Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 725: Vừa rồi tại sao anh có thể thông qua bài đầu tiên thế? (1)
/1918
|
Bạch Linh bị hắn nhìn như vậy, vô cùng không phục. Cái gì gọi là may mắn qua cửa? Cô ta có thể may mắn qua cửa bằng Kim Đậu Đậu à?
Không đúng, cái người mặt dài đó dùng sát chiêu bị đuổi ra, Kim Đậu Đậu dựa vào cái gì mà được ở lại?
Nghĩ đến đây, Bạch Linh hừ lạnh, “Kim Đậu Đậu, cô nghe thấy chưa hả, đừng tưởng rằng cô yếu cô dùng sát chiêu là có thể được khoan dung! Cô chẳng qua chỉ là gặp may thôi!”
Đậu Đậu trừng mắt há mồm, sau khi hồi thần lại lập tức bày ra vẻ đồng cảm.
“Cô Bạch, ngu không phải là lỗi của cô, nhưng ép mọi người cùng ngu với cô thì cô không đúng rồi.”
“Kim Đậu Đậu! Cô có ý gì hả?”
“Không có ý gì cả, chính là đồng tình thôi. Ừ, đúng, đồng tình!”
Đậu Đậu nói xong, kéo ‘Sở Minh Hiên’ đi, Ngụy An Bang thấy thế cũng tự mình đi tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Linh đứng tại chỗ nghiến răng giậm chân, chỉ muốn nhào lên xé nát Đậu Đậu.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Đoan không chịu được nữa, đại phát từ bi nói cho cô ta biết chân tướng.
“À, chị Bạch Linh, vừa rồi Đậu Đậu chưa ra sát chiêu, cái vòng yêu khí đầu tiên của cô ấy là nhốt yêu linh, cái thứ hai là trói yêu linh. Từ đầu đến cuối cô ấy đều chưa ra sát chiêu.”
Bạch Linh chấn động, “Cậu nói cái gì?”
“... Chuyện này không cần nản chí không cần thất vọng, đợi ngày nào đó chị đột phá Hoàng Anh rồi, nhìn sẽ hiểu được thôi.”
Tiểu Đoan nói xong cắm đầu cắm cổ chạy, để lại Bạch Linh phát điên kêu lên, “Đoan Mộc Phồn Xuân!”
Giọng Bạch Linh quá lớn, mấy con quạ kinh sợ quác quác bay ra ngoài, còn chưa kịp bay ra ngoài, đã giống như đụng vào thứ gì đột nhiên rơi xuống, phịch phịch xuống đất hai cái, tắt thở.
Tận mắt thấy một màn này, tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào thi thể của lũ quạ.
Buổi tối, có lẽ là một trận ác chiến...
Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ bắt đầu đi quanh nhà cổ số 81, nhân lúc ban ngày làm quen với địa hình
“Vừa rồi tại sao anh có thể thông qua bài đầu tiên thế?”
Đậu Đậu hỏi ra nghi vấn trong lòng, ‘Sở Minh Hiên’ khẽ cong môi, “Tại sao anh lại không thể thông qua?”
Giọng hắn mang theo vẻ đùa cợt, Đậu Đậu ghét bỏ nhìn hắn một cái, “Anh mà đòi là người tốt cái gì?”
“Anh đương nhiên là người tốt rồi! Anh khẳng định điều này.”
“Nhưng anh rõ ràng… thôi đi, không hỏi nữa.”
Nếu như cô nói hắn rõ ràng không phải là người tốt, lại bị hắn nói lại, há chẳng phải là để lộ ra chuyện nhận ra hắn à?
Nhưng Đậu Đậu không hỏi, ‘Sở Minh Hiên’ lại muốn nói.
“Đề bài chỉ hỏi có cho rằng mình là một người tốt không, đương nhiên anh cảm thấy mình là một người tốt rồi. Anh đâu có nói dối, không phải sao?”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Chẳng trách hắn có thể thông qua. Chỉ cần nói dối nhưng lại cây ngay không sợ chết đứng, đề thi linh ngôn sẽ không cảm thấy hắn chột dạ.
Cái này với máy phát hiện nói dối là cùng một đạo lý, chỉ cần không chột dạ, chỉ cần tim không đập nhanh, cái máy phát hiện nói dối kia sẽ thừa nhận bạn không nói dối.
Đạo lý đơn giản như vậy, mất công cô còn xoắn xuýt lâu đến thế!
Tam quan của Đậu Đậu bị hủy hết, cô cảm nhận được cái gì, đồng thời dừng bước với ‘Sở Minh Hiên’.
Có người!
‘Sở Minh Hiên’ đẩy một cánh cửa gỗ ra.
Đi đôi với tiếng kẽo kẹt, một người đàn ông tóc xoăn, mặc quần áo ở nhà màu đen đưa lưng về phía bọn họ, đang tô tô vẽ vẽ lên bản vẽ. Sau lưng anh ta có một túi hành lý để mở, mơ hồ lộ ra một cái góc màu đỏ, giống như là túi ngủ.
