Ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Đã nửa tháng rồi, mùa xuân cũng đã qua, vậy mà Tiểu Bạch vẫn chưa chịu buông tha, ngày nào cũng quấn lấy ta than đói, sau đó đè ta xuống "ăn thịt". (=___=)
Ngày tháng của ta cứ luẩn quẩn trong cái vòng được Tiểu Bạch cho ăn rồi bị Tiểu Bạch ăn lại, ta sâu sắc cảm thấy mình bị thiệt. Mỗi ngày hắn chỉ cho ta ăn ba bữa, mỗi bữa ta chỉ ăn một nhoáng là hết. Còn hắn thì bất cứ lúc nào động dục đều có thể đè ta xuống, không phân biệt giờ giấc, nơi chốn, tâm trạng của ta thế nào.
Lúc ta đang trong trạng trái u buồn, không muốn bị làm phiền, hắn cười bảo:
"Không sao, vi huynh sẽ làm cho Thanh nhi không còn buồn nữa."
Đúng vậy, hôn mê thì làm sao biết buồn được? ㅠ.ㅠ
Khi ta đang vui vẻ, bảo rằng không cần hắn nữa, Tiểu Bạch lại ưu thương nói:
"Thanh nhi chán ca ca rồi sao? Có phải Thanh nhi có người mới rồi nên không cần ca ca nữa không? Cũng phải, vi huynh đã già, từ xưa sắc suy thì yêu giảm, ta không trách Thanh nhi."
Ta: "..." Rõ ràng bản cô nương bị hắn nhốt trên ngọn núi này, ngay cả một động vật giống đực còn không được tiếp xúc, người mới ở đâu ra? Ở đâu ra?
Tuy vậy, thấy dáng vẻ cô đơn ưu sầu của Tiểu Bạch, ta vẫn không chịu được, liền hạ giọng dỗ:
"Tiểu Bạch, không phải vậy đâu, huynh đừng nghĩ nhiều, Thanh nhi sao có thể không cần ca ca chứ?"
Tiểu Bạch lập tức thay chiếc mặt nạ u buồn, nhoẻn miệng cười dịu dàng:
"Thật sao?"
Ta thành thật gật đầu liền hai cái.
Tiểu Bạch cong lên khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay ta đặt lên dây thắt lưng, thì thầm dụ hoặc:
"Vậy ... Thanh nhi chứng minh đi?"
Ta ngơ ngác:
"Chứng minh cái gì?"
Tiểu Bạch che miệng khẽ cười, bàn tay trắng muốt như sứ của hắn giật nhẹ dây thắt lưng một cái, sợi dây màu trắng lập tức rơi xuống, vạt áo nửa hở nửa khép. Hắn cứ như vậy mà tựa người vào gốc đào, mỉm cười ngoắc ngoắc tay gọi ta:
"Thanh nhi ngốc, qua đây."
Đặc tính mềm mại không xương của rắn khiến Tiểu Bạch có thể uốn mình rất dẻo quấn lấy gốc đào, chiếc đuôi màu trắng mềm mại của hắn kéo ta lại sát bên mình, sau đó nó mơn man vuốt ve khắp người ta. Tiểu Bạch ghé lại gần, hơi thở như lan phả vào vành tai của ta, khe khẽ thốt lên bốn chữ:
"Yêu ca ca đi ..."
Ta lập tức thanh tỉnh, cảnh giác nhìn hắn:
"Tiểu Bạch, huynh muốn làm gì?"
Đúng là không thể lơi là đề phòng lão xà tinh này mà! ¬_¬
Tiểu Bạch lại ưu thương nhìn ta, tay hắn cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng len vào vạt áo của hắn, khi đầu ngón tay ta chạm vào da thịt mát lạnh, hắn cũng thỏa mãn khẽ rên một tiếng:
"Ưm ... Ca ca muốn làm gì ... Thanh nhi không biết sao?"
