Đậu Đậu nói xong, lại lấy từ trong vòng tay huyền thiết ra ba con quỷ, “Là bốn mươi quả!”
Vốn cô còn sợ quy định của Cục bắt yêu nói quỷ bắt trong thời gian thi không thể quy đổi, vậy nên vừa nãy chỉ thả một con ra. Vì ngộ ngỡ không thể quy đổi, cô còn có thể giữ lại ba con này nói dối là không phải bắt trong thời gian thi. Bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết rồi.
Bốn mươi quả đủ để Viên Viên ăn mấy hôm. Tuy là không nhiều nhưng vẫn hơn so với không có.
Đậu Đậu vui vẻ, còn Bạch Linh thì ngơ ngác triệt để. Kim Đậu Đậu không chỉ bắt được quỷ thật, mà còn bắt được bốn con!
Chờ đã, bốn con này đều là quỷ a hoàn, lẽ nào quỷ a hoàn đều là quỷ thật sao?
Sớm biết như vậy, cô ta đã không bắt buộc phải bắt được ác quỷ quần áo đỏ rồi! Rõ ràng cô có rất nhiều cơ hội có thể bắt được quỷ a hoàn!
Bạch Linh hối hận đến ruột cũng thành màu xanh, nhưng hiện giờ nói cái gì cũng đã muộn, cuộc thi của cô ta… đã thất bại.
Sau khi Đậu Đậu rời khỏi, Thương Vân Tiêu liền đi vào, “Lão Đại, kêu em có việc gì sao?”
“Bạch Linh bị loại rồi, đưa cô ta về núi Vân Đài.”
“Hả? Em?”
Thượng Vân Tiêu chỉ vào mũi của mình, vừa nhìn sắc mặt của Bạch Linh thì lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Không không không… không được! Em… em còn có việc phải làm nữa! Lão Đại anh làm việc đi, em…”
“Đưa cô ta về núi Vân Đài, nếu không cậu đi cùng cô ta luôn đi.”
Lão Đại thật là biết ăn hiếp người thật thà!
Thượng Vân Tiêu khóc không ra nước mắt, nhìn Lạc Lê lấy bài thi của Ngụy An Bang ra, chấp nhận số phận thở dài, “Cô Bạch, xin đi theo tôi.”
Bạch Linh bất động, Lạc Lê cũng không nhìn cô ta, dặn dò Ngụy An Bang thả mấy con quỷ mà ông ta bắt được ra rồi lập tức tuyên bố thông qua.
Thật ra, theo như thông lệ các năm trước, Lạc Lê sẽ không cho phép Ngụy An Bang thông qua. Chỉ có điều năm nay hắn đã phá lệ vì Đậu Đậu, hơn nữa đến Mạc Lâm Phong còn có thể thông qua, vậy nếu không thay đổi quy tắc để Ngụy An Bang thông qua thì rất không công bằng. Nếu như không phải linh lực của Ngụy An Bang đi vào nhầm chuông thì cho dù bị thương cũng có thể thông qua kỳ thi này.
Hơn nữa, ngoài Đậu Đậu, Ngụy An Bang là người vừa ý hắn nhất trong đám đạo sĩ bắt yêu tham gia thi lần này.
Bạch Linh không cam tâm nhìn Lạc Lê một cái, thấy hắn từ đầu tới cuối mặt đều lạnh nhạt, liền nghiến răng, trước khi quay người đi cùng Thượng Vân Tiêu còn nói một câu, “Lạc Lê, em nhất định sẽ trở lại!”
Lạc Lê không để ý cô ta, quay sang dặn dò Mạc Lâm Phong và Ngụy An Bang đi nghỉ ngơi. Hắn nói với bọn họ giấy chứng hành nghề bắt yêu buổi chiều có thể làm xong, hi vọng sau khi bọn họ ra ngoài có thể cố gắng bắt yêu, tạo phúc cho toàn nhân loại.
Sau khi hai người đi khỏi, Lạc Lê nhìn thời gian rồi đứng dậy tới phòng phẫu thuật của Trương Nhược Nam.
Trương Nhược Nam đang mặc áo blouse trắng cúi người kiểm tra tình hình phát triển của thằng em trai bên dưới hông ‘Sở Minh Hiên’, vừa nhìn thấy Lạc Lê đi vào, lập tức thu tay về đứng nghiêm trang.
“Lão Đại, anh vào phòng sao không gõ cửa vậy?”
Cô không muốn để Lạc Lê nhìn thấy mấy thứ này. Trước kia Lạc Lê ra lệnh cô xem cho ‘Sở Minh Hiên’ là một chuyện, nhưng cô khám cho ‘Sở Minh Hiên’ trước mắt Lạc Lê lại là một chuyện khác.
Bất kỳ người con gái nào cũng đều không muốn nhìn một người đàn ông lõa thể khác trước mặt người trong lòng mình.
Tuy nhiên Lạc Lê không biết Trương Nhược Nam nghĩ gì, nghe Trương Nhược Nam nói như vậy, còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Địa bàn của tôi, tôi vào thì có sao? Cô là bác sĩ, bản thân cô cũng đã nói từng nhìn qua không phải một nghìn cũng tới tám trăm bộ phận sinh dục rồi, hiện giờ mới nghĩ tới xấu hổ thì có phải muộn rồi không?”
“Ai nói tôi xấu hổ! Nếu như tay tôi run một cái bóp phải cậu ta rồi, vậy không phải thành sự cố trong trị liệu sao?”
