Hắc Khi Phong buông tấu chương trong tay, mày hung hăng nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Tiểu Tiểu.
“Ngươi trở về nói cho công chúa, bây giờ bổn vương không rảnh.”
Tiểu Tiểu do dự một chút, kiên trì tiếp tục nói:“Nhưng mà…… Nhưng mà công chúa nói nô tỳ nhất định phải mời Vương đến, bằng không sẽ…… sẽ……”
Nghe vậy, sắc mặt Hắc Khi Phong trầm xuống:“Lui ra!”
Tiếng nói của hắn hơi chút cất cao, trầm lãnh dọa người.
Tiểu Tiểu run run một chút, không dám lưu lại:“Dạ, dạ, nô tỳ lập tức đi ra.”
Nhìn cung nữ kia vội vàng rời đi, Hắc Khi Phong phiền chán cầm tấu chương trong tay để xuống án thư.
Hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngay cả cung nữ trong cung của hắn nàng cũng đều thu phục, bọn họ nghe lời nàng còn hơn nghe lời hắn.
……
Qua hồi lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói có chút kinh hoảng của thị vệ.
“Công chúa, người…… người…… bây giờ Vương nói không muốn gặp bất luận kẻ nào.”
Nàng?!
Hắc Khi Phong âm thầm cắn răng, thân ảnh vèo một cái liền bay ra ngoài.
Khi hắn đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy nàng nhảy lò cò một chân đi tới, thân mình lắc lắc cơ hồ có thể ngã xuống dưới bất cứ khi nào.
“Nàng rốt cuộc đang làm cái gì?!”
Hắn buồn giận rống một tiếng đi đến trước mặt nàng, một tay hung hăng giữ lấy bả vai của nàng, một cơn tức giận không rõ ràng từ đáy lòng toát lên.
Huyên Trữ thực chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, cười đến mắt ngọc mày ngài:“Chàng đi ra, ta cũng đỡ phải khổ sở nhảy vào.”
Nhìn khuôn mặt nàng không tự giác tươi cười, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy cơn tức càng tăng thêm.
“Chẳng lẽ nàng không biết nàng làm như vậy rất nguy hiểm sao? Vạn nhất ngã xuống, nàng không phải là muốn làm người què cả đời chứ?!” Hắn tức giận đến nỗi nói năng không liền mạch.
Nữ nhân này có thể để hắn yên một lát có được hay không.
“Này! Chàng rống lớn tiếng như vậy làm gì, chàng cho là bổn công chúa muốn đi một chân như vậy lắm sao, nếu không tại chàng, ta cũng sẽ không thê thảm như vậy, nếu không bởi vì chàng không chịu tới gặp ta, ta cũng sẽ không bởi vì có chuyện rất gấp gáp nên mới phải mạo hiểm mang cái chân què tới tìm chàng.”
Huyên Trữ đúng lý hợp tình sẵng giọng giảng giải, cũng cảm thấy có chút bốc hỏa.
Cái gì a, nàng vất vả đổ mồ hôi chạy lại đây, hắn không một chút thương tiếc nàng thì thôi, lại còn lớn tiếng mắng chửi người.
Dù mệt nhưng nàng vẫn luôn lo lắng chuyện Hắc Khi Dạ uy hiếp hắn, lo lắng cho an nguy của hắn, ngay cả chân bị thương cũng không để ý, thế nhưng hắn……
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng tức giận đánh vào ngực hắn mắng:“Ta chính là muốn làm người què suốt đời thì sao, chàng cũng không phải là gì của ta, chàng không cần phải xen vào.”
Một câu vừa nói ra, sắc mặt của Hắc Khi Phong thật sự khó coi.Lời của nàng, giống như một cái sấm rền đánh trúng hắn.
Nàng nói đúng, hắn vì sao muốn xen vào chuyện của nàng? Rõ ràng vẫn muốn tránh đi việc dây dưa cùng nàng, vì sao hiện tại lại rối loạn như vậy.
