“Cậu ta còn đang ở trong phòng thay quần áo, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đây chính nguyên nhân thứ hai mà tôi gọi điện cho cậu, cậu nhanh chóng phái người đi tìm con bé đi, tôi gọi điện thoại cho con bé mà lại không gọi được.”
Nếu Đậu Đậu không thích Minh Hiên, vậy thì sau khi ly hôn với ngài Cửu, người thích hợp nhất chính là Lạc Lê.
Sở Ngọc Bình cúp điện thoại, nhìn Lạc Thi Nhã một cái thật sâu, lắc đầu, đi xuống lầu ngồi lên trên ghế sofa.
Lạc Thi Nhã không biết mình đã làm sai điều gì đến nỗi làm cho dì Sở vẫn luôn đối xứ tốt với cô ta lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta.
Bà ấy còn nói gia giáo có nhà cô ta có vấn đề? Có vấn đề rõ ràng chính là Kim Đậu Đậu!
Cô ta bị người khác hãm hại, cô ta bị người khác hãm hại mà!
Nhưng cho dù cô ta có nói thì cũng chẳng có ai tin cả. Trên đời này, nhiều nhất vẫn là người theo thuyết vô thần...
Lạc Thi Nhã cứ thế yên lặng ngồi phịch ở trên sàn nhà, nhớ lại quá trình cuộc sống của cô ta bị hủy. Đúng là trong lòng cô ta rất hận Đậu Đậu, nhưng cô ta biết cô ta không có năng lực trả thù. Mà cô ta cũng không thể mượn ngoại lực để trả thù.
Lúc bị Kim San bám ở trên người như là một cơn ác mộng quấn lấy cô ta.
Cái mạng này của cô ta làm sao mà giữ lại được vậy?
Đây cũng chỉ là do Kim San muốn báo thù mà thôi. Nếu như cô ta muốn sống lại thì hoàn toàn có thể nuốt đi hồn phách của cô, sau đó sống trong thân thể của cô.
Cho nên, để nhặt lấy một cái mạng nhỏ thì vẫn nên sống một cách yên ổn quý trọng những ngày còn sót lại của mình đi.
Đối với Kim Đậu Đậu, cô nghìn không nên vạn không nên chấp nhặt với cô ta.
Nếu trước đây cô ta không thích Sở Minh Hiên thì tốt biết bao!
Đáng tiếc, không có nếu như.
Lúc này cô ta đã không chạy thoát khỏi số phận phải ra nước ngoài...
Lạc Lê rất thất vọng đối với Lạc Thi Nhã, không, không thể gọi là thất vọng được, không có hi vọng thì làm sao có thể có thất vọng chứ?
Lúc hắn đến chỉ nhíu mày nhìn cô ta một cái rồi để đàn em lập tức đặt vé máy bay, tống cô ta vào trường đại học đã sớm liên hệ tốt ở nước ngoài.
Lạc Thi Nhã không phản kháng một chút nào, ngoan ngoãn đi ra ngoài theo tên đàn em kia.
Lạc Lê đầu tiên là khuyên Sở Ngọc Bình về nhà, rồi lấy súng, bước từng bước đi lên lầu. Liệp Yêu của hắn rốt cục cũng đã sửa xong, mặc dù không bằng lúc trước, nhưng giết mấy tên yêu quái nhỏ thì vẫn không vấn đề gì.
Lạc Lê đi tới lầu hai thì lập tức cảm nhận được quỷ khí còn sót lại, rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với bất kỳ con quỷ nào mà hắn đã từng bắt. Lẽ nào Đậu Đậu bị ác quỷ bắt đi?
Nghĩ tới đây, Lạc Lê đạp một phát lên cái cánh cửa, tấm ván gỗ kêu rầm một tiếng rồi rơi xuống, bên trong lại là một mảnh lốc xoáy vặn vẹo đen kịt.
Lạc Lê ý thức được cái gì đó, thu hồi súng trong tay, “Ly Cửu Ca, Đậu Đậu đâu?”
“... Không làm phiền anh, tự tôi có thể tìm được.”
“Ly Cửu Ca! Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh lại… “
“Anh không giúp được gì cả.”
Lạc Lê còn chưa nói hết một câu thì đã bị người ta lạnh giọng cắt đứt. Sau đó, hắn lập tức trở nên trầm mặc. Hắn... không có lời nào để phản bác.
Không giúp được gì?
Đúng, đúng là hắn không giúp không được gì thật, đối với Đậu Đậu, từ trước đến nay hắn không giúp được gì cả...
Cách nhau một cánh cửa chính là thế giới của hai người, hình như ngay từ giây phút Đậu Đậu mượn xác sống lại, đã quyết định hắn và cô không thể đi cùng nhau được rồi.
Yêu Nghiệt nghe thấy âm thanh thở dài rõ ràng ở ngoài cửa, nhíu mày, không nói chuyện.
Hình như Lạc Lê dừng lại một lúc ở ngoài cửa rồi đi xuống lầu.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh có một tia hơi thở quen thuộc bộc lộ ra ngoài. Yêu Nghiệt đứng lên, mạnh mẽ kéo tủ quần áo ra!
