Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 908: Ngộ nhỡ con quỷ đó phi lễ con thật thì làm thế nào? (2)
/1918
|
Đậu Đậu bật cười, “Thừa nhận đi tên nhóc, cậu sợ rồi chứ gì? Đúng là cái đồ nhát gan!”
“Ai sợ chứ? Ai nhát gan chứ? Con đang bảo vệ trinh tiết! Bảo vệ trinh tiết người có hiểu không hả?”
“Bảo vệ trinh tiết? Được được được! Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, quan sát quỷ ở khoảng cách gần mới có thể chân chính học được cách bắt quỷ. Nếu để sư thúc công của cậu ra tay, một phát giết chết con quỷ trong nháy mắt thì cậu còn học cái gì chứ?”
Câu này của Đậu Đậu không thiếu thành phần lừa dối và vẫn có mấy phần có lý. Tên Ngốc hiển nhiên không ngốc, nhưng so với chút lừa gạt kia thì đạo lý hiển nhiên sâu sắc hơn chút.
Nhưng mà…
“Ngộ nhỡ con quỷ đó phi lễ con thật thì làm thế nào?”
Đậu Đậu không nhịn được nhảy lên đập vào gáy Tên Ngốc, “Ngu à? Cô ta phi lễ cậu, cậu không biết phi lễ ngược lại à?”
“Sư thúc...”
“Tôi chỉ đùa chút thôi, cậu là tiểu sư điệt của tôi, tôi làm sao nhẫn tâm nhìn cậu bị quỷ phi lễ chứ? Yên tâm yên tâm, không sao đâu!”
Thấy học sinh của Hội Tụy tụm năm tụm ba kết bè kết đội đi về phía ký túc xá, cô không dám trì hoãn, kéo Tên Ngốc trà trộn vào trong đám người. Tên Ngốc ngoan ngoãn đi theo cô, Yêu Nghiệt biến hóa thành một khuôn mặt phổ thông đi theo sau lưng bọn họ.
Đậu Đậu không nói hắn cũng hiểu, không phải là cô lo lắng hắn bị quỷ phi lễ, cô không muốn để hắn nhúng tay vào để đã cơn ghiền bắt quỷ mà thôi. Hắn dịu dàng rộng lượng lương thiện hiểu ý người như vậy, chút hứng thú nhỏ này của vợ đương nhiên vẫn sẽ thỏa mãn cho cô rồi.
“Ấy! Đó không phải là Bối Bối sao? Không có ai đưa cậu về hả?”
Đậu Đậu nhìn theo phía tiếng nói, ha, gương mặt quen, Tôn Diểu Diểu!
Cô gái này đã mua không ít đồ của Niệm Nô Kiều, trước kia đen gầy như que diêm, bây giờ nhìn mặt mày phơi phới hẳn lên rồi!
Sau lưng cô ấy có ba bốn nam sinh, đều muốn đưa cô ấy về à?
Còn Bối Bối đó, chẳng lẽ là Vương Bối Bối? Cô gái mập mạp đó à?
Cô gái đó đã gầy đi không ít, nếu như nói trước kia nhìn khoảng tám mươi cân thì bây giờ chỉ còn khoảng sáu mươi cân thôi. Cô ấy gầy đi nhưng trên mặt vẫn toàn là thịt, ngũ quan cùng lắm chỉ coi như là thuận mắt thôi.
Có điều Đậu Đậu vẫn rất vui vẻ yên tâm. Bọn họ đều là những người sử dụng sản phẩm nhà mình! Quảng cáo sống, thương hiệu sống đó!
Tôn Diểu Diểu đi tới bên cạnh Vương Bối Bối, có chút giả mù sa mưa kéo tay cô ấy, “Bối Bối, cậu đừng đi một mình như thế, đi cùng chúng tớ đi. Gần đây trường học luôn xảy ra mấy chuyện kỳ quái, đi một mình không an toàn!”
Vương Bối Bối vẫn quá ngây thơ, không nghe ra được sự khoe khoang trong lời nói của Tôn Diểu Diểu, chỉ ngơ ngác gật đầu, “Được.”
Đậu Đậu nghe thấy vậy, không nhịn được nhớ ra, hình như Tôn Diểu Diểu này không thích Vương Bối Bối cho lắm.
Trường Hội Tụy có diện tích rất lớn, đường rất rộng rất dài, mấy nghìn học sinh tan học đi về ký túc xá mà cũng không chen chúc. Một đám học sinh đang đi, hai hàng đèn đường đột nhiên đồng loạt tắt.