"Không được! Đây là bên ngoài!" Ta vội rụt tay lại, Tiểu Bạch lại nắm chặt không buông. Giằng co một lúc, tay ta vô tình chạm vào đỉnh hồng mai của hắn.
Tiểu Bạch lại rên nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn ta, sau đó khẽ nhéo chóp mũi của ta, trêu:
"Thanh nhi xấu lắm, hóa ra là muốn ăn chỗ đó của ca ca sao? Được thôi, hôm nay ca ca không ăn Thanh nhi, để cho Thanh nhi ăn ca ca no nê, thích không?"
Nghe có vẻ như ta được lợi thì phải? Ta thầm tính toán trong lòng.
Tiểu Bạch đưa tay cởi sợi dây buộc tóc màu trắng xuống, mái tóc đen nhánh như thác của hắn nhất thời tuôn đổ trên tay ta. Ta không nén được, vươn tay lướt nhẹ trên suối tóc, chỉ thấy mềm mại như tơ, khiến người ta yêu thích không buông tay.
Tiểu Bạch thấy ta nghịch tóc của mình đến say mê, sóng mắt lấp lánh, dào dạt đưa tình, cười hỏi:
"Thanh nhi thích không?"
Ta gật gật đầu, quả thật là tóc của Tiểu Bạch chơi rất thích, vừa êm vừa dày.
Tiểu Bạch điểm nhẹ lên trán ta, bảo:
"Chỉ là mái tóc thôi đã thích như vậy, ca ca cho Thanh nhi thứ khác chơi vui hơn, được không?"
Tiểu Bạch thích dùng câu hỏi "được không", "thích không" ở cuối câu, nhưng chúng vốn chỉ để trưng bày ra vẻ mà thôi, bởi vì hắn không bao giờ cần nghe câu trả lời của ta.
Cũng như lúc này, khi ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã đưa tay đẩy ra vạt áo của mình. Xiêm y trắng muốt trượt từ đầu vai của hắn xuống, lả lướt như một cánh bướm đáp xuống mặt đất. Có lẽ vì Tiểu Bạch là một con rắn trắng, nên da hắn cũng có vẻ đặc biệt trắng hơn người thường, nhưng không phải trắng xanh, mà là trắng nõn như cốc trà sứ thường khi hắn vẫn dùng, cho người ta cái cảm giác rằng nếu lướt tay trên đấy, hẳn sẽ mềm mịn vô cùng.
Tiểu Bạch chậm rãi cởi từng chút y phục trên người, động tác vẫn thanh nhã phiêu dật muôn phần, khiến ta có cảm giác bản thân đang chà đạp một tiên tử không vướng bụi trần. Khi mảnh vải cuối cùng trên người hắn được rút đi, Tiểu Bạch đưa ánh mắt mông lung sương khói của hắn về phía ta, ngượng ngùng nói:
"Thanh nhi ... Muốn ăn thế nào ... tùy Thanh nhi ..."
A a, lúc nãy không phải còn đang mặt dày quyến rũ ta phạm tội, bây giờ bị thiếu niên ngây ngô thẹn thùng nhà ai nhập vào thế này?
Ta hừ một cái, không thèm để ý đến hắn, lắc đuôi đi vào nhà, dự định tìm một cái xà nhà để leo lên ngủ bù. Thật là buồn ngủ quá đi, nửa tháng nay bản cô nương có được ngủ yên buổi nào với lão xà tinh xấu xa này đâu!
Nào ngờ đi chưa được ba bước, ta đã bị một cái đuôi rắn màu trắng vừa dài vừa dai quấn lấy. Ta nhìn chiếc đuôi đó, lại ngó tới cái đuôi vừa ngắn ngủn vừa nhỏ xíu của mình, lập tức bỏ đi ý định giãy thoát. Bản cô nương còn rất tỉnh táo mà, cái đuôi của con rắn chín trăm tuổi hơn với đuôi của con rắn mới hai trăm tuổi, kẻ ngốc cũng biết cái nào mạnh hơn!
