Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 821: Cái hố trước đó đào sẵn cho đường lưu ly coi như không lãng phí (1)
/1918
|
Gương mặt Đậu Đậu đột nhiên sững sờ, cô không lấy nó ra ngoài không rót linh lực, vậy mà Thiên Vấn lại có thể nói chuyện!
Thế này là thế nào đây?
“… Đừng căng thẳng, tôi chẳng qua là đã… nhận cô làm chủ rồi.”
Trong đáy lòng bình lặng bỗng nổi lên tiếng sấm, Đậu Đậu cảm thấy đầu của mình đã có hố… Thiên Vấn nhận cô làm chủ rồi? Việc này diễn ra từ khi nào vậy chứ?
Kính Linh Tứ Bất Tượng không nói, nó không dám nói. Bởi vì nếu nó nói ra, vị chủ nhân này nhất định sẽ đập vỡ nó!
Thế nhưng nó không nói Đậu Đậu cũng đoán được bảy tám phần: là lúc hắn bị tráo linh hồn đúng không?
Kính Linh không nói gì, mãi lâu sau mới thở dài nói: Xin lỗi, chủ nhân, tôi vốn là đồ vật của thiên giới, cho nên… tất cả những việc liên quan đến thiên giới đều không được nói.
Đậu Đậu cắn răng cắn lợi: Mẹ nó, ta cứ tưởng là do năng lực của ta không đủ, từ trước đến giờ hóa ra lại là do nguyên nhân này! Nếu đã không thể nói, vậy ngươi còn có tác dụng gì nữa chứ?
Kính Linh: … Vẫn có một vài tác dụng, ví dụ như vậy giờ.
Đậu Đậu không muốn nói chuyện nữa, Đậu Đậu muốn yên tĩnh.
Thế nhưng cô đã được định sẵn là không thể được yên tĩnh, bởi vì bên cạnh cô vẫn còn đang có một người ông ngoại lai lịch không rõ ràng.
Đậu Đậu bất giác quay sang nhìn Yêu Nghiệt ở phía sau mình một cái, Yêu Nghiệt cau mày, “Không muốn để ý đến ông ta thì bỏ đi.”
Đậu Đậu tin người đàn ông của mình, sau đó mở lời, “Chào ông ngoại, tạm biệt ông ngoại.”
Nói thật, cô cũng không muốn để ý đến người gọi là ông ngoại này. Bởi vì ông ta đi giày da kiểu tây, phong độ đúng mực, toàn thân từ trên xuống dưới đều là khí thế của người gia giáo… vừa nhìn đã biết là kiểu người sống một cách vừa lòng đẹp ý rồi.
Ông ta di cư, cùng cả nhà sang Canada, nhưng chủ nhân vốn có của thân thể này lại vì sự coi thường của ông ta mà sống thành bộ dạng của ma quỷ như thế.
Ông ngoại của cơ thể này, chính xác mà nói thì không hề có quan hệ gì với cô.
Cho nên còn chưa đến lượt cô đứng ra tha thứ.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu quay người đi, thậm chí đến nhìn ông ta một cái nữa cũng không muốn nhìn.
Để ý đến ông ta chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi.
Nhưng xin đừng quên, Kim Đậu Đậu trước giờ đều không phải là loại tốt đẹp gì. Cái thứ gọi là phép lịch sự tối thiểu cũng chỉ là thi thoảng mới dùng đến, đại đa số trong các trường hợp, cô vẫn là cô gái lưu manh chính tông, một đứa cuồng hất nước lạnh vào mặt người khác chính cống.
Cho nên hậu quả của việc ông Đường chạy đến bắt chuyện với cháu ngoại chính là… hoàn toàn bị người đối diện làm cho sững sờ chết chân tại chỗ.
Không biết có phải là ông bị ảo giác không, ông luôn có cảm giác lúc bắt đầu, thái độ của Đậu Đậu đối với ông vẫn còn tốt. Nhưng sau khi ông nói ông là ông ngoại của nó xong thì nó bỗng chốc liền không thèm để ý đến ông nữa.
Cụ ông vẫn không bỏ cuộc, lại gọi một tiếng Đậu Đậu, bước chân Đậu Đậu dừng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục đi ra bên ngoài.
Đột nhiên, đèn phòng khiêu vũ sáng lên, trên màn hình ti vi xuất hiện một hình ảnh, trong đó chính là đoạn cô đang đánh cược với Đường Lưu Ly.
“Đường Lưu Ly, ở trước mặt mọi người, xin lỗi tôi. Con người tôi rất độ lượng, chỉ cần cô xin lỗi với thái độ thành tâm thành ý, tôi nhất định sẽ không nhắc lại chuyện cũ!”
Trong video, Đậu Đậu khẽ hất cằm kiêu ngạo, đám hóng hớt lần lượt dừng khiêu vũ, chăm chú nhìn lên màn hình, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, trong lòng nghĩ, nếu cô không nhớ nhầm, câu tiếp theo của Đường Lưu Ly sẽ là “Tôi thèm vào!”
Đáng tiếc màn hình lại không hề phát đến lời của Đường Lưu Ly, hình ảnh trên màn hình lại được tua nhanh.
Kết quả sau khi tua nhanh chính là…
Đậu Đậu nhún vai tỏ ý không còn cách nào khác, “Vậy thì không còn cách nào rồi, thế thì chúng ta chỉ còn cách đánh cược thôi. Nói thật, tôi không chỉ lương thiện độ lượng, quan trọng còn là muốn cho mọi người phúc lợi! Khiến cho đám con trai có mặt ở đó được tẩm bổ mắt, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực.”