Hắn nên đẩy nàng ra, lại làm cho nàng càng tới gần.
Cảm giác quái dị làm cho hắn muốn trốn tránh, thần sắc của hắn càng không ngừng biến hóa, tâm tình lại phức tạp khiến cho hắn cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn liền nghĩ ra một đáp án.
“Tiểu Bối dặn ta phải chăm sóc cho nàng thật tốt, nếu nàng có chỗ nào không ổn, ta giải thích như thế nào với Tiểu Bối, cho nên, xin công chúa người đừng tạo cho ta vấn đề khó khăn này.”
Tiếng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đối với nàng chỉ là khoảng cách giữa đại phu và bệnh nhân.
Cánh tay đang ôm lấy thắt lưng hắn cứng đờ, từ từ buông ra.
Mặt nàng trắng xanh, ánh mắt run run, chỉ cảm thấy trái tim bị đâm mạnh một nhát.
Bất kể nàng làm như thế nào, đều không thể khiến hắn động tâm sao?
Tiểu Bối Tiểu Bối, vĩnh viễn đều là bởi vì tẩu tử, chẳng lẽ trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ở trong tâm trí hắn cũng không có một vị trí nào sao?
Đột nhiên, nàng cảm thấy chính mình thực thật đáng buồn.Nhìn con ngươi đen lạnh lùng của hắn, Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người thật lạnh.
Xiết chặt nắm tay, dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để duy trì dũng khí.
Cổ họng của nàng tắc nghẽn, nàng lại mạnh mẽ nuốt mùi vị chua chát kia xuống.
Yên lặng một hồi lâu, nàng mới làm cho chính mình nói ra điều muốn hỏi trong lòng:“Nói cho ta biết, có phải chàng sẽ…… vĩnh viễn cũng không thể tiếp nhận ta?”
Nói ra câu hỏi thẳng thắn, con ngươi ngập nước trong suốt hỗn loạn yếu ớt, hung hăng va chạm vào lòng của hắn.
Không đành lòng, tựa hồ âm thầm lên men.
Thân thể của hắn cứng lại, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, câu nói đầu tiên cứ như vậy thốt ra:“Ta không thích nàng.”
Câu trả lời trực tiếp như vậy, làm cho nàng ngây dại một chút, nhìn biểu hiện của hắn luôn luôn cự tuyệt nàng như vậy, luôn để nàng cách xa ngàn dặm, lòng của nàng…… thật đau, đau đến…… tê tâm liệt phế.
Nàng cố gắng chống đỡ thân hình lay động của mình.
Nàng là Huyên Trữ công chúa, cho dù là thua, cũng phải thua một cách kiên cường.
Cánh môi trắng bạch, nàng nhìn sâu về phía hắn, tận sâu trong đáy mắt vẫn nuôi một chút hy vọng cuối cùng, nhẹ nhàng tràn ra tiếng nói: “Nếu không phải có lời dặn dò của tẩu tử, chàng…… có thể quan tâm ta hay không?”
Lời của nàng, hỏi thật sự rất khẽ, bởi vì sức lực của nàng đang không ngừng mất đi.
Vẻ yếu đuối tái nhợt phản chiếu vào đôi mắt của hắn, ngực tựa hồ bị đôi mắt của nàng làm cho hỗn loạn.
Nhìn nàng như vậy, hắn định mở miệng, thế nhưng lại không thể nói sau lời nói lạnh lùng được.
Hồi lâu, Huyên Trữ rũ mắt xuống, tận sâu trong đầu, là khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Hít một hơi thật sâu, một lần nữa nàng ngẩng đầu kiêu ngạo.
Ngẩng cao đầu, vẻ yếu ớt trên mặt biến mất không hình dáng, giống như nét tái nhợt vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nàng đẩy hắn ra, hừ nói:“Hắc Khi Phong, sau này bổn công chúa không bao giờ để ý đến chàng nữa, chàng có chết ta cũng không quản.”