Tiểu Bạch vòng hai tay ôm lấy ta từ phía sau, da thịt trần trụi mát rượi áp sát vào lưng ta, khiến ta rùng mình một cái. Hắn lại khẽ cắn vành tai ta, hỏi:
"Thanh nhi muốn đi đâu?"
Ta nghiêng đầu tránh đi, lại giở trò làm nũng:
"Tiểu Bạch, muội muốn vào trong ngủ, huynh thả muội ra đi ..."
Tiểu Bạch lại cắn vào tai ta một cái thật khẽ, nói:
"Ở đây cũng có thể ngủ mà ... Ngoan, ở đây ngủ với ca ca đi."
Dứt lời, hắn ôm ta ngả người xuống đất. Vì có Tiểu Bạch làm đệm, ta ngã mà chẳng thấy đau chút nào. Ta vội bò dậy, lo lắng kiểm tra khắp người Tiểu Bạch xem có bị trầy xước ở đâu không, vừa sờ vừa hỏi:
"Tiểu Bạch, huynh đau ở đâu? Chỗ này có đau không? Còn chỗ này? Chỗ này thì sao?"
Mỗi lần ta chạm vào người hắn, Tiểu Bạch lại rên lên, có vẻ rất thống khổ. Ta xót hết cả ruột, càng cuống lên. Sau cùng, Tiểu Bạch cầm tay ta đặt vào hai cái vật nóng hổi trên đuôi hắn, mắt ngần ngận nước nhìn ta, than:
"Ưm ... Thanh nhi ... Chỗ này đau ..."
Ta biết mình bị trêu đùa, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương này của hắn cũng không tức giận được. Ta rụt tay lại, hừ một tiếng. Lại thấy Tiểu Bạch đang nằm khỏa thân dưới gốc đào, trên thảm cỏ xanh mướt, làn da trắng mịn của hắn càng nổi bật. Thi thoảng, những cánh đào hồng mơn mởn lả tả rơi xuống người hắn, đẹp không tả xiết.
Nhìn hắn như vậy, ta đột nhiên thật muốn ... ăn tuyết lê chưng đào. ㅠ.ㅠ
Ta lay Tiểu Bạch dậy, nài nỉ:
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, làm tuyết lê chưng đào cho muội ăn đi!"
Tiểu Bạch bật cười, cọ cọ cằm vào trán ta, thở dài:
"Thanh nhi ngốc, tuyết lê chưng đào ở ngay trước mặt muội đó, sao không ăn?"
Ta nhìn quanh quất:
"Ở đâu vậy ca ca?"
Tiểu Bạch cười thành tiếng, giọng vẫn êm tai vô cùng:
"Ghé xuống đây, ca ca chỉ cho..."
Ta ngoan ngoãn cúi xuống, lại đột nhiên bị một bờ môi mát lạnh bao phủ. Thoạt đầu, ta giãy giụa mấy cái. Sau đó, dần dần cảm thấy mùi vị không tệ, liền mặc kệ hắn.
Trên là đào hồng, dưới là cỏ xanh, xa xa suối chạy róc rách, bên tai là hơi thở nóng rực của Tiểu Bạch, ta như mê muội thần trí, mặc hắn điều khiển.
Tiểu Bạch xoa xoa đỉnh hồng trước ngực mình, thì thầm bên tai ta:
"Thanh nhi không phải rất thích ăn xôi đậu đỏ sao? Nào, lại đây ăn đi ..."
Ta mơ mơ màng màng làm theo, chỉ nghe tiếng thở dốc, tiếng rên khe khẽ của Tiểu Bạch, hòa với tiếng lá xào xạc thổi.
Ngày hôm ấy, ta rốt cục không rõ, dưới gốc đào ấy, là ta ăn Tiểu Bạch, hay Tiểu Bạch ăn ta.
