“Đừng có ý gì với cô ấy.”
“Không khéo đã có rồi. Chỉ có điều...”
Trương Nhược Nam nói tới chỗ này thì dừng một chút, làm ra vẻ không biết làm sao nhún vai, “Hình như cô ấy tương đối thích tên thái giám bên trong đó.”
Lạc Lê bị Trương Nhược Nam làm cho tức điên, “Trương Nhược Nam! Cô đừng có ăn nói linh tinh!”
“Tôi biết tên tôi gào to lên nghe sẽ rất hay, nhưng Lão đại cũng không cần gọi lớn như vậy gọi nhiều lần như vậy chứ?”
Giọng Trương Nhược Nam vui vẻ, “Nếu như có một ngày tôi yêu cô ấy, hy vọng Lão đại có thể chịu đựng từ bỏ tình yêu. Chậc, không đúng, người ta bây giờ còn chưa phải là của anh nữa, muốn từ bỏ cũng không cần anh từ bỏ đúng không?”
Nói xong không đợi Lạc Lê phản ứng, cô ấy giơ tay lên gõ gõ cái kết giới giống như kính thủy tinh mờ, gân giọng hô to, “Này, Đậu Đậu, cô xem xong chưa thế? Hình dáng thế nào… Khụ, triệu chứng thế nào?”
Cô ấy đã nhìn thấy kết giới này rồi, cũng chỉ là ngăn cách thị giác mà thôi, âm thanh vẫn có thể xuyên vào được.
“Sắp… sắp rồi.”
Đậu Đậu mặt đỏ tới mang tai trả lời một câu, từng bước một đến gần ‘Sở Minh Hiên’, tay run run bám lên thắt lưng của hắn.
Thắt lưng màu đen rất phổ thông, bàn tay nhẵn mịn trắng nõn của Đậu Đậu đặt lên, vô cùng rõ ràng.
Tai ‘Sở Minh Hiên’ đỏ lên đáng nghi, hắn nhẹ nắm lấy tay Đậu Đậu, giọng khàn khàn gọi một câu: “Đậu Đậu.”
Tim Đậu Đậu đập nhanh như trống đánh, xoạch một tiếng, đẩy móc khóa thắt lưng ra.
Lạc Lê ở bên ngoài nghe mà lòng như lửa đốt, “Không cần khám nữa! Đậu Đậu, anh nói không cần khám nữa!”
Đậu Đậu thở phào, vừa định rút tay ra, ‘Sở Minh Hiên’ đã cầm chặt lấy cổ tay cô, dùng sức ngồi dậy. Hắn dùng ánh mắt đỏ thẫm nhìn cô, hô hấp nặng nề, bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng mơ hồ mang nhiệt độ nóng bỏng.
“Không phải bị bệnh rồi chứ?”
“... Bị bệnh rồi.”
“Vậy sao anh lại...”
“Suỵt, cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”
‘Sở Minh Hiên’ ngồi dậy, cẩn thận ôm cô vào lòng.
Một lúc lâu, hắn thở dài, “Đậu Đậu, chúng ta mau thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu đi.”
Nhà quỷ số 81 Đế Đô, nghe giống như là một nguyên nhân chết rất hay. Nếu như Sở Minh Hiên chết ở đó, rất hợp tình, rất hợp lý.
“Vâng... hả?” Có liên quan gì đến thi chứng chỉ hành nghề bắt yêu chứ?
“Không có gì.”
“Anh đỡ rồi chứ?”
“... Chưa, hơi đau.”
Đậu Đậu căng thẳng, “Đau thật à?”
“Ừ, đau thật.”
Vốn dĩ bôi cái thuốc giảm đau tiêu viêm đó lên về cơ bản đã không còn ngoại thương nữa, chỉ có điều phế chính là phế, một khi động tình, vẫn rất khó chịu.
Sắc mặt ‘Sở Minh Hiên’ nhợt nhạt, mồ hôi lớn bằng hạt đỗ không ngừng chảy xuống hai bên thái dương.
Hắn không nói dối, cái nhận thức này khiến cho Đậu Đậu luống cuống tay chân, “Vậy anh cứ để cho em xem đi.”
“Không được.”
‘Sở Minh Hiên’ cầm tay cô, lần này rất kiên định, “Không cần xem.”
Hắn không muốn để cho cô nhìn thấy cơ thể của Sở Minh Hiên, cho dù bây giờ người dùng là hắn, hắn cũng không muốn.
Được rồi, hắn thừa nhận, vừa rồi có một khoảnh khắc hắn muốn để cho vợ xem. Dẫu sao, nhìn nhiều mới có thể biết rộng được.
Nhưng cuối cùng, ý muốn chiếm giữ vẫn thắng thế.
Cho nên hắn nhịn đau, nói với cô, “Không sao đâu, thật đấy!”
Đậu Đậu không tin, chỉ có điều đã chung chăn chung gối với hắn lâu như vậy, cô đại khái cũng hiểu hắn là cái đức hạnh gì. Không phải là hắn không có chuyện gì, hắn chính là giở trò, không muốn cho cô nhìn thấy cơ thể của Sở Minh Hiên.
Lại nói, đau trứng gì đó, cũng không phải do hắn tự gây ra sao?
Bản thân Sở Minh Hiên sẽ không bị thần kinh mà tự ngược mình như vậy. Người bị bệnh thần kinh vẫn luôn là Lão Cửu nhà cô.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhướn mày, “Vậy con yêu làm anh bị thương kia không phải là Lão Cửu nhà em chứ?”
“Hắn bây giờ không phải là nhà em rồi!”
