Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 898: Kim đậu đậu... Xếp thứ 13 toàn khối (2)
/1918
|
Đậu Đậu hoàn toàn ngẩn tò te, thầm nghĩ xong rồi xong rồi, lần này thì mất hết mặt mũi rồi. Đây hoàn toàn không phải là do cô viết!
Nhưng đối mặt với sự trao đổi mà chẳng phải là trao đổi của giáo viên chủ nhiệm, cô cũng chỉ có thể…
“Ha ha ha, không để ý, có gì mà để ý chứ ạ?”
Móng tay Vương Yên Nhiên dùng sức bấm vào sách, hận không thể bóp sách giáo khoa ra thành một cái lỗ thủng.
Cô ta không để ý? Đương nhiên là cô ta không để ý rồi! Kim Đậu Đậu một khi đắc thế sẽ chỉ mong muốn cho cả thế giới biết ấy chứ!
Nhưng Đậu Đậu thật sự không nghĩ như vậy, cô sợ cô thi nhảy lớp không thành công, lần sau biết làm văn thế nào chứ...
Nhìn thấu suy nghĩ của Đậu Đậu, con yêu nào đó đang bế con gái khẽ nhướn mày, “Lần sau? Lần sau anh vẫn viết không phải là được rồi à?”
Cũng đúng!
Có điều, cô vẫn rất chột dạ.
Thật sự không rõ rốt cuộc hắn đã viết cái gì nữa, làm sao có thể được điểm cao nhất?
“Anh viết cái gì em không biết à?”
Chuyện này cô thật sự không biết. Khi đó cô như ngồi bàn chông, nếu như còn có thể phân tâm để ý xem hắn viết cái gì thì chính cô cũng phải bội phục mình rồi.
Yêu Nghiệt không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu cô, “Lát nữa phát bài thi không phải là sẽ biết sao.”
Vì vậy cả tiết học sau đó của Đậu Đậu đều trôi qua trong chột dạ, vừa mới hết tiết, bạn học trong lớp đã rầm rầm vây lấy cái bảng phía sau. Mà cô... ngồi ở tại chỗ đợi phát bài thi của các môn.
Chín môn thì đã phát tám môn rồi, cuối cùng bài thi ngữ văn cũng đã phát ra.
Đậu Đậu cầm lên đọc, lập tức đần mặt. Mẹ kiếp, thể văn cổ! Đây không phải là bẫy cô sao? Cô đâu có đọc hiểu được thể văn cổ chứ?
Cho nên đây chính là nguyên nhân được điểm cao nhất đó hả? Giáo viên chấm bài thi đều không nhịn được mà chịu thua?
Đậu Đậu nuốt nước bọt một cái, hoàn hồn lại nhìn thấy đám quần chúng hóng hớt cũng đều ngẩn tò te ra, cô cảm thấy đây là lúc nên yên lặng rời đi rồi.
Đùa nhau à? Còn không đi chẳng lẽ đợi bị truy hỏi đã học thế nào hả? Cô đâu có biết là học thế nào chứ?
Trước mắt mọi người, Đậu Đậu bình tĩnh đứng dậy, phủi nếp nhăn trên quần áo, xách cặp sách, nhấc chân rời đi.
Bọn họ vẫn chưa hỏi phương pháp học tập của cô mà! Suốt ngày chỉ thấy cô trốn học chơi bời, tiến bộ nhiều như vậy chắc là phải có kỹ xảo gì chứ! Nếu như không có kỹ xảo gì, vậy thì chỉ có một lý do là có thể giải thích được thôi.
Cô… là một thiên tài!
Khụ...
Vào giờ phút này, bà cố thiên tài đã về đến nhà rồi, còn ngồi lên sofa thở ngắn than dài, cảm khái hồi đó mình sinh vào thời điểm tốt. Cô cảm thấy cuộc sống của bọn trẻ con bây giờ thật sự là quá vất vả, học một đống tạp nham, rất nhiều thứ ra ngoài xã hội rồi chẳng có chút xíu tác dụng nào cả!
Đậu Đậu ngồi xụi lơ trên sofa, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một câu: “Mình sinh vào thời điểm tốt!”
Yêu Nghiệt, “...”
