“Được được được, em biết là không phải rồi. Nhưng anh không muốn đau mãi thế chứ?”
‘Sở Minh Hiên’ á khẩu, hồi lâu thở dài, “Em đừng gần anh như vậy, anh sẽ không đau nữa.”
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng biết mặc dù là cơ thể của Sở Minh Hiên, nhưng người đau vẫn là hắn. Hơn nữa nghe nói đau trứng không khác nào đồng thời sinh 160 em bé cả. Cô không biết người bình thường sinh con đau thế nào, nhưng suy nghĩ một chút, cũng biết là sởn tóc gáy rồi… đó là bút chì 0.5 sinh em bé 2.0 đó!
Đậu Đậu cách xa hắn một chút, thấy hắn hành động như bình thường, lúc này mới mở kết giới ra.
Bên ngoài kết giới, Trương Nhược Nam và Lạc Lê vẫn giữ nguyên tư thế như trước khi cô tiến vào. Thấy hai người đi ra, Trương Nhược Nam nghiền ngẫm nhíu mày, khá có ý tứ, “Lâm trận bỏ chạy à? Xem ra vẫn là tôi phải ra tay rồi.”
Lời của Trương Nhược Nam mơ hồ ái muội, rất dễ khiến cho người ta nghĩ sai.
Đậu Đậu biết rõ cô ta cố ý nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt, “Không phải Thiếu soái nói không cần khám nữa sao?”
“Là anh nói thế.”
Lạc Lê khẳng định, thấy ‘Sở Minh Hiên’ áo quần chỉnh tề, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
“Lần sau anh khám cho cậu ta. Nếu như... cậu ta có thể sống mà trở về từ nhà quỷ số 81.”
‘Sở Minh Hiên’ không để ý tới Lạc Lê, yếu ớt nhìn Đậu Đậu tố cáo, “Em họ ~ anh ta uy hiếp anh!”
Đậu Đậu mới vừa bế con gái từ vòng tay ra, nghe ‘Sở Minh Hiên’ nói như vậy khóe miệng lập tức giật giật, “Người ta nói sự thật mà.”
Hai chữ người ta vừa thốt ra, cao thấp đã rõ.
Cái gì là người ta, người không quan trọng mới gọi là người ta.
Người mình, có ấu trĩ vô lại giở trò lưu manh thế nào thì vẫn là người mình.
‘Sở Minh Hiên’ được tiện nghi còn ra vẻ, tủi thân gọi, “Em họ ~”
“Chậc”, Đậu Đậu ghét bỏ nhìn hắn một cái, “Không còn sớm nữa, cùng tôi về ngủ thôi.”
“À ~ Cùng cô về ngủ hả ~”
Trương Nhược Nam lại nói chen vào, Lạc Lê hung hăng trừng cô ấy, “Trương Nhược Nam! Tôi ra lệnh cho cô chạy quanh Cục bắt yêu năm mươi vòng! Bây giờ, ngay lập tức!”
Trương Nhược Nam trợn to hai mắt, thấy Lạc Lê tức giận thật sự, cam chịu số phận xụ miệng, “Rõ...”
Thấy Trương Nhược Nam chào theo nghi thức quân đội rồi chạy ra ngoài, Lạc Lê cau mày, “Cô ấy chính là như vậy, em đừng để ý, cách xa cô ấy chút là được.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó bế con gái đi ra khỏi phòng y tế.
Rồi sau đó cùng ‘Sở Minh Hiên’ trở về, vừa đi ngang qua tòa nhà hành chính đã nghe thấy Trương Nhược Nam gào lên ở cửa Cục bắt yêu, “Cô là ai?”
Dưới ánh đèn mờ, hình như Trương Nhược Nam bị một người phụ nữ kéo lại. Người phụ nữ đó tóc tai bù xù, cả người trên dưới bẩn thỉu, còn dính không ít lá cây khô.
Lạc Lê nghe được động tĩnh, giơ tay lên bật đèn lớn ở cửa Cục bắt yêu, dưới ánh đèn sáng như ban ngày, Bạch Linh nhếch nhác hiện hình.
Đương nhiên rồi, nhếch nhác chỉ là quần chúng cắn hạt dưa như Đậu Đậu đánh giá đúng trọng tâm thôi. Người trong cuộc người ta chưa chắc đã cảm thấy như thế!
Thần tượng trong phim không phải đều thịnh hành chiêu đó sao, nữ chính bẩn thỉu, nam chính từ trên trời rơi xuống.
Xem ra Bạch Linh thông suốt rồi, không giả vờ chơi ngây thơ cao ngạo lạnh lùng nữa.
Được lắm được lắm, sách lược này cô cho điểm tuyệt đối.
Hiếm khi được một lần làm quần chúng cắn hạt dưa, tính xem kịch của Đậu Đậu rất cao.
Vì vậy cô ôm con gái đi tìm một góc độ xem kịch rõ nhất, kéo cái băng ghế nhỏ ra ngồi xuống.
Kết giới của Cục bắt yêu chỉ có người mình có thể vào, người ngoài muốn vào phải có người mình dẫn đường mới được.
Cho nên Bạch Linh không vào được, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Vừa rồi Lạc Lê phạt Trương Nhược Nam chạy năm mươi vòng quanh Cục bắt yêu, cho nên Trương Nhược Nam vừa ra đến cửa Cục bắt yêu liền bị Bạch Linh túm lấy cánh tay. Còn nhân cơ hội đẩy Trương Nhược Nam một cái, dùng Trương Nhược Nam làm người dẫn, thành công bước vào Cục bắt yêu.
Trương Nhược Nam ghét bỏ hất Bạch Linh mấy lần, thấy rõ mặt cô ta thì lập tức cũng đần mặt ra, “Bạch Linh?”
