Lúc sắp đi, Đậu Đậu đến phòng nghỉ của nhân viên một chuyến. Con nhỏ Vương Yên Nhiên kia hình như đã giấu kỹ đồ đi rồi, đang bưng trà đưa nước cho mấy nhân viên nam luân phiên nghỉ ngơi.
Có lẽ là có tật giật mình, cô ta cẩn thận làm việc, toàn bộ hành trình không dám nhìn vào mắt Đậu Đậu. Đậu Đậu không nói gì, nhìn thấy Vương Yên Nhiên thấp thỏm run tay, nhìn thấy các nhân viên rối rít đứng nghiêm mắt nhìn thẳng về phía trước, cô quay người, rời đi.
Vương Yên Nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc Đậu Đậu đi rồi, cô ta ngồi phịch lên sofa, thở phào một hơi. Cô ta lại ở lại Niệm Nô Kiều thêm một lúc nữa, đến khi chắc chắn Kim Đậu Đậu hẳn đã lên xe đi rồi thì cô ta kiếm cớ nhà có chuyện, tìm Lâm Phong xin nghỉ.
Lâm Phong lập tức đồng ý. Dù sao Vương Yên Nhiên cũng là một học sinh, cần gì phải làm khó cô ta chứ?
Vương Yên Nhiên rời khỏi Niệm Nô Kiều, đầu tiên cô ta tìm một cửa hàng bán đồ tiêu dùng mua bốn cái chai nhỏ đổ thuốc điều chế mỹ phẩm ra một nửa, sau đó cất đi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lưu Ly.
Đường Lưu Ly tìm tới Vương Yên Nhiên không phải là do ngẫu nhiên. Loại tin tức đó lộ ra ngoài, cô ta hạ quyết tâm không để cho Kim Đậu Đậu được sống yên ổn. Không phải sản phẩm Niệm Nô Kiều của cô tốt lắm à? Vậy cô ta sẽ mua chuộc nhân viên nội bộ trộm thuốc điều chế mỹ phẩm!
Cô ta điều tra được Vương Yên Nhiên và Kim Đậu Đậu từng có chút xích mích, cô ta nói dăm ba câu rồi bỏ ra ít tiền đã mua chuộc được Vương Yên Nhiên rồi.
Cô ta và Vương Yên Nhiên hẹn nhau giao dịch ở một quán cà phê, trong tay cô ta còn xách theo một triệu tám trăm như đã hứa hẹn kia. Một tay giao tiền một tay giao hàng, chỉ mấy mấy phút sau hai người đã đi ra khỏi quán cà phê rồi.
Đậu Đậu ở bên ngoài nhìn mà thổn thức không thôi, “Đã xong rồi ấy hả? Con nhỏ Đường Lưu Ly đó cũng không biết nhìn xem là thật hay giả à? Cô ta không sợ Vương Yên Nhiên mang đồ giả lừa cô ta sao?”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, nói, “Đại khái là có tiền, tùy hứng.”
“Cũng đúng. Chỉ là không biết nếu như bọn họ biết thuốc điều chế mỹ phẩm lấy được đã bị pha thêm nguyên liệu, sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Yêu Nghiệt thuận tay kéo lấy eo cô, “Không phải ngày mai là biết rồi ư?”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng.”
Ngày mai nhất định phải đến trường, cũng nhất định phải vòng qua lớp 10/1 xem tôn vinh của Vương Yên Nhiên!
Vương Yên Nhiên hắt hơi một cái, xách tiền, cất thuốc điều chế mỹ phẩm đi, vội vàng lên một chiếc xe taxi. Trước tiên cô ta phải đi gửi số tiền này đã, sau đó sẽ về nhà thử những thứ thuốc điều chế mỹ phẩm kia, hiệu quả nhất định sẽ vô cùng tốt!
Về đến nhà, cha mẹ cô ta lại đang cãi nhau rồi. Quay đi quay lại cũng chỉ có một cái lý do đó, chê cha cô ta kiếm được ít tiền. Phòng khách trong nhà rất loạn, đứa em trai hơn mười tuổi lạnh lùng vùi đầu trên sofa chơi game, nhìn thấy cô về rồi, nó giơ tay lên ném một cái cốc trà qua, “Chị chắn mất của em rồi!”
Vương Yên Nhiên tránh cái cốc thủy tinh, khẽ nghiến răng, nín nhịn. Sớm muộn cũng có ngày cô ta rời khỏi cái nhà này. Đợi cô ta gom đủ tiền, đợi cô ta gả cho con nhà giàu rồi, tất cả những thứ tạm bợ trước mắt này đều sẽ trở thành mây khói bay qua thôi!