Sau đó, nàng quay đầu hướng đến cung nữ bên cạnh, tiếng nói trong trẻo rất khí thế: “Tiểu Tiểu, giúp ta trở về! Bổn công chúa phải mau chóng khỏe lại, sau đó rời khỏi xú nam nhân đáng ghét này!”
“Dạ.”
Tiểu Tiểu vội vàng đỡ lấy nàng.
Nhìn thân ảnh các nàng đi xa, trong lòng Hắc Khi Phong có cảm giác mỏng manh mất mát.
Lúc này đây, nàng phải đi rồi……
Liên tiếp vài ngày, trong Vương cung tràn ngập áp lực, mọi người ai cũng không dám ho một tiếng.
Trong điện, Huyên Trữ cố lấy dũng khí đem bị cái chân thương đặt xuống đất, sau đó từ từ đứng lên.
Tiếp theo, nàng lại hít một hơi thật sâu, mới dám bước một bước nhỏ.
Đi lại vài bước, nàng phát hiện chính mình thật sự đủ năng lực để đi đứng.
“Thật tốt quá, chân của ta khỏe rồi, thật sự khỏe rồi!”
Nàng hưng phấn có chút không để ý đến thân phận công chúa của mình.
Kỳ thật, nàng cũng không phải giống như miệng nói kiên cường như vậy, từng nhiều năm bị thương ở chân, loại cảm giác sợ hãi này vẫn như một bóng ma chôn chặt trong lòng nàng.
Cho dù là vết thương nho nhỏ, nỗi sợ hãi trong lòng kia cũng ảnh hưởng đến nàng.
Chỉ là, vì muốn có thể cùng hắn gần gũi nhiều hơn, nàng đã cố quên sợ hãi kia.
Nay, trong lòng đã không còn chờ mong gì nữa, sự sợ hãi kia lại trở lại, may mắn tất cả đều tốt rồi.
Nàng âm thầm thở dài một hơi, ánh mắt mất mát nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa trống trơn, đã thật lâu rồi thân ảnh cao lớn kia không có xuất hiện.
“Ngươi trở về nói cho công chúa, bây giờ bổn vương không rảnh.”
Tiểu Tiểu do dự một chút, kiên trì tiếp tục nói:“Nhưng mà…… Nhưng mà công chúa nói nô tỳ nhất định phải mời Vương đến, bằng không sẽ…… sẽ……”
Nghe vậy, sắc mặt Hắc Khi Phong trầm xuống:“Lui ra!”
Tiếng nói của hắn hơi chút cất cao, trầm lãnh dọa người.
Tiểu Tiểu run run một chút, không dám lưu lại:“Dạ, dạ, nô tỳ lập tức đi ra.”
Nhìn cung nữ kia vội vàng rời đi, Hắc Khi Phong phiền chán cầm tấu chương trong tay để xuống án thư.
Hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngay cả cung nữ trong cung của hắn nàng cũng đều thu phục, bọn họ nghe lời nàng còn hơn nghe lời hắn.
……
Qua hồi lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói có chút kinh hoảng của thị vệ.
“Công chúa, người…… người…… bây giờ Vương nói không muốn gặp bất luận kẻ nào.”
Nàng?!
Hắc Khi Phong âm thầm cắn răng, thân ảnh vèo một cái liền bay ra ngoài.
Khi hắn đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy nàng nhảy lò cò một chân đi tới, thân mình lắc lắc cơ hồ có thể ngã xuống dưới bất cứ khi nào.
“Nàng rốt cuộc đang làm cái gì?!”
Hắn buồn giận rống một tiếng đi đến trước mặt nàng, một tay hung hăng giữ lấy bả vai của nàng, một cơn tức giận không rõ ràng từ đáy lòng toát lên.
Huyên Trữ thực chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, cười đến mắt ngọc mày ngài:“Chàng đi ra, ta cũng đỡ phải khổ sở nhảy vào.”
Nhìn khuôn mặt nàng không tự giác tươi cười, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy cơn tức càng tăng thêm.
