“Em… em xem kỹ rồi. Không có, thật sự không có! Thu Nguyệt tỷ tỷ, nếu tỷ không tin, có thể tự mình qua xem.”
Quỷ nhát gan gấp đến sắp khóc rồi, nơm nớp lo sợ run rẩy đứng đó.
Đậu Đậu đỡ trán, hồi lâu vẫn không nói nổi. Làm một con quỷ mà lại nhát gan như vậy hả?
Từng nghe nói người dọa người, cũng từng nghe nói quỷ dọa người, nhưng chưa từng nghe nói người dọa quỷ bao giờ cả?
Có điều, may mà con quỷ này nhát gan, trên người cũng không có oán khí gì. Mặc dù là Quỷ Sinh nhưng cũng là Quỷ Sinh đẳng cấp thấp nhất. Nếu cô ta còn nhìn nữa, ông chú trung niên này sẽ không nín thở được nữa mất!
Hình như Thu Nguyệt đã tin quỷ nhát gan, cô ta hừ lạnh một tiếng, nói, “Quay lại đây, lần sau không được nói như vậy nữa. Muốn kiếm sống ở Vạn Phủ, tuyệt đối không thể nhát gan được!”
“... Vâng.”
Thu Nguyệt dạy dỗ Đông Tuyết rồi dừng một lát, quay đầu nhìn Đông Ly đang đần mặt ra, “Nhị thiếu gia, lão phu nhân nói rồi, tối nay người phải ở tiền viện.”
Ánh mắt Đông Ly si mê nhìn y phục của nha hoàn quỷ, ngẩn ngơ giơ tay ra, nói, “Quần áo của cô thật là đẹp!”
“Nhị thiếu gia! Thu Nguyệt còn phải đi phục vụ Đại thiếu nãi nãi* tắm gội thay y phục, không ở lại đây lâu được. Phi Sương, Đông Tuyết, hai người dẫn Nhị thiếu gia về tiền viện đi!”
“Vâng!” Hai quỷ nha hoàn làm một động tác tay mời, “Nhị thiếu gia, mời!”
Đông Ly như nằm mơ đi theo hai nha hoàn quỷ về tiền viện, bảo đi đâu thì đi đó.
Đậu Đậu cau mày, trong lòng có một phỏng đoán to gan.
Không, không phải phỏng đoán, là khẳng định!
Đông Ly tuyệt đối là hậu nhân của nhà quỷ này. Nếu không anh ta không thể nào tùy tiện xuyên qua kết giới của Cục bắt yêu để chạy vào đây được, những nha hoàn kia cũng không thể gọi anh ta là Nhị thiếu gia!
Tốt, vậy thì lại có vấn đề rồi, rốt cuộc có cần đi theo cứu người không?
Phi Sương, Đông Tuyết dẫn Đông Ly đi, Thu Nguyệt cau mày, đột nhiên hỏi bọn nha hoàn quỷ bên cạnh, “Các ngươi có cảm thấy Nhị thiếu gia hơi khác không?”
“Có, phục sức trên người Nhị thiếu gia rất kỳ quái, còn nữa, Nhị thiếu gia rất thích Đại thiếu nãi nãi lần này, hôm qua còn cãi nhau với lão phu nhân, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được chứ?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy. Nhị thiếu gia hình như thật tình với Đại thiếu nãi nãi này. Biết cô ấy đâm đầu vào chỗ chết, làm sao có thể không ầm ĩ chứ?”
Bọn nha hoàn quỷ xôn xao nói mấy câu, Thu Nguyệt cau mày kêu dừng lại. Cô ta nghiêm túc nhìn mười mấy nha hoàn phía sau nói, “Một nửa người đến tiền viện trông chừng Nhị thiếu gia, số còn lại theo ta vào phòng.”
“Vâng.”
Vì vậy một nửa đám quỷ rối rít đi về hướng Đông Ly rời đi.
Sau khi bọn nha hoàn quỷ đi rồi, Thu Nguyệt giơ tay lên gõ cánh cửa gỗ, “Đại thiếu nãi nãi, là tôi, Thu Nguyệt.”
Cửa gỗ không động, bên trong truyền ra một giọng nữ ôn hòa dịu dàng, “Vào đi.”
Bảy tám nha hoàn quần áo xanh nhạt lần lượt tiến vào, Đậu Đậu nghển cổ trợn to hai mắt, cũng không nhìn thấy dáng dấp Đại thiếu nãi nãi.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nhị thiếu gia và Đại thiếu nãi nãi gì đó, chậc chậc chậc, gian tình đó, gian tình!
Thấy Đậu Đậu tò mò, ‘Sở Minh Hiên’ không biết làm sao, “Có đi cứu Đông Ly không?”
“Có!”
Đậu Đậu nhỏ giọng trả lời một câu, nhìn ông chú trung niên bên cạnh sắp ngạt thở rồi, vội vàng ra hiệu cho ông ta đừng lên tiếng, cô hạ thấp giọng nói, “Có thể thở rồi, còn nữa, tôi giải huyệt đạo cho ông, ông đừng nói gì được không?”
Vương Quyền Phú gật đầu như gà con mổ thóc, “Ừ ừ.”
“Sau khi tôi giải huyệt đạo cho ông, ông phải nhanh chóng trèo tường ra ngoài, hiểu chưa?”
