Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 875: Sư thúc, đường lưu ly đến đền đông quách của con rồi! (1)
/1918
|
“Là Caesar! Caesar!” Biển Biển tức giận hừ hừ giải thích một câu, khoanh cánh tay nhỏ của mình lại, hiển nhiên là đang khó chịu.
Đậu Đậu thấy con trai mình sắp giở tính kì quặc thì vội vàng dỗ, “Caesar hay, vậy gọi là Caesar đi! Đẳng cấp cao lớn sang chảnh, hay! Vô cùng hay!”
Biển Biển khẽ hừ một tiếng. Vẫn là mẹ có mắt nhìn!
Đậu Đậu thở phào, “Nhanh tắm đi, tắm xong dùng máy sấy sấy khô, đừng tắm lâu sinh bệnh mất.”
Cô nhìn về phía Yêu Nghiệt, “Thỏ đực hay thỏ cái?”
Yêu Nghiệt, “... Một con đực một con cái.”
“Con nào là đực con nào là cái?”
“.... Con này là đực, con kia là cái.”
Yêu Nghiệt chỉ chỉ, con thỏ đực là con trong chậu của Viên Viên, con thỏ cái là con trong chậu của Biển Biển.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, cho nên, hai con thỏ con nhà mình, con đực tên là thỏ con, con cái tên là Caesar? Tình cảnh này, chậc chậc... Sau này làm sao mà vui vẻ sinh thỏ con được chứ?
Yêu Nghiệt đỡ trán, “Vợ, có phải là em lo lắng hơi nhiều rồi không?”
“Em lo lắng nhiều? Lo lắng nhiều chỗ nào chứ? Một con thỏ con một Caesar, hai con này, nhìn thế nào cũng...”
Khụ, đợi đã, cô và Yêu Nghiệt không phải cũng không cùng một thời đại à.
Ly Cửu Ca, cái tên này nghe đã biết là anh hùng cái thế trong võ hiệp thời xưa rồi.
Nhưng cái tên Kim Đậu Đậu - hiện đại đô thị, còn đặc biệt thể hiện con buôn hám của nữa!
Thôi không nói gì nữa, đối với công lực đặt tên bẫy chết người không đền mạng của sư lão mất nết này, cô chỉ có một từ thôi: Phục!
Yêu Nghiệt xoa đầu cô, sau đó nhìn về phía hai đứa bé đã đang bắt đầu nghịch nước, “Được rồi, đã sạch lắm rồi.”
Còn tắm nữa, có lẽ đến bọn nó cũng có thể thuận tiện tắm luôn mất.
Viên Viên chưa thỏa mãn vốc bong bóng lên, Biển Biển cũng nhìn chằm chằm cái chậu nhỏ. Nhưng tiếng nói của Yêu Nghiệt vẫn rất có sức uy hiếp, nói không cho bọn nó tắm nữa là không cho bọn nó tắm nữa.
Con thỏ con được sấy khô lông, trắng trắng mềm mềm, Đậu Đậu bế Viên Viên, Viên Viên bế con thỏ con của nó.
Còn Biển Biển, khụ, nó xách tai con thỏ lên nhìn, cũng bắt chước ôm vào lòng, bước ra ngoài.
Yêu Nghiệt ở phía sau cau mày, thầm nghĩ, thật sự phải kiếm cho con trai một con thú cưng ra dáng chút...
Đến buổi tối, Tên Ngốc tới gõ cửa đầu tiên. Từ khi nhóc con nhà sư thúc gọi cậu ta là chồng, đã hai ngày cậu ta không đến ăn chực rồi. Hôm nay thời tiết không tệ, ra ngoài cũng xem hoàng lịch, hơn nữa có chuyện quan trọng phải nói, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, có thể ăn chực, có thể ăn chực.
Chuông cửa vừa vang lên, Yêu Nghiệt đã đi ra mở cửa. Tên Ngốc vào nhà he he cười khan hai tiếng, xách một túi đồ chơi lớn để lấy lòng anh vợ… Khụ khụ, lấy lòng tên nhóc khó tính nhà sư thúc.
Yêu Nghiệt lắc đầu, hỏi, “Lăng Đầu Thanh đâu? Chưa về à?”
Tên Ngốc mờ mịt, “Chưa ạ, có lẽ là sắp về rồi.”
Bây giờ cậu ta không muốn Đại Thần về chút nào, gã mà về lại sẽ giục cậu ta làm bài!
Mặc dù cậu ta rất muốn thi đỗ đại học Đế Đô để làm rạng rỡ tổ tông, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một đứa bé thôi! Đại Thần không thể giúp cậu ta ăn gian à?
Dĩ nhiên chuyện này cậu ta chỉ dám suy nghĩ thôi, không dám nói thật ra như vậy.
Tên Ngốc thở dài, ngồi lên sàn nhà bày từng món đồ chơi ra. Mới vừa lấy ra hai ba thứ, Viên Viên đã vứt con thỏ con sang một bên vui sướng bò tới, “Anh anh anh anh, Viên Viên muốn cừu!”
