Trên bàn ăn, chỉ nghe nghe thấy tiếng đũa chạm vào thành bát.
Hắc Khi Phong rất quan tâm gắp rau cho nương tử xinh đẹp của hắn ngồi bên cạnh: “Huyên nhi, ăn chút rau xanh đối với khẩu vị rất tốt.”
“Cám ơn, chàng cũng ăn nhiều một chút.” Huyên Trữ lễ thượng vãng lai[26].
Vương đại thẩm cùng Vương đại thúc nhìn nhau, sau đó mỉm cười.
Tiếp đó, nụ cười của Vương đại thúc thu lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong lập tức phác giác được ánh mắt của Vương đại thúc, hắn ngẩng đầu nhìn qua, thành khẩn nói: “Vương đại thúc có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
“A? Ồ...”
Vương đại thúc không đoán được Hắc Khi Phong nhạy cảm như thế, ánh mắt lập tức càng thêm phức tạp.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó chuyển sang nhìn Vương đại thẩm, gật đầu ra hiệu.
Vương đại thẩm liền rời bàn đi vào phòng.
Khi đi ra, tay nàng cầm một bức họa.
Nhìn bức họa trong tay Vương đại thẩm, cho dù không xem trực tiếp, nhưng Huyên Trữ đã cảm thấy tim đập một cách hoảng loạn rồi.
“Đưa ta xem xem.”
Nàng kích động quên cả lễ phép, cơ hồ là trong lúc Vương đại thẩm ngồi xuống liền cầm bức họa đi.
Bất an nhìn Hắc Khi Phong, nàng cố ý không cho hắn nhìn thấy nội dung bức họa, mà xem một mình.
Đối với hành động kỳ quái của nàng, ba người khác đều cảm thấy khó hiểu.
Huyên Trữ không rảnh đi để ý tới những người khác, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn người trong bức họa, đây rõ ràng... chính là bức họa vẽ Hắc Khi Phong.
Chẳng lẽ người trong Vương cung tìm đến rồi?
Mới trở về, thì đã tìm tới cửa rồi sao? Nhanh như vậy...
Nàng chỉ cảm thấy tim thắt chặt lại, hai má vốn đã không còn hồng nhuận bây giờ càng thêm tái nhợt.
Bàn tay cầm một góc của bức họa bất giác nắm chặt, giấy bị siết nhăn, cơ hồ sắp bị xé rách, nàng lại hoàn toàn không biết, thất hồn lạc phách mà sững sờ.
Nhìn chuyển biến của nàng, lo lắng đầu tiên của Hắc Khi Phong là vẻ mặt của nàng, nàng xem ra tựa hồ rất không vui.
Chẳng lẽ... Có liên quan đến bức họa này?
“Huyên nhi, nàng làm sao vậy?”
Hắn đưa tay nắm tay nàng, ngược lại không vội mà xem nội dung bức họa, hắn biết, nàng tựa hồ không quá muốn cho hắn xem.
Ấm áp, từ tay hắn truyền lại đây, làm ấm bàn tay có chút lạnh của nàng.
Nàng buông bức họa, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười.
“Ta không sao a, chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi.”
Dừng một chút, nàng tăng thêm dũng khí, đưa bức họa cho hắn, đôi mắt chuyển sang hướng khác không nhìn hắn.
Tiếp nhận bức họa, hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm mà bỏ sang một bên, chỉ chuyên tâm vào cảm xúc của nàng.
“Huyên nhi, nàng không vui.” Ngữ khí hắn phi thường khẳng định, ẩn ẩn xen lẫn hàm ý truy vấn.
Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ hồ không định: “Không... Không có a, chàng không nhìn xem trong bức họa vẽ cái gì sao?”
Cái gì nên đến... ắt sẽ đến.
Thời gian này được hắn yêu thương, nàng đã rất thỏa mãn, cũng không thể... cả đời để hắn mất trí nhớ, nàng sao nhẫn tâm được.
Tuy rằng đối với phản ứng của bọn họ cảm thấy không rõ, nhưng Vương đại thúc vẫn lên tiếng.
“Phong công tử, bức họa này là cách đây không lâu có một người gọi là Lôi Mông cầm tới tìm người, ta thấy bộ dáng của hắn tựa hồ rất quan tâm Phong công tử, không biết có phải là người các ngươi quen biết không?”
