Thấy Yêu Nghiệt nhướn mày, cậu ta lập tức hậm hực sờ sống mũi, “Được ạ, con sẽ nói với anh ta. Có điều, sư thúc công trực tiếp gọi điện thoại nói với anh ta không được sao?”
“... Tôi sợ dọa nhũn cậu ta.”
Yêu Nghiệt nói xong câu này, thẳng tay đóng cửa phòng 912 lại, để lại Tên Ngốc đứng đần mặt ra ngoài cửa.
Doạ… doạ nhũn? Cái quỷ gì thế? Không phải là cái doạ nhũn mà cậu ta nghĩ đó chứ?
Oh my god, Đại Thần mà cậu ta sùng bái lại yếu đuối như vậy sao? Cậu ta không nghe lầm chứ?
Trời ơi trời ơi, tam quan của cậu ta sắp nổ tung rồi! So với nghe thấy sư thúc và chị Lạc Lạc tranh giành cấu xé lừa gạt lẫn nhau còn nổ tung hơn!
Nhưng Yêu Nghiệt không quan tâm cậu ta nổ tung thế nào, trên thực tế, mặc dù Lăng Đầu Thanh là một người không não, nhưng cũng là hạt giống thuần chủng của tộc Xà yêu.
Đúng là tiết tháo coi như không tệ, còn về trinh tiết… Khụ, cái này ở Xà tộc thật sự không có mấy con rắn có cả. Cũng chỉ có kẻ lóc xương làm rắn như hắn mới có thể thủ thân như ngọc thôi.
Nhưng phong thủy quay vòng, hắn bây giờ không cần giữ nữa rồi.
Đậu Đậu liếc thấy vẻ mặt gian xảo của hắn, khóe miệng lập tức giật giật. Nhất định là hắn lại đang nghĩ thứ gì không nên nghĩ rồi!
Đậu Đậu muốn yên tĩnh, buổi tối dỗ con ngủ rồi trực tiếp đặt con vào giữa cái giường lớn. Nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản một lòng muốn làm người lớn của Yêu Nghiệt được. Cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, Đậu Đậu đặt con vào giữa giường, hắn trực tiếp vung tay áo, thu vào trong cung điện lớn.
Thế là Đậu nào đó vẫn không thể nào tránh được số phận thực hành kiến thức mới cùng hắn.
Xong chuyện, Đậu Đậu ngủ mê mệt, Yêu Nghiệt cầm mắt cá chân của cô, ngón tay thon dài không ngừng ma sát sợi Nhiễu Lan Đằng có hai cái lá kia, hồi lâu thở dài.
Trinh thám phái đến Ma tộc vẫn chưa quay lại. Đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Nhiễu Lan Đằng là vật của Ma tộc, Thiên vấn cũng biết rất ít. Thứ này giống như một quả bom hẹn giờ, đáng sợ là, bọn họ không hề biết gì về nó cả. Ăn tình yêu mà sống là muốn ăn hết tất cả tình yêu của vợ hắn sao?
Yêu Nghiệt thở dài, ôm Đậu Đậu một đêm không chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Đậu đến trường, đương nhiên đến trường không có gì lạ, điều kỳ lạ là có một khuôn mặt quen thuộc đứng ở cổng trường học.
Đây là ông ngoại bà ngoại của cơ thể này à?
Bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, Đậu Đậu chỉ chào hỏi qua với người ông ngoại này, còn bà ngoại này thì… Ngại quá, cô chỉ vội vàng nhìn lướt qua thôi.
Hai ông bà già vừa nhìn thấy Đậu Đậu, vẻ mặt đã kích động đi lên. Nhất là bà nội Đường gia, vô cùng xúc động kéo tay Đậu Đậu.
“Giống, thật sự rất giống! Nhìn một cái là biết ngay là con gái của Tiểu Linh rồi.”
Cụ bà nước mắt lưng tròng, cụ ông thấy vậy trừng bà ấy, “Khóc lóc sướt mướt, còn ra cái thể thống gì chứ?”
Cụ bà cố nín lại tiếng khóc đã chực bật ra, Đậu Đậu không nhịn được, phì cười. Hình như cô cũng ý thức được cô cười không đúng lúc, vội xua tay nói, “Cứ mặc kệ cháu mặc kệ cháu, mọi người tiếp tục đi.”
Khóe miệng ông Đường giật giật, thấy cháu ngoại cũng không có tình cảm gì với bọn họ, ông ấy hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nói ra.
“Cháu à, nhiều năm như vậy, cháu chịu khổ rồi! Sau này sẽ không như vậy nữa, sau này cháu đã có người thân rồi.”
