Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng
Chương 1855 - Lại Một Lần Nữa, Hắn Ta Hèn Mọn Tha Thứ Cho Người Phụ Nữ Này.. (1)
/871
|
Ly Mộ Bạch lại uống mấy ly, càng uống càng tỉnh táo.
Hắn ta nói với mình không thể mềm lòng với ả nữa, nhưng nếu thật sự bảo hắn ta nhìn ả chết đi thì cũng không thể nào.
Tâm tình của hắn ta rất xoắn xuýt, một mặt, đoạn ghi hình kia như như con dấu khắc sâu vào lòng hắn ta, hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn ta về quá khứ của ả.
Khiến cho hắn ta không thể không để ý, cũng không có cách nào không để ý.
Nhưng một mặt khác, ả là người phụ nữ hắn ta yêu nhiều năm như vậy.
Cho dù có muôn vàn sai lầm muôn vàn không đúng thì cũng đều là chuyện đã qua.
Ít nhất sau khi thành hôn với hắn ta, ả cũng không làm chuyện có lỗi với hắn ta nữa.
Không, không đúng, đứa bé trong bụng ả...
Thôi đi, đứa bé trong bụng ả không tính.
Chẳng qua chỉ là hai quả đào tiên thôi, không coi là phản bội hắn ta.
Chỉ cần không phải là đứa bé của ả và người đàn ông khác, đáy lòng hắn ta vẫn có thể chấp nhận được.
So với lại lịch của hai đứa bé kia, thứ hắn ta càng khó chấp nhận hơn là thứ trong đoạn ghi hình kia...
Ly Mộ Bạch lại uống thêm một ly rượu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Cơ Yêu Nguyệt rất lâu, đột nhiên mở miệng, “Đi đốt chút huân hương đi, ta không thích mùi ở đây”
Cơ Yêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đứng dậy đi đốt huân hương.
Sau đó nhân lúc Ly Mộ Bạch “không chú ý”
, ả khẽ động đầu ngón tay, thêm chút đồ vào trong...
Ả vui vẻ với Ly Mộ Bạch, đếm kĩ ra cũng không có bao nhiêu lần.
Hơn nữa ả tiêu hao không ít linh lực trong chân thân nên có thai cũng càng thêm khó khăn.
Cho nên ả mới lựa chọn dòng đào tiền lúc Ly Cửu Ca làm Đế Tôn lấy Mạch Phi.
Nếu như ả thật sự có thể có thai đứa con của Ly Mộ Bạch, hà cớ gì phải dùng cái hạ sách này chứ? Tất cả đều do Mạch Phi làm hại! Nếu như không phải nằm đó Mạch Phi cướp vị hôn phu của ả, Tây Hải bọn họ cũng sẽ không chỉ còn lại một dòng duy nhất là ả.
Ả sẽ càng không biết được tin tức trong lúc tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma, cũng không cần vì chữa thương mà tằng tịu với một đám quỷ lửa! Cơ Yêu Nguyệt càng nghĩ càng giận, ả đã quyết định phải khiến cho tiên thai hòa vào trong xương máu của Ly Mộ Bạch.
Như vậy, ả sẽ có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Ly Mộ Bạch, ở lại bên cạnh Ly Mộ Bạch, sẽ có cơ hội khiến cho Mạch Phi nợ máu trả bằng máu! “Hình như ta hơi buồn ngủ rồi, Tiểu Nguyệt, chúng ta...
nghỉ ngơi đi”
Ly Mộ Bạch nói rồi, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, hắn ta đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Cơ Yêu Nguyệt.
Mỗi bước đi đều là giày vò, mỗi bước đi đều như giẫm lên trên vết thương lở loét trong lòng mình...
Cho đến một khắc khom người bị lấy Cơ Yêu Nguyệt, Ly Mộ Bạch mới thật sự khẳng định...
Lại một lần nữa, hắn ta hèn mọn tha thứ cho người phụ nữ này...
Không chỉ cho ả hai lần cơ hội bỏ thuốc, hơn nữa còn không đợi thuốc phát tác đã diễn vở kịch hay này với ả.
Có đáng không? Hắn ta hỏi chính mình, sau đó đối diện với vẻ mặt không dám tin của ả, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng thật sâu ở đáy lòng.
“Thất ca, huynh mở mắt ra nhìn xem.”
Giọng Yêu Nghiệt đột nhiên vang lên bên ngoài phòng, cả người Ly Mộ Bạch chấn động, “Tiểu Cửu?”
“Đúng, là đệ”
Yêu Nghiệt đáp lời, Ly Mộ Bạch hoảng hốt mở mắt ra, sau khi nhìn rõ ràng tình hình trước mắt, hắn ta đứng bật lên khỏi băng ghế, “Yêu Nguyệt! Nàng đang làm gì thế hả?”
Một màn trước mắt làm Ly Mộ Bạch nổi điên, hắn ta xông lên, không quan tâm gì cả mà muốn kéo người đàn ông đang lên lên xuống xuống trên người Cơ Yêu Nguyệt ra.
Không ngờ toàn thân hắn ta mất đi khí lực.
Chấn hắn ta mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng đang dây dưa với người đàn ông ở một nơi chưa tới một mét.
“Cửu điện hạ...
A! Ư...
