Mặc dù Đậu Đậu không mở loa ngoài nhưng Tên Ngốc cũng là người tu đạo đó. Chỗ tốt lớn nhất của người tu đạo có lẽ chính là thính lực tốt. Cho nên, Tên Ngốc vừa nghe thấy thế thì lập tức há mồm trợn mắt. Lúc phục hồi tinh thần lại thì lập tức nhào lên cướp điện thoại di động. Cướp đến cướp đi mà vẫn không cướp được, bèn kéo giọng hô to, “Anh! Anh đừng nghe lời của cô ấy! Cô ấy nói bậy đấy! Cô ấy tuyệt đối nói bậy đó! Em không muốn lớn lên, em vẫn còn là trẻ con mà!”
Có lẽ sắc mặt của Diệp Tinh Thần đang rất xấu nên cách điện thoại khiển trách Tên Ngốc mấy câu, cuối cùng cũng bỏ đi ý nghĩ trong đầu. Ai bảo ông Diệp đã thông báo rồi chứ, cháu trai thứ hai là bảo bối của ông, chỉ cần không tu đạo thì những chuyện còn lại tất cả mọi người đều phải theo cậu. Trước hai mươi hai tuổi, trừ khi bản thân cậu đồng ý tiếp nhận công ty, nếu không thì ai cũng đừng nghĩ đến việc ép buộc cậu.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là trước hai mươi hai tuổi mà thôi, còn sau hai mươi hai tuổi thì... Ha ha ha!
Đây là vốn là lời của ông Diệp, về phần ba chữ ha ha ha phía sau đại biểu ý tứ không thể miêu tả được, vậy cũng chỉ có thể để Tên Ngốc tự mình lĩnh hội lấy mà thôi.
Lúc đó cậu nghe xong trong lòng chỉ có một câu thôi: Thật đáng sợ! Bản cục cưng không bao giờ muốn đón sinh nhật nữa!
Đây là nguyên nhân khiến Tên Ngốc liên tiếp không muốn lớn lên, bây giờ cậu phóng túng bao nhiêu thì sau hai mươi hai tuổi sẽ cực khổ bấy nhiêu!
Cậu phải nắm chặt thời gian làm một đứa bé!
Trở lại chuyện chính, Tên Ngốc ngăn cản được anh cậu bắt cậu về nhà, thở phào, mềm nhũn ngã ở trên ghế sofa.
Đậu Đậu thấy vẻ mặt cậu không còn muốn yêu nữa thì đi tới, vỗ lên vai cậu an ủi.
“Cục cưng, biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt đâu, không có lợi cho tam quan tích cực hướng lên của cậu. Còn nữa, cậu xem mấy người xấu trước khi giết người diệt khẩu đi, không phải ai cũng nói là vì mày biết quá nhiều đấy à?”
Tên Ngốc khóc không ra nước mắt, chỉ có thể an ủi mình nói, “Đúng!”
Cậu hạ quyết tâm ở dưới đáy lòng, chờ Đại Thần trở về, cậu sẽ đi hỏi Đại Thần. Cậu cũng không tin mình không tìm được đáp án!
Đậu Đậu lau vụn bánh bích quy trên mép giúp Viên Viên, Hỏi, “Lão Cửu, lúc nào chúng ta đi đến nhà quỷ để quản chuyện nhà người ta nhỉ?”
Ánh mắt Yêu Nghiệt không kiềm chế được liếc về phía mắt cá chân của Đậu Đậu, xoa mi tâm, trầm giọng, “Chọn ngày không bằng đúng ngày, đi ngay bây giờ đi.”
Cần cấp bách điều tra rõ thân thế của vợ, nhưng thám tử mà hắn phái đến Đường gia không có bất kỳ hy vọng nào cả. Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn tung lưới rộng hơn. Quỷ Vực mà Vạn Tu Viễn phụ trách gần với Ma Vực nhất, lại có một trăm nghìn quỷ binh thủ hạ trấn giữ. Nếu như gã ta muốn điều tra chuyện gì thì quả thật là cực kỳ dễ dàng.
Bí mật mà người chết biết luôn nhiều hơn so với người sống.
Khụ...
Cho nên không phải là hắn đi bắt Vạn Tu Viễn, mà là hắn đột nhiên biết được lịch sử đen tối hoặc có thể nói là nhược điểm của Vạn Tu Viễn nên đến đó muốn được giúp đỡ chút mà thôi.
Tất nhiên, hắn cũng muốn làm một chút chính sự.
Ví dụ như hồn phách chưa từng làm tổn thương con người trong nhà quỷ này, nói thế nào cũng phải thả ra mấy cái mới được chứ nhỉ?
Nếu không làm sao có thể chặn được miệng của Vương Quyền Phú chứ?
Yêu Nghiệt hạ quyết tâm, dỗ hai đứa nhóc ngủ rồi cho vào trong ống tay áo, mang vợ đi đánh quái. Tất nhiên, tiện thể mang thêm cả Tên Ngốc nữa.
Ba người lái xe đi đến nhà quỷ, dọc đường đi, Đậu Đậu không nói lời nào.
Nhưng Tên Ngốc không nhịn được nên vẫn hỏi, “Sư thúc, rốt cuộc là ý gì vậy ạ? Tại sao lớn lên đẹp thì lại bị đưa vào cung? Hoàng đế sẽ không mở to mắt để cho bản thân bị cắm sừng đấy chứ?”
Đậu Đậu, “Chuyện này thì cắm sừng cho mình chỗ nào chứ, đây rõ ràng là đánh vào mặt đám phi tử của lão ta đó ok?”
