Tên Ngốc lập tức phụ họa, “Đúng đúng đúng, ông đến tìm tôi có chuyện gì vậy? Không phải chỉ đến nói xin lỗi thôi đấy chứ? Nếu như vậy thì tôi tiếp nhận, ông có thể đi rồi đó.”
Khóe miệng Vương Quyền Phú giật một cái, nhất thời cực kỳ muốn được yên tĩnh.
Nhưng mà ông ta không thể buông tha được, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng của ông ta, liên quan đến toàn bộ hồn phách bị nhốt ở nhà quỷ nhiều năm.
Ông ta thành khẩn quỳ xuống, “Cầu xin các vị, cầu xin các vị giúp tôi, tôi không muốn bị nhốt ở nhà quỷ suốt đời không được luân hồi.”
Đậu Đậu, “...”
Quả nhiên cô đoán không sai.
Yêu Nghiệt thấy hai đứa nhóc đã ăn cơm xong thì ôm chúng đặt ở trên ghế sofa xem TV, rồi lững thững đi tới.
Vương Quyền Phú run rẩy kịch liệt hơn, lấy dũng khí dập đầu, “Cầu các vị giúp tôi!”
Tên Ngốc hăng hái, “Giúp thế nào?”
Đậu Đậu, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
“Chỉ cần giết anh ta là có thể cứu các hồn phách ra khỏi nhà quỷ! Nếu như hồn phách không làm tổn thương người khác thì vẫn có thể xuống địa phủ luân hồi.”
Đậu Đậu cười, “Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải giúp ông hả?”
“Cái này...”
“Sư thúc, làm sao người có thể nói như vậy chứ? Chẳng lẽ cứu người không phải là việc chúng ta nên làm sao?”
“Vừa nãy là ai nói đạo sĩ bắt yêu không cao thượng chút nào hả? Là ai nói vậy?”
Tên Ngốc sờ mũi, cười gượng hai tiếng, “Ha ha, vừa nãy là tuổi còn trẻ không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ con đã nghĩ thông rồi, nghề nghiệp là không phân biệt cao thấp giàu nghèo! Làm người tại sao có thể không có nguyên tắc không có phẩm hạnh được chứ?”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
“Con quyết định con phải tu luyện thật tốt, sau đó trở thành một… Khụ, một đạo sĩ bắt yêu còn lợi hại hơn đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh. Đương nhiên cái này không quan trọng, cuối cùng phải cứu vớt được thế giới là ok rồi!”
“Các vị quyết định muốn giúp tôi sao?”
Đậu Đậu vừa nghe thấy thế lập tức cười ha ha, “Không, không phải chúng tôi, mà là cậu ta.”
Tên Ngốc, “... Sư thúc, người thay đổi rồi!”
“Đúng! Tôi thay đổi rồi, tôi trở nên rất sợ chết! Cậu muốn đi chịu chết thì tự cậu đi, đừng kéo tôi theo, tôi là người đã có gia đình rồi!”
“Nhưng mà dù con quỷ kia có lợi hại thế nào đi nữa thì có thế lợi hại hơn sư thúc công sao? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó sư thúc!”
“Muốn làm thì tự cậu làm đi. Đi thong thả, không tiễn.”
“Sư thúc!”
Tên Ngốc còn muốn nói cái gì đó thì Vương Quyền Phú lại yếu ớt thở dài, đứng lên rồi biến thành một dáng vẻ khác. Gương mặt trẻ ra một chút, quần áo trên người mang màu sắc phục cổ, “Xin lỗi đã quấy rầy rồi, xem ra Vạn gia chúng tôi nhất định phải chuộc tội cho Vạn Tu Viễn. Tôi đây xin cáo từ.”
“Chờ một chút, ông nói con quỷ kia là Vạn Tu Viễn à?”
“Vâng, chẳng lẽ ngài đây có biết anh ta?”
Yêu Nghiệt cười, “Đâu chỉ là quen biết chứ? Thôi được rồi, chuyện này... chúng tôi sẽ phụ trách.”
“Thật sao?”
Lý Vân Đức lập tức vui vẻ rồi lại biến thành Vương Quyền Phú. Ngay sau đó Vương Quyền Phú hỏi, “Vậy… vậy cảm ơn đại tiên.”
“Không cần, một cái nhấc tay mà thôi.”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Vương Quyền Phú lập tức cảm ơn dập đầu hai cái rồi bay đi.
Đậu Đậu và Tên Ngốc mờ mịt____Một cái nhấc tay á? Nghe xem tên này đã nói cái gì này!
