Ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, cuối cùng tất cả kết thúc tuổi thọ.
Trong đêm tối, Long hồn màu bạch ngân quay tròn bay tới, nằm bên thân của Xà yêu, từng chút từng chút hóa thành hình người và hợp lại với thân xác.
Cùng lúc này, linh hồn của cháu từ thân xác bay ra, mang theo kinh ngạc và sợ hãi.
Sở Liên Thành tận mắt nhìn cảnh này, phản ứng đầu tiên là đứng ra chắn trước mặt cháu.
Trên người Xà yêu phát ra quầng sáng màu trắng, lúc sáng lúc tối, rồi mở ra hai con ngươi xanh thẳm dựng đứng.
Sở Liên Thành kinh ngạc nhưng động tác vẫn nhanh gọn như cũ, đem hồn phách của Sở Minh Hiên giấu sau cơ thể, “Cửu điện hạ xin thứ tội! Cháu tôi trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện, xin người…”
“Tránh ra!”
“Cửu điện hạ!”
“Ta nói… tránh ra!”
Sở Liên Thành bất động, khi sự nhẫn nại của Yêu Nghiệt sắp hết thì anh ta đột nhiên quay đầu đẩy Sở Minh Hiên một cái, “Minh Hiên chạy mau!”
Sở Minh Hiên mở to mắt, còn chưa rõ là xảy ra chuyện gì thì đã mất đi ý thức rồi.
Cậu ta không biết rằng, lúc Sở Liên Thành đẩy cậu ta một cái đó thì trong lòng bàn tay đang nắm kia chính là hoàn hồn chú anh ta vừa vẽ.
Anh ta đánh cược Cửu điện hạ sẽ không hại tới tính mạng của Sở Minh Hiên, đánh cược Minh Hiên vẫn còn sống.
Hoàn hồn chú không có tác dụng lên thân xác hồn phách đã hết dương thọ.
Minh Hiên hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ, trở về thân xác của nó rồi.
Chú Tư Sở vui mừng, sau đó nhìn thấy Yêu Nghiệt đi tới, nhất thời thu lại vẻ mặt, “Cửu điện hạ, mong ngài nghĩ tới việc Minh Hiên chưa làm gì có lỗi lớn mà giơ cao đánh khẽ tha cho nó một lần.”
“Giơ cao đánh khẽ?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, từ từ giơ tay của mình lên, “Ngươi nói muốn ta bỏ qua cho cậu ta? Bỏ qua sự đê hèn muốn cướp người yêu của ta? Ha ha ha… ngươi thấy có khả năng sao?”
“Cửu điện hạ, cháu trai tôi vô tội. Nó là… là bị Cơ Yêu Nguyệt xúi giục.”
Sở Liên Thành nói hết câu này, bản thân cũng đơ ra. Thì ra không biết từ lúc nào, anh ta đã không muốn bảo vệ Cơ Yêu Nguyệt nữa rồi. Tình yêu của anh ta với người phụ nữ này, cuối cùng vẫn bị hao mòn khi hết lần này tới lần khác bị lừa, bị lợi dụng.
Yêu Nghiệt cau mày nhìn Sở Liên thành một cái, nhìn thấy trên trán anh ta có vòng tròn bùa chú đặc biệt của long tộc, nhất thời đã hiểu hết tất cả mọi chuyện.
Hắn điềm tĩnh nói, “Ta biết kẻ đầu sỏ là Cơ Yêu Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho ả. Có điều, cháu trai của ngươi cũng không đơn thuần lương thiện như ngươi nghĩ đâu. Còn nữa, có phải ngươi quên thứ gì đó không?”
Vẻ mặt Sở Liên Thành khó hiểu, còn chưa nói gì thì Yêu Nghiệt đã giơ tay gảy ra một vòng sáng. Vòng sáng đó là nhỏ như hạt đậu xanh, đi vào não của Sở Liên Thành, triệt để xóa sạch hết vòng sáng màu xanh nhạt mà Yêu Nghiệt nhìn thấy kia.
Đầu Sở Liên Thành đau khủng khiếp, những ký ức bị niêm phong mang theo đau thương và buồn khổ lâu ngày, ùn ùn kéo đến cuốn lấy anh ta.
Thì ra Liệt Diệm đã giải độc cho ả như vậy, thì ra anh ta đã từng tỉnh ngộ. Chỉ có điều đã bị ả cưỡng chế niêm phong lại.
Ha ha ha… Ha ha ha ha!
Anh ta vì ả mà rời khỏi núi Đạo Vương, vì ả mà ăn Thái Tuế! Thì ra từ trước tới nay ả lại là một người phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy!
Tình yêu không có lỗi, chỉ tiếc là, anh ta đã yêu sai rồi…
Sở Liên Thành bật cười đau khổ, từ từ lau đi nước mắt.
“Đa tạ điện hạ thức tỉnh, nhưng đối với Minh Hiên, vẫn xin người giữ lại mạng sống cho nó.”
Lần này Sở Liên Thành không nói Yêu Nghiệt tha cho Sở Minh Hiên. Anh ta nghĩ tới tình cảnh khi đó và nghĩ tới quyết định của Sở Minh Hiên.