Trong tủ quần áo, một nữ nhân viên cửa hàng đang mê man ở trong đó, ở bên cạnh cô ta là một bóng dáng quen thuộc, từng chút trở nên rõ ràng hơn...
Nếu Đậu Đậu không thích Minh Hiên, vậy thì sau khi ly hôn với ngài Cửu, người thích hợp nhất chính là Lạc Lê.
Sở Ngọc Bình cúp điện thoại, nhìn Lạc Thi Nhã một cái thật sâu, lắc đầu, đi xuống lầu ngồi lên trên ghế sofa.
Lạc Thi Nhã không biết mình đã làm sai điều gì đến nỗi làm cho dì Sở vẫn luôn đối xứ tốt với cô ta lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta.
Bà ấy còn nói gia giáo có nhà cô ta có vấn đề? Có vấn đề rõ ràng chính là Kim Đậu Đậu!
Cô ta bị người khác hãm hại, cô ta bị người khác hãm hại mà!
Nhưng cho dù cô ta có nói thì cũng chẳng có ai tin cả. Trên đời này, nhiều nhất vẫn là người theo thuyết vô thần...
Lạc Thi Nhã cứ thế yên lặng ngồi phịch ở trên sàn nhà, nhớ lại quá trình cuộc sống của cô ta bị hủy. Đúng là trong lòng cô ta rất hận Đậu Đậu, nhưng cô ta biết cô ta không có năng lực trả thù. Mà cô ta cũng không thể mượn ngoại lực để trả thù.
Lúc bị Kim San bám ở trên người như là một cơn ác mộng quấn lấy cô ta.
Cái mạng này của cô ta làm sao mà giữ lại được vậy?
Đây cũng chỉ là do Kim San muốn báo thù mà thôi. Nếu như cô ta muốn sống lại thì hoàn toàn có thể nuốt đi hồn phách của cô, sau đó sống trong thân thể của cô.
Cho nên, để nhặt lấy một cái mạng nhỏ thì vẫn nên sống một cách yên ổn quý trọng những ngày còn sót lại của mình đi.
Đối với Kim Đậu Đậu, cô nghìn không nên vạn không nên chấp nhặt với cô ta.
Nếu trước đây cô ta không thích Sở Minh Hiên thì tốt biết bao!
Đáng tiếc, không có nếu như.
Lúc này cô ta đã không chạy thoát khỏi số phận phải ra nước ngoài...
Lạc Lê rất thất vọng đối với Lạc Thi Nhã, không, không thể gọi là thất vọng được, không có hi vọng thì làm sao có thể có thất vọng chứ?
Lúc hắn đến chỉ nhíu mày nhìn cô ta một cái rồi để đàn em lập tức đặt vé máy bay, tống cô ta vào trường đại học đã sớm liên hệ tốt ở nước ngoài.
Lạc Thi Nhã không phản kháng một chút nào, ngoan ngoãn đi ra ngoài theo tên đàn em kia.
Lạc Lê đầu tiên là khuyên Sở Ngọc Bình về nhà, rồi lấy súng, bước từng bước đi lên lầu. Liệp Yêu của hắn rốt cục cũng đã sửa xong, mặc dù không bằng lúc trước, nhưng giết mấy tên yêu quái nhỏ thì vẫn không vấn đề gì.
Lạc Lê đi tới lầu hai thì lập tức cảm nhận được quỷ khí còn sót lại, rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với bất kỳ con quỷ nào mà hắn đã từng bắt. Lẽ nào Đậu Đậu bị ác quỷ bắt đi?
Nghĩ tới đây, Lạc Lê đạp một phát lên cái cánh cửa, tấm ván gỗ kêu rầm một tiếng rồi rơi xuống, bên trong lại là một mảnh lốc xoáy vặn vẹo đen kịt.
Lạc Lê ý thức được cái gì đó, thu hồi súng trong tay, “Ly Cửu Ca, Đậu Đậu đâu?”
“... Không làm phiền anh, tự tôi có thể tìm được.”
“Ly Cửu Ca! Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh lại… “
“Anh không giúp được gì cả.”
Lạc Lê còn chưa nói hết một câu thì đã bị người ta lạnh giọng cắt đứt. Sau đó, hắn lập tức trở nên trầm mặc. Hắn... không có lời nào để phản bác.
Không giúp được gì?
Đúng, đúng là hắn không giúp không được gì thật, đối với Đậu Đậu, từ trước đến nay hắn không giúp được gì cả...
Cách nhau một cánh cửa chính là thế giới của hai người, hình như ngay từ giây phút Đậu Đậu mượn xác sống lại, đã quyết định hắn và cô không thể đi cùng nhau được rồi.
Yêu Nghiệt nghe thấy âm thanh thở dài rõ ràng ở ngoài cửa, nhíu mày, không nói chuyện.
Hình như Lạc Lê dừng lại một lúc ở ngoài cửa rồi đi xuống lầu.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh có một tia hơi thở quen thuộc bộc lộ ra ngoài. Yêu Nghiệt đứng lên, mạnh mẽ kéo tủ quần áo ra!
Trong tủ quần áo, một nữ nhân viên cửa hàng đang mê man ở trong đó, ở bên cạnh cô ta là một bóng dáng quen thuộc, từng chút trở nên rõ ràng hơn...
/1918
|