Bởi vì, ta đã ngất đi trước khi "bữa tiệc" kết thúc. =.=
________
Khi ta tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Nửa tháng nay ta đã quen với việc cứ mở mắt tỉnh dậy là đã qua ngày mới như thế, rốt cục cũng không còn kích động như trước.
Khi ta mở mắt ra, dường như thấy Tiểu Bạch đang ngồi bên giừơng, tay cầm một xâu chuỗi ngọc màu tím biếc. Xung quanh chuỗi ngọc tỏa ra một ánh sáng dìu dịu huyền ảo, đẹp đẽ vô ngần. Nhưng Tiểu Bạch lại nheo mắt phượng nhìn nó, trong mắt lạnh lẽo đầy sát khí.
Ta ngỡ rằng mình nhìn nhầm, chớp mắt một cái. Quả nhiên là nhìn nhầm. Tiểu Bạch vẫn ôn hòa như thường, thấy ta mở mắt ra liền ngọt ngào cười hỏi:
"Thanh nhi đã đói chưa? Ca ca đi hâm nóng thức ăn lại rồi dọn lên ngay."
Ta ngoan ngoãn gật đầu, lại với tay định bắt lấy chuỗi ngọc kia, nói:
"Tiểu Bạch, cho muội mượn xem với ..."
Nào ngờ, lần đầu tiên Tiểu Bạch từ chối yêu cầu của ta. Hắn siết chặt lấy chuỗi ngọc, xâu chuỗi nhanh chóng nát thành bụi cát, rơi xuống từ kẽ tay của hắn.
"Đây là vật không may, không có gì đáng để xem cả."
Tiểu Bạch để lại một câu, sau đó quay lưng ra khỏi phòng.
Ta tức giận nhe răng cắn gối.
Hừ, Tiểu Bạch keo kiệt, chỉ có một chuỗi ngọc thôi, có cần phải nghiêm trọng vậy không?
Đã nửa tháng rồi, mùa xuân cũng đã qua, vậy mà Tiểu Bạch vẫn chưa chịu buông tha, ngày nào cũng quấn lấy ta than đói, sau đó đè ta xuống "ăn thịt". (=___=)
Ngày tháng của ta cứ luẩn quẩn trong cái vòng được Tiểu Bạch cho ăn rồi bị Tiểu Bạch ăn lại, ta sâu sắc cảm thấy mình bị thiệt. Mỗi ngày hắn chỉ cho ta ăn ba bữa, mỗi bữa ta chỉ ăn một nhoáng là hết. Còn hắn thì bất cứ lúc nào động dục đều có thể đè ta xuống, không phân biệt giờ giấc, nơi chốn, tâm trạng của ta thế nào.
Lúc ta đang trong trạng trái u buồn, không muốn bị làm phiền, hắn cười bảo:
"Không sao, vi huynh sẽ làm cho Thanh nhi không còn buồn nữa."
Đúng vậy, hôn mê thì làm sao biết buồn được? ㅠ.ㅠ
Khi ta đang vui vẻ, bảo rằng không cần hắn nữa, Tiểu Bạch lại ưu thương nói:
"Thanh nhi chán ca ca rồi sao? Có phải Thanh nhi có người mới rồi nên không cần ca ca nữa không? Cũng phải, vi huynh đã già, từ xưa sắc suy thì yêu giảm, ta không trách Thanh nhi."
Ta: "..." Rõ ràng bản cô nương bị hắn nhốt trên ngọn núi này, ngay cả một động vật giống đực còn không được tiếp xúc, người mới ở đâu ra? Ở đâu ra?
Tuy vậy, thấy dáng vẻ cô đơn ưu sầu của Tiểu Bạch, ta vẫn không chịu được, liền hạ giọng dỗ:
"Tiểu Bạch, không phải vậy đâu, huynh đừng nghĩ nhiều, Thanh nhi sao có thể không cần ca ca chứ?"
