Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 805: Ông ta chửi hắn bao nhiêu câu, hắn sẽ cho đồ đệ của ông ta gọi hắn bấy nhiêu tiếng chồng
/1918
|
Đậu Đậu thấy con gái đang nhìn qua đây, nhanh chóng gọi một câu chồng yêu, rồi lẹt xẹt dép lê đi đến phía máy giặt.
Yêu Nghiệt hài lòng đắc ý ngồi xuống ghế sofa, âm thầm xúc động, cái gì là đời người? Đây mới là đời người này!
Cái ông lão chết tiệt Vân Tung đó, chẳng phải muốn dạy hư vợ sao? Chẳng phải là không cho vợ gặp hắn sao?
Ông ta chửi hắn bao nhiêu câu, hắn sẽ bắt đồ đệ của ông ta gọi hắn bấy nhiêu câu chồng yêu! Hừ!
Cũng may Đậu Đậu không biết trong lòng hắn đang nghĩ điều này, nếu không nhất định sẽ rất muốn yên tĩnh.
Bên này Yêu Nghiệt dương dương đắc thắng, bên kia lão già mất nết lại thất bại thê thảm!
Ông đã trở về núi Đạo Vương. Kết giới của núi Đạo Vương đã bị hủy diệt hoàn toàn. Cả ngọn núi đều tràn ngập mùi của sắc giới, tiếng đàn ông và tiếng của nữ yêu còn đang liên tục không ngừng.
Cả núi Đạo Vương, ngoại trừ Vô Ngân Vô Ưu và mấy đồ đệ mới chưa đến tuổi thành niên, thì những đồ đệ còn lại toàn bộ đều bị phá giới! Toàn bộ!
Không chỉ như vậy, vị trí ghế ngồi giữa đại điện của ông còn có một tên nam yêu diện mạo thanh tú đang ngồi trên đó, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, điệu bộ cợt nhả, vừa mở miệng đã lộ rõ là mụ tú bà chính cống.
“Ôi chao, đại sư Vân Tung về rồi à? Thật không đúng lúc mà, chúng tôi còn chưa cả đi này! Nào nào nào, ngồi ngồi ngồi, đừng khách sáo!”
Khóe miệng Vân Tung giật mạnh một cái, “Ai thèm khách sáo với ngươi! Ngươi đúng là không tự coi mình là người ngoài nhỉ? Mau dẫn theo đám hồ ly tinh đó cút đi cho ông!”
“Ây dà dà, ngài nói gì vậy, đều là người nhà với nhau cả, sao có thể xem như người ngoài thế chứ?”
Hồ Vương cợt nhả nói xong câu đó, thấy sắc mặt Vân Tung đen sì, lại tiếp tục kiên trì, “Dù sao đám đồ đệ đó của ngài cũng không bị thiệt, chi bằng chúng ta kí hiệp định hợp tác chiến lược, hai bên hợp tác cùng có lợi được không?”
Vân Tung không muốn nói chuyện, Vân Tung muốn yên tĩnh, Vân Tung cố nhịn nhưng không nhịn được, “Cút!”
“Ấy, sao tính tình lại nóng nảy như thế? Bên đó bị Yêu Tôn chọc giận, sao có thể chạy về chỗ tôi giải tỏa được chứ? Tôi làm như vậy chẳng phải là vì hòa bình sáu giới hay sao!”
Thấy Vân Tung định đánh hắn, Hồ Vương vội vàng chuyển chủ đề, “Được, ông không nể mặt ta, ông đây cũng không phải là tên yêu mặt nóng dán mông lạnh. Các cô gái, đã xong hết chưa! Thu dọn thu dọn, đi thôi!”
Lời vừa dứt, một đám các cô gái quần áo xộc xệch vừa cài nút áo vừa láo nháo chạy ra ngoài. Có người chạy ra từ trong phòng, có người chạy ra từ sau núi, có ngươi chạy ra từ trong rừng, cũng có người chạy ra từ bếp!
