Sau khi trói Hạ Vân lại, Đậu Đậu bỏ vào trong vòng tay huyền thiết của mình, nói, “Bắt thêm một con nữa là chúng ta có thể nộp lên rồi.”
‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, thầm nghĩ, có một con là đủ rồi. Hắn cũng không tốt bụng như vậy, đi thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu giúp Sở Minh Hiên. Hắn tới nơi này chỉ là giúp vợ thi, tiện thể hợp tình hợp lý “tự sát” thôi. Bây giờ hoàn thành nhiệm vụ rồi, việc hắn phải làm chính là tách vợ ra, sau đó tìm một nơi không có ai, yên lặng tự cung rồi rạch bụng.
‘Sở Minh Hiên’ mở miệng, “Chúng ta đi chỗ khác đi.”
Đậu Đậu gật đầu, vừa định nói được thì đã bị một luồn sức mạnh khó hiểu kéo vào bên trong cửa. ‘Sở Minh Hiên’ không suy nghĩ được nhiều, cùng nhảy vào bên trong với cô.
Sau khi hai người nhảy vào, cửa lập tức khép lại, đám sương mù bay quanh biển tên cửa từ từ tản đi, hãi chữ to vàng lấp lánh hiện ra.
Hai chữ đó là…
“Từ đường?”
Đậu Đậu kinh ngạc lên tiếng, hướng về phía một đống bài vị bắt đầu bằng chữ Vạn, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Đậu Đậu cau mày, vừa định bò dậy, đã bị một người đè lên.
“Ai ui! Đau chết tôi rồi!”
Đậu Đậu nằm trên đất giãy giụa, “Ngươi là ai? Mau đứng lên đi, ngươi… Minh Hiên?”
‘Sở Minh Hiên’ ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng đứng lên khỏi người Đậu Đậu, “Anh... anh không cố ý đâu.”
Đậu Đậu, “... Em biết rồi.”
“... Vậy thì tốt.”
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô lại gọi hắn là Minh Hiên?
Thêm một chữ Sở chẳng lẽ tốn sức lắm à?
‘Sở Minh Hiên’ bò dậy, sau khi đứng dậy bắt đầu quan sát bốn phía, để lại Đậu Đậu đang giơ tay ra đợi hắn kéo dậy đần mặt ra.
“Này, anh kéo em dậy với.”
Đậu Đậu hoàn hồn lại cây ngay không sợ chết đứng gào lên như vậy, giống như hắn không kéo cô thì cô nằm trên đất không dậy nổi.
Nhưng bây giờ ‘Sở Minh Hiên’ cũng không rảnh để quan tâm đến tâm tư của cô, hắn đang phiền muộn đây này!
Vì vậy hắn cũng không quay đầu lại, “Anh bận lắm, em tự đứng lên đi.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, cũng không quan tâm đây là nơi nào, điên lên nằm luôn trên đất, lợn chết không sợ nước sôi, “Em mặc kệ! Anh nhất định phải kéo em lên, em không tự đứng lên được.”
‘Sở Minh Hiên’ quay đầu, “Em ở phòng 912 cũng làm nũng với tên Xà yêu đó như vậy à?”
Đậu Đậu ngẩn tò te, “Sở Minh Hiên! Anh có ý gì hả?”
“Anh có ý gì à?”
‘Sở Minh Hiên’ nhướn mày, “Ý của anh là... em đối với người đàn ông nào cũng như vậy hả?”
Lại gọi Sở Minh Hiên là Minh Hiên, sau khi hắn quay về, há chẳng phải cô cũng sẽ gọi cậu ta thân mật như vậy sao?
‘Sở Minh Hiên’ đang tâm phiền ý loạn, Đậu Đậu nhảy từ dưới đất lên.
Cô nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, nể tình là do hắn đang ghen, rốt cuộc vẫn không cho hắn hai cái bạt tai.
Thôi đi, hắn không biết cô nhận ra rồi, nói như vậy cũng có thể hiểu.
Có điều cô chỉ nhịn hắn một lần như vậy thôi, lần sau nếu hắn còn dám như vậy nữa, cô sẽ bắt hắn quỳ lên bàn giặt quần áo!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu phủi bụi đất trên người, đi tới cửa từ đường, dùng sức lực từ lúc sinh đến giờ muốn đẩy cửa ra.
Từ đường lớn bằng khoảng một phòng học, thắp hơn mười cây nến, gió đêm thổi qua lay động, tôn lên sự quỷ dị cho những tấm bài vị đen thùi lùi kia.
Trong bóng đêm yên tĩnh, có người vươn vai thở dài một tiếng, từng cây nến lần lượt tắt đi, trong từ đường đen thui, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
“Ừ, người lần này đưa tới rất hợp ý ta, nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này đi, da cũng trắng. Ngươi tên là gì?”
‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, thầm nghĩ, có một con là đủ rồi. Hắn cũng không tốt bụng như vậy, đi thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu giúp Sở Minh Hiên. Hắn tới nơi này chỉ là giúp vợ thi, tiện thể hợp tình hợp lý “tự sát” thôi. Bây giờ hoàn thành nhiệm vụ rồi, việc hắn phải làm chính là tách vợ ra, sau đó tìm một nơi không có ai, yên lặng tự cung rồi rạch bụng.
‘Sở Minh Hiên’ mở miệng, “Chúng ta đi chỗ khác đi.”
Đậu Đậu gật đầu, vừa định nói được thì đã bị một luồn sức mạnh khó hiểu kéo vào bên trong cửa. ‘Sở Minh Hiên’ không suy nghĩ được nhiều, cùng nhảy vào bên trong với cô.
Sau khi hai người nhảy vào, cửa lập tức khép lại, đám sương mù bay quanh biển tên cửa từ từ tản đi, hãi chữ to vàng lấp lánh hiện ra.
Hai chữ đó là…
“Từ đường?”
Đậu Đậu kinh ngạc lên tiếng, hướng về phía một đống bài vị bắt đầu bằng chữ Vạn, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Đậu Đậu cau mày, vừa định bò dậy, đã bị một người đè lên.
“Ai ui! Đau chết tôi rồi!”
Đậu Đậu nằm trên đất giãy giụa, “Ngươi là ai? Mau đứng lên đi, ngươi… Minh Hiên?”
‘Sở Minh Hiên’ ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng đứng lên khỏi người Đậu Đậu, “Anh... anh không cố ý đâu.”
Đậu Đậu, “... Em biết rồi.”
“... Vậy thì tốt.”
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô lại gọi hắn là Minh Hiên?
Thêm một chữ Sở chẳng lẽ tốn sức lắm à?
‘Sở Minh Hiên’ bò dậy, sau khi đứng dậy bắt đầu quan sát bốn phía, để lại Đậu Đậu đang giơ tay ra đợi hắn kéo dậy đần mặt ra.
“Này, anh kéo em dậy với.”
Đậu Đậu hoàn hồn lại cây ngay không sợ chết đứng gào lên như vậy, giống như hắn không kéo cô thì cô nằm trên đất không dậy nổi.
Nhưng bây giờ ‘Sở Minh Hiên’ cũng không rảnh để quan tâm đến tâm tư của cô, hắn đang phiền muộn đây này!
Vì vậy hắn cũng không quay đầu lại, “Anh bận lắm, em tự đứng lên đi.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, cũng không quan tâm đây là nơi nào, điên lên nằm luôn trên đất, lợn chết không sợ nước sôi, “Em mặc kệ! Anh nhất định phải kéo em lên, em không tự đứng lên được.”
‘Sở Minh Hiên’ quay đầu, “Em ở phòng 912 cũng làm nũng với tên Xà yêu đó như vậy à?”
Đậu Đậu ngẩn tò te, “Sở Minh Hiên! Anh có ý gì hả?”
“Anh có ý gì à?”
‘Sở Minh Hiên’ nhướn mày, “Ý của anh là... em đối với người đàn ông nào cũng như vậy hả?”
Lại gọi Sở Minh Hiên là Minh Hiên, sau khi hắn quay về, há chẳng phải cô cũng sẽ gọi cậu ta thân mật như vậy sao?
‘Sở Minh Hiên’ đang tâm phiền ý loạn, Đậu Đậu nhảy từ dưới đất lên.
Cô nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, nể tình là do hắn đang ghen, rốt cuộc vẫn không cho hắn hai cái bạt tai.
Thôi đi, hắn không biết cô nhận ra rồi, nói như vậy cũng có thể hiểu.
Có điều cô chỉ nhịn hắn một lần như vậy thôi, lần sau nếu hắn còn dám như vậy nữa, cô sẽ bắt hắn quỳ lên bàn giặt quần áo!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu phủi bụi đất trên người, đi tới cửa từ đường, dùng sức lực từ lúc sinh đến giờ muốn đẩy cửa ra.
Từ đường lớn bằng khoảng một phòng học, thắp hơn mười cây nến, gió đêm thổi qua lay động, tôn lên sự quỷ dị cho những tấm bài vị đen thùi lùi kia.
Trong bóng đêm yên tĩnh, có người vươn vai thở dài một tiếng, từng cây nến lần lượt tắt đi, trong từ đường đen thui, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
“Ừ, người lần này đưa tới rất hợp ý ta, nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này đi, da cũng trắng. Ngươi tên là gì?”
/1918
|