“Lôi Mông?” Hắc Khi Phong đưa tay lấy bức họa kia qua, nhìn người trong đó, vô luận tướng mạo hay thần vận[27] đều rất hiển nhiên là hắn!
“Lôi Mông...” Hắn nghiền ngẫm cái tên này, đôi mắt đen thâm thúy có chút mê hoặc chuyển hướng Huyên Trữ.
Hai tay Huyên Trữ đặt trên đùi gắt gao nắm chặt làn váy.
Đối với ánh mắt mang theo thăm dò và nghi hoặc của hắn, nàng mở rồi mở miệng, nhưng cuối cùng lại cái gì cũng không nói nên lời.
Tất cả, nàng nên nói với hắn như thế nào?
Nói cho hắn tất cả chuyện trước kia, nói cho hắn... hắn trước kia không thích nàng, nói cho hắn... người trước kia hắn yêu là tẩu tử của nàng, nói cho hắn... hắn không muốn nàng xuất hiện trước mặt hắn, hay là nói cho hắn... nàng vốn đã tuyệt vọng rời khỏi Hắc Phong quốc?
Cắn môi, đôi mắt nàng nhịn không được dâng lên một màn mờ nhạt, rất muốn khóc.
Nàng âm thầm hít vào, cố nén khổ sở trong lòng, rất nhanh rời khỏi bàn ăn chạy ra ngoài.
Nàng không biết nên đối mặt như thế nào, đừng ép nàng đi đối mặt, nàng không muốn đối mặt.
“Huyên nhi!”
Hắc Khi Phong cơ hồ là đồng thời đuổi theo, bức họa trong tay bị hắn vứt bỏ, trong lúc hắn quay người mà bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
...
Trên một bãi cỏ, hắn nhìn thấy nàng đứng ở đầu gió kia, gió lớn thổi bay lên váy áo nàng, khiến thân thể nàng có vẻ càng thêm kiều nhỏ không nơi nương tựa.
Bóng dáng nàng, nhìn có vẻ rất trơ trọi.
Tim hắn đau buốt, rất nhanh xông qua, từ sau lưng nàng ôm nàng vào trong lòng.
“Huyên nhi...” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng.
Nàng trầm mặc trong chốc lát thì bắt đầu giãy dụa: “Đừng ôm ta, cái gì cũng đừng hỏi ta, cái gì ta cũng không biết, buông ta ra...”
Cái giãy dụa của nàng, có chút mất đi lý trí.
“Huyên nhi, đừng như vậy, nàng còn đang bệnh, đừng kích động như vậy.”
Hắc Khi Phong vòng đến trước mặt nàng, hai tay nắm chặt bờ vai gầy gò của nàng chưa từng buông ra, cho dù bây giờ nàng tựa hồ rất không muốn để hắn ôm.
Đối với lời khuyên của hắn, nàng hoàn toàn nghe không được, thầm nghĩ phải rời khỏi hắn, không muốn bị hắn truy vấn bất cứ chuyện gì.
“Buông ta ra, buông ta ra...” Giãy dụa của nàng chưa từng dừng lại.
“Huyên nhi!”
Tiếng nói của hắn thoáng cất cao, mày nhíu chặt, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn nàng.
Rốt cục, nàng tựa hồ nghe được tiếng hắn, dần dần không còn giãy dụa nữa, tùy ý để hắn giam cầm thân thể mình.
Nàng cúi đầu, cắn môi không nói.
Nhưng hắn cũng không để nàng trốn tránh hắn.
Đưa tay nâng cằm nàng lên, hắn đau lòng nhìn những giọt lệ trong mắt nàng đang quật cường chịu đựng để không rơi xuống.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, hôn thật sâu, hôn nỗi bất an của nàng, hôn sự mảnh mai yếu đuối của nàng.
Nàng ưm một tiếng tiếp nhận nụ hôn của hắn, nước mắt đồng thời trượt xuống, bị hắn thương tiếc từng giọt hôn đi hết.
“Phong, ta rất thích rất thích chàng, chàng đừng rời xa ta được không?” Nàng nâng hai mắt lên đẫm lệ điềm đạm đáng thương nhìn hắn.
Hắn nâng mặt nàng, dùng tay áo lau đi vệt nước mắt trên nàng, dịu dàng nói --
“Được, nhất định không rời xa nàng, đừng khóc nữa, ta sẽ luyến tiếc.”