Vân Tung tức giận đến mức râu muốn vểnh lên, trong lòng nghĩ, đám hồ yêu này chơi bời cũng thật là đa dạng phong cách quá mà!
Đám đồ đệ đáng thương của ông, đều là xử nam đó á á á!
Vân Tung gần như muốn òa khóc. Ôi chao ơi, ông đã tạo nghiệp gì vậy!
“Được rồi, mặc xong quần áo rồi chứ? Đếm xem, đừng có để ai sót lại nhé. Cả đám chúng ta cùng đi, nếu bỏ sót lại một hai người thì không đi nổi được đâu.”
“Hừ! Coi như người biết điều!”
Vân Tung coi như tìm lại chút mặt mũi, thế nhưng lời của ông còn chưa dứt, đã bị đánh bôm bốp vào mặt.
Bởi vì câu tiếp theo của Hồ Vương chính là, “Không đi nổi cũng được, chỉ sợ đám người này ăn ngon quen rồi, lỡ như cùng lên một lúc thì phải làm sao? Hầy, Hồ yêu chúng ta tuy rằng không có tiết tháo nhưng vẫn còn chút đạo đức mà. Mấy chuyện đó, nói ra dù thế nào cũng có chút khó nghe.”
“Khó nghe mà ngươi còn nói!” Vân Tung gần như muốn phát điên, “Đếm! Mau đếm! Đếm xong thì biến đi cho ông!”
Sau đó còn chê chưa đủ hả giận, lại nói, “Lại còn tiết tháo? Các người có cái đ*t đạo đức!”
Hồ Vương vừa nghe xong liền không vui, “Đại sư Vân Tung, ngài nói như vậy là không đúng rồi. Chúng tôi đúng là không có tiết tháo, nhưng đạo đức thì vẫn có đấy. Nếu không ngài cho rằng đám đệ tử chưa đến tuổi thành niên của ngài còn có thể thoát khỏi nạn này sao?”
Sau đó quay sang nháy mắt với Vô Ưu, “Cậu bé, tôi nói có đúng không?”
Yêu Nghiệt hài lòng đắc ý ngồi xuống ghế sofa, âm thầm xúc động, cái gì là đời người? Đây mới là đời người này!
Cái ông lão chết tiệt Vân Tung đó, chẳng phải muốn dạy hư vợ sao? Chẳng phải là không cho vợ gặp hắn sao?
Ông ta chửi hắn bao nhiêu câu, hắn sẽ bắt đồ đệ của ông ta gọi hắn bấy nhiêu câu chồng yêu! Hừ!
Cũng may Đậu Đậu không biết trong lòng hắn đang nghĩ điều này, nếu không nhất định sẽ rất muốn yên tĩnh.
Bên này Yêu Nghiệt dương dương đắc thắng, bên kia lão già mất nết lại thất bại thê thảm!
Ông đã trở về núi Đạo Vương. Kết giới của núi Đạo Vương đã bị hủy diệt hoàn toàn. Cả ngọn núi đều tràn ngập mùi của sắc giới, tiếng đàn ông và tiếng của nữ yêu còn đang liên tục không ngừng.
Cả núi Đạo Vương, ngoại trừ Vô Ngân Vô Ưu và mấy đồ đệ mới chưa đến tuổi thành niên, thì những đồ đệ còn lại toàn bộ đều bị phá giới! Toàn bộ!
Không chỉ như vậy, vị trí ghế ngồi giữa đại điện của ông còn có một tên nam yêu diện mạo thanh tú đang ngồi trên đó, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, điệu bộ cợt nhả, vừa mở miệng đã lộ rõ là mụ tú bà chính cống.
“Ôi chao, đại sư Vân Tung về rồi à? Thật không đúng lúc mà, chúng tôi còn chưa cả đi này! Nào nào nào, ngồi ngồi ngồi, đừng khách sáo!”