Đậu Đậu không nhịn được, trong lời nói mang theo sự châm chọc, “Cháu có người thân, cho nên, cháu có thể đi học rồi chứ?”
“... Tôi sợ dọa nhũn cậu ta.”
Yêu Nghiệt nói xong câu này, thẳng tay đóng cửa phòng 912 lại, để lại Tên Ngốc đứng đần mặt ra ngoài cửa.
Doạ… doạ nhũn? Cái quỷ gì thế? Không phải là cái doạ nhũn mà cậu ta nghĩ đó chứ?
Oh my god, Đại Thần mà cậu ta sùng bái lại yếu đuối như vậy sao? Cậu ta không nghe lầm chứ?
Trời ơi trời ơi, tam quan của cậu ta sắp nổ tung rồi! So với nghe thấy sư thúc và chị Lạc Lạc tranh giành cấu xé lừa gạt lẫn nhau còn nổ tung hơn!
Nhưng Yêu Nghiệt không quan tâm cậu ta nổ tung thế nào, trên thực tế, mặc dù Lăng Đầu Thanh là một người không não, nhưng cũng là hạt giống thuần chủng của tộc Xà yêu.
Đúng là tiết tháo coi như không tệ, còn về trinh tiết… Khụ, cái này ở Xà tộc thật sự không có mấy con rắn có cả. Cũng chỉ có kẻ lóc xương làm rắn như hắn mới có thể thủ thân như ngọc thôi.
Nhưng phong thủy quay vòng, hắn bây giờ không cần giữ nữa rồi.
Đậu Đậu liếc thấy vẻ mặt gian xảo của hắn, khóe miệng lập tức giật giật. Nhất định là hắn lại đang nghĩ thứ gì không nên nghĩ rồi!
Đậu Đậu muốn yên tĩnh, buổi tối dỗ con ngủ rồi trực tiếp đặt con vào giữa cái giường lớn. Nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản một lòng muốn làm người lớn của Yêu Nghiệt được. Cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, Đậu Đậu đặt con vào giữa giường, hắn trực tiếp vung tay áo, thu vào trong cung điện lớn.
Thế là Đậu nào đó vẫn không thể nào tránh được số phận thực hành kiến thức mới cùng hắn.
Xong chuyện, Đậu Đậu ngủ mê mệt, Yêu Nghiệt cầm mắt cá chân của cô, ngón tay thon dài không ngừng ma sát sợi Nhiễu Lan Đằng có hai cái lá kia, hồi lâu thở dài.
Trinh thám phái đến Ma tộc vẫn chưa quay lại. Đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Nhiễu Lan Đằng là vật của Ma tộc, Thiên vấn cũng biết rất ít. Thứ này giống như một quả bom hẹn giờ, đáng sợ là, bọn họ không hề biết gì về nó cả. Ăn tình yêu mà sống là muốn ăn hết tất cả tình yêu của vợ hắn sao?
Yêu Nghiệt thở dài, ôm Đậu Đậu một đêm không chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Đậu đến trường, đương nhiên đến trường không có gì lạ, điều kỳ lạ là có một khuôn mặt quen thuộc đứng ở cổng trường học.
Đây là ông ngoại bà ngoại của cơ thể này à?
Bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, Đậu Đậu chỉ chào hỏi qua với người ông ngoại này, còn bà ngoại này thì… Ngại quá, cô chỉ vội vàng nhìn lướt qua thôi.
Hai ông bà già vừa nhìn thấy Đậu Đậu, vẻ mặt đã kích động đi lên. Nhất là bà nội Đường gia, vô cùng xúc động kéo tay Đậu Đậu.
“Giống, thật sự rất giống! Nhìn một cái là biết ngay là con gái của Tiểu Linh rồi.”
Cụ bà nước mắt lưng tròng, cụ ông thấy vậy trừng bà ấy, “Khóc lóc sướt mướt, còn ra cái thể thống gì chứ?”
Cụ bà cố nín lại tiếng khóc đã chực bật ra, Đậu Đậu không nhịn được, phì cười. Hình như cô cũng ý thức được cô cười không đúng lúc, vội xua tay nói, “Cứ mặc kệ cháu mặc kệ cháu, mọi người tiếp tục đi.”
Khóe miệng ông Đường giật giật, thấy cháu ngoại cũng không có tình cảm gì với bọn họ, ông ấy hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nói ra.
“Cháu à, nhiều năm như vậy, cháu chịu khổ rồi! Sau này sẽ không như vậy nữa, sau này cháu đã có người thân rồi.”
Đậu Đậu không nhịn được, trong lời nói mang theo sự châm chọc, “Cháu có người thân, cho nên, cháu có thể đi học rồi chứ?”
/1918
|