Không đợi Đậu Đậu mắng, tên ngốc Diệp Tinh Trạch đó đã lạch bạch chạy tới, “Sư thúc, sao người lại ở đây? Con đang muốn đi tìm người.”
“Cậu hỏi tôi? Tôi còn phải hỏi cậu đấy? Giờ học sao cậu lại ở đó hả?”
Đậu Đậu hỏi ngược lại Diệp Tinh Trạch một câu, lặng lẽ nhìn về phía Yêu Nghiệt dùng khẩu hình hỏi, “Cậu ta không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là mất chút tiền tài thôi. Ngược lại là chủ nhân của chậu hoa kia, ngày chết không xa nữa rồi.”
Biết Diệp Tinh Trạch không sao, Đậu Đậu yên tâm không ít.
Tiếp theo chính là trách mắng, “Cậu không có việc cứ đến phòng làm việc của Đỗ Tử Đằng làm gì hả? Mau ném thứ trong tay đi cho tôi!”
Diệp Tinh Trạch hậm hực vứt lá cây cực giống đồng tiền xu trong tay đi, không dám nói với Đậu Đậu cậu đến chỗ có điều hoà chơi game.
“Hì hì, con buồn chán nên ra ngoài đi bộ một lúc.” Trời nóng bức, đi lang thang còn hơn ở trong phòng học.
Diệp Tinh Trạch nói xong, vội vàng mò thẻ ngân hàng nói sang chuyện khác, “Đây là tiền đổi từ chi phiếu của dì Sở ra. Tất cả đều ở đây, cho người này.”
Đậu Đậu đột nhiên có loại dự cảm xấu, nhận lấy thẻ ngân hàng ước lượng, lập tức phát điên.
Mẹ kiếp, hết rồi! Hết tiền rồi!
Trước kia cô đã gặp không ít loại chuyện này, lâu ngày trong thẻ ngân hàng có tiền hay không, có bao nhiêu tiền cô sờ một cái là có thể cảm ứng được. Trong tấm thẻ ngân hàng này không có gì hết.
Diệp Tinh Trạch lạnh sống lưng, vội vàng lui ra xa, “Cái đó… sư thúc, hôm nay người thật đẹp! Mủ trên mặt cũng kết vảy rồi thật đáng mừng, ha ha ha.”
Hỉ nộ vô thường như vậy, nhất định là Tiểu sư thúc của cậu.
“Diệp Tinh Trạch!”
Đậu Đậu rít ba chữ qua kẽ răng, hít sâu, lại hít sâu, “Sau này không có chuyện gì bớt đến văn phòng của Đỗ Tử Đằng đi.”
“Dạ, tại sao ạ?”
“Tại sao cái gì? Ông ta sắp chết rồi cậu biết không hả?”
“Ông ta sắp chết rồi…” Diệp Tinh Trạch gật đầu, lấy lại tinh thần thì lập tức lại ngơ ngác, “Cái gì? Ông ta sắp chết rồi á? Sư thúc người đừng trêu con nữa, đây là chuyện gì thế?”
Đậu Đậu nhìn về phía Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt lắc đầu với cô.
Sau đó Diệp Tinh Trạch định hỏi nữa, Đậu Đậu trực tiếp liếc cậu một cái, “Thiên cơ không thể tiết lộ. Cậu! Cút lên lớp ngay!”
Tên ngốc uất ức bĩu môi, “... Vâng.”
Sau khi Diệp Tinh Trạch đi rồi, Đậu Đậu nắm chặt thẻ ngân hàng ngẩn người ra. Yêu Nghiệt không biết ôm lấy cô từ sau lưng từ lúc nào, cánh tay mềm mại như ngọc lành lạnh dán lên bụng cô. Đậu Đậu theo bản năng giãy giụa, nhưng đối phương lại khẽ cắn dái tai cô thấp giọng cảnh cáo, “Đừng làm loạn.”
Rõ ràng tay hắn lạnh như băng nhưng dán lên bụng cô lại cực kỳ nóng bỏng. Yêu khí nồng nặc cuồn cuộn chảy vào, nhất thời cô lại có chút hốt hoảng...
“Đừng đến Đạo Linh Tự, nội trong ba ngày hồn phách của Cố Trường Sinh nhất định sẽ trở lại. Còn nữa, với tình hình của em bây giờ, không quản được chậu hoa Hữu Tiền kia đâu. Cho nên, đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, biết chưa?”
“Nhưng Đỗ Tử Đằng…”
Yêu Nghiệt ngắt lời, ung dung rút tấm thẻ trong tay cô ra, “Không có nhưng gì hết. Mồi nhử chỉ săn giết thú săn tham lam nhất. Nếu như ông ta không tham, hoa yêu cũng sẽ không tìm tới ông ta.”
Đậu Đậu mờ mịt nhìn hắn, lại bị ngón tay thon dài của hắn che mắt.
Hồi lâu, Yêu Nghiệt buông tay ra, “Này.”
Đậu Đậu không hiểu gì nhận lại thẻ... Đợi đã, tiền trở lại rồi. Không nhiều không ít, vừa đủ mười triệu.
“Anh phải đi rồi.”
“... Đi đâu?”
“Lấy Thiên vấn.”
Yêu Nghiệt liếc Trường Sinh, trước khi đi không quên cảnh cáo, “Không được ngủ chung với cậu ta nữa, nếu không, anh không bảo đảm trứng sẽ không làm gì cậu ta đâu.”
Nói xong còn sờ bụng cô tìm sự cộng hưởng, “Bảo bối, nói xem có đúng không?”
