Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 983: Anh là anh trai ruột của em! là cái loại cùng cha cùng mẹ đó! (1)
/1918
|
Lúc Yêu Nghiệt và Đậu Đậu đồng thời xuất hiện, bên ngoại vòng vây còn có một hình bóng quen thuộc đang yên lặng đứng xem.
Thượng Quan Lăng Mạch!
Cậu ta thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đồng thời đi tới thì sải bước đến chặn hai người lại, “Đậu Đậu, anh có việc muốn nói với em. Nói chuyện chút nhé.”
Thượng Quan Lăng Mạch vừa mới mở miệng thì sắc mặt của Yêu Nghiệt lập tức trở nên lạnh lùng, “Có lời gì, có thể nói ở ngay trước mặt tôi.”
Thượng Quan Lăng Mạch nhíu mày, nhìn về phía Đậu Đậu, có ý hỏi cô.
Đậu Đậu gật đầu, khẳng định cách nói của Yêu Nghiệt, “Anh muốn nói với tôi cái gì vậy?”
“... Em phải quay về Đường gia, không thể tiếp tục tu đạo nữa. Còn nữa, anh chính là anh ruột của em!”
Mấy ngày hôm trước, cậu ta bắt đầu nằm mơ. Trong giấc mơ có một người phụ nữ gọi cậu ta là Mạch Lăng, liên tục nhấn mạnh nhất định phải đưa em gái của cậu ta quay về Đường gia, nhất định phải ngăn cản cô tiếp tục tu đạo. Cậu ta vốn không tin, nhưng người phụ nữ kia cho cậu ta nhìn một bức họa, trên bức họa có vẽ một cô gái... Cậu ta biết người này!
Lúc cậu vừa nhìn thấy cô gái kia thì lập tức có loại cảm giác tim đập như trống dồn.
Sau đó, Nhiễu Lan Đằng đột nhiên sinh trưởng tốt hơn, dài ra cái lá thứ sáu, đột nhiên thức tỉnh, rồi cậu ta nhớ lại thân phận của mình.
Cậu ta là Ma Tộc, Mạch Phi là em gái ruột của cậu ta, mà cô gái trên bức họa... là mối tình chân thành trước khi cậu ta bị ma hóa, ở Ma Vực.
Cậu ta đi tới nhân gian, nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm em gái về...
Thượng Quan Lăng Mạch khôi phục chừng mấy ngày, rốt cuộc đã chờ đến cơ hội đến Niệm Nô Kiều chặn Đậu Đậu lại.
Cậu ta muốn nói cho cô những việc này, muốn dẫn cô trở lại, đoạt lại tất cả vốn nên thuộc về cô.
“Anh là anh của em.”
“Anh… anh nói gì cơ? Anh là anh tôi á? À... Cũng… cũng đúng, anh là anh họ của tôi mà, anh họ cũng là anh.”
Thượng Quan Lăng Mạch đã xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên nhận em gái ở trên đường cái là cái quỷ gì vậy hả?
“Anh là anh trai ruột của em! Là cái loại cùng cha cùng mẹ đó!”
Thượng Quan Lăng Mạch có chút nóng nảy, bàn tay cầm tay của Đậu Đậu hơi dùng sức.
Đậu Đậu gắng sức giãy giụa, trong lòng đã tin một chút nhưng trên mặt lại vẫn hết sức phủ nhận, “Tôi… tôi không biết anh đang nói cái gì cả!”
Nếu như Thượng Quan Lăng Mạch là anh trai ruột của cô, như vậy tức là những điều mà người phụ nữ đã nói với cô đều là thật. Nói cách khác, cô không phải là người bình thường, cô... là ma.
“Tiểu Phi, em không tin anh sao? Đi, nếu em không tin anh thì theo anh quay về Đường gia, anh sẽ chứng minh tất cả điều anh nói đều là thật!”
“Không, tôi không đi! Anh đừng kéo tôi!”
Đậu Đậu hoảng sợ hất Thượng Quan Lăng Mạch ra, vô ý thức núp ở sau lưng Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt che chở cho cô, một bên nhẹ giọng trấn an nói không có việc gì đâu, một bên nhìn về phía Thượng Quan Lăng Mạch, “Nếu cô ấy không muốn trở về thì không kẻ nào có tư cách ép buộc cô ấy!”
“Cửu Điện hạ? Người mà năm đó con bé yêu chính là anh à?”
Yêu Nghiệt nhíu mày, “Là tôi thì sao?”
“... Không sao cả, chỉ là muốn cảm ơn anh một chút mà thôi.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, “Anh có ý gì hả?”
Cảm ơn hắn? Hắn là một thần tộc, đã bắt cóc đi lô đỉnh thịnh thế của Ma Tộc mà cậu ta còn muốn cảm ơn hắn sao? Đúng là buồn cười!
“Anh không hiểu phải không?”
Thượng Quan Lăng Mạch đi đến gần hơn một chút, giọng nói có mấy phần nghiền ngẫm, “Yêu em gái của tôi nhiều năm như vậy, nhưng anh đã bị định trước là viên đá kê chân trên con đường thành ma của con bé rồi, chậc chậc chậc, ngẫm lại thật đúng là làm cho người khác phải đồng tình mà...”