‘Sở Minh Hiên’ á khẩu, hồi lâu thở dài, “Em đừng gần anh như vậy, anh sẽ không đau nữa.”
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng biết mặc dù là cơ thể của Sở Minh Hiên, nhưng người đau vẫn là hắn. Hơn nữa nghe nói đau trứng không khác nào đồng thời sinh 160 em bé cả. Cô không biết người bình thường sinh con đau thế nào, nhưng suy nghĩ một chút, cũng biết là sởn tóc gáy rồi… đó là bút chì 0.5 sinh em bé 2.0 đó!
Đậu Đậu cách xa hắn một chút, thấy hắn hành động như bình thường, lúc này mới mở kết giới ra.
Bên ngoài kết giới, Trương Nhược Nam và Lạc Lê vẫn giữ nguyên tư thế như trước khi cô tiến vào. Thấy hai người đi ra, Trương Nhược Nam nghiền ngẫm nhíu mày, khá có ý tứ, “Lâm trận bỏ chạy à? Xem ra vẫn là tôi phải ra tay rồi.”
Lời của Trương Nhược Nam mơ hồ ái muội, rất dễ khiến cho người ta nghĩ sai.
Đậu Đậu biết rõ cô ta cố ý nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt, “Không phải Thiếu soái nói không cần khám nữa sao?”
“Là anh nói thế.”
Lạc Lê khẳng định, thấy ‘Sở Minh Hiên’ áo quần chỉnh tề, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
“Lần sau anh khám cho cậu ta. Nếu như... cậu ta có thể sống mà trở về từ nhà quỷ số 81.”
‘Sở Minh Hiên’ không để ý tới Lạc Lê, yếu ớt nhìn Đậu Đậu tố cáo, “Em họ ~ anh ta uy hiếp anh!”
Đậu Đậu mới vừa bế con gái từ vòng tay ra, nghe ‘Sở Minh Hiên’ nói như vậy khóe miệng lập tức giật giật, “Người ta nói sự thật mà.”
Hai chữ người ta vừa thốt ra, cao thấp đã rõ.
Cái gì là người ta, người không quan trọng mới gọi là người ta.
Người mình, có ấu trĩ vô lại giở trò lưu manh thế nào thì vẫn là người mình.
‘Sở Minh Hiên’ được tiện nghi còn ra vẻ, tủi thân gọi, “Em họ ~”
“Chậc”, Đậu Đậu ghét bỏ nhìn hắn một cái, “Không còn sớm nữa, cùng tôi về ngủ thôi.”
“À ~ Cùng cô về ngủ hả ~”
Trương Nhược Nam lại nói chen vào, Lạc Lê hung hăng trừng cô ấy, “Trương Nhược Nam! Tôi ra lệnh cho cô chạy quanh Cục bắt yêu năm mươi vòng! Bây giờ, ngay lập tức!”
Trương Nhược Nam trợn to hai mắt, thấy Lạc Lê tức giận thật sự, cam chịu số phận xụ miệng, “Rõ...”
Thấy Trương Nhược Nam chào theo nghi thức quân đội rồi chạy ra ngoài, Lạc Lê cau mày, “Cô ấy chính là như vậy, em đừng để ý, cách xa cô ấy chút là được.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó bế con gái đi ra khỏi phòng y tế.
Rồi sau đó cùng ‘Sở Minh Hiên’ trở về, vừa đi ngang qua tòa nhà hành chính đã nghe thấy Trương Nhược Nam gào lên ở cửa Cục bắt yêu, “Cô là ai?”
Dưới ánh đèn mờ, hình như Trương Nhược Nam bị một người phụ nữ kéo lại. Người phụ nữ đó tóc tai bù xù, cả người trên dưới bẩn thỉu, còn dính không ít lá cây khô.
Lạc Lê nghe được động tĩnh, giơ tay lên bật đèn lớn ở cửa Cục bắt yêu, dưới ánh đèn sáng như ban ngày, Bạch Linh nhếch nhác hiện hình.
Đương nhiên rồi, nhếch nhác chỉ là quần chúng cắn hạt dưa như Đậu Đậu đánh giá đúng trọng tâm thôi. Người trong cuộc người ta chưa chắc đã cảm thấy như thế!
Thần tượng trong phim không phải đều thịnh hành chiêu đó sao, nữ chính bẩn thỉu, nam chính từ trên trời rơi xuống.
Xem ra Bạch Linh thông suốt rồi, không giả vờ chơi ngây thơ cao ngạo lạnh lùng nữa.
Được lắm được lắm, sách lược này cô cho điểm tuyệt đối.
Hiếm khi được một lần làm quần chúng cắn hạt dưa, tính xem kịch của Đậu Đậu rất cao.
Vì vậy cô ôm con gái đi tìm một góc độ xem kịch rõ nhất, kéo cái băng ghế nhỏ ra ngồi xuống.
Kết giới của Cục bắt yêu chỉ có người mình có thể vào, người ngoài muốn vào phải có người mình dẫn đường mới được.
Cho nên Bạch Linh không vào được, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Vừa rồi Lạc Lê phạt Trương Nhược Nam chạy năm mươi vòng quanh Cục bắt yêu, cho nên Trương Nhược Nam vừa ra đến cửa Cục bắt yêu liền bị Bạch Linh túm lấy cánh tay. Còn nhân cơ hội đẩy Trương Nhược Nam một cái, dùng Trương Nhược Nam làm người dẫn, thành công bước vào Cục bắt yêu.
Trương Nhược Nam ghét bỏ hất Bạch Linh mấy lần, thấy rõ mặt cô ta thì lập tức cũng đần mặt ra, “Bạch Linh?”
/1918
|