Khi mũi kiếm chạm đến cổ hắn, Huyên Trữ cảm thấy máu trong người đều ngừng chảy.
Hai tròng mắt xinh đẹp của nàng cơ hồ muốn nhòa đi, cuối cùng nước mắt không ngừng rơi, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong mắt nàng đều trở nên vô nghĩa, thế giới xoay tròn, vách núi đen gió đang thét gào nàng cũng không để ý......
“Không......”
Tiếng nói điên cuồng bi thương thống khổ tựa như trời đất ngả nghiêng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy một dòng khí trong thân thể cuồn cuộn, ánh sáng màu tím theo thân thể của nàng phát ra, lá rụng dưới chân nàng đều bị thổi bay.
“Oành!”
Dòng khí cường đại trong giây lát đánh văng Lôi Vân, Huyên Trữ vừa khóc vừa hướng Hắc Khi Phong bay qua.
“Đừng......”
Chỉ một thoáng, động tác của mọi người đều dừng lại một chút, tay cầm kiếm của Hắc Khi Phong cũng tạm dừng, đầu óc có chút trống rỗng.
Sự liều lĩnh của nàng, khiến cho hắn chấn động.
Sắc mặt của Hắc Khi Dạ không đổi, không chút nghĩ ngợi liền chém ra một chưởng, thẳng tắp đánh về phía lưng Huyên Trữ.
“Phốc!” Huyên Trữ bị đánh đến nỗi thổ huyết, thân mình đang đến gần Hắc Khi Phong lay động một chút, không có dừng lại vẫn tiếp tục chạy qua.
“Công chúa!” Hắc Khi Phong hô to một tiếng buông kiếm xuống, vươn tay đỡ lấy được nàng.
Huyên Trư ngã xuống ở trong lòng hắn, bên môi nhiễm đỏ một vết máu đỏ sẫm.
Vừa tiếp xúc với ngực hắn, nàng bởi vì lưng bị thương mà đau đớn đến nỗi không thể tươi cười như cũ nhìn hắn.
“Hắc Khi Phong, chàng không có việc gì, chàng không có việc gì......” Nàng cực kỳ vui mừng khóc nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé run run nắm lấy quần áo của hắn, giữ chặt không buông ra.
Nhìn mặt nàng nhanh chóng tái nhợt, khí huyết đang nhanh chóng mất đi, Hắc Khi Phong có chút hoảng.
Hắn đưa tay lau đi vết máu bên môi nàng, lo lắng nhìn nàng:“Trước hết nàng đừng nói chuyện, để cho ta xem thương thế của nàng.”
Cho dù thần chí đã muốn bay mất khi nhìn thấy một chưởng kia, nhưng vẻ tươi cười của nàng lại càng sâu.
Hắn lo lắng cho nàng, thật tốt.
Cố gắng mở mắt nhìn hắn, nàng cố gắng ngăn cản làn sương mù trong mắt, muốn nhìn thấy mặt hắn.
“Khụ khụ khụ...... Nôn...... Đừng lo, ta không sao, chàng...... cũng không có việc gì......”
Theo tiếng nói của nàng, máu tươi lại từ khóe miệng của nàng tràn ra, dính cả vào răng của nàng, da thịt nàng tái nhợt, thoạt nhìn thật chói mắt.
Nàng cố sức nâng bàn tay muốn chạm vào một chút vết máu trên cổ hắn, lại phát hiện lực bất tòng tâm.
Hắc Khi Phong đưa tay cầm tay nàng, phát giác tay nàng thực lạnh lẽo, hắn ôm nàng thật chặt, hy vọng truyền cho nàng một chút hơi ấm.
“Công chúa, nàng phải chống đỡ, ta lập tức mang nàng trở về trị thương.”
Nói xong, hắn liền ôm lấy nàng muốn rời đi.
Nhưng mà, thân ảnh của Hắc Khi Dạ nhẹ nhàng đột nhiên chắn phía trước bọn họ.
“Phong đệ, ôm mỹ nhân trong ngực liền quên mất ta sao?”
Hắc Khi Phong đột nhiên bị ngăn bước chân lại, hắn ôm chặt người trong lòng, con ngươi đen trầm hạ.
“Đại ca, ta hiện tại không có thời gian giết ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Không có thời gian giết ta? Ta nghĩ ngươi quá tự tin rồi, ai giết ai còn không biết đâu!”
Nói xong, Hắc Khi Dạ “vèo” một cái đến gần Hắc Khi Phong, đồng thời chưởng phong sắc bén lướt qua.
