Cô ở đây lo lắng cho khẩu phần ăn của con gái, hắn thì hay rồi, như không có chuyện gì, còn ở đó mà nghịch ti vi!
Tức chết cô!
Nếu như không phải hắn cả ngày léo nhéo thì có thể có nhiều kẻ thù như vậy sao, có thể khiến cho người ta hại hắn à?
Sắc mặt Đậu Đậu rất khó coi, ‘Sở Minh Hiên’ gãi đầu, “Đợi chút nữa thôi, anh sắp lắp xong rồi, lắp xong anh sẽ đi ngay.”
Đậu Đậu: “....”
Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi!
Cô không nên cho rằng Lão Cửu nhà cô có EQ cao hơn so với những đàn ông khác. Trước kia hắn quan tâm dịu dàng bá đạo phúc hắc ấu trĩ vô lại, hại cô còn tưởng hắn mặc dù là một kẻ thần kinh tâm thần phân liệt, nhưng dù sao cũng là một cao thủ có EQ cao.
Bây giờ xem ra, tất cả đều xây dựng trên nền móng hắn thể nhìn thấu được tâm tư của cô.
Không có cái nền móng này nữa, hắn cũng không khác gì nam sinh ngây thơ bình thường, ngu ngu ngốc ngốc, nói chuyện với hắn như đàn gảy tai trâu!
Có điều, điều này cũng vừa vặn chứng minh tình cảm của Lão Cửu nhà cô trừ cô ra là chưa có kinh nghiệm gì đúng không?
Đậu Đậu an ủi mình, sau đó đi tới bên cạnh hắn, “Để tôi, anh đi xem cái tỷ lệ đổi đó đi…”
“Được rồi!”
‘Sở Minh Hiên’ đột nhiên lên tiếng ngắt lời Đậu Đậu, bật công tắc ti vi mở đến kênh thiếu nhi, rồi lập tức vui tươi hớn hở chạy đi xem bảng quy đổi.
Đậu Đậu nhìn chằm chằm sói xám trên ti vi, hiểu ra điều gì, lập tức không biết làm sao.
Xem ra là cô hiểu lầm hắn rồi.
Không phải là hắn không quan tâm đến vấn đề khẩu phần lương thực của con gái, mà là cảm thấy nên dỗ con gái trước rồi hãy nói.
Quả nhiên, nhìn thấy cừu vui vẻ và sói xám, mắt Viên Viên lập tức sáng lên.
Từ lúc Biển Biển đi lạc đến lúc cô cãi nhau đoạn tuyệt với tên giả mạo, rồi đến lúc chuyển nhà đến Cục bắt yêu, biến cố lớn như vậy, Viên Viên mặc dù mơ hồ, nhưng tuyệt đối không ngốc.
Nó biết tâm tình cô không tốt, cho nên cả đường đều yên lặng, vào phòng 233, nhìn thấy Tiểu Đoan lấy đồ chơi của nó ra, cũng không giống như trước lập tức qua chơi nữa.
Những thứ này, cô đều để ý cả, nhưng hết cách rồi, chuyện đã như vậy, cô nhất định phải tách khỏi tên giả mạo đó.
Cho nên, đối với Viên Viên, cô nghĩ chỉ cần quen hoàn cảnh, thích ứng là được.
Không ngờ vẫn là cha ruột nó có cách...
Đậu Đậu cảm khái không ngừng, nhìn xung quanh phòng 233, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra thì cũng không cần dọn dẹp gì cả, Thượng Vân Tiêu và Tiểu Đoan cơ bản đều đã thu dọn xong rồi, chỉ còn lại một ít quần áo gì đó không tiện nên để lại cho cô tự dọn thôi.
Đợi cô dọn dẹp gần xong, ‘Sở Minh Hiên’ cũng quay lại.
Lúc hắn trở lại, Đậu Đậu đang dọn dẹp nhà tắm.
Viên Viên nằm bò trên giường lớn mắt không chớp nhìn chằm chằm ti vi, thấy ‘Sở Minh Hiên’ trở lại, nó lập tức ném cho hắn một ánh mắt cao ngạo lạnh lùng, “Hừ!”
‘Sở Minh Hiên’ đần mặt ra, “Viên Viên, con hừ chú làm gì chứ? Hình như chú chưa động đến con mà?”
Viên Viên tức giận, “Nếu không phải chú, thì ba… không đi!”
Giọng nói của nó rất non nớt, không nói ra được câu từ hoàn chỉnh, nhưng những chữ then chốt thì đều biểu đạt chính xác.
Nếu không phải do cái tên xấu xa này, ba sẽ không đi!
Cha ruột của nó ngẩn ra một chút, lập tức khó chịu.
Cái gì gọi là không phải tại hắn cha của nó sẽ không đi chứ?
Hắn mới là cha ruột của nó biết không hả!
Mặc dù bây giờ đúng là hắn mang vẻ ngoài của Sở Minh Hiên, nhưng sớm muộn hắn cũng sẽ đổi trở về thôi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải con trai đã nhận ra rồi à?
Sao đến chỗ con gái...
Được rồi, hắn quên mất, con gái giống người nhiều hơn, đối với hồn khí huyết khí thì không nhạy cảm bằng con trai.
Cho nên nhận sai hắn hình như cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, ‘Sở Minh Hiên’ thở dài, sau đó lấy một cái kẹo trái cây từ trong túi ra, chậm rãi đảo một vòng trước mặt Viên Viên.