Tiểu Bạch lập tức thay chiếc mặt nạ u buồn, nhoẻn miệng cười dịu dàng:
"Thật sao?"
Ta thành thật gật đầu liền hai cái.
Tiểu Bạch cong lên khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay ta đặt lên dây thắt lưng, thì thầm dụ hoặc:
"Vậy ... Thanh nhi chứng minh đi?"
Ta ngơ ngác:
"Chứng minh cái gì?"
Tiểu Bạch che miệng khẽ cười, bàn tay trắng muốt như sứ của hắn giật nhẹ dây thắt lưng một cái, sợi dây màu trắng lập tức rơi xuống, vạt áo nửa hở nửa khép. Hắn cứ như vậy mà tựa người vào gốc đào, mỉm cười ngoắc ngoắc tay gọi ta:
"Thanh nhi ngốc, qua đây."
Đặc tính mềm mại không xương của rắn khiến Tiểu Bạch có thể uốn mình rất dẻo quấn lấy gốc đào, chiếc đuôi màu trắng mềm mại của hắn kéo ta lại sát bên mình, sau đó nó mơn man vuốt ve khắp người ta. Tiểu Bạch ghé lại gần, hơi thở như lan phả vào vành tai của ta, khe khẽ thốt lên bốn chữ:
"Yêu ca ca đi ..."
Ta lập tức thanh tỉnh, cảnh giác nhìn hắn:
"Tiểu Bạch, huynh muốn làm gì?"
Đúng là không thể lơi là đề phòng lão xà tinh này mà! ¬_¬
Tiểu Bạch lại ưu thương nhìn ta, tay hắn cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng len vào vạt áo của hắn, khi đầu ngón tay ta chạm vào da thịt mát lạnh, hắn cũng thỏa mãn khẽ rên một tiếng:
"Ưm ... Ca ca muốn làm gì ... Thanh nhi không biết sao?"
"Không được! Đây là bên ngoài!" Ta vội rụt tay lại, Tiểu Bạch lại nắm chặt không buông. Giằng co một lúc, tay ta vô tình chạm vào đỉnh hồng mai của hắn.
Tiểu Bạch lại rên nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn ta, sau đó khẽ nhéo chóp mũi của ta, trêu:
"Thanh nhi xấu lắm, hóa ra là muốn ăn chỗ đó của ca ca sao? Được thôi, hôm nay ca ca không ăn Thanh nhi, để cho Thanh nhi ăn ca ca no nê, thích không?"
Nghe có vẻ như ta được lợi thì phải? Ta thầm tính toán trong lòng.
Tiểu Bạch đưa tay cởi sợi dây buộc tóc màu trắng xuống, mái tóc đen nhánh như thác của hắn nhất thời tuôn đổ trên tay ta. Ta không nén được, vươn tay lướt nhẹ trên suối tóc, chỉ thấy mềm mại như tơ, khiến người ta yêu thích không buông tay.
Tiểu Bạch thấy ta nghịch tóc của mình đến say mê, sóng mắt lấp lánh, dào dạt đưa tình, cười hỏi:
"Thanh nhi thích không?"
Ta gật gật đầu, quả thật là tóc của Tiểu Bạch chơi rất thích, vừa êm vừa dày.
Tiểu Bạch điểm nhẹ lên trán ta, bảo:
"Chỉ là mái tóc thôi đã thích như vậy, ca ca cho Thanh nhi thứ khác chơi vui hơn, được không?"
Tiểu Bạch thích dùng câu hỏi "được không", "thích không" ở cuối câu, nhưng chúng vốn chỉ để trưng bày ra vẻ mà thôi, bởi vì hắn không bao giờ cần nghe câu trả lời của ta.