Hắc Khi Phong lập tức bay lên, tránh đi công kích của hắn.
Hắn đáp xuống một bên, đem Huyên Trữ đặt ở một nơi hắn có thể bảo hộ, rồi mới đứng dậy đối mặt với Hắc Khi Dạ.
Huyên Trữ suy yếu tựa vào một tảng đá, lo lắng giữ chặt tay hắn:“Hắc Khi Phong, chàng cần...... phải cẩn thận.”
Hắn cúi đầu, nhìn đến đôi môi tái nhợt khô nứt của nàng, hô hấp cũng trở nên thực mỏng manh, lòng hắn nhịn không được thắt chặt.
“Yên tâm, chúng ta đều đã không có việc gì.” Hắn trấn an nàng.
“Ừ.” Huyên Trữ lộ ra nụ cười cổ vũ đối với hắn, lại cười đến thực yếu đuối.
Nàng tựa hồ ngay cả cười cũng không có sức lực.
Hắc Khi Phong cầm tay nàng, nhìn nàng một cái để trấn an nàng, xong liền xoay người nghênh đón công kích của Hắc Khi Dạ.
Nhìn đến trận chiến bên kia, tuy rằng Hắc Khi Dạ dùng cả hai thủ hạ của hắn cùng nhau đối phó Hắc Khi Phong, nhưng là nàng có thể thấy Hắc Khi Phong vẫn là có thể ứng phó.
Nàng cố gắng chống đỡ ý thức cuối cùng, ánh mắt không chớp nhìn bọn họ công kích qua lại, ánh mắt thủy chung không rời Hắc Khi Phong.
Nhìn trong chốc lát, trước mắt của nàng dần dần trở nên mờ mịt như sương mù, nàng biết chính mình đang ở dần dần rơi vào hôn mê.
Cố sức lay động đầu, nàng cố gắng hết sức làm cho chính mình tỉnh táo.
Đột nhiên, Hắc Khi Phong không biết sao chợt ngã xuống đất, sắc mặt đau đớn.
Huyên Trữ chấn động, giãy dụa đi qua:“Hắc Khi Phong, chàng...... làm...... sao vậy?”
Hắc Khi Phong quỳ một gối xuống, một tay ôm ngực, khuôn mặt tuấn tú một mảnh tái nhợt, nhíu mày biểu hiện hắn đang chịu đựng đau đớn rất nhiều.
Nhìn thấy Huyên Trữ đi lại, hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nhịn xuống cơn đau trong ngực kia, đưa tay đỡ lấy nàng, hai người tựa vào nhau.
“Hắc Khi Phong, rốt cuộc...... Sao lại thế này?” Huyên Trữ thở hổn hển hỏi.
Nhưng vào lúc này, đám người Hắc Khi Dạ liền đứng ở trước mặt bọn họ, hai thuộc hạ của hắn đột nhiên nghiêng người, Từ công công liền xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Huyên Trữ khiếp sợ nhìn bọn họ, ánh mắt khiển trách dừng ở trên người Từ công công: “Ngươi...... Bán đứng Hắc Khi Phong.”
Nàng phẫn nộ, càng thêm thở dốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt như tờ giấy.
Hắc Khi Phong đè bả vai của nàng lại, quay đầu hướng tới Từ công công, đôi mắt thản nhiên nheo lại, trong đầu xẹt qua hình ảnh lúc hắn ra ngoài cung uống chén trà kia.
Hắn đều hiểu được tất cả.
“Từ công công, nói cho ta biết lý do.”
“Phù phù” Một lúc sau, Từ công công dập đầu.
“Hắc Vương, lão nô thực xin lỗi người, lão nô không có cách nào, cả đời lão nô về sau đã không có người nối dõi, hiện tại lão nô chỉ còn lại một mình mẫu thân, lão nô không có cách nào nhìn mẫu thân uổng mạng, lão nô đáng chết, lão nô đáng chết......”
Hắc Khi Dạ đi lên hai bước, đôi mắt lạnh lẽo thẳng tắp dừng ở trên người Hắc Khi Phong, ánh mắt ẩn hiện lên một tia chua sót phức tạp.
“Phong đệ, ngươi không nên nghe lời phụ Vương tiếp nhận Vương vị...... Chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta nhất định không thể cùng tồn tại.”
Huyên Trữ hô hấp khó khắn vẫn lạnh lùng mỉa mai nói:“Ngươi là tự mình làm phản...... Tỉnh lại đi, mà không phải do ngươi sao...... nhẫn tâm giết hại phụ vương và đệ đệ của mình, Hắc Khi Dạ, người như ngươi, không có tư cách...... làm...... làm Vương.”
