Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 94: Trường sinh khoẻ rồi, cháu có đồng ý lấy nó không? (2)
/1918
|
“Cháu... không thích Trường Sinh?” Ánh mắt Sở Ngọc Bình rất phức tạp, “Nhưng nó đã khoẻ rồi.”
Nếu như Trường Sinh chưa khỏi, Đậu Đậu nói như vậy nhất định bà ấy sẽ rất tức giận. Nhưng lúc Trường Sinh ngốc nghếch, Đậu Đậu hết lòng chăm sóc nó, tại sao nó khoẻ rồi cô lại nói không thích nó chứ?
Sở Ngọc Bình không hiểu.
Đậu Đậu đứng lên khỏi ghế, “Anh ta khoẻ rồi thì cháu phải thích anh ta sao?”
“Khụ... không phải vậy.”
“Vậy là vẫn chưa chuẩn bị xong nhà ạ?”
“Không, cũng không phải.”
Đã sớm chuẩn bị xong rồi, chỉ là sợ bị cái danh qua cầu rút ván thôi, hơn nữa bà ấy thật sự rất thích Đậu Đậu. Cho nên mới...
“Vậy đưa cháu qua đó đi.”
“... Được.”
Khu vực Sở Ngọc Bình chọn rất gần trung học Thánh Phong, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút. Đậu Đậu đứng ở trước cửa sổ, nhìn trung học Thánh Phong gần ngay đó. Với thân phận và khả năng bây giờ của cô vẫn nên tiếp tục ở lại trường học. Dẫu sao so với xã hội hỗn loạn, trường học vẫn là thiên đường, có thể để cô ẩn nấp, để cô tu luyện.
Sở Ngọc Bình hình như muốn nói chuyện riêng với cô, cho nên tách Cố Thanh Vân và Cố Trường Sinh ra, kêu bọn họ ra ngoài mua ít nguyên liệu nấu ăn nhét vào tủ lạnh nhà Đậu Đậu.
“Sao rồi? Có hài lòng không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Được ạ, đi học rất tiện.”
Sở Ngọc Bình thở phào, “Cháu hài lòng là tốt rồi.”
Bà ấy nói xong lời này, lại không nhịn được than thở, “Cháu không muốn lấy Trường Sinh, có phải là đắn đo cái gì không? Dì đã hỏi chỗ Thanh Vân rồi, ông ấy ủng hộ cuộc hôn nhân này. Cháu cũng biết, Trường Sinh không phải loại người nhìn mặt mà bắt hình dong…”
“Đủ rồi! Dì đang bố thí cho cháu à?”
Đậu Đậu đột nhiên chất vấn, Sở Ngọc Bình theo bản năng lui về sau một bước, “Không, không phải.”
“Vậy được, vậy cháu sẽ nói thẳng nhé.”
“Cháu... cháu nói đi.”
“Dì tưởng là Cố gia đồng ý dung nạp cháu, Trường Sinh đồng ý lấy cháu là cháu phải đội ơn đồng ý sao?”
Đậu Đậu dừng lại một chút, ánh mắt nóng rực bức người, “Trường Sinh không xứng với cháu...”
Cô luôn không muốn vạch trần sự thật này, bởi vì Trường Sinh là một đứa bé lương thiện. Nhưng bất luận là Cố Thanh Vân hay Sở Ngọc Bình đều quá mức thế tục, ép cô không thể không vạch trần sự thật này.
Sở Ngọc Bình ngẩn ra, yếu ớt cúi đầu, “Cháu nói đúng, với sự thông minh tài trí của cháu, Trường Sinh quả thật... không xứng với cháu.”
Bà ấy tưởng là Cố gia đồng ý dung nạp Đậu Đậu là một loại ân huệ. Nhưng lại không biết Đậu Đậu cứu Trường Sinh chẳng lẽ không phải là một loại ân huệ? Bà ấy đồng tình với Đậu Đậu, nhưng quay đầu lại Đậu Đậu lại đứng ở vị trí cao hơn thương hại bà ấy. Một người có thể chữa khỏi cho Trường Sinh, làm sao lại là vật trong ao được? Là bà ấy nông cạn rồi.
“Sở Ngọc Bình, lời cháu nói hôm nay không hy vọng Trường Sinh biết được. Anh ấy vẫn còn là trẻ con, sau này sẽ gặp rất nhiều người thích hợp hơn, dì hiểu không?”
Sở Ngọc Bình không tự chủ được toát mồ hôi lạnh, gật đầu, “Dì hiểu rồi.”
Đậu Đậu nguôi giận, dụi dụi trán rất nghi ngờ. Sao tính tình càng ngày càng khó chịu thế này? Chẳng lẽ là vì gần đây quá nhiều chuyện sao?
Cha con Cố gia xách túi lớn túi nhỏ trở lại, Sở Ngọc Bình lên đón, “Để xuống đây cho tôi, lát nữa tôi xuống bếp nấu cho mọi người…”
“Không cần đâu,” Đậu Đậu lạnh nhạt mở miệng, “Mọi người để đồ xuống rồi đi đi.”
Cố Thanh Vân không hiểu, Sở Ngọc Bình sớm đã dự đoán được, còn Cố Trường Sinh....
“Đậu Đậu... em… em ghét tôi sao?”
Đậu Đậu giơ tay lên, theo thói quen muốn xoa đầu Trường Sinh, nhưng lại dừng lại.