Cũng như lúc này, khi ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã đưa tay đẩy ra vạt áo của mình. Xiêm y trắng muốt trượt từ đầu vai của hắn xuống, lả lướt như một cánh bướm đáp xuống mặt đất. Có lẽ vì Tiểu Bạch là một con rắn trắng, nên da hắn cũng có vẻ đặc biệt trắng hơn người thường, nhưng không phải trắng xanh, mà là trắng nõn như cốc trà sứ thường khi hắn vẫn dùng, cho người ta cái cảm giác rằng nếu lướt tay trên đấy, hẳn sẽ mềm mịn vô cùng.
Tiểu Bạch chậm rãi cởi từng chút y phục trên người, động tác vẫn thanh nhã phiêu dật muôn phần, khiến ta có cảm giác bản thân đang chà đạp một tiên tử không vướng bụi trần. Khi mảnh vải cuối cùng trên người hắn được rút đi, Tiểu Bạch đưa ánh mắt mông lung sương khói của hắn về phía ta, ngượng ngùng nói:
"Thanh nhi ... Muốn ăn thế nào ... tùy Thanh nhi ..."
A a, lúc nãy không phải còn đang mặt dày quyến rũ ta phạm tội, bây giờ bị thiếu niên ngây ngô thẹn thùng nhà ai nhập vào thế này?
Ta hừ một cái, không thèm để ý đến hắn, lắc đuôi đi vào nhà, dự định tìm một cái xà nhà để leo lên ngủ bù. Thật là buồn ngủ quá đi, nửa tháng nay bản cô nương có được ngủ yên buổi nào với lão xà tinh xấu xa này đâu!
Nào ngờ đi chưa được ba bước, ta đã bị một cái đuôi rắn màu trắng vừa dài vừa dai quấn lấy. Ta nhìn chiếc đuôi đó, lại ngó tới cái đuôi vừa ngắn ngủn vừa nhỏ xíu của mình, lập tức bỏ đi ý định giãy thoát. Bản cô nương còn rất tỉnh táo mà, cái đuôi của con rắn chín trăm tuổi hơn với đuôi của con rắn mới hai trăm tuổi, kẻ ngốc cũng biết cái nào mạnh hơn!
Tiểu Bạch vòng hai tay ôm lấy ta từ phía sau, da thịt trần trụi mát rượi áp sát vào lưng ta, khiến ta rùng mình một cái. Hắn lại khẽ cắn vành tai ta, hỏi:
"Thanh nhi muốn đi đâu?"
Ta nghiêng đầu tránh đi, lại giở trò làm nũng:
"Tiểu Bạch, muội muốn vào trong ngủ, huynh thả muội ra đi ..."
Tiểu Bạch lại cắn vào tai ta một cái thật khẽ, nói:
"Ở đây cũng có thể ngủ mà ... Ngoan, ở đây ngủ với ca ca đi."
Dứt lời, hắn ôm ta ngả người xuống đất. Vì có Tiểu Bạch làm đệm, ta ngã mà chẳng thấy đau chút nào. Ta vội bò dậy, lo lắng kiểm tra khắp người Tiểu Bạch xem có bị trầy xước ở đâu không, vừa sờ vừa hỏi:
"Tiểu Bạch, huynh đau ở đâu? Chỗ này có đau không? Còn chỗ này? Chỗ này thì sao?"
Mỗi lần ta chạm vào người hắn, Tiểu Bạch lại rên lên, có vẻ rất thống khổ. Ta xót hết cả ruột, càng cuống lên. Sau cùng, Tiểu Bạch cầm tay ta đặt vào hai cái vật nóng hổi trên đuôi hắn, mắt ngần ngận nước nhìn ta, than:
"Ưm ... Thanh nhi ... Chỗ này đau ..."
Ta biết mình bị trêu đùa, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương này của hắn cũng không tức giận được. Ta rụt tay lại, hừ một tiếng. Lại thấy Tiểu Bạch đang nằm khỏa thân dưới gốc đào, trên thảm cỏ xanh mướt, làn da trắng mịn của hắn càng nổi bật. Thi thoảng, những cánh đào hồng mơn mởn lả tả rơi xuống người hắn, đẹp không tả xiết.