Hai tròng mắt xinh đẹp của nàng cơ hồ muốn nhòa đi, cuối cùng nước mắt không ngừng rơi, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong mắt nàng đều trở nên vô nghĩa, thế giới xoay tròn, vách núi đen gió đang thét gào nàng cũng không để ý......
“Không......”
Tiếng nói điên cuồng bi thương thống khổ tựa như trời đất ngả nghiêng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy một dòng khí trong thân thể cuồn cuộn, ánh sáng màu tím theo thân thể của nàng phát ra, lá rụng dưới chân nàng đều bị thổi bay.
“Oành!”
Dòng khí cường đại trong giây lát đánh văng Lôi Vân, Huyên Trữ vừa khóc vừa hướng Hắc Khi Phong bay qua.
“Đừng......”
Chỉ một thoáng, động tác của mọi người đều dừng lại một chút, tay cầm kiếm của Hắc Khi Phong cũng tạm dừng, đầu óc có chút trống rỗng.
Sự liều lĩnh của nàng, khiến cho hắn chấn động.
Sắc mặt của Hắc Khi Dạ không đổi, không chút nghĩ ngợi liền chém ra một chưởng, thẳng tắp đánh về phía lưng Huyên Trữ.
“Phốc!” Huyên Trữ bị đánh đến nỗi thổ huyết, thân mình đang đến gần Hắc Khi Phong lay động một chút, không có dừng lại vẫn tiếp tục chạy qua.
“Công chúa!” Hắc Khi Phong hô to một tiếng buông kiếm xuống, vươn tay đỡ lấy được nàng.
Huyên Trư ngã xuống ở trong lòng hắn, bên môi nhiễm đỏ một vết máu đỏ sẫm.
Vừa tiếp xúc với ngực hắn, nàng bởi vì lưng bị thương mà đau đớn đến nỗi không thể tươi cười như cũ nhìn hắn.
“Hắc Khi Phong, chàng không có việc gì, chàng không có việc gì......” Nàng cực kỳ vui mừng khóc nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé run run nắm lấy quần áo của hắn, giữ chặt không buông ra.
Nhìn mặt nàng nhanh chóng tái nhợt, khí huyết đang nhanh chóng mất đi, Hắc Khi Phong có chút hoảng.
Hắn đưa tay lau đi vết máu bên môi nàng, lo lắng nhìn nàng:“Trước hết nàng đừng nói chuyện, để cho ta xem thương thế của nàng.”
Cho dù thần chí đã muốn bay mất khi nhìn thấy một chưởng kia, nhưng vẻ tươi cười của nàng lại càng sâu.
Hắn lo lắng cho nàng, thật tốt.
Cố gắng mở mắt nhìn hắn, nàng cố gắng ngăn cản làn sương mù trong mắt, muốn nhìn thấy mặt hắn.
“Khụ khụ khụ...... Nôn...... Đừng lo, ta không sao, chàng...... cũng không có việc gì......”
Theo tiếng nói của nàng, máu tươi lại từ khóe miệng của nàng tràn ra, dính cả vào răng của nàng, da thịt nàng tái nhợt, thoạt nhìn thật chói mắt.
Nàng cố sức nâng bàn tay muốn chạm vào một chút vết máu trên cổ hắn, lại phát hiện lực bất tòng tâm.
Hắc Khi Phong đưa tay cầm tay nàng, phát giác tay nàng thực lạnh lẽo, hắn ôm nàng thật chặt, hy vọng truyền cho nàng một chút hơi ấm.
“Công chúa, nàng phải chống đỡ, ta lập tức mang nàng trở về trị thương.”
Nói xong, hắn liền ôm lấy nàng muốn rời đi.
Nhưng mà, thân ảnh của Hắc Khi Dạ nhẹ nhàng đột nhiên chắn phía trước bọn họ.
“Phong đệ, ôm mỹ nhân trong ngực liền quên mất ta sao?”
Hắc Khi Phong đột nhiên bị ngăn bước chân lại, hắn ôm chặt người trong lòng, con ngươi đen trầm hạ.
“Đại ca, ta hiện tại không có thời gian giết ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Không có thời gian giết ta? Ta nghĩ ngươi quá tự tin rồi, ai giết ai còn không biết đâu!”
Nói xong, Hắc Khi Dạ “vèo” một cái đến gần Hắc Khi Phong, đồng thời chưởng phong sắc bén lướt qua.
Hắc Khi Phong lập tức bay lên, tránh đi công kích của hắn.
