“Đúng.”
Lạc Lê lại trầm mặc, rất lâu sau thở dài, “Anh biết rồi, em ra ngoài trước đi.”
Đậu Đậu gật đầu, vội vàng cầm tờ chứng chỉ rời đi.
Lạc Lê nhìn thấy Đậu Đậu rời đi như thể trốn chạy, chau mày, cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Thi Nhã.
Lạc Thi Nhã vừa trốn tiết chuẩn bị gõ cửa phòng 912, nhìn thấy điện thoại của Lạc Lê thì vội vàng nhấc máy, “Alo, Thiếu soái?”
Kim Đậu Đậu không phải là đã cáo trạng cô trước mặt Thiếu soái rồi chứ?
Kim Đậu Đậu, giờ thì cô đã biết mùi vị của việc bị cướp đi người mình yêu thương là thế nào rồi chứ? Hừ, đáng đời!
Lạc Thi Nhã dương mày tự đắc, đang cảm thấy kết hoạch phục thù của cô thành công thì nghe thấy tiếng Lạc Lê trong điện thoại.
“Tôi không quan tâm cô thích ngài Cửu thật hay giả, có điều cô đã có bản lĩnh khiến bọn họ chia tay, vậy thì tiếp tục trói chặt hắn ta.”
Lạc Thi Nhã mặt đần thối, gật đầu, “Được, Thiếu soái, con biết rồi.”
Lẽ nào không phải là Kim Đậu Đậu tố cô?
Cô ta thật sự đã từ bỏ ngài Cửu rồi?
Nếu như thật sự như vậy, há chẳng phải kế hoạch phục thù của cô thất bại rồi sao?
Không, không đúng, cô thật sự thích ngài Cửu, bất luận Kim Đậu Đậu có quan tâm hay không thì cô cũng sẽ chinh phục người đàn ông này!
Hạ quyết tâm, Lạc Thi Nhã cung kính nói, “Thiếu soái, ngài còn chuyện gì nữa không?”
“Không.”
Lạc Lê nói xong liền gác máy.
Hắn không tin tin tình báo của Lý Xuân Hoa, Đậu Đậu nói như vậy, chẳng qua là một kiểu mượn cớ mà thôi.
Trong tim cô ấy… vẫn có Ly Cửu Ca.
Sau khi Lạc Lê gác điện thoại, nghĩ một lát, hắn trả lời một tin nhắn.
[Vân Tung đại sư, Đậu Đậu ở chỗ con rất tốt. Nếu người thật sự không yên tâm thì ngày mai con sẽ cử người đi đón người.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Vân Tung liền lập tức trả lời: [Được! Ngày mai cậu nói Tiểu Đoan tới đón ta! Đồ đạc của ta sớm đã thu dọn xong rồi!]
Lạc Lê, “…”
Được, ngày mai điều Tiểu Đoan qua đó xem sao. Vân Tung đại sư tới rồi, lý do để Đậu Đậu ở lại Cục bắt yêu lại nhiều thêm một.
Đậu Đậu không biết sư phụ khiến cô không bớt lo sắp tới, cô cầm giấy chứng nhận hành nghề bắt yêu, lộp cộp tiến vào phòng phẫu thuật. Cô nghĩ rồi, nếu như giờ cô tới tìm Lý Xuân Hoa thì chắc chắn chị ấy lại nhắc tới chuyện đính hôn cho hai đứa. Chi bằng tranh thủ thời gian rảnh lúc Lý Xuân Hoa giúp cô trông con thì cô đi thăm ‘Sở Minh Hiên’.
Cô cảm thấy cô không hề nhìn nhầm, lúc đó, rõ ràng lông mày cậu ta đã động đậy rồi!
Lẽ nào vì cảm thấy tự cung mất mặt nên ngại không dám gặp cô?
Ừ, có khả năng!
Nếu đã như thế, vậy gọi Trương Nhược Nam ra ngoài, lén lút đứng ở cửa sổ nhìn vào trong đó xem sao.
Đậu Đậu nói là làm, vội vàng chạy tới phòng phẫu thuật gọi, “Nhược Nam, không hay rồi, Viên Viên nhà tôi bị ốm, cô mau tới xem sao!”
Trương Nhược Nam đang quanh quẩn bên hòm lạnh, vừa nghe thấy vậy vội vàng nói, “Cô nói cái gì? Viên Viên ốm rồi sao? Ở đâu vậy? Mau đưa tôi đi xem!”
Trương Nhược Nam bỏ công việc trên tay chạy ra ngoài, chạy được tầm mười mấy mét thấy Đậu Đậu dừng lại, nhất thời đần mặt.
Đậu Đậu ra hiệu nhỏ tiếng, kéo tay Trương Nhược Nam nhón chân nhón tay quay trở lại.
Trương Nhược Nam nhất thời hiểu ra, cũng cúi thấp người thả lỏng bước chân, cùng Đậu Đậu đi tới bên cửa, qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa nhìn vào trong.
Hai người nín thở tập trung nhìn vào bên trong một lúc lâu, đang lúc Trương Nhược Nam sắp khuyên Đậu Đậu nói Sở Minh Hiên sẽ không tỉnh sớm như vậy đâu thì Sở Minh Hiên mở mắt.