Ngẫm lại, tuýp đàn ông như thế nào mới có thể làm cho bậc đế vương không để ý đến văn võ bá quan trong triều mà vẫn muốn đón vào cung để kim ốc tàng kiều* chứ, chắc giá trị nhan sắc phải bùng nổ lắm!
* Kim ốc tàng kiều: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Lúc hoàng đế chọn Trần A Kiều để lấy làm vợ đã nói về sau sẽ xây cho nàng một ngôi nhà bằng vàng.
Có lẽ sắc mặt của Diệp Tinh Thần đang rất xấu nên cách điện thoại khiển trách Tên Ngốc mấy câu, cuối cùng cũng bỏ đi ý nghĩ trong đầu. Ai bảo ông Diệp đã thông báo rồi chứ, cháu trai thứ hai là bảo bối của ông, chỉ cần không tu đạo thì những chuyện còn lại tất cả mọi người đều phải theo cậu. Trước hai mươi hai tuổi, trừ khi bản thân cậu đồng ý tiếp nhận công ty, nếu không thì ai cũng đừng nghĩ đến việc ép buộc cậu.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là trước hai mươi hai tuổi mà thôi, còn sau hai mươi hai tuổi thì... Ha ha ha!
Đây là vốn là lời của ông Diệp, về phần ba chữ ha ha ha phía sau đại biểu ý tứ không thể miêu tả được, vậy cũng chỉ có thể để Tên Ngốc tự mình lĩnh hội lấy mà thôi.
Lúc đó cậu nghe xong trong lòng chỉ có một câu thôi: Thật đáng sợ! Bản cục cưng không bao giờ muốn đón sinh nhật nữa!
Đây là nguyên nhân khiến Tên Ngốc liên tiếp không muốn lớn lên, bây giờ cậu phóng túng bao nhiêu thì sau hai mươi hai tuổi sẽ cực khổ bấy nhiêu!
Cậu phải nắm chặt thời gian làm một đứa bé!
Trở lại chuyện chính, Tên Ngốc ngăn cản được anh cậu bắt cậu về nhà, thở phào, mềm nhũn ngã ở trên ghế sofa.
Đậu Đậu thấy vẻ mặt cậu không còn muốn yêu nữa thì đi tới, vỗ lên vai cậu an ủi.
“Cục cưng, biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt đâu, không có lợi cho tam quan tích cực hướng lên của cậu. Còn nữa, cậu xem mấy người xấu trước khi giết người diệt khẩu đi, không phải ai cũng nói là vì mày biết quá nhiều đấy à?”
Tên Ngốc khóc không ra nước mắt, chỉ có thể an ủi mình nói, “Đúng!”
Cậu hạ quyết tâm ở dưới đáy lòng, chờ Đại Thần trở về, cậu sẽ đi hỏi Đại Thần. Cậu cũng không tin mình không tìm được đáp án!
Đậu Đậu lau vụn bánh bích quy trên mép giúp Viên Viên, Hỏi, “Lão Cửu, lúc nào chúng ta đi đến nhà quỷ để quản chuyện nhà người ta nhỉ?”
Ánh mắt Yêu Nghiệt không kiềm chế được liếc về phía mắt cá chân của Đậu Đậu, xoa mi tâm, trầm giọng, “Chọn ngày không bằng đúng ngày, đi ngay bây giờ đi.”
Cần cấp bách điều tra rõ thân thế của vợ, nhưng thám tử mà hắn phái đến Đường gia không có bất kỳ hy vọng nào cả. Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn tung lưới rộng hơn. Quỷ Vực mà Vạn Tu Viễn phụ trách gần với Ma Vực nhất, lại có một trăm nghìn quỷ binh thủ hạ trấn giữ. Nếu như gã ta muốn điều tra chuyện gì thì quả thật là cực kỳ dễ dàng.
Bí mật mà người chết biết luôn nhiều hơn so với người sống.
Khụ...
Cho nên không phải là hắn đi bắt Vạn Tu Viễn, mà là hắn đột nhiên biết được lịch sử đen tối hoặc có thể nói là nhược điểm của Vạn Tu Viễn nên đến đó muốn được giúp đỡ chút mà thôi.
Tất nhiên, hắn cũng muốn làm một chút chính sự.
Ví dụ như hồn phách chưa từng làm tổn thương con người trong nhà quỷ này, nói thế nào cũng phải thả ra mấy cái mới được chứ nhỉ?
Nếu không làm sao có thể chặn được miệng của Vương Quyền Phú chứ?
Yêu Nghiệt hạ quyết tâm, dỗ hai đứa nhóc ngủ rồi cho vào trong ống tay áo, mang vợ đi đánh quái. Tất nhiên, tiện thể mang thêm cả Tên Ngốc nữa.
Ba người lái xe đi đến nhà quỷ, dọc đường đi, Đậu Đậu không nói lời nào.
Nhưng Tên Ngốc không nhịn được nên vẫn hỏi, “Sư thúc, rốt cuộc là ý gì vậy ạ? Tại sao lớn lên đẹp thì lại bị đưa vào cung? Hoàng đế sẽ không mở to mắt để cho bản thân bị cắm sừng đấy chứ?”
Đậu Đậu, “Chuyện này thì cắm sừng cho mình chỗ nào chứ, đây rõ ràng là đánh vào mặt đám phi tử của lão ta đó ok?”
Ngẫm lại, tuýp đàn ông như thế nào mới có thể làm cho bậc đế vương không để ý đến văn võ bá quan trong triều mà vẫn muốn đón vào cung để kim ốc tàng kiều* chứ, chắc giá trị nhan sắc phải bùng nổ lắm!
* Kim ốc tàng kiều: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Lúc hoàng đế chọn Trần A Kiều để lấy làm vợ đã nói về sau sẽ xây cho nàng một ngôi nhà bằng vàng.
/1918
|