Như này còn gọi là sinh vào thời điểm tốt? Năm đó nếu không phải lão già sống dai đó làm khó dễ từ bên trong, cuộc đời của cô còn viên mãn hơn nữa kìa!
Nhưng đối mặt với sự trao đổi mà chẳng phải là trao đổi của giáo viên chủ nhiệm, cô cũng chỉ có thể…
“Ha ha ha, không để ý, có gì mà để ý chứ ạ?”
Móng tay Vương Yên Nhiên dùng sức bấm vào sách, hận không thể bóp sách giáo khoa ra thành một cái lỗ thủng.
Cô ta không để ý? Đương nhiên là cô ta không để ý rồi! Kim Đậu Đậu một khi đắc thế sẽ chỉ mong muốn cho cả thế giới biết ấy chứ!
Nhưng Đậu Đậu thật sự không nghĩ như vậy, cô sợ cô thi nhảy lớp không thành công, lần sau biết làm văn thế nào chứ...
Nhìn thấu suy nghĩ của Đậu Đậu, con yêu nào đó đang bế con gái khẽ nhướn mày, “Lần sau? Lần sau anh vẫn viết không phải là được rồi à?”
Cũng đúng!
Có điều, cô vẫn rất chột dạ.
Thật sự không rõ rốt cuộc hắn đã viết cái gì nữa, làm sao có thể được điểm cao nhất?
“Anh viết cái gì em không biết à?”
Chuyện này cô thật sự không biết. Khi đó cô như ngồi bàn chông, nếu như còn có thể phân tâm để ý xem hắn viết cái gì thì chính cô cũng phải bội phục mình rồi.
Yêu Nghiệt không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu cô, “Lát nữa phát bài thi không phải là sẽ biết sao.”
Vì vậy cả tiết học sau đó của Đậu Đậu đều trôi qua trong chột dạ, vừa mới hết tiết, bạn học trong lớp đã rầm rầm vây lấy cái bảng phía sau. Mà cô... ngồi ở tại chỗ đợi phát bài thi của các môn.
Chín môn thì đã phát tám môn rồi, cuối cùng bài thi ngữ văn cũng đã phát ra.
Đậu Đậu cầm lên đọc, lập tức đần mặt. Mẹ kiếp, thể văn cổ! Đây không phải là bẫy cô sao? Cô đâu có đọc hiểu được thể văn cổ chứ?
Cho nên đây chính là nguyên nhân được điểm cao nhất đó hả? Giáo viên chấm bài thi đều không nhịn được mà chịu thua?
Đậu Đậu nuốt nước bọt một cái, hoàn hồn lại nhìn thấy đám quần chúng hóng hớt cũng đều ngẩn tò te ra, cô cảm thấy đây là lúc nên yên lặng rời đi rồi.
Đùa nhau à? Còn không đi chẳng lẽ đợi bị truy hỏi đã học thế nào hả? Cô đâu có biết là học thế nào chứ?
Trước mắt mọi người, Đậu Đậu bình tĩnh đứng dậy, phủi nếp nhăn trên quần áo, xách cặp sách, nhấc chân rời đi.
Bọn họ vẫn chưa hỏi phương pháp học tập của cô mà! Suốt ngày chỉ thấy cô trốn học chơi bời, tiến bộ nhiều như vậy chắc là phải có kỹ xảo gì chứ! Nếu như không có kỹ xảo gì, vậy thì chỉ có một lý do là có thể giải thích được thôi.
Cô… là một thiên tài!
Khụ...
Vào giờ phút này, bà cố thiên tài đã về đến nhà rồi, còn ngồi lên sofa thở ngắn than dài, cảm khái hồi đó mình sinh vào thời điểm tốt. Cô cảm thấy cuộc sống của bọn trẻ con bây giờ thật sự là quá vất vả, học một đống tạp nham, rất nhiều thứ ra ngoài xã hội rồi chẳng có chút xíu tác dụng nào cả!
Đậu Đậu ngồi xụi lơ trên sofa, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một câu: “Mình sinh vào thời điểm tốt!”
Yêu Nghiệt, “...”
Như này còn gọi là sinh vào thời điểm tốt? Năm đó nếu không phải lão già sống dai đó làm khó dễ từ bên trong, cuộc đời của cô còn viên mãn hơn nữa kìa!
/1918
|