Tức chết cô!
Nếu như không phải hắn cả ngày léo nhéo thì có thể có nhiều kẻ thù như vậy sao, có thể khiến cho người ta hại hắn à?
Sắc mặt Đậu Đậu rất khó coi, ‘Sở Minh Hiên’ gãi đầu, “Đợi chút nữa thôi, anh sắp lắp xong rồi, lắp xong anh sẽ đi ngay.”
Đậu Đậu: “....”
Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi!
Cô không nên cho rằng Lão Cửu nhà cô có EQ cao hơn so với những đàn ông khác. Trước kia hắn quan tâm dịu dàng bá đạo phúc hắc ấu trĩ vô lại, hại cô còn tưởng hắn mặc dù là một kẻ thần kinh tâm thần phân liệt, nhưng dù sao cũng là một cao thủ có EQ cao.
Bây giờ xem ra, tất cả đều xây dựng trên nền móng hắn thể nhìn thấu được tâm tư của cô.
Không có cái nền móng này nữa, hắn cũng không khác gì nam sinh ngây thơ bình thường, ngu ngu ngốc ngốc, nói chuyện với hắn như đàn gảy tai trâu!
Có điều, điều này cũng vừa vặn chứng minh tình cảm của Lão Cửu nhà cô trừ cô ra là chưa có kinh nghiệm gì đúng không?
Đậu Đậu an ủi mình, sau đó đi tới bên cạnh hắn, “Để tôi, anh đi xem cái tỷ lệ đổi đó đi…”
“Được rồi!”
‘Sở Minh Hiên’ đột nhiên lên tiếng ngắt lời Đậu Đậu, bật công tắc ti vi mở đến kênh thiếu nhi, rồi lập tức vui tươi hớn hở chạy đi xem bảng quy đổi.
Đậu Đậu nhìn chằm chằm sói xám trên ti vi, hiểu ra điều gì, lập tức không biết làm sao.
Xem ra là cô hiểu lầm hắn rồi.
Không phải là hắn không quan tâm đến vấn đề khẩu phần lương thực của con gái, mà là cảm thấy nên dỗ con gái trước rồi hãy nói.
Quả nhiên, nhìn thấy cừu vui vẻ và sói xám, mắt Viên Viên lập tức sáng lên.
Từ lúc Biển Biển đi lạc đến lúc cô cãi nhau đoạn tuyệt với tên giả mạo, rồi đến lúc chuyển nhà đến Cục bắt yêu, biến cố lớn như vậy, Viên Viên mặc dù mơ hồ, nhưng tuyệt đối không ngốc.
Nó biết tâm tình cô không tốt, cho nên cả đường đều yên lặng, vào phòng 233, nhìn thấy Tiểu Đoan lấy đồ chơi của nó ra, cũng không giống như trước lập tức qua chơi nữa.
Những thứ này, cô đều để ý cả, nhưng hết cách rồi, chuyện đã như vậy, cô nhất định phải tách khỏi tên giả mạo đó.
Cho nên, đối với Viên Viên, cô nghĩ chỉ cần quen hoàn cảnh, thích ứng là được.
Không ngờ vẫn là cha ruột nó có cách...
Đậu Đậu cảm khái không ngừng, nhìn xung quanh phòng 233, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra thì cũng không cần dọn dẹp gì cả, Thượng Vân Tiêu và Tiểu Đoan cơ bản đều đã thu dọn xong rồi, chỉ còn lại một ít quần áo gì đó không tiện nên để lại cho cô tự dọn thôi.
Đợi cô dọn dẹp gần xong, ‘Sở Minh Hiên’ cũng quay lại.
Lúc hắn trở lại, Đậu Đậu đang dọn dẹp nhà tắm.
Viên Viên nằm bò trên giường lớn mắt không chớp nhìn chằm chằm ti vi, thấy ‘Sở Minh Hiên’ trở lại, nó lập tức ném cho hắn một ánh mắt cao ngạo lạnh lùng, “Hừ!”
‘Sở Minh Hiên’ đần mặt ra, “Viên Viên, con hừ chú làm gì chứ? Hình như chú chưa động đến con mà?”
Viên Viên tức giận, “Nếu không phải chú, thì ba… không đi!”
Giọng nói của nó rất non nớt, không nói ra được câu từ hoàn chỉnh, nhưng những chữ then chốt thì đều biểu đạt chính xác.
Nếu không phải do cái tên xấu xa này, ba sẽ không đi!
Cha ruột của nó ngẩn ra một chút, lập tức khó chịu.
Cái gì gọi là không phải tại hắn cha của nó sẽ không đi chứ?
Hắn mới là cha ruột của nó biết không hả!
Mặc dù bây giờ đúng là hắn mang vẻ ngoài của Sở Minh Hiên, nhưng sớm muộn hắn cũng sẽ đổi trở về thôi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải con trai đã nhận ra rồi à?
Sao đến chỗ con gái...
Được rồi, hắn quên mất, con gái giống người nhiều hơn, đối với hồn khí huyết khí thì không nhạy cảm bằng con trai.
Cho nên nhận sai hắn hình như cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, ‘Sở Minh Hiên’ thở dài, sau đó lấy một cái kẹo trái cây từ trong túi ra, chậm rãi đảo một vòng trước mặt Viên Viên.
/1918
|