Có lẽ là có tật giật mình, cô ta cẩn thận làm việc, toàn bộ hành trình không dám nhìn vào mắt Đậu Đậu. Đậu Đậu không nói gì, nhìn thấy Vương Yên Nhiên thấp thỏm run tay, nhìn thấy các nhân viên rối rít đứng nghiêm mắt nhìn thẳng về phía trước, cô quay người, rời đi.
Vương Yên Nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc Đậu Đậu đi rồi, cô ta ngồi phịch lên sofa, thở phào một hơi. Cô ta lại ở lại Niệm Nô Kiều thêm một lúc nữa, đến khi chắc chắn Kim Đậu Đậu hẳn đã lên xe đi rồi thì cô ta kiếm cớ nhà có chuyện, tìm Lâm Phong xin nghỉ.
Lâm Phong lập tức đồng ý. Dù sao Vương Yên Nhiên cũng là một học sinh, cần gì phải làm khó cô ta chứ?
Vương Yên Nhiên rời khỏi Niệm Nô Kiều, đầu tiên cô ta tìm một cửa hàng bán đồ tiêu dùng mua bốn cái chai nhỏ đổ thuốc điều chế mỹ phẩm ra một nửa, sau đó cất đi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lưu Ly.
Đường Lưu Ly tìm tới Vương Yên Nhiên không phải là do ngẫu nhiên. Loại tin tức đó lộ ra ngoài, cô ta hạ quyết tâm không để cho Kim Đậu Đậu được sống yên ổn. Không phải sản phẩm Niệm Nô Kiều của cô tốt lắm à? Vậy cô ta sẽ mua chuộc nhân viên nội bộ trộm thuốc điều chế mỹ phẩm!
Cô ta điều tra được Vương Yên Nhiên và Kim Đậu Đậu từng có chút xích mích, cô ta nói dăm ba câu rồi bỏ ra ít tiền đã mua chuộc được Vương Yên Nhiên rồi.
Cô ta và Vương Yên Nhiên hẹn nhau giao dịch ở một quán cà phê, trong tay cô ta còn xách theo một triệu tám trăm như đã hứa hẹn kia. Một tay giao tiền một tay giao hàng, chỉ mấy mấy phút sau hai người đã đi ra khỏi quán cà phê rồi.
Đậu Đậu ở bên ngoài nhìn mà thổn thức không thôi, “Đã xong rồi ấy hả? Con nhỏ Đường Lưu Ly đó cũng không biết nhìn xem là thật hay giả à? Cô ta không sợ Vương Yên Nhiên mang đồ giả lừa cô ta sao?”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, nói, “Đại khái là có tiền, tùy hứng.”
“Cũng đúng. Chỉ là không biết nếu như bọn họ biết thuốc điều chế mỹ phẩm lấy được đã bị pha thêm nguyên liệu, sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Yêu Nghiệt thuận tay kéo lấy eo cô, “Không phải ngày mai là biết rồi ư?”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng.”
Ngày mai nhất định phải đến trường, cũng nhất định phải vòng qua lớp 10/1 xem tôn vinh của Vương Yên Nhiên!
Vương Yên Nhiên hắt hơi một cái, xách tiền, cất thuốc điều chế mỹ phẩm đi, vội vàng lên một chiếc xe taxi. Trước tiên cô ta phải đi gửi số tiền này đã, sau đó sẽ về nhà thử những thứ thuốc điều chế mỹ phẩm kia, hiệu quả nhất định sẽ vô cùng tốt!
Về đến nhà, cha mẹ cô ta lại đang cãi nhau rồi. Quay đi quay lại cũng chỉ có một cái lý do đó, chê cha cô ta kiếm được ít tiền. Phòng khách trong nhà rất loạn, đứa em trai hơn mười tuổi lạnh lùng vùi đầu trên sofa chơi game, nhìn thấy cô về rồi, nó giơ tay lên ném một cái cốc trà qua, “Chị chắn mất của em rồi!”
Vương Yên Nhiên tránh cái cốc thủy tinh, khẽ nghiến răng, nín nhịn. Sớm muộn cũng có ngày cô ta rời khỏi cái nhà này. Đợi cô ta gom đủ tiền, đợi cô ta gả cho con nhà giàu rồi, tất cả những thứ tạm bợ trước mắt này đều sẽ trở thành mây khói bay qua thôi!
/1918
|