Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 843: Chưa từng gặp qua người nào mặt dày như vậy! (1)
/1918
|
“Đậu Đậu, hình như em rất có kinh nghiệm đó.” Lạc Thi Nhã đặt chiếc cốc thủy tinh xuống, hắng giọng, nói trúng tim đen, “Em đã từng yêu rất nhiều lần rồi sao?”
Đậu Đậu cười lạnh, “Chuyện yêu đương này không cần phải yêu nhiều lần, chỉ cần EQ và IQ cao thì một lần là đủ rồi. Sao hả, chị Lạc Lạc muốn hỏi em làm sao có thể theo đuổi được Sở Minh Hiên sao, cái này… thật sự là em có cách đó.”
“Cách gì vậy?”
Lạc Thi Nhã không hỏi, Hà Chính Trực lại đầy hiếu kỳ, nhưng liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Lạc Thi Nhã, bèn vội vàng xua tay nói, “Bỏ đi bỏ đi, loại người như Sở Minh Hiên, Lạc Lạc tránh xa cậu ta là chuyện tốt. Chúng ta không thể tự đi tìm ngược được!”
Hà Chính Trực cật lực bổ thêm một đao, Đậu Đậu không nhịn được bật cười, “Vâng, chị Hà nói phải đó, em đây không phải là sợ chị Lạc Lạc tình cảm quá đậm sâu sao.”
Sắc mặt Lạc Thi Nhã xanh lét, rất lâu mới tóm được lỗ hổng trong lời nói của Đậu Đậu.
“Một lần là đủ rồi? Nếu như chị nhớ không nhầm thì trước kia em và La Chính Hi…”
Lạc Thi Nhã ý vị thâm sâu dừng ở chỗ này, còn làm bộ dạng nói nhầm vội vàng sửa lại, “Xin lỗi Đậu Đậu, chị không nên nhắc với em…”
“Có gì mà nên với không nên, em cũng không nói là EQ và IQ của em lúc nào cũng cao mà. Trước kia lúc yêu La Chính Hi, em thừa nhận là mắt em bị mù!”
Đậu Đậu thẳng thắn vô tư nhìn chằm chằm Lạc Thi Nhã, nhìn tới mức Lạc Thi Nhã chột dạ. Cái gọi là vàng thật không sợ lửa chính là nói phải thẳng thắn vô tư… Tôi đã sai rồi, tôi thừa nhận đó, ngược lại là cô trăm phương ngàn kế muốn rắp tâm làm chuyện gì đây?
Hà Chính Trực thấy tình hình có vẻ sai sai vội vàng mở miệng, “Lạc Lạc, sau này đừng nhắc chuyện này nữa. La Chính Hi vào tù rồi, cậu ta không còn chút quan hệ nào với Đậu Đậu nhà chúng ta nữa! Cậu nói như vậy làm em ấy tổn thương lắm!”
Lạc Thi Nhã như đấm trên bông, lời của Hà Chính Trực khiến cô ta nghĩ tới một chuyện.
Đó là hồi nhỏ, hồi nhỏ cô ta vẫn chưa phải là nữ thần, cô ta ngây thơ, lương thiện lại cũng thật thà. Biết tức giận, biết ghi hận, tất cả đều thể hiện ra ngoài. Lúc đó, cô bé mập cùng bàn đánh cô ta, cô ta không thể đánh lại, chỉ có thể sau chuyện xảy ra đi tìm thầy giáo để lấy lại công bằng.
Thầy giáo nghe rồi thì bắt cô bạn cùng bàn xin lỗi cô ta.
Bạn cùng bàn ngoan ngoãn xin lỗi.
Cô ta nghĩ, trên thế gian này, có lẽ chẳng có gì hoành tráng bằng việc bạn hùng hùng hổ hổ đi tìm người tính sổ, ngược lại có được câu xin lỗi của người khác thì trong lòng lại càng phiền não hơn.
Cô ta không cam tâm bỏ qua như vậy, “Nếu như xin lỗi có tác dụng như vậy, còn cần tới cảnh sát làm gì? Tớ không tha thứ!”
Lần này thì vui rồi, thầy giáo tức giận nói, “Đứa nhỏ này, sao em tính toán chi li như vậy chứ? Em ấy đã biết sai, cũng xin lỗi rồi, sao em còn không thể tha thứ cho bạn vậy hả?”
Cô ta bị ức hiếp, bị đánh, tới cuối cùng lại thành ra cô ta là người sai.
Cô ta không bằng lòng, cô ta không phục.
Nhưng hiện thực là như vậy, ở Cửu Châu, biết sai mà sửa là đứa trẻ ngoan, khoan dung độ lượng là mỹ đức truyền thống. Không ai hỏi bạn rốt cuộc đã chịu uất ức gì, bọn họ chỉ là sẽ nói với bạn, phải hiểu được sự tha thứ.
Kim Đậu Đậu rõ ràng đang giảo biện, nhưng cô ta nhận sai lại khiến Lạc Thi Nhã trở thành người không có ý tốt.
Lạc Thi Nhã siết chặt tay, ngại ngùng cười, “Ừ, không phải tớ xin lỗi em ấy rồi sao, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đậu Đậu hơi nhoẻn miệng, trong lòng nghĩ, không phải giả làm người tốt sao, giả làm người tốt thì cô buộc phải nhịn cho bà đây! Đánh rơi răng cũng phải nuốt vào bụng! Ai bảo cô muốn giả làm người tốt chứ?
Những người rộng lượng thật sự, thoải mái rồi thì sẽ rất thoải mái, căn bản sẽ không để bụng. Nhưng những người giả bộ rộng lượng như Lạc Thi Nhã căn bản không thể nào thoải mái được, có thể trước mặt người khác giả bộ rất tốt, nhưng đằng sau thì không biết là tức giận đến mức nào nữa.
