Đậu Đậu không nhịn được phì cười một tiếng, định thần lại nhìn thấy con trai đang trừng mắt nhìn cô, vội vàng tỏ thái độ, “Không để cậu ta nhìn, tuyệt đối không để cậu ta nhìn!”
Sau đó cô lấy từ trong không gian một miếng tã lót, nhanh gọn mặc vào cho con gái, sau đó mang theo chút trêu ghẹo nhìn con trai hỏi, “Được chưa nào?”
Biển Biển giống như một lão cán bộ đi thị sát trong thôn vậy, xụ mặt xuống nhìn một lượt từ trên xuống dưới, gật gật đầu, rất kiệm lời, “Ừ.”
Lần này đến cả Yêu Nghiệt cũng không nhịn được cười, chỉ có Tên Ngốc là đăm chiêu, còn đang nghĩ rốt cuộc cậu đã làm gì sai.
Tại sao nhóc con nhà sư thúc lại bài xích cậu như thế chứ?
Cậu ta nghĩ mãi không hiểu tại sao, bởi vì... cậu ta ngốc mà! Bộ não đó của cậu ta, sống lâu như vậy mà còn không bằng Biển Biển sống ba tháng.
Có điều trước giờ cậu không phải là một người hay tự làm khó bản thân mình, nghĩ mãi không hiểu, vậy thì không nghĩ nữa là xong. Dù sao Tiểu Viên Viên của sư thúc rụng đuôi cậu cũng rất vui rồi, hi hi hi.
Viên Viên rụng đuôi xong rất vui vẻ, không ngừng giơ chân của mình lên chăm chú ngắm nghía nó.
Trời đã vào thu rồi, Đậu Đậu mặc cho cô bé quần tã giấy, trắng nõn mập tròn tròn giống như một cái bánh bao nhân sữa vậy.
Đậu Đậu vân vê mặt con gái mình một cái, chăm chú nhìn cây kẹo mút trong tay còn to hơn cả mặt nó.
Dù sao cũng đã rụng rồi, cũng không đau nữa, hay là lấy của con bé?
Đậu Đậu hạ quyết tâm, vừa giơ tay ra một cái thì không hẹn mà cùng đụng phải Yêu Nghiệt. Hắn cũng vừa nhìn chằm chằm vào cây kẹo mút ấy.
Bởi vì tiếng động quá lớn nên đã làm thức tỉnh chiếc bánh bao nhân sữa đang ngắm nghía “đôi chân đẹp mĩ miều” của mình.
Bánh bao nhân sữa hừ một tiếng, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm chắc cán cây kẹo mút, không nói lời nào trực tiếp nhét vào chiếc vòng lưu trữ trên cổ.
Lúc này Đậu Đậu mới phát hiện, ồ, hóa ra con gái không phải vì thấy đẹp mới đeo cái đó à.
Thực ra trước đây trong lúc còn ở Cục bắt yêu, cô đã phát hiện trên cổ của con gái đeo thứ đồ đó. Sợi dây chuyền to xâu một chiếc nhẫn to, bên trên chiếc nhẫn là một viên ngọc lớn màu xanh. Lúc đó cô tưởng rằng con gái thấy đẹp nên mới đeo nó, căn bản không nghĩ đến đó là một chiếc nhẫn lưu trữ đồ vật.
Bởi vì lúc đó Yêu Nghiệt bị tráo đổi thân thể, cô bận rộn kiếm linh quả cho con gái, nào có thời gian rảnh nghiên cứu phẩm vị của con gái vì sao lại... không thể miêu tả như thế chứ.
Được, vậy thì đã ra vấn đề rồi, bên trong chiếc vòng lưu trữ đó đã đựng những thứ gì?
Ánh mắt của Đậu Đậu quá rõ ràng, Yêu Nghiệt vừa giơ tay, chiếc vòng vàng trên cổ con gái lập tức bay về phía hắn.
Miệng con gái mấp máy chuẩn bị khóc, Yêu Nghiệt kịp thời lên tiếng, “Sẽ trả lại cho con.”
“Còn… còn có kẹo!”
Viên Viên mặc cả một cách trẻ con, khóe miệng Biển Biển giật mạnh một cái... Quả nhiên là vậy. Vẫn là đứa trẻ con biết khóc thì sẽ có kẹo ăn mà! Nhưng thế thì sao, bổn bảo bảo mới không thèm! Hứ!
Yêu Nghiệt nghe vậy cũng đành chịu, “Được, có kẹo, nhưng không được phép ăn hết một lần.”
Viên Viên gật đầu, “Vâng vâng, vậy cho ba xem đó.”
Yêu Nghiệt nhận được sự đồng ý của con gái, giơ tay lôi hết đồ vật trong nhẫn ra.
Vốn cứ tưởng sẽ toàn là đồ ăn, ai ngờ thứ lấy từ trong nhẫn ra, vẫn là nhẫn.
Lúc này Đậu Đậu liền nghi ngờ, “Viên Viên, số nhẫn này có phải là trộm từ tay áo của ba con không?”