Hắn đáp xuống một bên, đem Huyên Trữ đặt ở một nơi hắn có thể bảo hộ, rồi mới đứng dậy đối mặt với Hắc Khi Dạ.
Huyên Trữ suy yếu tựa vào một tảng đá, lo lắng giữ chặt tay hắn:“Hắc Khi Phong, chàng cần...... phải cẩn thận.”
Hắn cúi đầu, nhìn đến đôi môi tái nhợt khô nứt của nàng, hô hấp cũng trở nên thực mỏng manh, lòng hắn nhịn không được thắt chặt.
“Yên tâm, chúng ta đều đã không có việc gì.” Hắn trấn an nàng.
“Ừ.” Huyên Trữ lộ ra nụ cười cổ vũ đối với hắn, lại cười đến thực yếu đuối.
Nàng tựa hồ ngay cả cười cũng không có sức lực.
Hắc Khi Phong cầm tay nàng, nhìn nàng một cái để trấn an nàng, xong liền xoay người nghênh đón công kích của Hắc Khi Dạ.
Nhìn đến trận chiến bên kia, tuy rằng Hắc Khi Dạ dùng cả hai thủ hạ của hắn cùng nhau đối phó Hắc Khi Phong, nhưng là nàng có thể thấy Hắc Khi Phong vẫn là có thể ứng phó.
Nàng cố gắng chống đỡ ý thức cuối cùng, ánh mắt không chớp nhìn bọn họ công kích qua lại, ánh mắt thủy chung không rời Hắc Khi Phong.
Nhìn trong chốc lát, trước mắt của nàng dần dần trở nên mờ mịt như sương mù, nàng biết chính mình đang ở dần dần rơi vào hôn mê.
Cố sức lay động đầu, nàng cố gắng hết sức làm cho chính mình tỉnh táo.
Đột nhiên, Hắc Khi Phong không biết sao chợt ngã xuống đất, sắc mặt đau đớn.
Huyên Trữ chấn động, giãy dụa đi qua:“Hắc Khi Phong, chàng...... làm...... sao vậy?”
Hắc Khi Phong quỳ một gối xuống, một tay ôm ngực, khuôn mặt tuấn tú một mảnh tái nhợt, nhíu mày biểu hiện hắn đang chịu đựng đau đớn rất nhiều.
Nhìn thấy Huyên Trữ đi lại, hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nhịn xuống cơn đau trong ngực kia, đưa tay đỡ lấy nàng, hai người tựa vào nhau.
“Hắc Khi Phong, rốt cuộc...... Sao lại thế này?” Huyên Trữ thở hổn hển hỏi.
Nhưng vào lúc này, đám người Hắc Khi Dạ liền đứng ở trước mặt bọn họ, hai thuộc hạ của hắn đột nhiên nghiêng người, Từ công công liền xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Huyên Trữ khiếp sợ nhìn bọn họ, ánh mắt khiển trách dừng ở trên người Từ công công: “Ngươi...... Bán đứng Hắc Khi Phong.”
Nàng phẫn nộ, càng thêm thở dốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt như tờ giấy.
Hắc Khi Phong đè bả vai của nàng lại, quay đầu hướng tới Từ công công, đôi mắt thản nhiên nheo lại, trong đầu xẹt qua hình ảnh lúc hắn ra ngoài cung uống chén trà kia.
Hắn đều hiểu được tất cả.
“Từ công công, nói cho ta biết lý do.”
“Phù phù” Một lúc sau, Từ công công dập đầu.
“Hắc Vương, lão nô thực xin lỗi người, lão nô không có cách nào, cả đời lão nô về sau đã không có người nối dõi, hiện tại lão nô chỉ còn lại một mình mẫu thân, lão nô không có cách nào nhìn mẫu thân uổng mạng, lão nô đáng chết, lão nô đáng chết......”
Hắc Khi Dạ đi lên hai bước, đôi mắt lạnh lẽo thẳng tắp dừng ở trên người Hắc Khi Phong, ánh mắt ẩn hiện lên một tia chua sót phức tạp.
“Phong đệ, ngươi không nên nghe lời phụ Vương tiếp nhận Vương vị...... Chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta nhất định không thể cùng tồn tại.”
Huyên Trữ hô hấp khó khắn vẫn lạnh lùng mỉa mai nói:“Ngươi là tự mình làm phản...... Tỉnh lại đi, mà không phải do ngươi sao...... nhẫn tâm giết hại phụ vương và đệ đệ của mình, Hắc Khi Dạ, người như ngươi, không có tư cách...... làm...... làm Vương.”
/395
|