Khóe miệng Vân Tung giật mạnh một cái, “Ai thèm khách sáo với ngươi! Ngươi đúng là không tự coi mình là người ngoài nhỉ? Mau dẫn theo đám hồ ly tinh đó cút đi cho ông!”
“Ây dà dà, ngài nói gì vậy, đều là người nhà với nhau cả, sao có thể xem như người ngoài thế chứ?”
Hồ Vương cợt nhả nói xong câu đó, thấy sắc mặt Vân Tung đen sì, lại tiếp tục kiên trì, “Dù sao đám đồ đệ đó của ngài cũng không bị thiệt, chi bằng chúng ta kí hiệp định hợp tác chiến lược, hai bên hợp tác cùng có lợi được không?”
Vân Tung không muốn nói chuyện, Vân Tung muốn yên tĩnh, Vân Tung cố nhịn nhưng không nhịn được, “Cút!”
“Ấy, sao tính tình lại nóng nảy như thế? Bên đó bị Yêu Tôn chọc giận, sao có thể chạy về chỗ tôi giải tỏa được chứ? Tôi làm như vậy chẳng phải là vì hòa bình sáu giới hay sao!”
Thấy Vân Tung định đánh hắn, Hồ Vương vội vàng chuyển chủ đề, “Được, ông không nể mặt ta, ông đây cũng không phải là tên yêu mặt nóng dán mông lạnh. Các cô gái, đã xong hết chưa! Thu dọn thu dọn, đi thôi!”
Lời vừa dứt, một đám các cô gái quần áo xộc xệch vừa cài nút áo vừa láo nháo chạy ra ngoài. Có người chạy ra từ trong phòng, có người chạy ra từ sau núi, có ngươi chạy ra từ trong rừng, cũng có người chạy ra từ bếp!
Vân Tung tức giận đến mức râu muốn vểnh lên, trong lòng nghĩ, đám hồ yêu này chơi bời cũng thật là đa dạng phong cách quá mà!
Đám đồ đệ đáng thương của ông, đều là xử nam đó á á á!
Vân Tung gần như muốn òa khóc. Ôi chao ơi, ông đã tạo nghiệp gì vậy!
“Được rồi, mặc xong quần áo rồi chứ? Đếm xem, đừng có để ai sót lại nhé. Cả đám chúng ta cùng đi, nếu bỏ sót lại một hai người thì không đi nổi được đâu.”
“Hừ! Coi như người biết điều!”
Vân Tung coi như tìm lại chút mặt mũi, thế nhưng lời của ông còn chưa dứt, đã bị đánh bôm bốp vào mặt.
Bởi vì câu tiếp theo của Hồ Vương chính là, “Không đi nổi cũng được, chỉ sợ đám người này ăn ngon quen rồi, lỡ như cùng lên một lúc thì phải làm sao? Hầy, Hồ yêu chúng ta tuy rằng không có tiết tháo nhưng vẫn còn chút đạo đức mà. Mấy chuyện đó, nói ra dù thế nào cũng có chút khó nghe.”
“Khó nghe mà ngươi còn nói!” Vân Tung gần như muốn phát điên, “Đếm! Mau đếm! Đếm xong thì biến đi cho ông!”
Sau đó còn chê chưa đủ hả giận, lại nói, “Lại còn tiết tháo? Các người có cái đ*t đạo đức!”
Hồ Vương vừa nghe xong liền không vui, “Đại sư Vân Tung, ngài nói như vậy là không đúng rồi. Chúng tôi đúng là không có tiết tháo, nhưng đạo đức thì vẫn có đấy. Nếu không ngài cho rằng đám đệ tử chưa đến tuổi thành niên của ngài còn có thể thoát khỏi nạn này sao?”
Sau đó quay sang nháy mắt với Vô Ưu, “Cậu bé, tôi nói có đúng không?”
/1918
|