Đậu Đậu cười lạnh, “Chuyện yêu đương này không cần phải yêu nhiều lần, chỉ cần EQ và IQ cao thì một lần là đủ rồi. Sao hả, chị Lạc Lạc muốn hỏi em làm sao có thể theo đuổi được Sở Minh Hiên sao, cái này… thật sự là em có cách đó.”
“Cách gì vậy?”
Lạc Thi Nhã không hỏi, Hà Chính Trực lại đầy hiếu kỳ, nhưng liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Lạc Thi Nhã, bèn vội vàng xua tay nói, “Bỏ đi bỏ đi, loại người như Sở Minh Hiên, Lạc Lạc tránh xa cậu ta là chuyện tốt. Chúng ta không thể tự đi tìm ngược được!”
Hà Chính Trực cật lực bổ thêm một đao, Đậu Đậu không nhịn được bật cười, “Vâng, chị Hà nói phải đó, em đây không phải là sợ chị Lạc Lạc tình cảm quá đậm sâu sao.”
Sắc mặt Lạc Thi Nhã xanh lét, rất lâu mới tóm được lỗ hổng trong lời nói của Đậu Đậu.
“Một lần là đủ rồi? Nếu như chị nhớ không nhầm thì trước kia em và La Chính Hi…”
Lạc Thi Nhã ý vị thâm sâu dừng ở chỗ này, còn làm bộ dạng nói nhầm vội vàng sửa lại, “Xin lỗi Đậu Đậu, chị không nên nhắc với em…”
“Có gì mà nên với không nên, em cũng không nói là EQ và IQ của em lúc nào cũng cao mà. Trước kia lúc yêu La Chính Hi, em thừa nhận là mắt em bị mù!”
Đậu Đậu thẳng thắn vô tư nhìn chằm chằm Lạc Thi Nhã, nhìn tới mức Lạc Thi Nhã chột dạ. Cái gọi là vàng thật không sợ lửa chính là nói phải thẳng thắn vô tư… Tôi đã sai rồi, tôi thừa nhận đó, ngược lại là cô trăm phương ngàn kế muốn rắp tâm làm chuyện gì đây?
Hà Chính Trực thấy tình hình có vẻ sai sai vội vàng mở miệng, “Lạc Lạc, sau này đừng nhắc chuyện này nữa. La Chính Hi vào tù rồi, cậu ta không còn chút quan hệ nào với Đậu Đậu nhà chúng ta nữa! Cậu nói như vậy làm em ấy tổn thương lắm!”
Lạc Thi Nhã như đấm trên bông, lời của Hà Chính Trực khiến cô ta nghĩ tới một chuyện.
Đó là hồi nhỏ, hồi nhỏ cô ta vẫn chưa phải là nữ thần, cô ta ngây thơ, lương thiện lại cũng thật thà. Biết tức giận, biết ghi hận, tất cả đều thể hiện ra ngoài. Lúc đó, cô bé mập cùng bàn đánh cô ta, cô ta không thể đánh lại, chỉ có thể sau chuyện xảy ra đi tìm thầy giáo để lấy lại công bằng.
Thầy giáo nghe rồi thì bắt cô bạn cùng bàn xin lỗi cô ta.
Bạn cùng bàn ngoan ngoãn xin lỗi.
Cô ta nghĩ, trên thế gian này, có lẽ chẳng có gì hoành tráng bằng việc bạn hùng hùng hổ hổ đi tìm người tính sổ, ngược lại có được câu xin lỗi của người khác thì trong lòng lại càng phiền não hơn.
Cô ta không cam tâm bỏ qua như vậy, “Nếu như xin lỗi có tác dụng như vậy, còn cần tới cảnh sát làm gì? Tớ không tha thứ!”
Lần này thì vui rồi, thầy giáo tức giận nói, “Đứa nhỏ này, sao em tính toán chi li như vậy chứ? Em ấy đã biết sai, cũng xin lỗi rồi, sao em còn không thể tha thứ cho bạn vậy hả?”
Cô ta bị ức hiếp, bị đánh, tới cuối cùng lại thành ra cô ta là người sai.
Cô ta không bằng lòng, cô ta không phục.
Nhưng hiện thực là như vậy, ở Cửu Châu, biết sai mà sửa là đứa trẻ ngoan, khoan dung độ lượng là mỹ đức truyền thống. Không ai hỏi bạn rốt cuộc đã chịu uất ức gì, bọn họ chỉ là sẽ nói với bạn, phải hiểu được sự tha thứ.
Kim Đậu Đậu rõ ràng đang giảo biện, nhưng cô ta nhận sai lại khiến Lạc Thi Nhã trở thành người không có ý tốt.
Lạc Thi Nhã siết chặt tay, ngại ngùng cười, “Ừ, không phải tớ xin lỗi em ấy rồi sao, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đậu Đậu hơi nhoẻn miệng, trong lòng nghĩ, không phải giả làm người tốt sao, giả làm người tốt thì cô buộc phải nhịn cho bà đây! Đánh rơi răng cũng phải nuốt vào bụng! Ai bảo cô muốn giả làm người tốt chứ?
Những người rộng lượng thật sự, thoải mái rồi thì sẽ rất thoải mái, căn bản sẽ không để bụng. Nhưng những người giả bộ rộng lượng như Lạc Thi Nhã căn bản không thể nào thoải mái được, có thể trước mặt người khác giả bộ rất tốt, nhưng đằng sau thì không biết là tức giận đến mức nào nữa.
/1918
|