Đậu Đậu thầm nói hai quả trứng nghe hiểu hắn nói gì mới là lạ đấy, nhưng một giây tiếp theo, cô hoàn toàn hoảng loạn.
“Cậu hỏi tôi? Tôi còn phải hỏi cậu đấy? Giờ học sao cậu lại ở đó hả?”
Đậu Đậu hỏi ngược lại Diệp Tinh Trạch một câu, lặng lẽ nhìn về phía Yêu Nghiệt dùng khẩu hình hỏi, “Cậu ta không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là mất chút tiền tài thôi. Ngược lại là chủ nhân của chậu hoa kia, ngày chết không xa nữa rồi.”
Biết Diệp Tinh Trạch không sao, Đậu Đậu yên tâm không ít.
Tiếp theo chính là trách mắng, “Cậu không có việc cứ đến phòng làm việc của Đỗ Tử Đằng làm gì hả? Mau ném thứ trong tay đi cho tôi!”
Diệp Tinh Trạch hậm hực vứt lá cây cực giống đồng tiền xu trong tay đi, không dám nói với Đậu Đậu cậu đến chỗ có điều hoà chơi game.
“Hì hì, con buồn chán nên ra ngoài đi bộ một lúc.” Trời nóng bức, đi lang thang còn hơn ở trong phòng học.
Diệp Tinh Trạch nói xong, vội vàng mò thẻ ngân hàng nói sang chuyện khác, “Đây là tiền đổi từ chi phiếu của dì Sở ra. Tất cả đều ở đây, cho người này.”
Đậu Đậu đột nhiên có loại dự cảm xấu, nhận lấy thẻ ngân hàng ước lượng, lập tức phát điên.
Mẹ kiếp, hết rồi! Hết tiền rồi!
Trước kia cô đã gặp không ít loại chuyện này, lâu ngày trong thẻ ngân hàng có tiền hay không, có bao nhiêu tiền cô sờ một cái là có thể cảm ứng được. Trong tấm thẻ ngân hàng này không có gì hết.
Diệp Tinh Trạch lạnh sống lưng, vội vàng lui ra xa, “Cái đó… sư thúc, hôm nay người thật đẹp! Mủ trên mặt cũng kết vảy rồi thật đáng mừng, ha ha ha.”
Hỉ nộ vô thường như vậy, nhất định là Tiểu sư thúc của cậu.
“Diệp Tinh Trạch!”
Đậu Đậu rít ba chữ qua kẽ răng, hít sâu, lại hít sâu, “Sau này không có chuyện gì bớt đến văn phòng của Đỗ Tử Đằng đi.”
“Dạ, tại sao ạ?”
“Tại sao cái gì? Ông ta sắp chết rồi cậu biết không hả?”
“Ông ta sắp chết rồi…” Diệp Tinh Trạch gật đầu, lấy lại tinh thần thì lập tức lại ngơ ngác, “Cái gì? Ông ta sắp chết rồi á? Sư thúc người đừng trêu con nữa, đây là chuyện gì thế?”
Đậu Đậu nhìn về phía Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt lắc đầu với cô.
Sau đó Diệp Tinh Trạch định hỏi nữa, Đậu Đậu trực tiếp liếc cậu một cái, “Thiên cơ không thể tiết lộ. Cậu! Cút lên lớp ngay!”
Tên ngốc uất ức bĩu môi, “... Vâng.”
Sau khi Diệp Tinh Trạch đi rồi, Đậu Đậu nắm chặt thẻ ngân hàng ngẩn người ra. Yêu Nghiệt không biết ôm lấy cô từ sau lưng từ lúc nào, cánh tay mềm mại như ngọc lành lạnh dán lên bụng cô. Đậu Đậu theo bản năng giãy giụa, nhưng đối phương lại khẽ cắn dái tai cô thấp giọng cảnh cáo, “Đừng làm loạn.”
Rõ ràng tay hắn lạnh như băng nhưng dán lên bụng cô lại cực kỳ nóng bỏng. Yêu khí nồng nặc cuồn cuộn chảy vào, nhất thời cô lại có chút hốt hoảng...
“Đừng đến Đạo Linh Tự, nội trong ba ngày hồn phách của Cố Trường Sinh nhất định sẽ trở lại. Còn nữa, với tình hình của em bây giờ, không quản được chậu hoa Hữu Tiền kia đâu. Cho nên, đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, biết chưa?”
“Nhưng Đỗ Tử Đằng…”
Yêu Nghiệt ngắt lời, ung dung rút tấm thẻ trong tay cô ra, “Không có nhưng gì hết. Mồi nhử chỉ săn giết thú săn tham lam nhất. Nếu như ông ta không tham, hoa yêu cũng sẽ không tìm tới ông ta.”
Đậu Đậu mờ mịt nhìn hắn, lại bị ngón tay thon dài của hắn che mắt.
Hồi lâu, Yêu Nghiệt buông tay ra, “Này.”
Đậu Đậu không hiểu gì nhận lại thẻ... Đợi đã, tiền trở lại rồi. Không nhiều không ít, vừa đủ mười triệu.
“Anh phải đi rồi.”
“... Đi đâu?”
“Lấy Thiên vấn.”
Yêu Nghiệt liếc Trường Sinh, trước khi đi không quên cảnh cáo, “Không được ngủ chung với cậu ta nữa, nếu không, anh không bảo đảm trứng sẽ không làm gì cậu ta đâu.”
Nói xong còn sờ bụng cô tìm sự cộng hưởng, “Bảo bối, nói xem có đúng không?”
Đậu Đậu thầm nói hai quả trứng nghe hiểu hắn nói gì mới là lạ đấy, nhưng một giây tiếp theo, cô hoàn toàn hoảng loạn.
/1918
|