Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 795: Sư thúc, có phải con đến không đúng lúc không? (1)
/1918
|
Yêu Nghiệt bình thản nói xong, quay người ra mở cửa. Diệp Tinh Trạch lo lắng không yên chạy vào trong, “Sư thúc công, sao thế? Hình như con nghe thấy tiếng Viên Viên khóc?”
Cậu ta không để ý lướt qua mấy vết răng rõ rệt trên vai Yêu Nghiệt, đột nhiên hít vào một luồng khí lạnh, “Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi nhìn thấy cái gì?”
Vì Yêu Nghiệt vội ra mở cửa nên hắn chỉ mặc một chiếc quần dài. Ngoại trừ trên vai có vài nốt răng cắn ra thì còn có từng mảng từng mảng đỏ như dâu tây còn đang nóng hổi.
Tên Ngốc gần như hoàn toàn ngờ nghệch, hận một nỗi không thể mang vỏ dưa ra gặm.
Trời ơi! Tình huống gì đây? Không phải đã chia tay được hai tuần rồi sao?
Lẽ nào là xa nhau lâu ngày giờ tái hợp mặn nồng trong truyền thuyết?
Rốt cuộc có cần phải kịch liệt như vậy không!!!
Đậu Đậu không nhìn được nữa, mặt già khẽ ửng đỏ gọi Lão Cửu, “Mặc áo vào!”
Lão Cửu ngoan ngoãn nghe lời, Tên Ngốc toàn thân cứng đờ, “Vậy… vậy thế nào nhỉ? Sư thúc à, con đến không đúng lúc phải không?”
Đậu Đậu, “… Cậu qua đây trông con bé cho tôi trước.”
Tên Ngốc vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, vâng!”
Tên Ngốc đón lấy Viên Viên từ oa oa khóc lớn đến thút thít nức nở ở trong lòng Đậu Đậu, rồi nhìn Đậu Đậu lạch bạch xỏ dép lê đi vào nhà tắm.
Không ngoài dự đoán, mắt cá chân vẫn có vài vết tím xanh.
Cậu hoàn toàn có lý do để hoài nghi sư thúc công của cậu là một người bị bệnh nghiện chân nặng!
Tên Ngốc bị cưỡng chế nhét miếng thính vào miệng, trơ mắt nhìn sư thúc công của cậu nhảy vào nhà tắm, lẳng lặng tổng kết một chút.
Quả nhiên, làm người vẫn là cần có một điểm mạnh, nếu không sao có thể tán gái, sao có thể khoe khoang tình tứ, sao có thể thoát được cô đơn!
Sau khi tổng kết xong liền lặng lẽ thở dài, “Hầy…”
“Anh ơi, hu hu hu oa…”
Viên Viên đáng thương, đôi mắt to đen lúng liếng giống như trái nho đen vừa được rửa qua bằng nước, long lanh long lanh, khiến người khác thương yêu vô cùng. Cô bé móp mép cái miệng nhỏ khóc nức nở, cái đuôi tròn vo vo vẫn còn đang tự động quấn trên cánh tay của Tên Ngốc.
Tên Ngốc vỗ sống lưng của cô bé, “Không sao, ngoan nhé, một lát nữa sẽ không đau nữa!”
Biển Biển vừa nhìn, khóe miệng vừa giật mạnh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nói, “Bỏ em ấy xuống!”
Tên Ngốc nhướn mày nhìn Biển Biển một cái, rồi quay đầu, hoàn toàn coi như không nghe thấy gì.
Lần này thực sự đã làm cho Biển Biển tức giận, nó cắn răng cắn lợi nắm tay lại, chốc chốc lại nhắm lên mặt của Tên Ngốc. Tên Ngốc ôm Viên Viên tránh hết bên này lại tránh bên kia, tránh được tấn công một cách hoàn mỹ.
Biển Biển dừng lại, nắm đấm mờ ảo hiện ra ánh sáng lạnh, Tên Ngốc thầm kêu lên. Vừa trốn được sang bên kia thì chiếc ti vi tinh thể lỏng đằng sau lưng đã rầm một cái loảng xoảng rơi xuống đất.
Tên Ngốc trợn mắt đứng hình, hoàn toàn không phản ứng kịp những gì vừa xảy ra.