Viên Viên mù tịt chả biết gì ấn ấn cái trán nhỏ, “Mẹ ơi. Cái gì nà trộm?”
Sau đó cô lấy từ trong không gian một miếng tã lót, nhanh gọn mặc vào cho con gái, sau đó mang theo chút trêu ghẹo nhìn con trai hỏi, “Được chưa nào?”
Biển Biển giống như một lão cán bộ đi thị sát trong thôn vậy, xụ mặt xuống nhìn một lượt từ trên xuống dưới, gật gật đầu, rất kiệm lời, “Ừ.”
Lần này đến cả Yêu Nghiệt cũng không nhịn được cười, chỉ có Tên Ngốc là đăm chiêu, còn đang nghĩ rốt cuộc cậu đã làm gì sai.
Tại sao nhóc con nhà sư thúc lại bài xích cậu như thế chứ?
Cậu ta nghĩ mãi không hiểu tại sao, bởi vì... cậu ta ngốc mà! Bộ não đó của cậu ta, sống lâu như vậy mà còn không bằng Biển Biển sống ba tháng.
Có điều trước giờ cậu không phải là một người hay tự làm khó bản thân mình, nghĩ mãi không hiểu, vậy thì không nghĩ nữa là xong. Dù sao Tiểu Viên Viên của sư thúc rụng đuôi cậu cũng rất vui rồi, hi hi hi.
Viên Viên rụng đuôi xong rất vui vẻ, không ngừng giơ chân của mình lên chăm chú ngắm nghía nó.
Trời đã vào thu rồi, Đậu Đậu mặc cho cô bé quần tã giấy, trắng nõn mập tròn tròn giống như một cái bánh bao nhân sữa vậy.
Đậu Đậu vân vê mặt con gái mình một cái, chăm chú nhìn cây kẹo mút trong tay còn to hơn cả mặt nó.
Dù sao cũng đã rụng rồi, cũng không đau nữa, hay là lấy của con bé?
Đậu Đậu hạ quyết tâm, vừa giơ tay ra một cái thì không hẹn mà cùng đụng phải Yêu Nghiệt. Hắn cũng vừa nhìn chằm chằm vào cây kẹo mút ấy.
Bởi vì tiếng động quá lớn nên đã làm thức tỉnh chiếc bánh bao nhân sữa đang ngắm nghía “đôi chân đẹp mĩ miều” của mình.
Bánh bao nhân sữa hừ một tiếng, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm chắc cán cây kẹo mút, không nói lời nào trực tiếp nhét vào chiếc vòng lưu trữ trên cổ.
Lúc này Đậu Đậu mới phát hiện, ồ, hóa ra con gái không phải vì thấy đẹp mới đeo cái đó à.
Thực ra trước đây trong lúc còn ở Cục bắt yêu, cô đã phát hiện trên cổ của con gái đeo thứ đồ đó. Sợi dây chuyền to xâu một chiếc nhẫn to, bên trên chiếc nhẫn là một viên ngọc lớn màu xanh. Lúc đó cô tưởng rằng con gái thấy đẹp nên mới đeo nó, căn bản không nghĩ đến đó là một chiếc nhẫn lưu trữ đồ vật.
Bởi vì lúc đó Yêu Nghiệt bị tráo đổi thân thể, cô bận rộn kiếm linh quả cho con gái, nào có thời gian rảnh nghiên cứu phẩm vị của con gái vì sao lại... không thể miêu tả như thế chứ.
Được, vậy thì đã ra vấn đề rồi, bên trong chiếc vòng lưu trữ đó đã đựng những thứ gì?
Ánh mắt của Đậu Đậu quá rõ ràng, Yêu Nghiệt vừa giơ tay, chiếc vòng vàng trên cổ con gái lập tức bay về phía hắn.
Miệng con gái mấp máy chuẩn bị khóc, Yêu Nghiệt kịp thời lên tiếng, “Sẽ trả lại cho con.”
“Còn… còn có kẹo!”
Viên Viên mặc cả một cách trẻ con, khóe miệng Biển Biển giật mạnh một cái... Quả nhiên là vậy. Vẫn là đứa trẻ con biết khóc thì sẽ có kẹo ăn mà! Nhưng thế thì sao, bổn bảo bảo mới không thèm! Hứ!
Yêu Nghiệt nghe vậy cũng đành chịu, “Được, có kẹo, nhưng không được phép ăn hết một lần.”
Viên Viên gật đầu, “Vâng vâng, vậy cho ba xem đó.”
Yêu Nghiệt nhận được sự đồng ý của con gái, giơ tay lôi hết đồ vật trong nhẫn ra.
Vốn cứ tưởng sẽ toàn là đồ ăn, ai ngờ thứ lấy từ trong nhẫn ra, vẫn là nhẫn.
Lúc này Đậu Đậu liền nghi ngờ, “Viên Viên, số nhẫn này có phải là trộm từ tay áo của ba con không?”
Viên Viên mù tịt chả biết gì ấn ấn cái trán nhỏ, “Mẹ ơi. Cái gì nà trộm?”
/1918
|