Nhìn hắn như vậy, ta đột nhiên thật muốn ... ăn tuyết lê chưng đào. ㅠ.ㅠ
Ta lay Tiểu Bạch dậy, nài nỉ:
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, làm tuyết lê chưng đào cho muội ăn đi!"
Tiểu Bạch bật cười, cọ cọ cằm vào trán ta, thở dài:
"Thanh nhi ngốc, tuyết lê chưng đào ở ngay trước mặt muội đó, sao không ăn?"
Ta nhìn quanh quất:
"Ở đâu vậy ca ca?"
Tiểu Bạch cười thành tiếng, giọng vẫn êm tai vô cùng:
"Ghé xuống đây, ca ca chỉ cho..."
Ta ngoan ngoãn cúi xuống, lại đột nhiên bị một bờ môi mát lạnh bao phủ. Thoạt đầu, ta giãy giụa mấy cái. Sau đó, dần dần cảm thấy mùi vị không tệ, liền mặc kệ hắn.
Trên là đào hồng, dưới là cỏ xanh, xa xa suối chạy róc rách, bên tai là hơi thở nóng rực của Tiểu Bạch, ta như mê muội thần trí, mặc hắn điều khiển.
Tiểu Bạch xoa xoa đỉnh hồng trước ngực mình, thì thầm bên tai ta:
"Thanh nhi không phải rất thích ăn xôi đậu đỏ sao? Nào, lại đây ăn đi ..."
Ta mơ mơ màng màng làm theo, chỉ nghe tiếng thở dốc, tiếng rên khe khẽ của Tiểu Bạch, hòa với tiếng lá xào xạc thổi.
Ngày hôm ấy, ta rốt cục không rõ, dưới gốc đào ấy, là ta ăn Tiểu Bạch, hay Tiểu Bạch ăn ta.
Bởi vì, ta đã ngất đi trước khi "bữa tiệc" kết thúc. =.=
________
Khi ta tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Nửa tháng nay ta đã quen với việc cứ mở mắt tỉnh dậy là đã qua ngày mới như thế, rốt cục cũng không còn kích động như trước.
Khi ta mở mắt ra, dường như thấy Tiểu Bạch đang ngồi bên giừơng, tay cầm một xâu chuỗi ngọc màu tím biếc. Xung quanh chuỗi ngọc tỏa ra một ánh sáng dìu dịu huyền ảo, đẹp đẽ vô ngần. Nhưng Tiểu Bạch lại nheo mắt phượng nhìn nó, trong mắt lạnh lẽo đầy sát khí.
Ta ngỡ rằng mình nhìn nhầm, chớp mắt một cái. Quả nhiên là nhìn nhầm. Tiểu Bạch vẫn ôn hòa như thường, thấy ta mở mắt ra liền ngọt ngào cười hỏi:
"Thanh nhi đã đói chưa? Ca ca đi hâm nóng thức ăn lại rồi dọn lên ngay."
Ta ngoan ngoãn gật đầu, lại với tay định bắt lấy chuỗi ngọc kia, nói:
"Tiểu Bạch, cho muội mượn xem với ..."
Nào ngờ, lần đầu tiên Tiểu Bạch từ chối yêu cầu của ta. Hắn siết chặt lấy chuỗi ngọc, xâu chuỗi nhanh chóng nát thành bụi cát, rơi xuống từ kẽ tay của hắn.
"Đây là vật không may, không có gì đáng để xem cả."
Tiểu Bạch để lại một câu, sau đó quay lưng ra khỏi phòng.
Ta tức giận nhe răng cắn gối.
Hừ, Tiểu Bạch keo kiệt, chỉ có một chuỗi ngọc thôi, có cần phải nghiêm trọng vậy không?
/23
|