Hắc Khi Phong rất quan tâm gắp rau cho nương tử xinh đẹp của hắn ngồi bên cạnh: “Huyên nhi, ăn chút rau xanh đối với khẩu vị rất tốt.”
“Cám ơn, chàng cũng ăn nhiều một chút.” Huyên Trữ lễ thượng vãng lai[26].
Vương đại thẩm cùng Vương đại thúc nhìn nhau, sau đó mỉm cười.
Tiếp đó, nụ cười của Vương đại thúc thu lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong lập tức phác giác được ánh mắt của Vương đại thúc, hắn ngẩng đầu nhìn qua, thành khẩn nói: “Vương đại thúc có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
“A? Ồ...”
Vương đại thúc không đoán được Hắc Khi Phong nhạy cảm như thế, ánh mắt lập tức càng thêm phức tạp.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó chuyển sang nhìn Vương đại thẩm, gật đầu ra hiệu.
Vương đại thẩm liền rời bàn đi vào phòng.
Khi đi ra, tay nàng cầm một bức họa.
Nhìn bức họa trong tay Vương đại thẩm, cho dù không xem trực tiếp, nhưng Huyên Trữ đã cảm thấy tim đập một cách hoảng loạn rồi.
“Đưa ta xem xem.”
Nàng kích động quên cả lễ phép, cơ hồ là trong lúc Vương đại thẩm ngồi xuống liền cầm bức họa đi.
Bất an nhìn Hắc Khi Phong, nàng cố ý không cho hắn nhìn thấy nội dung bức họa, mà xem một mình.
Đối với hành động kỳ quái của nàng, ba người khác đều cảm thấy khó hiểu.
Huyên Trữ không rảnh đi để ý tới những người khác, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn người trong bức họa, đây rõ ràng... chính là bức họa vẽ Hắc Khi Phong.
Chẳng lẽ người trong Vương cung tìm đến rồi?
Mới trở về, thì đã tìm tới cửa rồi sao? Nhanh như vậy...
Nàng chỉ cảm thấy tim thắt chặt lại, hai má vốn đã không còn hồng nhuận bây giờ càng thêm tái nhợt.
Bàn tay cầm một góc của bức họa bất giác nắm chặt, giấy bị siết nhăn, cơ hồ sắp bị xé rách, nàng lại hoàn toàn không biết, thất hồn lạc phách mà sững sờ.
Nhìn chuyển biến của nàng, lo lắng đầu tiên của Hắc Khi Phong là vẻ mặt của nàng, nàng xem ra tựa hồ rất không vui.
Chẳng lẽ... Có liên quan đến bức họa này?
“Huyên nhi, nàng làm sao vậy?”
Hắn đưa tay nắm tay nàng, ngược lại không vội mà xem nội dung bức họa, hắn biết, nàng tựa hồ không quá muốn cho hắn xem.
Ấm áp, từ tay hắn truyền lại đây, làm ấm bàn tay có chút lạnh của nàng.
Nàng buông bức họa, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười.
“Ta không sao a, chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi.”
Dừng một chút, nàng tăng thêm dũng khí, đưa bức họa cho hắn, đôi mắt chuyển sang hướng khác không nhìn hắn.
Tiếp nhận bức họa, hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm mà bỏ sang một bên, chỉ chuyên tâm vào cảm xúc của nàng.
“Huyên nhi, nàng không vui.” Ngữ khí hắn phi thường khẳng định, ẩn ẩn xen lẫn hàm ý truy vấn.
Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ hồ không định: “Không... Không có a, chàng không nhìn xem trong bức họa vẽ cái gì sao?”
Cái gì nên đến... ắt sẽ đến.
Thời gian này được hắn yêu thương, nàng đã rất thỏa mãn, cũng không thể... cả đời để hắn mất trí nhớ, nàng sao nhẫn tâm được.
Tuy rằng đối với phản ứng của bọn họ cảm thấy không rõ, nhưng Vương đại thúc vẫn lên tiếng.
“Phong công tử, bức họa này là cách đây không lâu có một người gọi là Lôi Mông cầm tới tìm người, ta thấy bộ dáng của hắn tựa hồ rất quan tâm Phong công tử, không biết có phải là người các ngươi quen biết không?”