“Lão Cửu, không phải đã nói mặc kệ chuyện này à?”
Yêu Nghiệt, “... Anh có nói là sẽ mặc kệ sao?”
Khóe miệng Vương Quyền Phú giật một cái, nhất thời cực kỳ muốn được yên tĩnh.
Nhưng mà ông ta không thể buông tha được, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng của ông ta, liên quan đến toàn bộ hồn phách bị nhốt ở nhà quỷ nhiều năm.
Ông ta thành khẩn quỳ xuống, “Cầu xin các vị, cầu xin các vị giúp tôi, tôi không muốn bị nhốt ở nhà quỷ suốt đời không được luân hồi.”
Đậu Đậu, “...”
Quả nhiên cô đoán không sai.
Yêu Nghiệt thấy hai đứa nhóc đã ăn cơm xong thì ôm chúng đặt ở trên ghế sofa xem TV, rồi lững thững đi tới.
Vương Quyền Phú run rẩy kịch liệt hơn, lấy dũng khí dập đầu, “Cầu các vị giúp tôi!”
Tên Ngốc hăng hái, “Giúp thế nào?”
Đậu Đậu, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
“Chỉ cần giết anh ta là có thể cứu các hồn phách ra khỏi nhà quỷ! Nếu như hồn phách không làm tổn thương người khác thì vẫn có thể xuống địa phủ luân hồi.”
Đậu Đậu cười, “Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải giúp ông hả?”
“Cái này...”
“Sư thúc, làm sao người có thể nói như vậy chứ? Chẳng lẽ cứu người không phải là việc chúng ta nên làm sao?”
“Vừa nãy là ai nói đạo sĩ bắt yêu không cao thượng chút nào hả? Là ai nói vậy?”
Tên Ngốc sờ mũi, cười gượng hai tiếng, “Ha ha, vừa nãy là tuổi còn trẻ không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ con đã nghĩ thông rồi, nghề nghiệp là không phân biệt cao thấp giàu nghèo! Làm người tại sao có thể không có nguyên tắc không có phẩm hạnh được chứ?”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
“Con quyết định con phải tu luyện thật tốt, sau đó trở thành một… Khụ, một đạo sĩ bắt yêu còn lợi hại hơn đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh. Đương nhiên cái này không quan trọng, cuối cùng phải cứu vớt được thế giới là ok rồi!”
“Các vị quyết định muốn giúp tôi sao?”
Đậu Đậu vừa nghe thấy thế lập tức cười ha ha, “Không, không phải chúng tôi, mà là cậu ta.”
Tên Ngốc, “... Sư thúc, người thay đổi rồi!”
“Đúng! Tôi thay đổi rồi, tôi trở nên rất sợ chết! Cậu muốn đi chịu chết thì tự cậu đi, đừng kéo tôi theo, tôi là người đã có gia đình rồi!”
“Nhưng mà dù con quỷ kia có lợi hại thế nào đi nữa thì có thế lợi hại hơn sư thúc công sao? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó sư thúc!”
“Muốn làm thì tự cậu làm đi. Đi thong thả, không tiễn.”
“Sư thúc!”
Tên Ngốc còn muốn nói cái gì đó thì Vương Quyền Phú lại yếu ớt thở dài, đứng lên rồi biến thành một dáng vẻ khác. Gương mặt trẻ ra một chút, quần áo trên người mang màu sắc phục cổ, “Xin lỗi đã quấy rầy rồi, xem ra Vạn gia chúng tôi nhất định phải chuộc tội cho Vạn Tu Viễn. Tôi đây xin cáo từ.”
“Chờ một chút, ông nói con quỷ kia là Vạn Tu Viễn à?”
“Vâng, chẳng lẽ ngài đây có biết anh ta?”
Yêu Nghiệt cười, “Đâu chỉ là quen biết chứ? Thôi được rồi, chuyện này... chúng tôi sẽ phụ trách.”
“Thật sao?”
Lý Vân Đức lập tức vui vẻ rồi lại biến thành Vương Quyền Phú. Ngay sau đó Vương Quyền Phú hỏi, “Vậy… vậy cảm ơn đại tiên.”
“Không cần, một cái nhấc tay mà thôi.”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Vương Quyền Phú lập tức cảm ơn dập đầu hai cái rồi bay đi.
Đậu Đậu và Tên Ngốc mờ mịt____Một cái nhấc tay á? Nghe xem tên này đã nói cái gì này!
“Lão Cửu, không phải đã nói mặc kệ chuyện này à?”
Yêu Nghiệt, “... Anh có nói là sẽ mặc kệ sao?”
/1918
|