Con quỷ nam bị Đậu Đậu mắng, chỉ có thể cúi đầu không lên tiếng.
Đậu Đậu mắng tới mắng lui, trong lòng âm thầm hỏi Tứ Bất Tượng, muốn biết rốt cuộc tại sao lần này Hội Vong Linh lại đột nhiên ra tay với người bình thường.
Tứ Bất Tượng im lặng một lúc lâu, vô cùng thành khẩn mở miệng, “Không biết.”
“Không biết?”
Nói thật, Đậu Đậu đã không còn kinh ngạc nữa rồi. Bây giờ cô gần như đã sắp quen với việc Tứ Bất Tượng lúc thì biết lúc thì không biết. Hơn nữa lần này cũng không khó hiểu, Hội Vong Linh là sự tồn tại thoát khỏi sự quản lý của địa phủ. Bọn chúng thu nhận ma quỷ, ma quỷ bị bọn chúng đưa đi cũng lệch khỏi quỹ đạo của vận mệnh ban đầu.
Đậu Đậu thở dài, sau đó nhìn về phía con quỷ kia, “Nói đi, chết thế nào?”
“Nhảy… nhảy lầu.”
“Tại sao lại nhảy lầu?”
“Thất tình rồi, cho nên…”
“Loại quỷ như anh đáng đời không tìm được bạn gái! Đến dũng khí để sống cũng không có, anh nói anh còn có thể làm gì hả? Làm quỷ rồi cũng là một con quỷ nhát gan!”
Quỷ nam cúi đầu thừa nhận, “Cô... cô nói đúng.”
“Chết bao nhiêu lâu rồi?”
“Tám ngày.”
“Tại sao không đi đầu thai?”
“Tôi cũng muốn đi đầu thai, nhưng tôi vẫn chưa lấy vợ mà.”
Đây là lần đầu tiên cô gặp được con quỷ ngốc như vậy nhát gan như vậy còn có chấp niệm như vậy, nhất thời cô cũng không biết nói cái gì cho phải nữa.
Yêu Nghiệt nãy giờ không hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, gãi đúng chỗ ngứa hỏi vào trọng điểm, “Ý của ngươi là nếu không lấy vợ thì không thể đầu thai?”
Quỷ nam gật đầu, “Đúng! Cô ta nói như vậy.”
Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hỏi ra một câu, “Cô ta là ai?”
“Cô ta chính là Âm Tư...”
Con quỷ nam mơ màng nói câu này, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, “Địa phủ có Âm Tư à?”
“Không có. Cho dù có thì sau khi con người chết đi thì cũng phải nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đầu tiên.”
“Hắc Bạch Vô Thường? Không phải là sau khi thực hiện tâm nguyện mới có thể gặp được sao?” Con quỷ nam dè dặt hỏi.
Đậu Đậu đột nhiên ý thức được, “Ý anh là sau khi anh chết đi chưa gặp Hắc Bạch Vô Thường mà có một kẻ tên là Âm Tư dẫn anh đi? Còn nói với anh là chỉ có thực hiện tâm nguyện rồi mới có thể đi đầu thai?”
“Đúng, là như vậy.”
“Âm Tư đó trông như thế nào?”
“Cô ta là phụ nữ đeo mặt nạ, mặc váy đỏ, dáng người còn rất đẹp.”
Con quỷ nam nói xong, nhìn Đậu Đậu, lại nhìn Yêu Nghiệt, “Tôi đã nói hết cho hai người rồi, có thể thả tôi đi rồi chứ? Tôi thật sự chưa làm chuyện xấu gì cả.”
Yêu Nghiệt không nói gì, Đậu Đậu gật đầu. Sau đó cô niệm chú vãng sinh ngay trước mặt con quỷ nam, niệm cho đến khi Hắc Bạch Vô Thường tới.
Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở phòng 912, gió lạnh nhất thời thổi từng trận.
Con quỷ nam nhìn thấy hai vị đại nhân Vô Thường một đen một trắng, lập tức trừng mắt ngẩn ra, “Hai… hai người là Vô Thường?”
Hắc Bạch Vô Thường không lên tiếng, chỉ nhìn Yêu Nghiệt khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Bạch Vô Thường mở sổ sinh tử ra, ngón tay thon dài vạch theo từng hàng từng hàng trong cuốn sách cổ xưa, “Bạch Quý Bân. Tám ngày trước nhảy lầu ở đại học khoa học kỹ thuật H thuộc thành phố H, khớp với quy định sinh tử, thuộc về kiểu chết bình thường, có thể trở về địa phủ.”
Hắc Vô Thường không lên tiếng, rút thừng gọi hồn từ eo ra, nhẹ nhàng hất một cái, kéo con quỷ nam qua. Bạch Vô Thường khép sổ sinh tử lại, buộc con quỷ nam lên xích trói hồn của mình, rồi nhìn Đậu Đậu một cái, có chút phức tạp mở miệng, “Cám ơn.”