Biển Biển hừ một tiếng, đang định thừa thắng xông lên đã nghe thấy tiếng Yêu Nghiệt vọng ra từ nhà tắm, “Biển Biển? Nếu còn còn tiếp tục nữa, ba sẽ ra tay đó!”
Cậu ta không để ý lướt qua mấy vết răng rõ rệt trên vai Yêu Nghiệt, đột nhiên hít vào một luồng khí lạnh, “Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi nhìn thấy cái gì?”
Vì Yêu Nghiệt vội ra mở cửa nên hắn chỉ mặc một chiếc quần dài. Ngoại trừ trên vai có vài nốt răng cắn ra thì còn có từng mảng từng mảng đỏ như dâu tây còn đang nóng hổi.
Tên Ngốc gần như hoàn toàn ngờ nghệch, hận một nỗi không thể mang vỏ dưa ra gặm.
Trời ơi! Tình huống gì đây? Không phải đã chia tay được hai tuần rồi sao?
Lẽ nào là xa nhau lâu ngày giờ tái hợp mặn nồng trong truyền thuyết?
Rốt cuộc có cần phải kịch liệt như vậy không!!!
Đậu Đậu không nhìn được nữa, mặt già khẽ ửng đỏ gọi Lão Cửu, “Mặc áo vào!”
Lão Cửu ngoan ngoãn nghe lời, Tên Ngốc toàn thân cứng đờ, “Vậy… vậy thế nào nhỉ? Sư thúc à, con đến không đúng lúc phải không?”
Đậu Đậu, “… Cậu qua đây trông con bé cho tôi trước.”
Tên Ngốc vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, vâng!”
Tên Ngốc đón lấy Viên Viên từ oa oa khóc lớn đến thút thít nức nở ở trong lòng Đậu Đậu, rồi nhìn Đậu Đậu lạch bạch xỏ dép lê đi vào nhà tắm.
Không ngoài dự đoán, mắt cá chân vẫn có vài vết tím xanh.
Cậu hoàn toàn có lý do để hoài nghi sư thúc công của cậu là một người bị bệnh nghiện chân nặng!
Tên Ngốc bị cưỡng chế nhét miếng thính vào miệng, trơ mắt nhìn sư thúc công của cậu nhảy vào nhà tắm, lẳng lặng tổng kết một chút.
Quả nhiên, làm người vẫn là cần có một điểm mạnh, nếu không sao có thể tán gái, sao có thể khoe khoang tình tứ, sao có thể thoát được cô đơn!
Sau khi tổng kết xong liền lặng lẽ thở dài, “Hầy…”
“Anh ơi, hu hu hu oa…”
Viên Viên đáng thương, đôi mắt to đen lúng liếng giống như trái nho đen vừa được rửa qua bằng nước, long lanh long lanh, khiến người khác thương yêu vô cùng. Cô bé móp mép cái miệng nhỏ khóc nức nở, cái đuôi tròn vo vo vẫn còn đang tự động quấn trên cánh tay của Tên Ngốc.
Tên Ngốc vỗ sống lưng của cô bé, “Không sao, ngoan nhé, một lát nữa sẽ không đau nữa!”
Biển Biển vừa nhìn, khóe miệng vừa giật mạnh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nói, “Bỏ em ấy xuống!”
Tên Ngốc nhướn mày nhìn Biển Biển một cái, rồi quay đầu, hoàn toàn coi như không nghe thấy gì.
Lần này thực sự đã làm cho Biển Biển tức giận, nó cắn răng cắn lợi nắm tay lại, chốc chốc lại nhắm lên mặt của Tên Ngốc. Tên Ngốc ôm Viên Viên tránh hết bên này lại tránh bên kia, tránh được tấn công một cách hoàn mỹ.
Biển Biển dừng lại, nắm đấm mờ ảo hiện ra ánh sáng lạnh, Tên Ngốc thầm kêu lên. Vừa trốn được sang bên kia thì chiếc ti vi tinh thể lỏng đằng sau lưng đã rầm một cái loảng xoảng rơi xuống đất.
Tên Ngốc trợn mắt đứng hình, hoàn toàn không phản ứng kịp những gì vừa xảy ra.
Biển Biển hừ một tiếng, đang định thừa thắng xông lên đã nghe thấy tiếng Yêu Nghiệt vọng ra từ nhà tắm, “Biển Biển? Nếu còn còn tiếp tục nữa, ba sẽ ra tay đó!”
/1918
|