“Chẳng lẽ nàng không biết nàng làm như vậy rất nguy hiểm sao? Vạn nhất ngã xuống, nàng không phải là muốn làm người què cả đời chứ?!” Hắn tức giận đến nỗi nói năng không liền mạch.
Nữ nhân này có thể để hắn yên một lát có được hay không.
“Này! Chàng rống lớn tiếng như vậy làm gì, chàng cho là bổn công chúa muốn đi một chân như vậy lắm sao, nếu không tại chàng, ta cũng sẽ không thê thảm như vậy, nếu không bởi vì chàng không chịu tới gặp ta, ta cũng sẽ không bởi vì có chuyện rất gấp gáp nên mới phải mạo hiểm mang cái chân què tới tìm chàng.”
Huyên Trữ đúng lý hợp tình sẵng giọng giảng giải, cũng cảm thấy có chút bốc hỏa.
Cái gì a, nàng vất vả đổ mồ hôi chạy lại đây, hắn không một chút thương tiếc nàng thì thôi, lại còn lớn tiếng mắng chửi người.
Dù mệt nhưng nàng vẫn luôn lo lắng chuyện Hắc Khi Dạ uy hiếp hắn, lo lắng cho an nguy của hắn, ngay cả chân bị thương cũng không để ý, thế nhưng hắn……
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng tức giận đánh vào ngực hắn mắng:“Ta chính là muốn làm người què suốt đời thì sao, chàng cũng không phải là gì của ta, chàng không cần phải xen vào.”
Một câu vừa nói ra, sắc mặt của Hắc Khi Phong thật sự khó coi.Lời của nàng, giống như một cái sấm rền đánh trúng hắn.
Nàng nói đúng, hắn vì sao muốn xen vào chuyện của nàng? Rõ ràng vẫn muốn tránh đi việc dây dưa cùng nàng, vì sao hiện tại lại rối loạn như vậy.
Hắn nên đẩy nàng ra, lại làm cho nàng càng tới gần.
Cảm giác quái dị làm cho hắn muốn trốn tránh, thần sắc của hắn càng không ngừng biến hóa, tâm tình lại phức tạp khiến cho hắn cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn liền nghĩ ra một đáp án.
“Tiểu Bối dặn ta phải chăm sóc cho nàng thật tốt, nếu nàng có chỗ nào không ổn, ta giải thích như thế nào với Tiểu Bối, cho nên, xin công chúa người đừng tạo cho ta vấn đề khó khăn này.”
Tiếng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đối với nàng chỉ là khoảng cách giữa đại phu và bệnh nhân.
Cánh tay đang ôm lấy thắt lưng hắn cứng đờ, từ từ buông ra.
Mặt nàng trắng xanh, ánh mắt run run, chỉ cảm thấy trái tim bị đâm mạnh một nhát.
Bất kể nàng làm như thế nào, đều không thể khiến hắn động tâm sao?
Tiểu Bối Tiểu Bối, vĩnh viễn đều là bởi vì tẩu tử, chẳng lẽ trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ở trong tâm trí hắn cũng không có một vị trí nào sao?
Đột nhiên, nàng cảm thấy chính mình thực thật đáng buồn.Nhìn con ngươi đen lạnh lùng của hắn, Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người thật lạnh.
Xiết chặt nắm tay, dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để duy trì dũng khí.
Cổ họng của nàng tắc nghẽn, nàng lại mạnh mẽ nuốt mùi vị chua chát kia xuống.
Yên lặng một hồi lâu, nàng mới làm cho chính mình nói ra điều muốn hỏi trong lòng:“Nói cho ta biết, có phải chàng sẽ…… vĩnh viễn cũng không thể tiếp nhận ta?”
Nói ra câu hỏi thẳng thắn, con ngươi ngập nước trong suốt hỗn loạn yếu ớt, hung hăng va chạm vào lòng của hắn.
Không đành lòng, tựa hồ âm thầm lên men.
