Nhưng mà lý do này cũng không thể thuyết phục được Lạc Lê, thậm chí đến chính cô cũng không thuyết phục được mình.
Nhưng nếu như cô không đi, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn người đàn ông nhà mình bị một người phụ nữ khác phi lễ sao?
Mặc dù Trương Nhược Nam nhìn thật sự không giống một người phụ nữ, nhưng cô ấy có không giống thế nào thì cũng là một người phụ nữ!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức bế con gái ngồi trên bàn đang bốc bún ăn, không cần biết đúng sai, nhất định phải đi theo xem xem.
Lạc Lê cau mày, đứng lên, cũng đi theo.
Hắn luôn cảm thấy, Đậu Đậu đối với Sở Minh Hiên... quan tâm quá mức. Loại quan tâm này đột nhiên xuất hiện, không sao nói rõ, căn bản không tìm được lý do. Giống như là cô bất ngờ chán ghét Xà yêu, bất luận thế nào cũng không tìm được ngọn nguồn vậy.
Lạc Lê đi theo sau lưng Đậu Đậu, nhìn thấy Viên Viên nằm trên vai Đậu Đậu quan sát hắn, hắn lập tức kéo ra một nụ cười giản dị dễ gần. Sau đó suy nghĩ một chút, lại lấy một viên linh quả to bằng quả cà chua trong nhẫn ra, nói, “Ăn đi.”
Viên Viên nhìn linh quả, lại nghĩ đến lời hôm nay mẹ đã nói với nó, vừa định lắc đầu nói không ăn thì đã nghe thấy mẹ nói, “Viên Viên, cám ơn chú đi.”
Mặc dù linh quả trong tay Lạc Lê nhỏ hơn linh quả trước kia Viên Viên ăn nhiều, nhưng cũng không còn cách nào khác cả.
Ai bảo tài sản của Lão Cửu đều ở hết chỗ tên giả mạo đó chứ?
Nhỏ thì nhỏ, còn tốt hơn không có đúng không?
Đậu Đậu lên tiếng, Viên Viên cũng nghe lời nhận lấy, chỉ có điều trong lòng nó nhớ đến lời Biển Biển đã từng nói.
Nó biết cái ông chú này là người xấu, người xấu muốn ngủ với vợ của cha bắt con của cha!
Nó chính là con của cha!
Cái chú này cho nó ăn linh quả, mục đích cuối cùng vẫn là muốn bắt nó thôi.
Nó tuyệt đối sẽ không bị mắc lừa đâu!
Đúng lúc Viên Viên thở hổn hển cắn từng miếng từng miếng linh quả, Đậu Đậu bế lấy nó, đi đến phòng y tế của Trương Nhược Nam.
Phòng y tế của Trương Nhược Nam giống như một cái bệnh viện mô hình nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Trước kia lúc đỡ đẻ giúp Kim San sinh cái thai quỷ là ở phòng khách tòa nhà hành chính, lúc đó Trương Nhược Nam không có ở đây, cô ta đi làm nhiệm vụ. Còn nội dung nhiệm vụ… ghép tim giúp thủ trưởng già đã về hưu của quân khu.
Trương Nhược Nam tuyệt đối là một người xứng đáng với chức vụ đạo sĩ bắt yêu hệ chữa bệnh, mặc dù là một tán tu nhưng cô ấy lại là tiến sĩ tốt nghiệp y khoa. Cái chức tiến sĩ này của cô ta có giá cao hơn cái chức tiến sĩ của Bạch Linh nhiều.
“Cởi quần ra tôi xem nào!”
Là giọng của Trương Nhược Nam, cách một cánh cửa gỗ truyền tới rõ ràng.
Đậu Đậu giơ tay lên vừa định mở cửa, đã bị Lạc Lê gọi lại, “Nhược Nam đang kiểm tra cho cậu ta, em không tiện vào đâu.”
Đậu Đậu dừng lại, căng thẳng đợi ở bên ngoài.
Cự tuyệt đi, dù sao cũng không phải là cơ thể của hắn, sớm muộn cũng sẽ đổi trở về thôi. Cự tuyệt đi!
Có lẽ là ý niệm của Đậu Đậu quá mạnh mẽ, một giây tiếp theo, trong phòng liền truyền tới tiếng của ‘Sở Minh Hiên’.
Hắn nói, “Không!”
“Sở Minh Hiên, tôi là bác sĩ, trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, bệnh nhân thì không có giới tính.”
“Vậy cũng không được!”
“Ha, nói thật cho cậu biết nhé, Trương Nhược Nam tôi nhìn công cụ của đàn ông, không một nghìn cũng đến tám trăm rồi. Cởi quần ra nằm lên giường, đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba!”
“Cô đừng qua đây, cô đừng qua đây! Á!”
‘Sở Minh Hiên’ đột nhiên kêu lên thảm thiết, Đậu Đậu không nói hai lời mở cửa, nhưng kéo hai lần đều không ra, cô thô bạo đạp một cước vẹo cả cửa.
