Đông Ly xoay người lại nhìn Hồng Tụ một cái, vừa nhìn thấy liền giật mình. Người con gái trong giấc mơ của anh ta, người con gái mặc váy cưới màu đỏ đó!
“Vạn Tương Ly! Anh còn mặt mũi mà quay lại à?”
Hồng Tụ giơ tay lên tát cho Đông Ly một cái, mặt Đông Ly lệch sang một bên. Rất lâu, anh ta ngẩng đầu lên mờ mịt hỏi, “Tôi quen cô sao?”
“Anh quen tôi sao?” Hồng Tụ không dám tin xốc cổ áo Đông Ly lên, “Anh lại dám hỏi anh quen tôi sao? Vạn Tương Ly! Anh đúng là đồ lòng dạ độc ác!”
Thấy Hồng Tụ mất khống chế, Đậu Đậu vội vàng chạy đến cứu giúp.
“Hồng Tụ, cô buông anh ta ra đi. Anh ta không phải là Vạn Tương Ly, anh ta là Đông Ly! Họa sĩ manga Đông Ly!”
“Tôi nhận ra được mùi trên người anh ta, anh ta chính là Vạn Tương Ly!”
Đậu Đậu, “... Tôi sai rồi, hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi.”
Cô chưa từng nghĩ Đông Ly là chuyển thế của Vạn Tương Ly, có điều nếu Hồng Tụ đã nói như vậy rồi, vậy đại khái có lẽ cũng không sai đâu.
Đậu Đậu vừa chuyển một cái ghế ra ngồi xuống xem kịch, vừa hỏi ‘Sở Minh Hiên’, “Còn tìm Quỷ Tướng quân nữa không? Hay là đừng tìm nữa. Tìm mãi cũng chẳng tìm được, chúng ta bắt được Quỷ Sinh rồi giao lên là được.”
“Đợi thêm chút nữa đi, có thể một lúc nữa nó sẽ ra thôi.”
Hắn đã nhận ra được quỷ khí chập chờn rồi, Quỷ Tướng quân đang ở gần đây.
Đông Ly bị Hồng Tụ chất vấn đần mặt ra, ngẩn ra hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên do.
Thấy Đông Ly không nói được gì, Hồng Tụ phát cáu kẹp lấy cổ anh ta, “Trước kia là tôi lơ là, lại để cho anh chạy mất, bây giờ có thế nào tôi cũng không tha cho anh đâu!”
“Dừng tay!”
Giọng nói già nua đột nhiên vang lên, đi đôi với đó là từng trận gió lạnh, một bà lão khoảng sáu mươi mặt đầy nếp nhăn đột nhiên hiện thân. Bà ta mặc cẩm bào thêu màu tím, cổ đeo dây chuyền trân châu lớn, tóc hoa râm, đồ trang sức không phải vàng bạc thì chính là châu báu.
Bà ta chống một cây trượng đầu phượng hoàng, lúc đi kêu đinh đinh đang đang, không biết âm thanh phát ra là ở đồ trang sức hay là ở cái chuông ngậm ở miệng phượng nữa.
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, ‘Sở Minh Hiên’ đã tiến lên một bước chắn trước mặt cô.
Bà lão bình tĩnh nhìn bọn họ một cái, rồi đi thẳng đến bên cạnh Hồng Tụ.
“Hồng Tụ, thả nó ra!”
“Là bà! Bà vẫn chưa chết?”
“Ta chưa chết? Ha ha ha... Ta chưa chết, phải nói là… ta trước giờ vẫn là một người chết...”
Hồng Tụ kinh ngạc, “Bà có ý gì?”
“Có ý gì à?” Bà lão cười khổ, “Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy ta, ta đã là quỷ rồi.”
“Bà nói cái gì? Trước giờ bà đều là quỷ?”
“Đúng thế, ta vẫn luôn là quỷ, ta canh giữ Vạn gia nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể giữ được huyết mạch cuối cùng.”
Bà lão nói rồi ho hai tiếng.
Lúc còn sống bà ta bị bệnh lao, cho dù làm quỷ vẫn không thể bỏ được thói quen thích ho này. Sau khi ho xong, bà ta giơ tay kéo Hồng Tụ, cứu Đông Ly ra khỏi tay cô, thở dài.
“Hồng Tụ, Vạn gia đã tuyệt hậu rồi, thù hận của cô... vẫn không thể tiêu tan sao?”
“Không thể! Anh ta lừa gạt tôi như vậy, cuối cùng lại không có một lời giải thích! Bà bảo tôi phải buông xuống thế nào!”
“Là ta có lỗi với cô, là ta có lỗi với những cô gái đã chết kia. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Tương Như chết như vậy được...”
Bà lão than thở khóc lóc, “Hồng Tụ à, cô thu tay lại đi. Tương Ly là người vô tội nhất...”
“Anh ta vô tội? Anh ta lừa tôi đến Vạn gia, chính là vì dâng cho tên ma quỷ kia! Là anh ta phá hủy cuộc đời tôi! Là anh ta hại tôi thành ra thế này!” Hồng Tụ cuồng loạn, “Chỉ cần tôi vẫn còn sức, chỉ cần anh ta còn sống, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu!”
