Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 997: Phượng hoàng từ vùng đất khô cằn đến, thật thật giả giả, không chết… không thấy mặt thật
/1918
|
Đậu Đậu thẳng thắn không vòng vo, căn bản cũng không quan tâm vẻ mặt Thượng Quan Lăng Mạch trở nên sững sờ như thế nào.
Yêu Nghiệt nghe xong khóe miệng giật giật, nhưng giọng nói lại cực ký nghiêm túc, “Đánh thắng được.”
“Vậy đánh anh ta ra ngoài đi.”
“Hey, đừng đừng đừng, đừng ra tay, nói chuyện là được rồi động tay động chân làm gì? Người sắp phải kết hôn rồi, động một chút là đánh nhau thế này còn ra thể thống gì nữa? Ông ngoại, ông nói đúng không?”
Ông cụ Đường thình lình bị Thượng Quan Lăng Mạch @ vào, do dự một chút, nói, “Đúng.”
Viên Viên Biển Biển đang ngồi ở trên thảm chơi đồ chơi, thấy có người ngoài đi vào, quét mắt qua một cái rồi tiếp tục chơi.
Ông cụ Đường thấy hai đứa nhóc thì mắt lập tức trợn to, “Hai đứa bé này…”
“Của cháu, con ruột của cháu.”
Đậu Đậu thừa nhận, sau đó lại hỏi, “Rốt cuộc hai người tới tìm cháu có chuyện gì vậy? Nếu là muốn để cháu quay về Đường gia nhận tổ quy tông thì hai người vẫn nên tỉnh lại đi. Cháu sẽ không trở về đâu!”
“Ông thừa nhận, đúng là năm đó chúng ta đã quên cháu. Vì thế mới khiến cho cháu bị mẹ kế ngược đãi, chúng ta cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng chúng ta không phải cố ý. Nếu như sớm biết rằng để cháu ở lại Kim gia sẽ phải chịu nhiều khổ cực như vậy thì năm đó dù nói cái gì, ông cũng sẽ tranh quyền nuôi cháu.”
Ông Đường tận tình khuyên bảo, nói đến chỗ xúc động thì không khỏi lệ già tung hoành, “Đậu Đậu à, cháu thật sự không nhớ ông ngoại sao? Khi còn bé, ông ngoại thương yêu cháu nhất mà. Lẽ nào cháu đã quên hết rồi sao?”
Đậu Đậu nhớ tới ông ngoại trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng là một người rất thương yêu cô.
Nhưng vấn đề là: Cô không phải Kim Đậu Đậu ban đầu!
Vậy cô còn nhận tổ quy tông thế nào được chứ?
Cháu gái ngoại của ông Đường là Kim Đậu Đậu ban đầu chứ không phải là một đạo sĩ bắt yêu nửa đường chạy đến như cô!
Chờ một chút, cô không phải là Kim Đậu Đậu, Kim Đậu Đậu mới là Ma Tộc! Nói như vậy, nhất định là đám người kia đã sai rồi!
Nhận ra được suy nghĩ của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt thở dài, khẽ giơ tay lên kéo tay cô lại, “Đúng là em. Đây mới là bản thể của em.”
Lời của hắn được ép thành âm tuyến chui vào vào trong tai cô, cho nên ông cụ Đường không nghe được.
Ông vẫn còn tiếp tục trình bày, “Lúc chúng ta biết tin tức cháu bị đuổi ra khỏi nhà thì đang làm thủ tục về nước, lần này chúng ta trở về chính là vì đón cháu về Đường gia.”
Đậu Đậu đang suy nghĩ, nếu như thân thể này là của cô thì Kim Đậu Đậu ban đầu được coi là gì?
Cô tới thì linh hồn của cô ấy sẽ đi nơi nào? Sẽ luân hồi chuyển thế sao?
“Đậu Đậu, cháu hãy quay về Đường gia với ông đi, cháu là cháu gái ngoại của ông mà. Cháu nên nhận tổ quy tông... Đường gia mới là người thân của cháu...”
Đậu Đậu vô thức nhìn về phía Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt khẽ lắc đầu một cái. Hắn không hy vọng cô quay về Đường gia, bất luận là Thượng Quan Lăng Mạch hay là mẹ ruột của vợ thì bọn họ đều chỉ có một mục đích là để cho cô mau chóng thành ma.
Đậu Đậu nhận được đáp án của hắn, mặc dù cảm thấy thật có lỗi với ông lão này nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói, “Xin lỗi, cháu không thể quay về Đường gia với ông được! Nói thật, cháu không phải là Kim Đậu Đậu ban đầu, từ lúc cắt cổ tay tự sát thì Kim Đậu Đậu đã chết rồi.”
“Cái gì?”
Ông cụ Đường đầu tiên là cả kinh, sau đó nghĩ đến việc cô bị Kim gia làm cho thiếu chút nữa phải tự sát, chịu rất nhiều đau khổ nên mới nói như vậy.
Từ lúc cô cắt cổ tay tự sát kia, cô đã không bao giờ đồng ý nhận bọn họ nữa, nhưng làm sao ông có thể buông tha được chứ?