“Lôi Mông?” Hắc Khi Phong đưa tay lấy bức họa kia qua, nhìn người trong đó, vô luận tướng mạo hay thần vận[27] đều rất hiển nhiên là hắn!
“Lôi Mông...” Hắn nghiền ngẫm cái tên này, đôi mắt đen thâm thúy có chút mê hoặc chuyển hướng Huyên Trữ.
Hai tay Huyên Trữ đặt trên đùi gắt gao nắm chặt làn váy.
Đối với ánh mắt mang theo thăm dò và nghi hoặc của hắn, nàng mở rồi mở miệng, nhưng cuối cùng lại cái gì cũng không nói nên lời.
Tất cả, nàng nên nói với hắn như thế nào?
Nói cho hắn tất cả chuyện trước kia, nói cho hắn... hắn trước kia không thích nàng, nói cho hắn... người trước kia hắn yêu là tẩu tử của nàng, nói cho hắn... hắn không muốn nàng xuất hiện trước mặt hắn, hay là nói cho hắn... nàng vốn đã tuyệt vọng rời khỏi Hắc Phong quốc?
Cắn môi, đôi mắt nàng nhịn không được dâng lên một màn mờ nhạt, rất muốn khóc.
Nàng âm thầm hít vào, cố nén khổ sở trong lòng, rất nhanh rời khỏi bàn ăn chạy ra ngoài.
Nàng không biết nên đối mặt như thế nào, đừng ép nàng đi đối mặt, nàng không muốn đối mặt.
“Huyên nhi!”
Hắc Khi Phong cơ hồ là đồng thời đuổi theo, bức họa trong tay bị hắn vứt bỏ, trong lúc hắn quay người mà bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
...
Trên một bãi cỏ, hắn nhìn thấy nàng đứng ở đầu gió kia, gió lớn thổi bay lên váy áo nàng, khiến thân thể nàng có vẻ càng thêm kiều nhỏ không nơi nương tựa.
Bóng dáng nàng, nhìn có vẻ rất trơ trọi.
Tim hắn đau buốt, rất nhanh xông qua, từ sau lưng nàng ôm nàng vào trong lòng.
“Huyên nhi...” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng.
Nàng trầm mặc trong chốc lát thì bắt đầu giãy dụa: “Đừng ôm ta, cái gì cũng đừng hỏi ta, cái gì ta cũng không biết, buông ta ra...”
Cái giãy dụa của nàng, có chút mất đi lý trí.
“Huyên nhi, đừng như vậy, nàng còn đang bệnh, đừng kích động như vậy.”
Hắc Khi Phong vòng đến trước mặt nàng, hai tay nắm chặt bờ vai gầy gò của nàng chưa từng buông ra, cho dù bây giờ nàng tựa hồ rất không muốn để hắn ôm.
Đối với lời khuyên của hắn, nàng hoàn toàn nghe không được, thầm nghĩ phải rời khỏi hắn, không muốn bị hắn truy vấn bất cứ chuyện gì.
“Buông ta ra, buông ta ra...” Giãy dụa của nàng chưa từng dừng lại.
“Huyên nhi!”
Tiếng nói của hắn thoáng cất cao, mày nhíu chặt, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn nàng.
Rốt cục, nàng tựa hồ nghe được tiếng hắn, dần dần không còn giãy dụa nữa, tùy ý để hắn giam cầm thân thể mình.
Nàng cúi đầu, cắn môi không nói.
Nhưng hắn cũng không để nàng trốn tránh hắn.
Đưa tay nâng cằm nàng lên, hắn đau lòng nhìn những giọt lệ trong mắt nàng đang quật cường chịu đựng để không rơi xuống.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, hôn thật sâu, hôn nỗi bất an của nàng, hôn sự mảnh mai yếu đuối của nàng.
Nàng ưm một tiếng tiếp nhận nụ hôn của hắn, nước mắt đồng thời trượt xuống, bị hắn thương tiếc từng giọt hôn đi hết.
“Phong, ta rất thích rất thích chàng, chàng đừng rời xa ta được không?” Nàng nâng hai mắt lên đẫm lệ điềm đạm đáng thương nhìn hắn.
Hắn nâng mặt nàng, dùng tay áo lau đi vệt nước mắt trên nàng, dịu dàng nói --
“Được, nhất định không rời xa nàng, đừng khóc nữa, ta sẽ luyến tiếc.”
/395
|