Lâm Phong thấy sắp đạt được mục đích rồi, hắng giọng, ngượng ngùng nói, “Theo lý mà nói, sản phẩm của Niệm Nô Kiều có định giá cả rồi, có điều nếu mọi người đều nói như vậy. Vậy thì... ai trả giá cao sẽ được!”
Đậu Đậu thầm nghĩ, Lâm Phong được lắm! Chẳng trách vừa rồi anh ta nhìn đám người ồn ào này, sống chết cũng không nói chuyện bán đấu giá. Hóa ra là đang đợi những người này tự mở miệng!
“Tiểu thư nhà chúng tôi ra giá hai triệu, giá tiền gấp đôi!”
“Hai triệu cô cũng không biết ngại mà nói ra à? Bốn triệu! Tiểu thư nhà chúng tôi ra giá tiền gấp bốn!”
“Bốn triệu? Chúng tôi ra giá năm triệu!”
Thấy người cướp hàng trước mặt ra giá càng ngày càng cao, tiếng tranh cãi cũng càng ngày càng lớn, giá cả cũng một đường tăng đến mười triệu... Trong đám người, cuối cùng cũng có người chỉ số IQ online lên tiếng rồi.
“Một bộ đồ trang điểm mười triệu, mua xe cũng chỉ như vậy thôi đúng không? Sản phẩm của Niệm Nô Kiều có tốt thế nào đi nữa thì cũng có giới hạn chứ?”
Quần chúng cắn hạt dưa chỉ số IQ online vừa mở miệng, lập tức đã có nhà giàu Tô gia tiếp lời, “Tiểu thư nhà chúng tôi không chê đắt! Ra giá mười một triệu!”
Tô Thính Tuyết rất muốn có hai bộ sản phẩm kia, Trịnh Kiều hủy dung quá thê thảm, rất nhiều bệnh viện chỉnh hình đều hoàn toàn không có cách nào cả. Cô ta đã phái người điều tra rồi, Tô Thính Vũ nhà Susan đó trước kia cũng như vậy, quen Đậu Đậu rồi vết thương trên mặt mới hoàn toàn khỏi hẳn. Cho nên cô ta phải dùng sản phẩm của Niệm Nô Kiều để đánh cược cho mẹ mình một ván, có lẽ còn có thể khỏi, vẫn có thể quay về Tô gia lần nữa.
Nhân viên của Niệm Nô Kiều đã kinh ngạc đến ngây người rồi. Mỗi bộ sản phẩm bọn họ bán ra đều có tiền hoa hồng, mặc dù mỗi tháng cũng bán được cả trăm bộ nhưng một phần trăm của một bộ cũng chỉ là mười nghìn tệ thôi. Bây giờ quản lý Lâm Phong ra giá trên trời cho hai bộ này, tiền hoa hồng của anh ta phải là một hai triệu!
Ghen tị quá phải làm thế nào đây? Đố kỵ quá phải làm thế nào đây? Oh my god!
Nhân viên hóng hớt nhao nhao ghen tị, đến Lâm Phong từng trải qua sóng to gió lớn khóe miệng cũng giật giật, “Khụ, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Nếu đã như vậy…”
“Đợi đã!”
Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Quần chúng cắn hạt dưa rối rít nhìn qua đây, thấy là cô thì lập tức càng yên tĩnh hơn.
Nhưng Đậu Đậu không muốn làm gì cả, cô đột nhiên nghĩ đến một việc. Trước kia hình như cô đã từng nói Vương gia Tôn gia Lưu gia, lúc nào đến cũng có sản phẩm dùng cả, hơn nữa còn là giá gốc!
Bây giờ hai người phụ nữ này ngồi ở trước mặt cô, cô cũng không thể nói mà không giữ lời đúng không?
Cho nên, khụ khụ, chỉ có thể để cho Lâm Phong phí công một lần rồi.
Đậu Đậu hắng giọng, “Dì Vương, dì Tôn, hôm nay hai dì đến là để lấy sản phẩm à?”
Thấy Đậu Đậu hỏi thẳng như vậy, mẹ của Vương Bối Bối cũng không khách khí, “Đúng vậy! Đậu Đậu à, lời cháu nói trước kia vẫn còn tính đấy chứ?”