Con ngươi Yêu Nghiệt nhanh chóng co rút lại, “Anh nói cái gì?”
Thượng Quan Lăng Mạch!
Cậu ta thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đồng thời đi tới thì sải bước đến chặn hai người lại, “Đậu Đậu, anh có việc muốn nói với em. Nói chuyện chút nhé.”
Thượng Quan Lăng Mạch vừa mới mở miệng thì sắc mặt của Yêu Nghiệt lập tức trở nên lạnh lùng, “Có lời gì, có thể nói ở ngay trước mặt tôi.”
Thượng Quan Lăng Mạch nhíu mày, nhìn về phía Đậu Đậu, có ý hỏi cô.
Đậu Đậu gật đầu, khẳng định cách nói của Yêu Nghiệt, “Anh muốn nói với tôi cái gì vậy?”
“... Em phải quay về Đường gia, không thể tiếp tục tu đạo nữa. Còn nữa, anh chính là anh ruột của em!”
Mấy ngày hôm trước, cậu ta bắt đầu nằm mơ. Trong giấc mơ có một người phụ nữ gọi cậu ta là Mạch Lăng, liên tục nhấn mạnh nhất định phải đưa em gái của cậu ta quay về Đường gia, nhất định phải ngăn cản cô tiếp tục tu đạo. Cậu ta vốn không tin, nhưng người phụ nữ kia cho cậu ta nhìn một bức họa, trên bức họa có vẽ một cô gái... Cậu ta biết người này!
Lúc cậu vừa nhìn thấy cô gái kia thì lập tức có loại cảm giác tim đập như trống dồn.
Sau đó, Nhiễu Lan Đằng đột nhiên sinh trưởng tốt hơn, dài ra cái lá thứ sáu, đột nhiên thức tỉnh, rồi cậu ta nhớ lại thân phận của mình.
Cậu ta là Ma Tộc, Mạch Phi là em gái ruột của cậu ta, mà cô gái trên bức họa... là mối tình chân thành trước khi cậu ta bị ma hóa, ở Ma Vực.
Cậu ta đi tới nhân gian, nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm em gái về...
Thượng Quan Lăng Mạch khôi phục chừng mấy ngày, rốt cuộc đã chờ đến cơ hội đến Niệm Nô Kiều chặn Đậu Đậu lại.
Cậu ta muốn nói cho cô những việc này, muốn dẫn cô trở lại, đoạt lại tất cả vốn nên thuộc về cô.
“Anh là anh của em.”
“Anh… anh nói gì cơ? Anh là anh tôi á? À... Cũng… cũng đúng, anh là anh họ của tôi mà, anh họ cũng là anh.”
Thượng Quan Lăng Mạch đã xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên nhận em gái ở trên đường cái là cái quỷ gì vậy hả?
“Anh là anh trai ruột của em! Là cái loại cùng cha cùng mẹ đó!”
Thượng Quan Lăng Mạch có chút nóng nảy, bàn tay cầm tay của Đậu Đậu hơi dùng sức.
Đậu Đậu gắng sức giãy giụa, trong lòng đã tin một chút nhưng trên mặt lại vẫn hết sức phủ nhận, “Tôi… tôi không biết anh đang nói cái gì cả!”
Nếu như Thượng Quan Lăng Mạch là anh trai ruột của cô, như vậy tức là những điều mà người phụ nữ đã nói với cô đều là thật. Nói cách khác, cô không phải là người bình thường, cô... là ma.
“Tiểu Phi, em không tin anh sao? Đi, nếu em không tin anh thì theo anh quay về Đường gia, anh sẽ chứng minh tất cả điều anh nói đều là thật!”
“Không, tôi không đi! Anh đừng kéo tôi!”
Đậu Đậu hoảng sợ hất Thượng Quan Lăng Mạch ra, vô ý thức núp ở sau lưng Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt che chở cho cô, một bên nhẹ giọng trấn an nói không có việc gì đâu, một bên nhìn về phía Thượng Quan Lăng Mạch, “Nếu cô ấy không muốn trở về thì không kẻ nào có tư cách ép buộc cô ấy!”
“Cửu Điện hạ? Người mà năm đó con bé yêu chính là anh à?”
Yêu Nghiệt nhíu mày, “Là tôi thì sao?”
“... Không sao cả, chỉ là muốn cảm ơn anh một chút mà thôi.”
Yêu Nghiệt nhíu mày, “Anh có ý gì hả?”
Cảm ơn hắn? Hắn là một thần tộc, đã bắt cóc đi lô đỉnh thịnh thế của Ma Tộc mà cậu ta còn muốn cảm ơn hắn sao? Đúng là buồn cười!
“Anh không hiểu phải không?”
Thượng Quan Lăng Mạch đi đến gần hơn một chút, giọng nói có mấy phần nghiền ngẫm, “Yêu em gái của tôi nhiều năm như vậy, nhưng anh đã bị định trước là viên đá kê chân trên con đường thành ma của con bé rồi, chậc chậc chậc, ngẫm lại thật đúng là làm cho người khác phải đồng tình mà...”
Con ngươi Yêu Nghiệt nhanh chóng co rút lại, “Anh nói cái gì?”
/1918
|