Đó là huyết mạch duy nhất của con gái Linh Ngữ của ông!
Yêu Nghiệt nghe xong khóe miệng giật giật, nhưng giọng nói lại cực ký nghiêm túc, “Đánh thắng được.”
“Vậy đánh anh ta ra ngoài đi.”
“Hey, đừng đừng đừng, đừng ra tay, nói chuyện là được rồi động tay động chân làm gì? Người sắp phải kết hôn rồi, động một chút là đánh nhau thế này còn ra thể thống gì nữa? Ông ngoại, ông nói đúng không?”
Ông cụ Đường thình lình bị Thượng Quan Lăng Mạch @ vào, do dự một chút, nói, “Đúng.”
Viên Viên Biển Biển đang ngồi ở trên thảm chơi đồ chơi, thấy có người ngoài đi vào, quét mắt qua một cái rồi tiếp tục chơi.
Ông cụ Đường thấy hai đứa nhóc thì mắt lập tức trợn to, “Hai đứa bé này…”
“Của cháu, con ruột của cháu.”
Đậu Đậu thừa nhận, sau đó lại hỏi, “Rốt cuộc hai người tới tìm cháu có chuyện gì vậy? Nếu là muốn để cháu quay về Đường gia nhận tổ quy tông thì hai người vẫn nên tỉnh lại đi. Cháu sẽ không trở về đâu!”
“Ông thừa nhận, đúng là năm đó chúng ta đã quên cháu. Vì thế mới khiến cho cháu bị mẹ kế ngược đãi, chúng ta cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng chúng ta không phải cố ý. Nếu như sớm biết rằng để cháu ở lại Kim gia sẽ phải chịu nhiều khổ cực như vậy thì năm đó dù nói cái gì, ông cũng sẽ tranh quyền nuôi cháu.”
Ông Đường tận tình khuyên bảo, nói đến chỗ xúc động thì không khỏi lệ già tung hoành, “Đậu Đậu à, cháu thật sự không nhớ ông ngoại sao? Khi còn bé, ông ngoại thương yêu cháu nhất mà. Lẽ nào cháu đã quên hết rồi sao?”
Đậu Đậu nhớ tới ông ngoại trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng là một người rất thương yêu cô.
Nhưng vấn đề là: Cô không phải Kim Đậu Đậu ban đầu!
Vậy cô còn nhận tổ quy tông thế nào được chứ?
Cháu gái ngoại của ông Đường là Kim Đậu Đậu ban đầu chứ không phải là một đạo sĩ bắt yêu nửa đường chạy đến như cô!
Chờ một chút, cô không phải là Kim Đậu Đậu, Kim Đậu Đậu mới là Ma Tộc! Nói như vậy, nhất định là đám người kia đã sai rồi!
Nhận ra được suy nghĩ của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt thở dài, khẽ giơ tay lên kéo tay cô lại, “Đúng là em. Đây mới là bản thể của em.”
Lời của hắn được ép thành âm tuyến chui vào vào trong tai cô, cho nên ông cụ Đường không nghe được.
Ông vẫn còn tiếp tục trình bày, “Lúc chúng ta biết tin tức cháu bị đuổi ra khỏi nhà thì đang làm thủ tục về nước, lần này chúng ta trở về chính là vì đón cháu về Đường gia.”
Đậu Đậu đang suy nghĩ, nếu như thân thể này là của cô thì Kim Đậu Đậu ban đầu được coi là gì?
Cô tới thì linh hồn của cô ấy sẽ đi nơi nào? Sẽ luân hồi chuyển thế sao?
“Đậu Đậu, cháu hãy quay về Đường gia với ông đi, cháu là cháu gái ngoại của ông mà. Cháu nên nhận tổ quy tông... Đường gia mới là người thân của cháu...”
Đậu Đậu vô thức nhìn về phía Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt khẽ lắc đầu một cái. Hắn không hy vọng cô quay về Đường gia, bất luận là Thượng Quan Lăng Mạch hay là mẹ ruột của vợ thì bọn họ đều chỉ có một mục đích là để cho cô mau chóng thành ma.
Đậu Đậu nhận được đáp án của hắn, mặc dù cảm thấy thật có lỗi với ông lão này nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói, “Xin lỗi, cháu không thể quay về Đường gia với ông được! Nói thật, cháu không phải là Kim Đậu Đậu ban đầu, từ lúc cắt cổ tay tự sát thì Kim Đậu Đậu đã chết rồi.”
“Cái gì?”
Ông cụ Đường đầu tiên là cả kinh, sau đó nghĩ đến việc cô bị Kim gia làm cho thiếu chút nữa phải tự sát, chịu rất nhiều đau khổ nên mới nói như vậy.
Từ lúc cô cắt cổ tay tự sát kia, cô đã không bao giờ đồng ý nhận bọn họ nữa, nhưng làm sao ông có thể buông tha được chứ?
Đó là huyết mạch duy nhất của con gái Linh Ngữ của ông!
/1918
|