Đậu Đậu vỗ vỗ tay, rất lâu sau thì dừng lại, cảm khái nói, “Ôi chao, chỉ là không biết La Chính Hi có bằng lòng lấy cô bé lọ lem hay không thôi.”
“Kim Đậu Đậu, cô có ý gì hả?”
“Nể tình chúng ta cùng cha, tôi không ngại nói cho cô biết. Tối nay Diệp Tinh Trạch sẽ dẫn anh ta đến vũ hội chơi đấy.”
Kim San lập tức phát điên, “Cô nói cái gì?”
Đậu Đậu cười trên sự đau khổ của người khác, “Tôi nói cái tên cặn bã đứng núi này trông núi nọ La Chính Hi đó, gặp được một người đẹp ngực to mông cong ở tầng lớp thượng lưu còn cần cô bé lọ lem cô nữa sao?”
“Kim Đậu Đậu, cô cố ý!”
Đậu Đậu cây ngay không sợ chết đứng, “Đúng thế, tôi chính là cố ý đấy! Nói thật cho cô biết, là tôi bảo Tinh Trạch bỏ qua cho La gia. Bởi vì tôi không muốn nhìn các người làm khổ mệnh uyên ương, chỉ muốn nhìn các người chó cắn lẫn nhau thôi.”
Kim San sốt ruột chảy cả nước mắt ra, “Kim Đậu Đậu, cô vô sỉ!”
“Tôi vô sỉ?” Đậu Đậu cười lạnh, “Cô đừng quên La Chính Hi vốn dĩ là chồng chưa cưới của ai.”
Kim San tự bê đá đập lên chân mình, chỉ có thể nén giận. Cô ta hiểu rõ La Chính Hi là người thế nào. Kim Đậu Đậu bị huỷ dung, không bao lâu gã đã chuyển tình cảm lên cô rồi. Đàn ông đều là động vật thị giác, mà trên đời này, còn nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta. Huống hồ bây giờ Kim gia phá sản rồi, cô ta chẳng còn chút tác dụng nào với La gia cả. Lại thêm Diệp Tinh Trạch uy hiếp dụ dỗ, La Chính Hi vứt bỏ cô ta là chuyện sớm muộn thôi.
Tự bê đá đập lên chân mình, Kim San giận dữ ngồi xuống không mở miệng nói gì nữa.
Vương Yên Nhiên nhìn rõ tình thế, ảo não trở về chỗ ngồi. Hoá ra Kim gia phá sản thật? Cô còn tưởng là tin vịt nữa. Xem ra sau này không thể lăn lộn với Kim San nữa rồi. Cũng không thể lại nói xấu Kim Đậu Đậu nữa.
Lý Thanh bất lực nhìn cô ta một cái, lắc đầu tiếp tục cầm bút làm bài.
Đối với chuyện Diệp Tinh Trạch đột nhiên muốn kết bạn với gã, La Chính Hi thật sự là được sủng mà sợ. Mặc dù La gia cũng coi là giàu có, nhưng căn bản không cách nào so với bốn gia tộc lớn được. Đế Đô còn nhiều xí nghiệp nhỏ như La gia, đều chỉ mong có thể hợp tác với Sở gia, Diệp gia. Trung học Thánh Phong vì có thiếu gia của hai nhà này ở đây, mới dần dần biến thành học viện quý tộc ẩn hình. Ai bảo mọi người đều muốn con mình tạo được quan hệ với hai vị thiếu gia kia chứ!
La Chính Hi hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tạo quan hệ tốt với Diệp Tinh Trạch. La gia thịnh hay suy, đều là một câu nói của vị tổ tông này. Còn về Kim San...
Hai ngày nay gã đã nghĩ rồi, trước kia là tầm mắt gã quá hạn hẹp, lại thêm đối tượng đính hôn từ nhỏ đột nhiên bị hủy dung, cho nên gã mới có thể gửi gắm tình cảm lên người Kim San. Nhưng bây giờ Kim gia đã phá sản rồi, lấy Kim San đối với gã chẳng có chút tác dụng gì cả. Nhưng nếu như cô ta an phận, gã vẫn có thể cân nhắc để cô ta tiếp tục làm bạn giường của gã.
Sau khi tan học, La Chính Hi đợi Diệp Tinh Trạch ở cửa lớp như đã hẹn. Diệp Tinh Trạch nhìn chằm chằm gã suy nghĩ một lúc lâu, lúc này mới mơ hồ nhớ ra là chuyện gì.
Hi hi, chiêu này của sư thúc thật không tồi. Cứ như vậy, lại có kịch hay để xem rồi.
Nghĩ như vậy, Diệp Tinh Trạch lập tức vui vẻ, “Đi đi đi, cùng đi chơi đi! Này, Minh Hiên, cậu có thể nhanh lên chút không hả?”
Sở Minh Hiên nhìn thấy La Chính Hi, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Không phải tên ngốc Diệp Tinh Trạch này ghét La Chính Hi nhất hay sao?
Thôi đi, không hiểu nổi suy nghĩ của cậu ta đâu.
Nếu cậu ta đã có thể cả ngày lải nhải bắt yêu đoán mệnh, còn có thể làm bạn với Kim Đậu Đậu. Chơi với La Chính Hi, không phải càng bình thường hơn sao? Nhà La Chính Hi hợp tác với Diệp gia, làm lâu la của cậu ta cũng rất bình thường.