Thế này là thế nào đây?
“… Đừng căng thẳng, tôi chẳng qua là đã… nhận cô làm chủ rồi.”
Trong đáy lòng bình lặng bỗng nổi lên tiếng sấm, Đậu Đậu cảm thấy đầu của mình đã có hố… Thiên Vấn nhận cô làm chủ rồi? Việc này diễn ra từ khi nào vậy chứ?
Kính Linh Tứ Bất Tượng không nói, nó không dám nói. Bởi vì nếu nó nói ra, vị chủ nhân này nhất định sẽ đập vỡ nó!
Thế nhưng nó không nói Đậu Đậu cũng đoán được bảy tám phần: là lúc hắn bị tráo linh hồn đúng không?
Kính Linh không nói gì, mãi lâu sau mới thở dài nói: Xin lỗi, chủ nhân, tôi vốn là đồ vật của thiên giới, cho nên… tất cả những việc liên quan đến thiên giới đều không được nói.
Đậu Đậu cắn răng cắn lợi: Mẹ nó, ta cứ tưởng là do năng lực của ta không đủ, từ trước đến giờ hóa ra lại là do nguyên nhân này! Nếu đã không thể nói, vậy ngươi còn có tác dụng gì nữa chứ?
Kính Linh: … Vẫn có một vài tác dụng, ví dụ như vậy giờ.
Đậu Đậu không muốn nói chuyện nữa, Đậu Đậu muốn yên tĩnh.
Thế nhưng cô đã được định sẵn là không thể được yên tĩnh, bởi vì bên cạnh cô vẫn còn đang có một người ông ngoại lai lịch không rõ ràng.
Đậu Đậu bất giác quay sang nhìn Yêu Nghiệt ở phía sau mình một cái, Yêu Nghiệt cau mày, “Không muốn để ý đến ông ta thì bỏ đi.”
Đậu Đậu tin người đàn ông của mình, sau đó mở lời, “Chào ông ngoại, tạm biệt ông ngoại.”
Nói thật, cô cũng không muốn để ý đến người gọi là ông ngoại này. Bởi vì ông ta đi giày da kiểu tây, phong độ đúng mực, toàn thân từ trên xuống dưới đều là khí thế của người gia giáo… vừa nhìn đã biết là kiểu người sống một cách vừa lòng đẹp ý rồi.
Ông ta di cư, cùng cả nhà sang Canada, nhưng chủ nhân vốn có của thân thể này lại vì sự coi thường của ông ta mà sống thành bộ dạng của ma quỷ như thế.
Ông ngoại của cơ thể này, chính xác mà nói thì không hề có quan hệ gì với cô.
Cho nên còn chưa đến lượt cô đứng ra tha thứ.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu quay người đi, thậm chí đến nhìn ông ta một cái nữa cũng không muốn nhìn.
Để ý đến ông ta chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi.
Nhưng xin đừng quên, Kim Đậu Đậu trước giờ đều không phải là loại tốt đẹp gì. Cái thứ gọi là phép lịch sự tối thiểu cũng chỉ là thi thoảng mới dùng đến, đại đa số trong các trường hợp, cô vẫn là cô gái lưu manh chính tông, một đứa cuồng hất nước lạnh vào mặt người khác chính cống.
Cho nên hậu quả của việc ông Đường chạy đến bắt chuyện với cháu ngoại chính là… hoàn toàn bị người đối diện làm cho sững sờ chết chân tại chỗ.
Không biết có phải là ông bị ảo giác không, ông luôn có cảm giác lúc bắt đầu, thái độ của Đậu Đậu đối với ông vẫn còn tốt. Nhưng sau khi ông nói ông là ông ngoại của nó xong thì nó bỗng chốc liền không thèm để ý đến ông nữa.
Cụ ông vẫn không bỏ cuộc, lại gọi một tiếng Đậu Đậu, bước chân Đậu Đậu dừng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục đi ra bên ngoài.
Đột nhiên, đèn phòng khiêu vũ sáng lên, trên màn hình ti vi xuất hiện một hình ảnh, trong đó chính là đoạn cô đang đánh cược với Đường Lưu Ly.
“Đường Lưu Ly, ở trước mặt mọi người, xin lỗi tôi. Con người tôi rất độ lượng, chỉ cần cô xin lỗi với thái độ thành tâm thành ý, tôi nhất định sẽ không nhắc lại chuyện cũ!”
Trong video, Đậu Đậu khẽ hất cằm kiêu ngạo, đám hóng hớt lần lượt dừng khiêu vũ, chăm chú nhìn lên màn hình, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, trong lòng nghĩ, nếu cô không nhớ nhầm, câu tiếp theo của Đường Lưu Ly sẽ là “Tôi thèm vào!”
Đáng tiếc màn hình lại không hề phát đến lời của Đường Lưu Ly, hình ảnh trên màn hình lại được tua nhanh.
Kết quả sau khi tua nhanh chính là…
Đậu Đậu nhún vai tỏ ý không còn cách nào khác, “Vậy thì không còn cách nào rồi, thế thì chúng ta chỉ còn cách đánh cược thôi. Nói thật, tôi không chỉ lương thiện độ lượng, quan trọng còn là muốn cho mọi người phúc lợi! Khiến cho đám con trai có mặt ở đó được tẩm bổ mắt, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực.”
/1918
|