“Vạn Tương Ly! Anh còn mặt mũi mà quay lại à?”
Hồng Tụ giơ tay lên tát cho Đông Ly một cái, mặt Đông Ly lệch sang một bên. Rất lâu, anh ta ngẩng đầu lên mờ mịt hỏi, “Tôi quen cô sao?”
“Anh quen tôi sao?” Hồng Tụ không dám tin xốc cổ áo Đông Ly lên, “Anh lại dám hỏi anh quen tôi sao? Vạn Tương Ly! Anh đúng là đồ lòng dạ độc ác!”
Thấy Hồng Tụ mất khống chế, Đậu Đậu vội vàng chạy đến cứu giúp.
“Hồng Tụ, cô buông anh ta ra đi. Anh ta không phải là Vạn Tương Ly, anh ta là Đông Ly! Họa sĩ manga Đông Ly!”
“Tôi nhận ra được mùi trên người anh ta, anh ta chính là Vạn Tương Ly!”
Đậu Đậu, “... Tôi sai rồi, hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi.”
Cô chưa từng nghĩ Đông Ly là chuyển thế của Vạn Tương Ly, có điều nếu Hồng Tụ đã nói như vậy rồi, vậy đại khái có lẽ cũng không sai đâu.
Đậu Đậu vừa chuyển một cái ghế ra ngồi xuống xem kịch, vừa hỏi ‘Sở Minh Hiên’, “Còn tìm Quỷ Tướng quân nữa không? Hay là đừng tìm nữa. Tìm mãi cũng chẳng tìm được, chúng ta bắt được Quỷ Sinh rồi giao lên là được.”
“Đợi thêm chút nữa đi, có thể một lúc nữa nó sẽ ra thôi.”
Hắn đã nhận ra được quỷ khí chập chờn rồi, Quỷ Tướng quân đang ở gần đây.
Đông Ly bị Hồng Tụ chất vấn đần mặt ra, ngẩn ra hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên do.
Thấy Đông Ly không nói được gì, Hồng Tụ phát cáu kẹp lấy cổ anh ta, “Trước kia là tôi lơ là, lại để cho anh chạy mất, bây giờ có thế nào tôi cũng không tha cho anh đâu!”
“Dừng tay!”
Giọng nói già nua đột nhiên vang lên, đi đôi với đó là từng trận gió lạnh, một bà lão khoảng sáu mươi mặt đầy nếp nhăn đột nhiên hiện thân. Bà ta mặc cẩm bào thêu màu tím, cổ đeo dây chuyền trân châu lớn, tóc hoa râm, đồ trang sức không phải vàng bạc thì chính là châu báu.
Bà ta chống một cây trượng đầu phượng hoàng, lúc đi kêu đinh đinh đang đang, không biết âm thanh phát ra là ở đồ trang sức hay là ở cái chuông ngậm ở miệng phượng nữa.
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, ‘Sở Minh Hiên’ đã tiến lên một bước chắn trước mặt cô.
Bà lão bình tĩnh nhìn bọn họ một cái, rồi đi thẳng đến bên cạnh Hồng Tụ.
“Hồng Tụ, thả nó ra!”
“Là bà! Bà vẫn chưa chết?”
“Ta chưa chết? Ha ha ha... Ta chưa chết, phải nói là… ta trước giờ vẫn là một người chết...”
Hồng Tụ kinh ngạc, “Bà có ý gì?”
“Có ý gì à?” Bà lão cười khổ, “Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy ta, ta đã là quỷ rồi.”
“Bà nói cái gì? Trước giờ bà đều là quỷ?”
“Đúng thế, ta vẫn luôn là quỷ, ta canh giữ Vạn gia nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể giữ được huyết mạch cuối cùng.”
Bà lão nói rồi ho hai tiếng.
Lúc còn sống bà ta bị bệnh lao, cho dù làm quỷ vẫn không thể bỏ được thói quen thích ho này. Sau khi ho xong, bà ta giơ tay kéo Hồng Tụ, cứu Đông Ly ra khỏi tay cô, thở dài.
“Hồng Tụ, Vạn gia đã tuyệt hậu rồi, thù hận của cô... vẫn không thể tiêu tan sao?”
“Không thể! Anh ta lừa gạt tôi như vậy, cuối cùng lại không có một lời giải thích! Bà bảo tôi phải buông xuống thế nào!”
“Là ta có lỗi với cô, là ta có lỗi với những cô gái đã chết kia. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Tương Như chết như vậy được...”
Bà lão than thở khóc lóc, “Hồng Tụ à, cô thu tay lại đi. Tương Ly là người vô tội nhất...”
“Anh ta vô tội? Anh ta lừa tôi đến Vạn gia, chính là vì dâng cho tên ma quỷ kia! Là anh ta phá hủy cuộc đời tôi! Là anh ta hại tôi thành ra thế này!” Hồng Tụ cuồng loạn, “Chỉ cần tôi vẫn còn sức, chỉ cần anh ta còn sống, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu!”
/871
|