“Đương nhiên là tính rồi! Lâm Phong, cầm hai bộ sản phẩm đó qua đây!”
Đậu Đậu thầm nghĩ, Lâm Phong được lắm! Chẳng trách vừa rồi anh ta nhìn đám người ồn ào này, sống chết cũng không nói chuyện bán đấu giá. Hóa ra là đang đợi những người này tự mở miệng!
“Tiểu thư nhà chúng tôi ra giá hai triệu, giá tiền gấp đôi!”
“Hai triệu cô cũng không biết ngại mà nói ra à? Bốn triệu! Tiểu thư nhà chúng tôi ra giá tiền gấp bốn!”
“Bốn triệu? Chúng tôi ra giá năm triệu!”
Thấy người cướp hàng trước mặt ra giá càng ngày càng cao, tiếng tranh cãi cũng càng ngày càng lớn, giá cả cũng một đường tăng đến mười triệu... Trong đám người, cuối cùng cũng có người chỉ số IQ online lên tiếng rồi.
“Một bộ đồ trang điểm mười triệu, mua xe cũng chỉ như vậy thôi đúng không? Sản phẩm của Niệm Nô Kiều có tốt thế nào đi nữa thì cũng có giới hạn chứ?”
Quần chúng cắn hạt dưa chỉ số IQ online vừa mở miệng, lập tức đã có nhà giàu Tô gia tiếp lời, “Tiểu thư nhà chúng tôi không chê đắt! Ra giá mười một triệu!”
Tô Thính Tuyết rất muốn có hai bộ sản phẩm kia, Trịnh Kiều hủy dung quá thê thảm, rất nhiều bệnh viện chỉnh hình đều hoàn toàn không có cách nào cả. Cô ta đã phái người điều tra rồi, Tô Thính Vũ nhà Susan đó trước kia cũng như vậy, quen Đậu Đậu rồi vết thương trên mặt mới hoàn toàn khỏi hẳn. Cho nên cô ta phải dùng sản phẩm của Niệm Nô Kiều để đánh cược cho mẹ mình một ván, có lẽ còn có thể khỏi, vẫn có thể quay về Tô gia lần nữa.
Nhân viên của Niệm Nô Kiều đã kinh ngạc đến ngây người rồi. Mỗi bộ sản phẩm bọn họ bán ra đều có tiền hoa hồng, mặc dù mỗi tháng cũng bán được cả trăm bộ nhưng một phần trăm của một bộ cũng chỉ là mười nghìn tệ thôi. Bây giờ quản lý Lâm Phong ra giá trên trời cho hai bộ này, tiền hoa hồng của anh ta phải là một hai triệu!
Ghen tị quá phải làm thế nào đây? Đố kỵ quá phải làm thế nào đây? Oh my god!
Nhân viên hóng hớt nhao nhao ghen tị, đến Lâm Phong từng trải qua sóng to gió lớn khóe miệng cũng giật giật, “Khụ, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Nếu đã như vậy…”
“Đợi đã!”
Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Quần chúng cắn hạt dưa rối rít nhìn qua đây, thấy là cô thì lập tức càng yên tĩnh hơn.
Nhưng Đậu Đậu không muốn làm gì cả, cô đột nhiên nghĩ đến một việc. Trước kia hình như cô đã từng nói Vương gia Tôn gia Lưu gia, lúc nào đến cũng có sản phẩm dùng cả, hơn nữa còn là giá gốc!
Bây giờ hai người phụ nữ này ngồi ở trước mặt cô, cô cũng không thể nói mà không giữ lời đúng không?
Cho nên, khụ khụ, chỉ có thể để cho Lâm Phong phí công một lần rồi.
Đậu Đậu hắng giọng, “Dì Vương, dì Tôn, hôm nay hai dì đến là để lấy sản phẩm à?”
Thấy Đậu Đậu hỏi thẳng như vậy, mẹ của Vương Bối Bối cũng không khách khí, “Đúng vậy! Đậu Đậu à, lời cháu nói trước kia vẫn còn tính đấy chứ?”
“Đương nhiên là tính rồi! Lâm Phong, cầm hai bộ sản phẩm đó qua đây!”
/1918
|