Thân thể của hắn cứng lại, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, câu nói đầu tiên cứ như vậy thốt ra:“Ta không thích nàng.”
Câu trả lời trực tiếp như vậy, làm cho nàng ngây dại một chút, nhìn biểu hiện của hắn luôn luôn cự tuyệt nàng như vậy, luôn để nàng cách xa ngàn dặm, lòng của nàng…… thật đau, đau đến…… tê tâm liệt phế.
Nàng cố gắng chống đỡ thân hình lay động của mình.
Nàng là Huyên Trữ công chúa, cho dù là thua, cũng phải thua một cách kiên cường.
Cánh môi trắng bạch, nàng nhìn sâu về phía hắn, tận sâu trong đáy mắt vẫn nuôi một chút hy vọng cuối cùng, nhẹ nhàng tràn ra tiếng nói: “Nếu không phải có lời dặn dò của tẩu tử, chàng…… có thể quan tâm ta hay không?”
Lời của nàng, hỏi thật sự rất khẽ, bởi vì sức lực của nàng đang không ngừng mất đi.
Vẻ yếu đuối tái nhợt phản chiếu vào đôi mắt của hắn, ngực tựa hồ bị đôi mắt của nàng làm cho hỗn loạn.
Nhìn nàng như vậy, hắn định mở miệng, thế nhưng lại không thể nói sau lời nói lạnh lùng được.
Hồi lâu, Huyên Trữ rũ mắt xuống, tận sâu trong đầu, là khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Hít một hơi thật sâu, một lần nữa nàng ngẩng đầu kiêu ngạo.
Ngẩng cao đầu, vẻ yếu ớt trên mặt biến mất không hình dáng, giống như nét tái nhợt vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nàng đẩy hắn ra, hừ nói:“Hắc Khi Phong, sau này bổn công chúa không bao giờ để ý đến chàng nữa, chàng có chết ta cũng không quản.”
Sau đó, nàng quay đầu hướng đến cung nữ bên cạnh, tiếng nói trong trẻo rất khí thế: “Tiểu Tiểu, giúp ta trở về! Bổn công chúa phải mau chóng khỏe lại, sau đó rời khỏi xú nam nhân đáng ghét này!”
“Dạ.”
Tiểu Tiểu vội vàng đỡ lấy nàng.
Nhìn thân ảnh các nàng đi xa, trong lòng Hắc Khi Phong có cảm giác mỏng manh mất mát.
Lúc này đây, nàng phải đi rồi……
Liên tiếp vài ngày, trong Vương cung tràn ngập áp lực, mọi người ai cũng không dám ho một tiếng.
Trong điện, Huyên Trữ cố lấy dũng khí đem bị cái chân thương đặt xuống đất, sau đó từ từ đứng lên.
Tiếp theo, nàng lại hít một hơi thật sâu, mới dám bước một bước nhỏ.
Đi lại vài bước, nàng phát hiện chính mình thật sự đủ năng lực để đi đứng.
“Thật tốt quá, chân của ta khỏe rồi, thật sự khỏe rồi!”
Nàng hưng phấn có chút không để ý đến thân phận công chúa của mình.
Kỳ thật, nàng cũng không phải giống như miệng nói kiên cường như vậy, từng nhiều năm bị thương ở chân, loại cảm giác sợ hãi này vẫn như một bóng ma chôn chặt trong lòng nàng.
Cho dù là vết thương nho nhỏ, nỗi sợ hãi trong lòng kia cũng ảnh hưởng đến nàng.
Chỉ là, vì muốn có thể cùng hắn gần gũi nhiều hơn, nàng đã cố quên sợ hãi kia.
Nay, trong lòng đã không còn chờ mong gì nữa, sự sợ hãi kia lại trở lại, may mắn tất cả đều tốt rồi.
Nàng âm thầm thở dài một hơi, ánh mắt mất mát nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa trống trơn, đã thật lâu rồi thân ảnh cao lớn kia không có xuất hiện.
/395
|