“Sở thiếu, chào cậu.”
Sở Minh Hiên liếc La Chính Hi một cái, “Ừ.”
“Kim Đậu Đậu, cô có ý gì hả?”
“Nể tình chúng ta cùng cha, tôi không ngại nói cho cô biết. Tối nay Diệp Tinh Trạch sẽ dẫn anh ta đến vũ hội chơi đấy.”
Kim San lập tức phát điên, “Cô nói cái gì?”
Đậu Đậu cười trên sự đau khổ của người khác, “Tôi nói cái tên cặn bã đứng núi này trông núi nọ La Chính Hi đó, gặp được một người đẹp ngực to mông cong ở tầng lớp thượng lưu còn cần cô bé lọ lem cô nữa sao?”
“Kim Đậu Đậu, cô cố ý!”
Đậu Đậu cây ngay không sợ chết đứng, “Đúng thế, tôi chính là cố ý đấy! Nói thật cho cô biết, là tôi bảo Tinh Trạch bỏ qua cho La gia. Bởi vì tôi không muốn nhìn các người làm khổ mệnh uyên ương, chỉ muốn nhìn các người chó cắn lẫn nhau thôi.”
Kim San sốt ruột chảy cả nước mắt ra, “Kim Đậu Đậu, cô vô sỉ!”
“Tôi vô sỉ?” Đậu Đậu cười lạnh, “Cô đừng quên La Chính Hi vốn dĩ là chồng chưa cưới của ai.”
Kim San tự bê đá đập lên chân mình, chỉ có thể nén giận. Cô ta hiểu rõ La Chính Hi là người thế nào. Kim Đậu Đậu bị huỷ dung, không bao lâu gã đã chuyển tình cảm lên cô rồi. Đàn ông đều là động vật thị giác, mà trên đời này, còn nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta. Huống hồ bây giờ Kim gia phá sản rồi, cô ta chẳng còn chút tác dụng nào với La gia cả. Lại thêm Diệp Tinh Trạch uy hiếp dụ dỗ, La Chính Hi vứt bỏ cô ta là chuyện sớm muộn thôi.
Tự bê đá đập lên chân mình, Kim San giận dữ ngồi xuống không mở miệng nói gì nữa.
Vương Yên Nhiên nhìn rõ tình thế, ảo não trở về chỗ ngồi. Hoá ra Kim gia phá sản thật? Cô còn tưởng là tin vịt nữa. Xem ra sau này không thể lăn lộn với Kim San nữa rồi. Cũng không thể lại nói xấu Kim Đậu Đậu nữa.
Lý Thanh bất lực nhìn cô ta một cái, lắc đầu tiếp tục cầm bút làm bài.
Đối với chuyện Diệp Tinh Trạch đột nhiên muốn kết bạn với gã, La Chính Hi thật sự là được sủng mà sợ. Mặc dù La gia cũng coi là giàu có, nhưng căn bản không cách nào so với bốn gia tộc lớn được. Đế Đô còn nhiều xí nghiệp nhỏ như La gia, đều chỉ mong có thể hợp tác với Sở gia, Diệp gia. Trung học Thánh Phong vì có thiếu gia của hai nhà này ở đây, mới dần dần biến thành học viện quý tộc ẩn hình. Ai bảo mọi người đều muốn con mình tạo được quan hệ với hai vị thiếu gia kia chứ!
La Chính Hi hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tạo quan hệ tốt với Diệp Tinh Trạch. La gia thịnh hay suy, đều là một câu nói của vị tổ tông này. Còn về Kim San...
Hai ngày nay gã đã nghĩ rồi, trước kia là tầm mắt gã quá hạn hẹp, lại thêm đối tượng đính hôn từ nhỏ đột nhiên bị hủy dung, cho nên gã mới có thể gửi gắm tình cảm lên người Kim San. Nhưng bây giờ Kim gia đã phá sản rồi, lấy Kim San đối với gã chẳng có chút tác dụng gì cả. Nhưng nếu như cô ta an phận, gã vẫn có thể cân nhắc để cô ta tiếp tục làm bạn giường của gã.
Sau khi tan học, La Chính Hi đợi Diệp Tinh Trạch ở cửa lớp như đã hẹn. Diệp Tinh Trạch nhìn chằm chằm gã suy nghĩ một lúc lâu, lúc này mới mơ hồ nhớ ra là chuyện gì.
Hi hi, chiêu này của sư thúc thật không tồi. Cứ như vậy, lại có kịch hay để xem rồi.
Nghĩ như vậy, Diệp Tinh Trạch lập tức vui vẻ, “Đi đi đi, cùng đi chơi đi! Này, Minh Hiên, cậu có thể nhanh lên chút không hả?”
Sở Minh Hiên nhìn thấy La Chính Hi, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Không phải tên ngốc Diệp Tinh Trạch này ghét La Chính Hi nhất hay sao?
Thôi đi, không hiểu nổi suy nghĩ của cậu ta đâu.
Nếu cậu ta đã có thể cả ngày lải nhải bắt yêu đoán mệnh, còn có thể làm bạn với Kim Đậu Đậu. Chơi với La Chính Hi, không phải càng bình thường hơn sao? Nhà La Chính Hi hợp tác với Diệp gia, làm lâu la của cậu ta cũng rất bình thường.
“Sở thiếu, chào cậu.”
Sở Minh Hiên liếc La Chính Hi một cái, “Ừ.”
/1918
|