Vốn cô còn sợ quy định của Cục bắt yêu nói quỷ bắt trong thời gian thi không thể quy đổi, vậy nên vừa nãy chỉ thả một con ra. Vì ngộ ngỡ không thể quy đổi, cô còn có thể giữ lại ba con này nói dối là không phải bắt trong thời gian thi. Bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết rồi.
Bốn mươi quả đủ để Viên Viên ăn mấy hôm. Tuy là không nhiều nhưng vẫn hơn so với không có.
Đậu Đậu vui vẻ, còn Bạch Linh thì ngơ ngác triệt để. Kim Đậu Đậu không chỉ bắt được quỷ thật, mà còn bắt được bốn con!
Chờ đã, bốn con này đều là quỷ a hoàn, lẽ nào quỷ a hoàn đều là quỷ thật sao?
Sớm biết như vậy, cô ta đã không bắt buộc phải bắt được ác quỷ quần áo đỏ rồi! Rõ ràng cô có rất nhiều cơ hội có thể bắt được quỷ a hoàn!
Bạch Linh hối hận đến ruột cũng thành màu xanh, nhưng hiện giờ nói cái gì cũng đã muộn, cuộc thi của cô ta… đã thất bại.
Sau khi Đậu Đậu rời khỏi, Thương Vân Tiêu liền đi vào, “Lão Đại, kêu em có việc gì sao?”
“Bạch Linh bị loại rồi, đưa cô ta về núi Vân Đài.”
“Hả? Em?”
Thượng Vân Tiêu chỉ vào mũi của mình, vừa nhìn sắc mặt của Bạch Linh thì lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Không không không… không được! Em… em còn có việc phải làm nữa! Lão Đại anh làm việc đi, em…”
“Đưa cô ta về núi Vân Đài, nếu không cậu đi cùng cô ta luôn đi.”
Lão Đại thật là biết ăn hiếp người thật thà!
Thượng Vân Tiêu khóc không ra nước mắt, nhìn Lạc Lê lấy bài thi của Ngụy An Bang ra, chấp nhận số phận thở dài, “Cô Bạch, xin đi theo tôi.”
Bạch Linh bất động, Lạc Lê cũng không nhìn cô ta, dặn dò Ngụy An Bang thả mấy con quỷ mà ông ta bắt được ra rồi lập tức tuyên bố thông qua.
Thật ra, theo như thông lệ các năm trước, Lạc Lê sẽ không cho phép Ngụy An Bang thông qua. Chỉ có điều năm nay hắn đã phá lệ vì Đậu Đậu, hơn nữa đến Mạc Lâm Phong còn có thể thông qua, vậy nếu không thay đổi quy tắc để Ngụy An Bang thông qua thì rất không công bằng. Nếu như không phải linh lực của Ngụy An Bang đi vào nhầm chuông thì cho dù bị thương cũng có thể thông qua kỳ thi này.
Hơn nữa, ngoài Đậu Đậu, Ngụy An Bang là người vừa ý hắn nhất trong đám đạo sĩ bắt yêu tham gia thi lần này.
Bạch Linh không cam tâm nhìn Lạc Lê một cái, thấy hắn từ đầu tới cuối mặt đều lạnh nhạt, liền nghiến răng, trước khi quay người đi cùng Thượng Vân Tiêu còn nói một câu, “Lạc Lê, em nhất định sẽ trở lại!”
Lạc Lê không để ý cô ta, quay sang dặn dò Mạc Lâm Phong và Ngụy An Bang đi nghỉ ngơi. Hắn nói với bọn họ giấy chứng hành nghề bắt yêu buổi chiều có thể làm xong, hi vọng sau khi bọn họ ra ngoài có thể cố gắng bắt yêu, tạo phúc cho toàn nhân loại.
Sau khi hai người đi khỏi, Lạc Lê nhìn thời gian rồi đứng dậy tới phòng phẫu thuật của Trương Nhược Nam.
Trương Nhược Nam đang mặc áo blouse trắng cúi người kiểm tra tình hình phát triển của thằng em trai bên dưới hông ‘Sở Minh Hiên’, vừa nhìn thấy Lạc Lê đi vào, lập tức thu tay về đứng nghiêm trang.
“Lão Đại, anh vào phòng sao không gõ cửa vậy?”
Cô không muốn để Lạc Lê nhìn thấy mấy thứ này. Trước kia Lạc Lê ra lệnh cô xem cho ‘Sở Minh Hiên’ là một chuyện, nhưng cô khám cho ‘Sở Minh Hiên’ trước mắt Lạc Lê lại là một chuyện khác.
Bất kỳ người con gái nào cũng đều không muốn nhìn một người đàn ông lõa thể khác trước mặt người trong lòng mình.
Tuy nhiên Lạc Lê không biết Trương Nhược Nam nghĩ gì, nghe Trương Nhược Nam nói như vậy, còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Địa bàn của tôi, tôi vào thì có sao? Cô là bác sĩ, bản thân cô cũng đã nói từng nhìn qua không phải một nghìn cũng tới tám trăm bộ phận sinh dục rồi, hiện giờ mới nghĩ tới xấu hổ thì có phải muộn rồi không?”
“Ai nói tôi xấu hổ! Nếu như tay tôi run một cái bóp phải cậu ta rồi, vậy không phải thành sự cố trong trị liệu sao?”
/1918
|