Nghe thấy tiếng động, anh ta quay đầu nhìn Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ một cái, sau đó lại quay người đi, tiếp tục vẽ.
Không đúng, cái người mặt dài đó dùng sát chiêu bị đuổi ra, Kim Đậu Đậu dựa vào cái gì mà được ở lại?
Nghĩ đến đây, Bạch Linh hừ lạnh, “Kim Đậu Đậu, cô nghe thấy chưa hả, đừng tưởng rằng cô yếu cô dùng sát chiêu là có thể được khoan dung! Cô chẳng qua chỉ là gặp may thôi!”
Đậu Đậu trừng mắt há mồm, sau khi hồi thần lại lập tức bày ra vẻ đồng cảm.
“Cô Bạch, ngu không phải là lỗi của cô, nhưng ép mọi người cùng ngu với cô thì cô không đúng rồi.”
“Kim Đậu Đậu! Cô có ý gì hả?”
“Không có ý gì cả, chính là đồng tình thôi. Ừ, đúng, đồng tình!”
Đậu Đậu nói xong, kéo ‘Sở Minh Hiên’ đi, Ngụy An Bang thấy thế cũng tự mình đi tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Linh đứng tại chỗ nghiến răng giậm chân, chỉ muốn nhào lên xé nát Đậu Đậu.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Đoan không chịu được nữa, đại phát từ bi nói cho cô ta biết chân tướng.
“À, chị Bạch Linh, vừa rồi Đậu Đậu chưa ra sát chiêu, cái vòng yêu khí đầu tiên của cô ấy là nhốt yêu linh, cái thứ hai là trói yêu linh. Từ đầu đến cuối cô ấy đều chưa ra sát chiêu.”
Bạch Linh chấn động, “Cậu nói cái gì?”
“... Chuyện này không cần nản chí không cần thất vọng, đợi ngày nào đó chị đột phá Hoàng Anh rồi, nhìn sẽ hiểu được thôi.”
Tiểu Đoan nói xong cắm đầu cắm cổ chạy, để lại Bạch Linh phát điên kêu lên, “Đoan Mộc Phồn Xuân!”
Giọng Bạch Linh quá lớn, mấy con quạ kinh sợ quác quác bay ra ngoài, còn chưa kịp bay ra ngoài, đã giống như đụng vào thứ gì đột nhiên rơi xuống, phịch phịch xuống đất hai cái, tắt thở.
Tận mắt thấy một màn này, tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào thi thể của lũ quạ.
Buổi tối, có lẽ là một trận ác chiến...
Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ bắt đầu đi quanh nhà cổ số 81, nhân lúc ban ngày làm quen với địa hình
“Vừa rồi tại sao anh có thể thông qua bài đầu tiên thế?”
Đậu Đậu hỏi ra nghi vấn trong lòng, ‘Sở Minh Hiên’ khẽ cong môi, “Tại sao anh lại không thể thông qua?”
Giọng hắn mang theo vẻ đùa cợt, Đậu Đậu ghét bỏ nhìn hắn một cái, “Anh mà đòi là người tốt cái gì?”
“Anh đương nhiên là người tốt rồi! Anh khẳng định điều này.”
“Nhưng anh rõ ràng… thôi đi, không hỏi nữa.”
Nếu như cô nói hắn rõ ràng không phải là người tốt, lại bị hắn nói lại, há chẳng phải là để lộ ra chuyện nhận ra hắn à?
Nhưng Đậu Đậu không hỏi, ‘Sở Minh Hiên’ lại muốn nói.
“Đề bài chỉ hỏi có cho rằng mình là một người tốt không, đương nhiên anh cảm thấy mình là một người tốt rồi. Anh đâu có nói dối, không phải sao?”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Chẳng trách hắn có thể thông qua. Chỉ cần nói dối nhưng lại cây ngay không sợ chết đứng, đề thi linh ngôn sẽ không cảm thấy hắn chột dạ.
Cái này với máy phát hiện nói dối là cùng một đạo lý, chỉ cần không chột dạ, chỉ cần tim không đập nhanh, cái máy phát hiện nói dối kia sẽ thừa nhận bạn không nói dối.
Đạo lý đơn giản như vậy, mất công cô còn xoắn xuýt lâu đến thế!
Tam quan của Đậu Đậu bị hủy hết, cô cảm nhận được cái gì, đồng thời dừng bước với ‘Sở Minh Hiên’.
Có người!
‘Sở Minh Hiên’ đẩy một cánh cửa gỗ ra.
Đi đôi với tiếng kẽo kẹt, một người đàn ông tóc xoăn, mặc quần áo ở nhà màu đen đưa lưng về phía bọn họ, đang tô tô vẽ vẽ lên bản vẽ. Sau lưng anh ta có một túi hành lý để mở, mơ hồ lộ ra một cái góc màu đỏ, giống như là túi ngủ.
Nghe thấy tiếng động, anh ta quay đầu nhìn Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ một cái, sau đó lại quay người đi, tiếp tục vẽ.
/1918
|