“Trường Sinh, có một số việc sớm muộn anh sẽ hiểu. Tôi không ghét anh, nhưng cũng không thể lấy anh. Chúng ta... làm bạn tốt được không?”
Nếu như Trường Sinh chưa khỏi, Đậu Đậu nói như vậy nhất định bà ấy sẽ rất tức giận. Nhưng lúc Trường Sinh ngốc nghếch, Đậu Đậu hết lòng chăm sóc nó, tại sao nó khoẻ rồi cô lại nói không thích nó chứ?
Sở Ngọc Bình không hiểu.
Đậu Đậu đứng lên khỏi ghế, “Anh ta khoẻ rồi thì cháu phải thích anh ta sao?”
“Khụ... không phải vậy.”
“Vậy là vẫn chưa chuẩn bị xong nhà ạ?”
“Không, cũng không phải.”
Đã sớm chuẩn bị xong rồi, chỉ là sợ bị cái danh qua cầu rút ván thôi, hơn nữa bà ấy thật sự rất thích Đậu Đậu. Cho nên mới...
“Vậy đưa cháu qua đó đi.”
“... Được.”
Khu vực Sở Ngọc Bình chọn rất gần trung học Thánh Phong, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút. Đậu Đậu đứng ở trước cửa sổ, nhìn trung học Thánh Phong gần ngay đó. Với thân phận và khả năng bây giờ của cô vẫn nên tiếp tục ở lại trường học. Dẫu sao so với xã hội hỗn loạn, trường học vẫn là thiên đường, có thể để cô ẩn nấp, để cô tu luyện.
Sở Ngọc Bình hình như muốn nói chuyện riêng với cô, cho nên tách Cố Thanh Vân và Cố Trường Sinh ra, kêu bọn họ ra ngoài mua ít nguyên liệu nấu ăn nhét vào tủ lạnh nhà Đậu Đậu.
“Sao rồi? Có hài lòng không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Được ạ, đi học rất tiện.”
Sở Ngọc Bình thở phào, “Cháu hài lòng là tốt rồi.”
Bà ấy nói xong lời này, lại không nhịn được than thở, “Cháu không muốn lấy Trường Sinh, có phải là đắn đo cái gì không? Dì đã hỏi chỗ Thanh Vân rồi, ông ấy ủng hộ cuộc hôn nhân này. Cháu cũng biết, Trường Sinh không phải loại người nhìn mặt mà bắt hình dong…”
“Đủ rồi! Dì đang bố thí cho cháu à?”
Đậu Đậu đột nhiên chất vấn, Sở Ngọc Bình theo bản năng lui về sau một bước, “Không, không phải.”
“Vậy được, vậy cháu sẽ nói thẳng nhé.”
“Cháu... cháu nói đi.”
“Dì tưởng là Cố gia đồng ý dung nạp cháu, Trường Sinh đồng ý lấy cháu là cháu phải đội ơn đồng ý sao?”
Đậu Đậu dừng lại một chút, ánh mắt nóng rực bức người, “Trường Sinh không xứng với cháu...”
Cô luôn không muốn vạch trần sự thật này, bởi vì Trường Sinh là một đứa bé lương thiện. Nhưng bất luận là Cố Thanh Vân hay Sở Ngọc Bình đều quá mức thế tục, ép cô không thể không vạch trần sự thật này.
Sở Ngọc Bình ngẩn ra, yếu ớt cúi đầu, “Cháu nói đúng, với sự thông minh tài trí của cháu, Trường Sinh quả thật... không xứng với cháu.”
Bà ấy tưởng là Cố gia đồng ý dung nạp Đậu Đậu là một loại ân huệ. Nhưng lại không biết Đậu Đậu cứu Trường Sinh chẳng lẽ không phải là một loại ân huệ? Bà ấy đồng tình với Đậu Đậu, nhưng quay đầu lại Đậu Đậu lại đứng ở vị trí cao hơn thương hại bà ấy. Một người có thể chữa khỏi cho Trường Sinh, làm sao lại là vật trong ao được? Là bà ấy nông cạn rồi.
“Sở Ngọc Bình, lời cháu nói hôm nay không hy vọng Trường Sinh biết được. Anh ấy vẫn còn là trẻ con, sau này sẽ gặp rất nhiều người thích hợp hơn, dì hiểu không?”
Sở Ngọc Bình không tự chủ được toát mồ hôi lạnh, gật đầu, “Dì hiểu rồi.”
Đậu Đậu nguôi giận, dụi dụi trán rất nghi ngờ. Sao tính tình càng ngày càng khó chịu thế này? Chẳng lẽ là vì gần đây quá nhiều chuyện sao?
Cha con Cố gia xách túi lớn túi nhỏ trở lại, Sở Ngọc Bình lên đón, “Để xuống đây cho tôi, lát nữa tôi xuống bếp nấu cho mọi người…”
“Không cần đâu,” Đậu Đậu lạnh nhạt mở miệng, “Mọi người để đồ xuống rồi đi đi.”
Cố Thanh Vân không hiểu, Sở Ngọc Bình sớm đã dự đoán được, còn Cố Trường Sinh....
“Đậu Đậu... em… em ghét tôi sao?”
Đậu Đậu giơ tay lên, theo thói quen muốn xoa đầu Trường Sinh, nhưng lại dừng lại.
“Trường Sinh, có một số việc sớm muộn anh sẽ hiểu. Tôi không ghét anh, nhưng cũng không thể lấy anh. Chúng ta... làm bạn tốt được không?”
/1918
|