* Đại thiếu nãi nãi: Vợ của Đại thiếu gia
Quỷ nhát gan gấp đến sắp khóc rồi, nơm nớp lo sợ run rẩy đứng đó.
Đậu Đậu đỡ trán, hồi lâu vẫn không nói nổi. Làm một con quỷ mà lại nhát gan như vậy hả?
Từng nghe nói người dọa người, cũng từng nghe nói quỷ dọa người, nhưng chưa từng nghe nói người dọa quỷ bao giờ cả?
Có điều, may mà con quỷ này nhát gan, trên người cũng không có oán khí gì. Mặc dù là Quỷ Sinh nhưng cũng là Quỷ Sinh đẳng cấp thấp nhất. Nếu cô ta còn nhìn nữa, ông chú trung niên này sẽ không nín thở được nữa mất!
Hình như Thu Nguyệt đã tin quỷ nhát gan, cô ta hừ lạnh một tiếng, nói, “Quay lại đây, lần sau không được nói như vậy nữa. Muốn kiếm sống ở Vạn Phủ, tuyệt đối không thể nhát gan được!”
“... Vâng.”
Thu Nguyệt dạy dỗ Đông Tuyết rồi dừng một lát, quay đầu nhìn Đông Ly đang đần mặt ra, “Nhị thiếu gia, lão phu nhân nói rồi, tối nay người phải ở tiền viện.”
Ánh mắt Đông Ly si mê nhìn y phục của nha hoàn quỷ, ngẩn ngơ giơ tay ra, nói, “Quần áo của cô thật là đẹp!”
“Nhị thiếu gia! Thu Nguyệt còn phải đi phục vụ Đại thiếu nãi nãi* tắm gội thay y phục, không ở lại đây lâu được. Phi Sương, Đông Tuyết, hai người dẫn Nhị thiếu gia về tiền viện đi!”
“Vâng!” Hai quỷ nha hoàn làm một động tác tay mời, “Nhị thiếu gia, mời!”
Đông Ly như nằm mơ đi theo hai nha hoàn quỷ về tiền viện, bảo đi đâu thì đi đó.
Đậu Đậu cau mày, trong lòng có một phỏng đoán to gan.
Không, không phải phỏng đoán, là khẳng định!
Đông Ly tuyệt đối là hậu nhân của nhà quỷ này. Nếu không anh ta không thể nào tùy tiện xuyên qua kết giới của Cục bắt yêu để chạy vào đây được, những nha hoàn kia cũng không thể gọi anh ta là Nhị thiếu gia!
Tốt, vậy thì lại có vấn đề rồi, rốt cuộc có cần đi theo cứu người không?
Phi Sương, Đông Tuyết dẫn Đông Ly đi, Thu Nguyệt cau mày, đột nhiên hỏi bọn nha hoàn quỷ bên cạnh, “Các ngươi có cảm thấy Nhị thiếu gia hơi khác không?”
“Có, phục sức trên người Nhị thiếu gia rất kỳ quái, còn nữa, Nhị thiếu gia rất thích Đại thiếu nãi nãi lần này, hôm qua còn cãi nhau với lão phu nhân, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được chứ?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy. Nhị thiếu gia hình như thật tình với Đại thiếu nãi nãi này. Biết cô ấy đâm đầu vào chỗ chết, làm sao có thể không ầm ĩ chứ?”
Bọn nha hoàn quỷ xôn xao nói mấy câu, Thu Nguyệt cau mày kêu dừng lại. Cô ta nghiêm túc nhìn mười mấy nha hoàn phía sau nói, “Một nửa người đến tiền viện trông chừng Nhị thiếu gia, số còn lại theo ta vào phòng.”
“Vâng.”
Vì vậy một nửa đám quỷ rối rít đi về hướng Đông Ly rời đi.
Sau khi bọn nha hoàn quỷ đi rồi, Thu Nguyệt giơ tay lên gõ cánh cửa gỗ, “Đại thiếu nãi nãi, là tôi, Thu Nguyệt.”
Cửa gỗ không động, bên trong truyền ra một giọng nữ ôn hòa dịu dàng, “Vào đi.”
Bảy tám nha hoàn quần áo xanh nhạt lần lượt tiến vào, Đậu Đậu nghển cổ trợn to hai mắt, cũng không nhìn thấy dáng dấp Đại thiếu nãi nãi.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nhị thiếu gia và Đại thiếu nãi nãi gì đó, chậc chậc chậc, gian tình đó, gian tình!
Thấy Đậu Đậu tò mò, ‘Sở Minh Hiên’ không biết làm sao, “Có đi cứu Đông Ly không?”
“Có!”
Đậu Đậu nhỏ giọng trả lời một câu, nhìn ông chú trung niên bên cạnh sắp ngạt thở rồi, vội vàng ra hiệu cho ông ta đừng lên tiếng, cô hạ thấp giọng nói, “Có thể thở rồi, còn nữa, tôi giải huyệt đạo cho ông, ông đừng nói gì được không?”
Vương Quyền Phú gật đầu như gà con mổ thóc, “Ừ ừ.”
“Sau khi tôi giải huyệt đạo cho ông, ông phải nhanh chóng trèo tường ra ngoài, hiểu chưa?”
* Đại thiếu nãi nãi: Vợ của Đại thiếu gia
/1918
|