Đậu Đậu mắng tới mắng lui, trong lòng âm thầm hỏi Tứ Bất Tượng, muốn biết rốt cuộc tại sao lần này Hội Vong Linh lại đột nhiên ra tay với người bình thường.
Tứ Bất Tượng im lặng một lúc lâu, vô cùng thành khẩn mở miệng, “Không biết.”
“Không biết?”
Nói thật, Đậu Đậu đã không còn kinh ngạc nữa rồi. Bây giờ cô gần như đã sắp quen với việc Tứ Bất Tượng lúc thì biết lúc thì không biết. Hơn nữa lần này cũng không khó hiểu, Hội Vong Linh là sự tồn tại thoát khỏi sự quản lý của địa phủ. Bọn chúng thu nhận ma quỷ, ma quỷ bị bọn chúng đưa đi cũng lệch khỏi quỹ đạo của vận mệnh ban đầu.
Đậu Đậu thở dài, sau đó nhìn về phía con quỷ kia, “Nói đi, chết thế nào?”
“Nhảy… nhảy lầu.”
“Tại sao lại nhảy lầu?”
“Thất tình rồi, cho nên…”
“Loại quỷ như anh đáng đời không tìm được bạn gái! Đến dũng khí để sống cũng không có, anh nói anh còn có thể làm gì hả? Làm quỷ rồi cũng là một con quỷ nhát gan!”
Quỷ nam cúi đầu thừa nhận, “Cô... cô nói đúng.”
“Chết bao nhiêu lâu rồi?”
“Tám ngày.”
“Tại sao không đi đầu thai?”
“Tôi cũng muốn đi đầu thai, nhưng tôi vẫn chưa lấy vợ mà.”
Đây là lần đầu tiên cô gặp được con quỷ ngốc như vậy nhát gan như vậy còn có chấp niệm như vậy, nhất thời cô cũng không biết nói cái gì cho phải nữa.
Yêu Nghiệt nãy giờ không hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, gãi đúng chỗ ngứa hỏi vào trọng điểm, “Ý của ngươi là nếu không lấy vợ thì không thể đầu thai?”
Quỷ nam gật đầu, “Đúng! Cô ta nói như vậy.”
Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hỏi ra một câu, “Cô ta là ai?”
“Cô ta chính là Âm Tư...”
Con quỷ nam mơ màng nói câu này, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, “Địa phủ có Âm Tư à?”
“Không có. Cho dù có thì sau khi con người chết đi thì cũng phải nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đầu tiên.”
“Hắc Bạch Vô Thường? Không phải là sau khi thực hiện tâm nguyện mới có thể gặp được sao?” Con quỷ nam dè dặt hỏi.
Đậu Đậu đột nhiên ý thức được, “Ý anh là sau khi anh chết đi chưa gặp Hắc Bạch Vô Thường mà có một kẻ tên là Âm Tư dẫn anh đi? Còn nói với anh là chỉ có thực hiện tâm nguyện rồi mới có thể đi đầu thai?”
“Đúng, là như vậy.”
“Âm Tư đó trông như thế nào?”
“Cô ta là phụ nữ đeo mặt nạ, mặc váy đỏ, dáng người còn rất đẹp.”
Con quỷ nam nói xong, nhìn Đậu Đậu, lại nhìn Yêu Nghiệt, “Tôi đã nói hết cho hai người rồi, có thể thả tôi đi rồi chứ? Tôi thật sự chưa làm chuyện xấu gì cả.”
Yêu Nghiệt không nói gì, Đậu Đậu gật đầu. Sau đó cô niệm chú vãng sinh ngay trước mặt con quỷ nam, niệm cho đến khi Hắc Bạch Vô Thường tới.
Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở phòng 912, gió lạnh nhất thời thổi từng trận.
Con quỷ nam nhìn thấy hai vị đại nhân Vô Thường một đen một trắng, lập tức trừng mắt ngẩn ra, “Hai… hai người là Vô Thường?”
Hắc Bạch Vô Thường không lên tiếng, chỉ nhìn Yêu Nghiệt khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Bạch Vô Thường mở sổ sinh tử ra, ngón tay thon dài vạch theo từng hàng từng hàng trong cuốn sách cổ xưa, “Bạch Quý Bân. Tám ngày trước nhảy lầu ở đại học khoa học kỹ thuật H thuộc thành phố H, khớp với quy định sinh tử, thuộc về kiểu chết bình thường, có thể trở về địa phủ.”
Hắc Vô Thường không lên tiếng, rút thừng gọi hồn từ eo ra, nhẹ nhàng hất một cái, kéo con quỷ nam qua. Bạch Vô Thường khép sổ sinh tử lại, buộc con quỷ nam lên xích trói hồn của mình, rồi nhìn Đậu Đậu một cái, có chút phức tạp mở miệng, “Cám ơn.”
/1918
|