Trong đêm tối, Long hồn màu bạch ngân quay tròn bay tới, nằm bên thân của Xà yêu, từng chút từng chút hóa thành hình người và hợp lại với thân xác.
Cùng lúc này, linh hồn của cháu từ thân xác bay ra, mang theo kinh ngạc và sợ hãi.
Sở Liên Thành tận mắt nhìn cảnh này, phản ứng đầu tiên là đứng ra chắn trước mặt cháu.
Trên người Xà yêu phát ra quầng sáng màu trắng, lúc sáng lúc tối, rồi mở ra hai con ngươi xanh thẳm dựng đứng.
Sở Liên Thành kinh ngạc nhưng động tác vẫn nhanh gọn như cũ, đem hồn phách của Sở Minh Hiên giấu sau cơ thể, “Cửu điện hạ xin thứ tội! Cháu tôi trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện, xin người…”
“Tránh ra!”
“Cửu điện hạ!”
“Ta nói… tránh ra!”
Sở Liên Thành bất động, khi sự nhẫn nại của Yêu Nghiệt sắp hết thì anh ta đột nhiên quay đầu đẩy Sở Minh Hiên một cái, “Minh Hiên chạy mau!”
Sở Minh Hiên mở to mắt, còn chưa rõ là xảy ra chuyện gì thì đã mất đi ý thức rồi.
Cậu ta không biết rằng, lúc Sở Liên Thành đẩy cậu ta một cái đó thì trong lòng bàn tay đang nắm kia chính là hoàn hồn chú anh ta vừa vẽ.
Anh ta đánh cược Cửu điện hạ sẽ không hại tới tính mạng của Sở Minh Hiên, đánh cược Minh Hiên vẫn còn sống.
Hoàn hồn chú không có tác dụng lên thân xác hồn phách đã hết dương thọ.
Minh Hiên hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ, trở về thân xác của nó rồi.
Chú Tư Sở vui mừng, sau đó nhìn thấy Yêu Nghiệt đi tới, nhất thời thu lại vẻ mặt, “Cửu điện hạ, mong ngài nghĩ tới việc Minh Hiên chưa làm gì có lỗi lớn mà giơ cao đánh khẽ tha cho nó một lần.”
“Giơ cao đánh khẽ?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, từ từ giơ tay của mình lên, “Ngươi nói muốn ta bỏ qua cho cậu ta? Bỏ qua sự đê hèn muốn cướp người yêu của ta? Ha ha ha… ngươi thấy có khả năng sao?”
“Cửu điện hạ, cháu trai tôi vô tội. Nó là… là bị Cơ Yêu Nguyệt xúi giục.”
Sở Liên Thành nói hết câu này, bản thân cũng đơ ra. Thì ra không biết từ lúc nào, anh ta đã không muốn bảo vệ Cơ Yêu Nguyệt nữa rồi. Tình yêu của anh ta với người phụ nữ này, cuối cùng vẫn bị hao mòn khi hết lần này tới lần khác bị lừa, bị lợi dụng.
Yêu Nghiệt cau mày nhìn Sở Liên thành một cái, nhìn thấy trên trán anh ta có vòng tròn bùa chú đặc biệt của long tộc, nhất thời đã hiểu hết tất cả mọi chuyện.
Hắn điềm tĩnh nói, “Ta biết kẻ đầu sỏ là Cơ Yêu Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho ả. Có điều, cháu trai của ngươi cũng không đơn thuần lương thiện như ngươi nghĩ đâu. Còn nữa, có phải ngươi quên thứ gì đó không?”
Vẻ mặt Sở Liên Thành khó hiểu, còn chưa nói gì thì Yêu Nghiệt đã giơ tay gảy ra một vòng sáng. Vòng sáng đó là nhỏ như hạt đậu xanh, đi vào não của Sở Liên Thành, triệt để xóa sạch hết vòng sáng màu xanh nhạt mà Yêu Nghiệt nhìn thấy kia.
Đầu Sở Liên Thành đau khủng khiếp, những ký ức bị niêm phong mang theo đau thương và buồn khổ lâu ngày, ùn ùn kéo đến cuốn lấy anh ta.
Thì ra Liệt Diệm đã giải độc cho ả như vậy, thì ra anh ta đã từng tỉnh ngộ. Chỉ có điều đã bị ả cưỡng chế niêm phong lại.
Ha ha ha… Ha ha ha ha!
Anh ta vì ả mà rời khỏi núi Đạo Vương, vì ả mà ăn Thái Tuế! Thì ra từ trước tới nay ả lại là một người phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy!
Tình yêu không có lỗi, chỉ tiếc là, anh ta đã yêu sai rồi…
Sở Liên Thành bật cười đau khổ, từ từ lau đi nước mắt.
“Đa tạ điện hạ thức tỉnh, nhưng đối với Minh Hiên, vẫn xin người giữ lại mạng sống cho nó.”
Lần này Sở Liên Thành không nói Yêu Nghiệt tha cho Sở Minh Hiên. Anh ta nghĩ tới tình cảnh khi đó và nghĩ tới quyết định của Sở Minh Hiên.
/1918
|