Đậu Đậu cũng cảm thấy như vậy, nhưng Tứ Bất Tượng lại nói với cô chuyện này không chắc lắm.
Cho nên, ừ... phải xem nhân phẩm thôi.
Sáng hôm sau Đậu Đậu dậy từ sớm, chỉ tập trung nghĩ đến xem xếp hạng. Lúc đến trường học thì đã có không ít người ngồi ở trong lớp rồi. Đối với chuyện Đậu Đậu nhảy lớp, quần chúng hóng hớt hiển nhiên còn quan tâm hơn cô.
Bởi vì phải đề phòng Kim San, Yêu Nghiệt không thể nào ở nhà trông con được, hắn thực hiện lời hứa của hắn, thời thời khắc khắc, giây giây phút phút đều đi theo cô.
Đậu Đậu vào lớp nhìn thấy tình cảnh này, theo bản năng nhìn về phía Yêu Nghiệt.
“Hóng hớt là bản năng của loài người, tò mò là tính bẩm sinh của loài người.”
Đậu Đậu, “...”
Hắn nói đúng! Ai bảo hắn đẹp trai chứ?
Vương Yên Nhiên nhìn thấy Đậu Đậu tới, lập tức khơi mào, hỏi vấn đề trong lòng quần chúng hóng hớt.
“Đậu Đậu, nghe nói thành tích lần này liên quan đến việc nhảy lớp của cậu à? Cậu có lòng tin không?”
Đậu Đậu muốn nói bà cô đây có lòng tin hay không liên quan rắm gì đến cô, nhưng giơ tay không đánh người mặt cười, lời này của Vương Yên Nhiên cũng không có gì sai trái cả, cô cũng không thể trả lời quá đâm chọc được.
Vì vậy cô trả lời rất tùy ý, “Không có.”
Không ít bạn học hóng hớt xôn xao thấp giọng nói, biết ngay là không có mà.
Vương Yên Nhiên lấy được câu trả lời mong muốn, giả vờ an ủi Đậu Đậu mấy câu, trong lòng thì vô cùng thoải mái. Cô ta biết ngay Kim Đậu Đậu không làm được mà, suốt ngày không làm bài tập không đi học, có thể thi đạt top 20 vậy thì những người chăm chỉ học tập trong lớp đều phải khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi. Có điều bây giờ cô ta muốn làm việc ở Niệm Nô Kiều, không thể nhiều lời được.
Ai bảo Kim Đậu Đậu là người lòng dạ hẹp hòi chứ? Nếu như cô ta nói rồi, Đậu Đậu không trả tiền lương cho cô ta thì làm thế nào đây?
Mặc dù hơn bảy nghìn có hơi ít so với hai triệu mà Lạc Thi Nhã hứa hẹn, nhưng đó cũng là tiền!
Vương Yên Nhiên thầm khoái chí đợi thời gian công bố thành tích, nhìn Đậu Đậu piapia mất mặt.
Không phải là kiêu căng à? Không phải là ngạo mạn à? Không phải là phao tin muốn thi lọt top 20 để nhảy lớp à? Mất mặt rồi chứ? Piapia rồi chứ?
Cũng may mà Đậu Đậu không biết cô ta nghĩ thế nào, nếu không nhất định sẽ cho cô ta hai cái bạt tai, chất vấn rốt cuộc cái lỗ tai chó nào của cô ta nghe thấy cô phao tin hả?
Lý Thanh nghe thấy cô nói không nắm chắc, cô ấy cau mày quay đầu lại, “Nhảy lớp vốn dĩ không phải là chuyện dễ, có tiến bộ đã là chuyện tốt rồi.”
Cô ấy nói xong quay đầu đi.
Nếu như không phải Đậu Đậu chắc chắn mình đã nghe rõ, còn cho là ảo giác của mình nữa. Lý Thanh là đang an ủi cô?
Cho nên, ừ... phải xem nhân phẩm thôi.
Sáng hôm sau Đậu Đậu dậy từ sớm, chỉ tập trung nghĩ đến xem xếp hạng. Lúc đến trường học thì đã có không ít người ngồi ở trong lớp rồi. Đối với chuyện Đậu Đậu nhảy lớp, quần chúng hóng hớt hiển nhiên còn quan tâm hơn cô.
Bởi vì phải đề phòng Kim San, Yêu Nghiệt không thể nào ở nhà trông con được, hắn thực hiện lời hứa của hắn, thời thời khắc khắc, giây giây phút phút đều đi theo cô.
Đậu Đậu vào lớp nhìn thấy tình cảnh này, theo bản năng nhìn về phía Yêu Nghiệt.
“Hóng hớt là bản năng của loài người, tò mò là tính bẩm sinh của loài người.”
Đậu Đậu, “...”
Hắn nói đúng! Ai bảo hắn đẹp trai chứ?
Vương Yên Nhiên nhìn thấy Đậu Đậu tới, lập tức khơi mào, hỏi vấn đề trong lòng quần chúng hóng hớt.
“Đậu Đậu, nghe nói thành tích lần này liên quan đến việc nhảy lớp của cậu à? Cậu có lòng tin không?”
Đậu Đậu muốn nói bà cô đây có lòng tin hay không liên quan rắm gì đến cô, nhưng giơ tay không đánh người mặt cười, lời này của Vương Yên Nhiên cũng không có gì sai trái cả, cô cũng không thể trả lời quá đâm chọc được.
Vì vậy cô trả lời rất tùy ý, “Không có.”
Không ít bạn học hóng hớt xôn xao thấp giọng nói, biết ngay là không có mà.
Vương Yên Nhiên lấy được câu trả lời mong muốn, giả vờ an ủi Đậu Đậu mấy câu, trong lòng thì vô cùng thoải mái. Cô ta biết ngay Kim Đậu Đậu không làm được mà, suốt ngày không làm bài tập không đi học, có thể thi đạt top 20 vậy thì những người chăm chỉ học tập trong lớp đều phải khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi. Có điều bây giờ cô ta muốn làm việc ở Niệm Nô Kiều, không thể nhiều lời được.
Ai bảo Kim Đậu Đậu là người lòng dạ hẹp hòi chứ? Nếu như cô ta nói rồi, Đậu Đậu không trả tiền lương cho cô ta thì làm thế nào đây?
Mặc dù hơn bảy nghìn có hơi ít so với hai triệu mà Lạc Thi Nhã hứa hẹn, nhưng đó cũng là tiền!
Vương Yên Nhiên thầm khoái chí đợi thời gian công bố thành tích, nhìn Đậu Đậu piapia mất mặt.
Không phải là kiêu căng à? Không phải là ngạo mạn à? Không phải là phao tin muốn thi lọt top 20 để nhảy lớp à? Mất mặt rồi chứ? Piapia rồi chứ?
Cũng may mà Đậu Đậu không biết cô ta nghĩ thế nào, nếu không nhất định sẽ cho cô ta hai cái bạt tai, chất vấn rốt cuộc cái lỗ tai chó nào của cô ta nghe thấy cô phao tin hả?
Lý Thanh nghe thấy cô nói không nắm chắc, cô ấy cau mày quay đầu lại, “Nhảy lớp vốn dĩ không phải là chuyện dễ, có tiến bộ đã là chuyện tốt rồi.”
Cô ấy nói xong quay đầu đi.
Nếu như không phải Đậu Đậu chắc chắn mình đã nghe rõ, còn cho là ảo giác của mình nữa. Lý Thanh là đang an ủi cô?
/1918
|