Lạc Lê lại trầm mặc, rất lâu sau thở dài, “Anh biết rồi, em ra ngoài trước đi.”
Đậu Đậu gật đầu, vội vàng cầm tờ chứng chỉ rời đi.
Lạc Lê nhìn thấy Đậu Đậu rời đi như thể trốn chạy, chau mày, cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Thi Nhã.
Lạc Thi Nhã vừa trốn tiết chuẩn bị gõ cửa phòng 912, nhìn thấy điện thoại của Lạc Lê thì vội vàng nhấc máy, “Alo, Thiếu soái?”
Kim Đậu Đậu không phải là đã cáo trạng cô trước mặt Thiếu soái rồi chứ?
Kim Đậu Đậu, giờ thì cô đã biết mùi vị của việc bị cướp đi người mình yêu thương là thế nào rồi chứ? Hừ, đáng đời!
Lạc Thi Nhã dương mày tự đắc, đang cảm thấy kết hoạch phục thù của cô thành công thì nghe thấy tiếng Lạc Lê trong điện thoại.
“Tôi không quan tâm cô thích ngài Cửu thật hay giả, có điều cô đã có bản lĩnh khiến bọn họ chia tay, vậy thì tiếp tục trói chặt hắn ta.”
Lạc Thi Nhã mặt đần thối, gật đầu, “Được, Thiếu soái, con biết rồi.”
Lẽ nào không phải là Kim Đậu Đậu tố cô?
Cô ta thật sự đã từ bỏ ngài Cửu rồi?
Nếu như thật sự như vậy, há chẳng phải kế hoạch phục thù của cô thất bại rồi sao?
Không, không đúng, cô thật sự thích ngài Cửu, bất luận Kim Đậu Đậu có quan tâm hay không thì cô cũng sẽ chinh phục người đàn ông này!
Hạ quyết tâm, Lạc Thi Nhã cung kính nói, “Thiếu soái, ngài còn chuyện gì nữa không?”
“Không.”
Lạc Lê nói xong liền gác máy.
Hắn không tin tin tình báo của Lý Xuân Hoa, Đậu Đậu nói như vậy, chẳng qua là một kiểu mượn cớ mà thôi.
Trong tim cô ấy… vẫn có Ly Cửu Ca.
Sau khi Lạc Lê gác điện thoại, nghĩ một lát, hắn trả lời một tin nhắn.
[Vân Tung đại sư, Đậu Đậu ở chỗ con rất tốt. Nếu người thật sự không yên tâm thì ngày mai con sẽ cử người đi đón người.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Vân Tung liền lập tức trả lời: [Được! Ngày mai cậu nói Tiểu Đoan tới đón ta! Đồ đạc của ta sớm đã thu dọn xong rồi!]
Lạc Lê, “…”
Được, ngày mai điều Tiểu Đoan qua đó xem sao. Vân Tung đại sư tới rồi, lý do để Đậu Đậu ở lại Cục bắt yêu lại nhiều thêm một.
Đậu Đậu không biết sư phụ khiến cô không bớt lo sắp tới, cô cầm giấy chứng nhận hành nghề bắt yêu, lộp cộp tiến vào phòng phẫu thuật. Cô nghĩ rồi, nếu như giờ cô tới tìm Lý Xuân Hoa thì chắc chắn chị ấy lại nhắc tới chuyện đính hôn cho hai đứa. Chi bằng tranh thủ thời gian rảnh lúc Lý Xuân Hoa giúp cô trông con thì cô đi thăm ‘Sở Minh Hiên’.
Cô cảm thấy cô không hề nhìn nhầm, lúc đó, rõ ràng lông mày cậu ta đã động đậy rồi!
Lẽ nào vì cảm thấy tự cung mất mặt nên ngại không dám gặp cô?
Ừ, có khả năng!
Nếu đã như thế, vậy gọi Trương Nhược Nam ra ngoài, lén lút đứng ở cửa sổ nhìn vào trong đó xem sao.
Đậu Đậu nói là làm, vội vàng chạy tới phòng phẫu thuật gọi, “Nhược Nam, không hay rồi, Viên Viên nhà tôi bị ốm, cô mau tới xem sao!”
Trương Nhược Nam đang quanh quẩn bên hòm lạnh, vừa nghe thấy vậy vội vàng nói, “Cô nói cái gì? Viên Viên ốm rồi sao? Ở đâu vậy? Mau đưa tôi đi xem!”
Trương Nhược Nam bỏ công việc trên tay chạy ra ngoài, chạy được tầm mười mấy mét thấy Đậu Đậu dừng lại, nhất thời đần mặt.
Đậu Đậu ra hiệu nhỏ tiếng, kéo tay Trương Nhược Nam nhón chân nhón tay quay trở lại.
Trương Nhược Nam nhất thời hiểu ra, cũng cúi thấp người thả lỏng bước chân, cùng Đậu Đậu đi tới bên cửa, qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa nhìn vào trong.
Hai người nín thở tập trung nhìn vào bên trong một lúc lâu, đang lúc Trương Nhược Nam sắp khuyên Đậu Đậu nói Sở Minh Hiên sẽ không tỉnh sớm như vậy đâu thì Sở Minh Hiên mở mắt.
/1918
|