“Không khéo đã có rồi. Chỉ có điều...”
Trương Nhược Nam nói tới chỗ này thì dừng một chút, làm ra vẻ không biết làm sao nhún vai, “Hình như cô ấy tương đối thích tên thái giám bên trong đó.”
Lạc Lê bị Trương Nhược Nam làm cho tức điên, “Trương Nhược Nam! Cô đừng có ăn nói linh tinh!”
“Tôi biết tên tôi gào to lên nghe sẽ rất hay, nhưng Lão đại cũng không cần gọi lớn như vậy gọi nhiều lần như vậy chứ?”
Giọng Trương Nhược Nam vui vẻ, “Nếu như có một ngày tôi yêu cô ấy, hy vọng Lão đại có thể chịu đựng từ bỏ tình yêu. Chậc, không đúng, người ta bây giờ còn chưa phải là của anh nữa, muốn từ bỏ cũng không cần anh từ bỏ đúng không?”
Nói xong không đợi Lạc Lê phản ứng, cô ấy giơ tay lên gõ gõ cái kết giới giống như kính thủy tinh mờ, gân giọng hô to, “Này, Đậu Đậu, cô xem xong chưa thế? Hình dáng thế nào… Khụ, triệu chứng thế nào?”
Cô ấy đã nhìn thấy kết giới này rồi, cũng chỉ là ngăn cách thị giác mà thôi, âm thanh vẫn có thể xuyên vào được.
“Sắp… sắp rồi.”
Đậu Đậu mặt đỏ tới mang tai trả lời một câu, từng bước một đến gần ‘Sở Minh Hiên’, tay run run bám lên thắt lưng của hắn.
Thắt lưng màu đen rất phổ thông, bàn tay nhẵn mịn trắng nõn của Đậu Đậu đặt lên, vô cùng rõ ràng.
Tai ‘Sở Minh Hiên’ đỏ lên đáng nghi, hắn nhẹ nắm lấy tay Đậu Đậu, giọng khàn khàn gọi một câu: “Đậu Đậu.”
Tim Đậu Đậu đập nhanh như trống đánh, xoạch một tiếng, đẩy móc khóa thắt lưng ra.
Lạc Lê ở bên ngoài nghe mà lòng như lửa đốt, “Không cần khám nữa! Đậu Đậu, anh nói không cần khám nữa!”
Đậu Đậu thở phào, vừa định rút tay ra, ‘Sở Minh Hiên’ đã cầm chặt lấy cổ tay cô, dùng sức ngồi dậy. Hắn dùng ánh mắt đỏ thẫm nhìn cô, hô hấp nặng nề, bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng mơ hồ mang nhiệt độ nóng bỏng.
“Không phải bị bệnh rồi chứ?”
“... Bị bệnh rồi.”
“Vậy sao anh lại...”
“Suỵt, cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”
‘Sở Minh Hiên’ ngồi dậy, cẩn thận ôm cô vào lòng.
Một lúc lâu, hắn thở dài, “Đậu Đậu, chúng ta mau thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu đi.”
Nhà quỷ số 81 Đế Đô, nghe giống như là một nguyên nhân chết rất hay. Nếu như Sở Minh Hiên chết ở đó, rất hợp tình, rất hợp lý.
“Vâng... hả?” Có liên quan gì đến thi chứng chỉ hành nghề bắt yêu chứ?
“Không có gì.”
“Anh đỡ rồi chứ?”
“... Chưa, hơi đau.”
Đậu Đậu căng thẳng, “Đau thật à?”
“Ừ, đau thật.”
Vốn dĩ bôi cái thuốc giảm đau tiêu viêm đó lên về cơ bản đã không còn ngoại thương nữa, chỉ có điều phế chính là phế, một khi động tình, vẫn rất khó chịu.
Sắc mặt ‘Sở Minh Hiên’ nhợt nhạt, mồ hôi lớn bằng hạt đỗ không ngừng chảy xuống hai bên thái dương.
Hắn không nói dối, cái nhận thức này khiến cho Đậu Đậu luống cuống tay chân, “Vậy anh cứ để cho em xem đi.”
“Không được.”
‘Sở Minh Hiên’ cầm tay cô, lần này rất kiên định, “Không cần xem.”
Hắn không muốn để cho cô nhìn thấy cơ thể của Sở Minh Hiên, cho dù bây giờ người dùng là hắn, hắn cũng không muốn.
Được rồi, hắn thừa nhận, vừa rồi có một khoảnh khắc hắn muốn để cho vợ xem. Dẫu sao, nhìn nhiều mới có thể biết rộng được.
Nhưng cuối cùng, ý muốn chiếm giữ vẫn thắng thế.
Cho nên hắn nhịn đau, nói với cô, “Không sao đâu, thật đấy!”
Đậu Đậu không tin, chỉ có điều đã chung chăn chung gối với hắn lâu như vậy, cô đại khái cũng hiểu hắn là cái đức hạnh gì. Không phải là hắn không có chuyện gì, hắn chính là giở trò, không muốn cho cô nhìn thấy cơ thể của Sở Minh Hiên.
Lại nói, đau trứng gì đó, cũng không phải do hắn tự gây ra sao?
Bản thân Sở Minh Hiên sẽ không bị thần kinh mà tự ngược mình như vậy. Người bị bệnh thần kinh vẫn luôn là Lão Cửu nhà cô.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhướn mày, “Vậy con yêu làm anh bị thương kia không phải là Lão Cửu nhà em chứ?”
“Hắn bây giờ không phải là nhà em rồi!”
/871
|