không?”
Một câu nói nhẹ nhàng của Cửu Ca, trong nháy mắt Đậu Đậu không nhưng nhị gì nữa.
“Được, tôi sinh! Nhưng sau khi tôi sinh xong, anh phải lập tức mang trứng cút đi. Đồng thời bảo đảm không tạo cảm giác tồn tại nữa.”
Cửu Ca nhướn mày, Đậu Đậu rèn sắt khi còn nóng, “Nếu không được thì anh mau cút đi. Dù sao tôi cũng có cách lấy trứng ra. Cùng lắm chết thì chết, mười tám năm sau lại là một anh hùng.”
Vẻ mặt Cửu Ca u ám, rất nhanh quyết định xong, “Tôi đồng ý mang con đi.”
Nghe rõ ràng nhé, hắn không đồng ý mang trứng đi. Sinh trứng ra thì phải ấp trứng, ấp trứng rồi thì phải đợi đứa bé đứt đuôi rắn...
Đến lúc đó, sẽ không phải do cô định đoạt nữa.
Nhìn thấy tia ưu thương lóe lên trong mắt Yêu Nghiệt, Đậu Đậu không nhịn được mà suy đoán, là câu nào của cô đã làm hắn tổn thương rồi hả?
Ừ... Nhất định là sợ cô lấy trứng ra.
Ưu sầu như vậy, chẳng lẽ cô lấy trứng ra sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng sao?
Chẳng lẽ... hắn thiến rồi?
Bởi vì mất chức năng sinh sản, cho nên trứng trong bụng cô mà mất sẽ tuyệt hậu. Cho nên vì nối dõi tông đường, dù cô xấu xí như vậy, hắn cũng đặc biệt quý trọng trứng trong bụng cô. Trong nháy mắt Đậu Đậu đã tưởng tượng ra một bộ phim luân lý gia đình, tương đối đồng tình nhìn Cửu Ca, “Anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh tuyệt hậu đâu. Nếu tôi đã đồng ý với anh rồi thì nhất định sẽ chăm sóc bọn chúng thật tốt.”
Cửu Ca, “...”
Vừa xảy ra chuyện gì thế?
Đậu Đậu cố gắng nhón chân lên, tỏ vẻ từng trải vỗ vỗ vai Cửu Ca, “Không sao không sao, đừng vội. Tôi sẽ không có thành kiến với anh đâu.”
Cửu Ca, “... Ừ.” Nghe không hiểu cũng phải đáp lời trước đã.
Ngộ nhỡ vì hắn nghe không hiểu mà cô cảm thấy không có gì để nói với hắn, vậy con đường theo đuổi vợ của hắn chẳng phải là càng lận đận hơn sao?
Nhưng mà có thành kiến cái gì, ý cô là__ Không để tâm hắn là yêu à?
Đậu Đậu vỗ vai Cửu Ca xong cảm thấy trầy trật, có điều nhìn sắc mặt hắn đã khá hơn nhiều rồi, chắc vẫn chưa mất đi hy vọng đối với yêu sinh. Nếu như đoán không lầm, hắn là một con yêu lương thiện. Cũng tốt, như vậy sau này cô cũng không cần mất công bắt hắn nữa.
Chỉ có điều, giao dịch với yêu nói ra có chút khó nghe. Ừ, kiên quyết không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu không thanh danh một đời của cô__Được rồi, thanh danh một đời của cô đã sớm bị huỷ lúc nghẹn chết rồi!
“Này, Yêu Nghiệt, hai quả trứng này lúc nào sẽ ra đời thế?”
Cửu Ca lắc đầu, “Không biết.”
“Không biết?” Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, “Trứng của anh mà anh nói không biết? Sao anh có thể không biết chứ!”
“Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm.”
Giọng nói Yêu Nghiệt không chút gợn sóng, nhưng cái tai bị che dưới mũ lại khẽ đỏ lên.
/1918
|