Nhưng nếu như cô không đi, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn người đàn ông nhà mình bị một người phụ nữ khác phi lễ sao?
Mặc dù Trương Nhược Nam nhìn thật sự không giống một người phụ nữ, nhưng cô ấy có không giống thế nào thì cũng là một người phụ nữ!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức bế con gái ngồi trên bàn đang bốc bún ăn, không cần biết đúng sai, nhất định phải đi theo xem xem.
Lạc Lê cau mày, đứng lên, cũng đi theo.
Hắn luôn cảm thấy, Đậu Đậu đối với Sở Minh Hiên... quan tâm quá mức. Loại quan tâm này đột nhiên xuất hiện, không sao nói rõ, căn bản không tìm được lý do. Giống như là cô bất ngờ chán ghét Xà yêu, bất luận thế nào cũng không tìm được ngọn nguồn vậy.
Lạc Lê đi theo sau lưng Đậu Đậu, nhìn thấy Viên Viên nằm trên vai Đậu Đậu quan sát hắn, hắn lập tức kéo ra một nụ cười giản dị dễ gần. Sau đó suy nghĩ một chút, lại lấy một viên linh quả to bằng quả cà chua trong nhẫn ra, nói, “Ăn đi.”
Viên Viên nhìn linh quả, lại nghĩ đến lời hôm nay mẹ đã nói với nó, vừa định lắc đầu nói không ăn thì đã nghe thấy mẹ nói, “Viên Viên, cám ơn chú đi.”
Mặc dù linh quả trong tay Lạc Lê nhỏ hơn linh quả trước kia Viên Viên ăn nhiều, nhưng cũng không còn cách nào khác cả.
Ai bảo tài sản của Lão Cửu đều ở hết chỗ tên giả mạo đó chứ?
Nhỏ thì nhỏ, còn tốt hơn không có đúng không?
Đậu Đậu lên tiếng, Viên Viên cũng nghe lời nhận lấy, chỉ có điều trong lòng nó nhớ đến lời Biển Biển đã từng nói.
Nó biết cái ông chú này là người xấu, người xấu muốn ngủ với vợ của cha bắt con của cha!
Nó chính là con của cha!
Cái chú này cho nó ăn linh quả, mục đích cuối cùng vẫn là muốn bắt nó thôi.
Nó tuyệt đối sẽ không bị mắc lừa đâu!
Đúng lúc Viên Viên thở hổn hển cắn từng miếng từng miếng linh quả, Đậu Đậu bế lấy nó, đi đến phòng y tế của Trương Nhược Nam.
Phòng y tế của Trương Nhược Nam giống như một cái bệnh viện mô hình nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Trước kia lúc đỡ đẻ giúp Kim San sinh cái thai quỷ là ở phòng khách tòa nhà hành chính, lúc đó Trương Nhược Nam không có ở đây, cô ta đi làm nhiệm vụ. Còn nội dung nhiệm vụ… ghép tim giúp thủ trưởng già đã về hưu của quân khu.
Trương Nhược Nam tuyệt đối là một người xứng đáng với chức vụ đạo sĩ bắt yêu hệ chữa bệnh, mặc dù là một tán tu nhưng cô ấy lại là tiến sĩ tốt nghiệp y khoa. Cái chức tiến sĩ này của cô ta có giá cao hơn cái chức tiến sĩ của Bạch Linh nhiều.
“Cởi quần ra tôi xem nào!”
Là giọng của Trương Nhược Nam, cách một cánh cửa gỗ truyền tới rõ ràng.
Đậu Đậu giơ tay lên vừa định mở cửa, đã bị Lạc Lê gọi lại, “Nhược Nam đang kiểm tra cho cậu ta, em không tiện vào đâu.”
Đậu Đậu dừng lại, căng thẳng đợi ở bên ngoài.
Cự tuyệt đi, dù sao cũng không phải là cơ thể của hắn, sớm muộn cũng sẽ đổi trở về thôi. Cự tuyệt đi!
Có lẽ là ý niệm của Đậu Đậu quá mạnh mẽ, một giây tiếp theo, trong phòng liền truyền tới tiếng của ‘Sở Minh Hiên’.
Hắn nói, “Không!”
“Sở Minh Hiên, tôi là bác sĩ, trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, bệnh nhân thì không có giới tính.”
“Vậy cũng không được!”
“Ha, nói thật cho cậu biết nhé, Trương Nhược Nam tôi nhìn công cụ của đàn ông, không một nghìn cũng đến tám trăm rồi. Cởi quần ra nằm lên giường, đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba!”
“Cô đừng qua đây, cô đừng qua đây! Á!”
‘Sở Minh Hiên’ đột nhiên kêu lên thảm thiết, Đậu Đậu không nói hai lời mở cửa, nhưng kéo hai lần đều không ra, cô thô bạo đạp một cước vẹo cả cửa.
/1918
|