“Ai sợ chứ? Ai nhát gan chứ? Con đang bảo vệ trinh tiết! Bảo vệ trinh tiết người có hiểu không hả?”
“Bảo vệ trinh tiết? Được được được! Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, quan sát quỷ ở khoảng cách gần mới có thể chân chính học được cách bắt quỷ. Nếu để sư thúc công của cậu ra tay, một phát giết chết con quỷ trong nháy mắt thì cậu còn học cái gì chứ?”
Câu này của Đậu Đậu không thiếu thành phần lừa dối và vẫn có mấy phần có lý. Tên Ngốc hiển nhiên không ngốc, nhưng so với chút lừa gạt kia thì đạo lý hiển nhiên sâu sắc hơn chút.
Nhưng mà…
“Ngộ nhỡ con quỷ đó phi lễ con thật thì làm thế nào?”
Đậu Đậu không nhịn được nhảy lên đập vào gáy Tên Ngốc, “Ngu à? Cô ta phi lễ cậu, cậu không biết phi lễ ngược lại à?”
“Sư thúc...”
“Tôi chỉ đùa chút thôi, cậu là tiểu sư điệt của tôi, tôi làm sao nhẫn tâm nhìn cậu bị quỷ phi lễ chứ? Yên tâm yên tâm, không sao đâu!”
Thấy học sinh của Hội Tụy tụm năm tụm ba kết bè kết đội đi về phía ký túc xá, cô không dám trì hoãn, kéo Tên Ngốc trà trộn vào trong đám người. Tên Ngốc ngoan ngoãn đi theo cô, Yêu Nghiệt biến hóa thành một khuôn mặt phổ thông đi theo sau lưng bọn họ.
Đậu Đậu không nói hắn cũng hiểu, không phải là cô lo lắng hắn bị quỷ phi lễ, cô không muốn để hắn nhúng tay vào để đã cơn ghiền bắt quỷ mà thôi. Hắn dịu dàng rộng lượng lương thiện hiểu ý người như vậy, chút hứng thú nhỏ này của vợ đương nhiên vẫn sẽ thỏa mãn cho cô rồi.
“Ấy! Đó không phải là Bối Bối sao? Không có ai đưa cậu về hả?”
Đậu Đậu nhìn theo phía tiếng nói, ha, gương mặt quen, Tôn Diểu Diểu!
Cô gái này đã mua không ít đồ của Niệm Nô Kiều, trước kia đen gầy như que diêm, bây giờ nhìn mặt mày phơi phới hẳn lên rồi!
Sau lưng cô ấy có ba bốn nam sinh, đều muốn đưa cô ấy về à?
Còn Bối Bối đó, chẳng lẽ là Vương Bối Bối? Cô gái mập mạp đó à?
Cô gái đó đã gầy đi không ít, nếu như nói trước kia nhìn khoảng tám mươi cân thì bây giờ chỉ còn khoảng sáu mươi cân thôi. Cô ấy gầy đi nhưng trên mặt vẫn toàn là thịt, ngũ quan cùng lắm chỉ coi như là thuận mắt thôi.
Có điều Đậu Đậu vẫn rất vui vẻ yên tâm. Bọn họ đều là những người sử dụng sản phẩm nhà mình! Quảng cáo sống, thương hiệu sống đó!
Tôn Diểu Diểu đi tới bên cạnh Vương Bối Bối, có chút giả mù sa mưa kéo tay cô ấy, “Bối Bối, cậu đừng đi một mình như thế, đi cùng chúng tớ đi. Gần đây trường học luôn xảy ra mấy chuyện kỳ quái, đi một mình không an toàn!”
Vương Bối Bối vẫn quá ngây thơ, không nghe ra được sự khoe khoang trong lời nói của Tôn Diểu Diểu, chỉ ngơ ngác gật đầu, “Được.”
Đậu Đậu nghe thấy vậy, không nhịn được nhớ ra, hình như Tôn Diểu Diểu này không thích Vương Bối Bối cho lắm.
Trường Hội Tụy có diện tích rất lớn, đường rất rộng rất dài, mấy nghìn học sinh tan học đi về ký túc xá mà cũng không chen chúc. Một đám học sinh đang đi, hai hàng đèn đường đột nhiên đồng loạt tắt.
/1918
|