Đậu Đậu thấy con trai mình sắp giở tính kì quặc thì vội vàng dỗ, “Caesar hay, vậy gọi là Caesar đi! Đẳng cấp cao lớn sang chảnh, hay! Vô cùng hay!”
Biển Biển khẽ hừ một tiếng. Vẫn là mẹ có mắt nhìn!
Đậu Đậu thở phào, “Nhanh tắm đi, tắm xong dùng máy sấy sấy khô, đừng tắm lâu sinh bệnh mất.”
Cô nhìn về phía Yêu Nghiệt, “Thỏ đực hay thỏ cái?”
Yêu Nghiệt, “... Một con đực một con cái.”
“Con nào là đực con nào là cái?”
“.... Con này là đực, con kia là cái.”
Yêu Nghiệt chỉ chỉ, con thỏ đực là con trong chậu của Viên Viên, con thỏ cái là con trong chậu của Biển Biển.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, cho nên, hai con thỏ con nhà mình, con đực tên là thỏ con, con cái tên là Caesar? Tình cảnh này, chậc chậc... Sau này làm sao mà vui vẻ sinh thỏ con được chứ?
Yêu Nghiệt đỡ trán, “Vợ, có phải là em lo lắng hơi nhiều rồi không?”
“Em lo lắng nhiều? Lo lắng nhiều chỗ nào chứ? Một con thỏ con một Caesar, hai con này, nhìn thế nào cũng...”
Khụ, đợi đã, cô và Yêu Nghiệt không phải cũng không cùng một thời đại à.
Ly Cửu Ca, cái tên này nghe đã biết là anh hùng cái thế trong võ hiệp thời xưa rồi.
Nhưng cái tên Kim Đậu Đậu - hiện đại đô thị, còn đặc biệt thể hiện con buôn hám của nữa!
Thôi không nói gì nữa, đối với công lực đặt tên bẫy chết người không đền mạng của sư lão mất nết này, cô chỉ có một từ thôi: Phục!
Yêu Nghiệt xoa đầu cô, sau đó nhìn về phía hai đứa bé đã đang bắt đầu nghịch nước, “Được rồi, đã sạch lắm rồi.”
Còn tắm nữa, có lẽ đến bọn nó cũng có thể thuận tiện tắm luôn mất.
Viên Viên chưa thỏa mãn vốc bong bóng lên, Biển Biển cũng nhìn chằm chằm cái chậu nhỏ. Nhưng tiếng nói của Yêu Nghiệt vẫn rất có sức uy hiếp, nói không cho bọn nó tắm nữa là không cho bọn nó tắm nữa.
Con thỏ con được sấy khô lông, trắng trắng mềm mềm, Đậu Đậu bế Viên Viên, Viên Viên bế con thỏ con của nó.
Còn Biển Biển, khụ, nó xách tai con thỏ lên nhìn, cũng bắt chước ôm vào lòng, bước ra ngoài.
Yêu Nghiệt ở phía sau cau mày, thầm nghĩ, thật sự phải kiếm cho con trai một con thú cưng ra dáng chút...
Đến buổi tối, Tên Ngốc tới gõ cửa đầu tiên. Từ khi nhóc con nhà sư thúc gọi cậu ta là chồng, đã hai ngày cậu ta không đến ăn chực rồi. Hôm nay thời tiết không tệ, ra ngoài cũng xem hoàng lịch, hơn nữa có chuyện quan trọng phải nói, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, có thể ăn chực, có thể ăn chực.
Chuông cửa vừa vang lên, Yêu Nghiệt đã đi ra mở cửa. Tên Ngốc vào nhà he he cười khan hai tiếng, xách một túi đồ chơi lớn để lấy lòng anh vợ… Khụ khụ, lấy lòng tên nhóc khó tính nhà sư thúc.
Yêu Nghiệt lắc đầu, hỏi, “Lăng Đầu Thanh đâu? Chưa về à?”
Tên Ngốc mờ mịt, “Chưa ạ, có lẽ là sắp về rồi.”
Bây giờ cậu ta không muốn Đại Thần về chút nào, gã mà về lại sẽ giục cậu ta làm bài!
Mặc dù cậu ta rất muốn thi đỗ đại học Đế Đô để làm rạng rỡ tổ tông, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một đứa bé thôi! Đại Thần không thể giúp cậu ta ăn gian à?
Dĩ nhiên chuyện này cậu ta chỉ dám suy nghĩ thôi, không dám nói thật ra như vậy.
Tên Ngốc thở dài, ngồi lên sàn nhà bày từng món đồ chơi ra. Mới vừa lấy ra hai ba thứ, Viên Viên đã vứt con thỏ con sang một bên vui sướng bò tới, “Anh anh anh anh, Viên Viên muốn cừu!”
/1918
|