Cửu điện hạ ^^ Quần áo Cơ Yêu Nguyệt lộn xộn nằm ở trên giường, tiếng nào cũng đều gọi Cửu điện hạ.
Hắn ta nói với mình không thể mềm lòng với ả nữa, nhưng nếu thật sự bảo hắn ta nhìn ả chết đi thì cũng không thể nào.
Tâm tình của hắn ta rất xoắn xuýt, một mặt, đoạn ghi hình kia như như con dấu khắc sâu vào lòng hắn ta, hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn ta về quá khứ của ả.
Khiến cho hắn ta không thể không để ý, cũng không có cách nào không để ý.
Nhưng một mặt khác, ả là người phụ nữ hắn ta yêu nhiều năm như vậy.
Cho dù có muôn vàn sai lầm muôn vàn không đúng thì cũng đều là chuyện đã qua.
Ít nhất sau khi thành hôn với hắn ta, ả cũng không làm chuyện có lỗi với hắn ta nữa.
Không, không đúng, đứa bé trong bụng ả...
Thôi đi, đứa bé trong bụng ả không tính.
Chẳng qua chỉ là hai quả đào tiên thôi, không coi là phản bội hắn ta.
Chỉ cần không phải là đứa bé của ả và người đàn ông khác, đáy lòng hắn ta vẫn có thể chấp nhận được.
So với lại lịch của hai đứa bé kia, thứ hắn ta càng khó chấp nhận hơn là thứ trong đoạn ghi hình kia...
Ly Mộ Bạch lại uống thêm một ly rượu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Cơ Yêu Nguyệt rất lâu, đột nhiên mở miệng, “Đi đốt chút huân hương đi, ta không thích mùi ở đây”
Cơ Yêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đứng dậy đi đốt huân hương.
Sau đó nhân lúc Ly Mộ Bạch “không chú ý”
, ả khẽ động đầu ngón tay, thêm chút đồ vào trong...
Ả vui vẻ với Ly Mộ Bạch, đếm kĩ ra cũng không có bao nhiêu lần.
Hơn nữa ả tiêu hao không ít linh lực trong chân thân nên có thai cũng càng thêm khó khăn.
Cho nên ả mới lựa chọn dòng đào tiền lúc Ly Cửu Ca làm Đế Tôn lấy Mạch Phi.
Nếu như ả thật sự có thể có thai đứa con của Ly Mộ Bạch, hà cớ gì phải dùng cái hạ sách này chứ? Tất cả đều do Mạch Phi làm hại! Nếu như không phải nằm đó Mạch Phi cướp vị hôn phu của ả, Tây Hải bọn họ cũng sẽ không chỉ còn lại một dòng duy nhất là ả.
Ả sẽ càng không biết được tin tức trong lúc tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma, cũng không cần vì chữa thương mà tằng tịu với một đám quỷ lửa! Cơ Yêu Nguyệt càng nghĩ càng giận, ả đã quyết định phải khiến cho tiên thai hòa vào trong xương máu của Ly Mộ Bạch.
Như vậy, ả sẽ có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Ly Mộ Bạch, ở lại bên cạnh Ly Mộ Bạch, sẽ có cơ hội khiến cho Mạch Phi nợ máu trả bằng máu! “Hình như ta hơi buồn ngủ rồi, Tiểu Nguyệt, chúng ta...
nghỉ ngơi đi”
Ly Mộ Bạch nói rồi, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, hắn ta đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Cơ Yêu Nguyệt.
Mỗi bước đi đều là giày vò, mỗi bước đi đều như giẫm lên trên vết thương lở loét trong lòng mình...
Cho đến một khắc khom người bị lấy Cơ Yêu Nguyệt, Ly Mộ Bạch mới thật sự khẳng định...
Lại một lần nữa, hắn ta hèn mọn tha thứ cho người phụ nữ này...
Không chỉ cho ả hai lần cơ hội bỏ thuốc, hơn nữa còn không đợi thuốc phát tác đã diễn vở kịch hay này với ả.
Có đáng không? Hắn ta hỏi chính mình, sau đó đối diện với vẻ mặt không dám tin của ả, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng thật sâu ở đáy lòng.
“Thất ca, huynh mở mắt ra nhìn xem.”
Giọng Yêu Nghiệt đột nhiên vang lên bên ngoài phòng, cả người Ly Mộ Bạch chấn động, “Tiểu Cửu?”
“Đúng, là đệ”
Yêu Nghiệt đáp lời, Ly Mộ Bạch hoảng hốt mở mắt ra, sau khi nhìn rõ ràng tình hình trước mắt, hắn ta đứng bật lên khỏi băng ghế, “Yêu Nguyệt! Nàng đang làm gì thế hả?”
Một màn trước mắt làm Ly Mộ Bạch nổi điên, hắn ta xông lên, không quan tâm gì cả mà muốn kéo người đàn ông đang lên lên xuống xuống trên người Cơ Yêu Nguyệt ra.
Không ngờ toàn thân hắn ta mất đi khí lực.
Chấn hắn ta mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng đang dây dưa với người đàn ông ở một nơi chưa tới một mét.
“Cửu điện hạ...
A! Ư...
Cửu điện hạ ^^ Quần áo Cơ Yêu Nguyệt lộn xộn nằm ở trên giường, tiếng nào cũng đều gọi Cửu điện hạ.
/871
|