“Ba, ngươi thật sự nhận nhầm người!” Tần Khải vội vàng giữ chặt cánh tay Tần Quốc Bình, đau đầu, nhấn ông ngồi lại trên xe lăn, lại nắm tay vịn của xe đẩy nó sang một hướng khác, thừa dịp Tần Quốc Bình còn đang lải nhải lải nhải nói, quay đầu cho Tần Tự một ánh mắt.
“Đến cổng lớn chờ ta.” Thanh âm của Tần Khải rất nhỏ, nhưng ngữ khí rất kiên quyết. Tần Tự tặc lưỡi, cất bước đi ra khỏi lương đình.
Lúc đến cửa lớn, y quay đầu nhìn về phía lương đình. Tần Khải đẩy Tần Quốc Bình ra khỏi lương đình, đi về phía hoa viên, xa xa chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc hoa râm lay động trong gió.
Tần Tự đối với Tần Quốc Bình không có bao nhiêu cảm tình, nhưng cũng không phải là rõ ràng chán ghét. Nhưng từ nhỏ, Tần Quốc Bình vốn không thích y, Tần Tự đoán rằng một phần là bởi vì phụ thân của y không được Tần Quốc Bình yêu thích, đặc biệt là sau khi hôn nhân của Tần Phi bị tan vỡ, hai là bởi vì bản thân y bất hạnh di truyền cái gen không bình thường của Tần gia. Đại khái là khi Tần Quốc Bình nhìn thấy y, giống như nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của ông, một kẻ điên không có cách nào có thể khống chế cảm xúc của mình, kể cả y có thông minh, có thiên phú dị bẩm, cũng sẽ không được thế nhân tiếp nhận.
Từ khi chứng bệnh hay quên của Tần Quốc Bình nặng thêm, quá khứ ông chỉ không thèm chú ý đến y, giờ đã triệt để chuyển thành cừu hận, chỉ vì khuôn mặt của y càng ngày càng giống với phụ thân thân sinh của y. Tần Tự từ khi bắt đầu có nhận thức đến nay chưa từng gặp được phụ thân thân sinh của y, chỉ biết là hắn còn sống. Lúc y còn rất nhỏ, có hỏi Tần Phi một lần, nhưng nhận được câu trả lời là một cái tát không hề lưu tình chút nào. Từ đó về sau y hoàn toàn ngậm miệng không hề đề cập tới phụ thân thân sinh của mình.
Y không rõ ràng năm đó phát sinh cái gì, khiến người của Tần gia hận phụ thân của y như thế. Bất quá ngoại trừ một người, đó chính là Tần Khải. Y nhớ rõ có một lần họp phụ huynh, đợi rất lâu mà Tần Phi còn chưa đến, ngược lại là Tần Khải xuất hiện, cứu vãn sự chờ đợi đến dày vò của Tần Tự. Y nhớ rõ sau khi tan họp hai người đứng ở hành lang ngoài phòng học, nói về rất nhiều đề tài mà trước đó chưa từng có người nào nói với y.
“…… Thực ra phụ thân của ngươi cũng là có nỗi khổ riêng, năm đó hôn nhân của hắn và mụ mụ ngươi tan vỡ không hoàn toàn là lỗi của một mình phụ thân ngươi….. Ta hi vọng ngươi không cần hận hắn……”
“Hắn biết sự tồn tại của ta sao?” Tần Tự với gương mặt ngây ngô ngửa đầu nhìn lên cữu cữu mà y luôn tôn kính.
“Hắn…… Hẳn là biết đi…..” Ngữ khí của Tần Khải không quá chắc chắn.
Tần Tự ậm ừ, khoác bàn vẽ của y trở về phòng học. Khi đó y vẫn còn là một học sinh thiên tài trong mắt lão sư, là một mầm mống tốt mà ban nghệ thuật tranh nhau lôi kéo, nhưng mà hai năm sau, khi vừa nhắc đến cái tên Tần Tự, những lão sư từng dạy dỗ y đều sẽ lộ ra sắc mặt phức tạp mà sợ hãi, phảng phất giống như chạm vào điều gì đó cấm kỵ.
“Tiểu Tự, để ngươi đợi lâu. Về ông ngoại ngươi…… Thật sự là ngại ngùng……”
Tần Tự thoát khỏi hồi ức, khẽ gật đầu với người đang đi tới trước mặt, không quan trọng nói “Không có việc gì, dù sao ta cũng đã quen với việc ông như vậy.”
Ánh mắt của Tần Khải lộ ra một chút không đành lòng, nghĩ đến việc Tần Phi nhắc nhở trước khi đến, hắn lại thu liễm tâm trạng dư thừa, biểu tình nghiêm túc nói “Tiểu Tự, ngươi hôm nay cũng đã thấy, tình trạng của ông ngoại ngươi….. Phỏng chừng sau này cũng chỉ có thể sống nốt cuộc đời còn lại ở trong bệnh viện tâm thần. Kỹ thuật chữa bệnh ngày xưa chưa phát triển, ông ngoại ngươi cũng chỉ biết giấu diếm, không muốn phối hợp, mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Bất quá, ngươi không giống như vậy, Tiểu Tự –” Tần Khải lại tiến thêm một bước lại gần, đưa tay đáp lên bả vai của Tần Tự, trong ánh mắt không hề che giấu đi sự quan tâm “Nếu ngươi tích cực phối hợp trị liệu, về sau xác suất tái phát sẽ giảm rất nhiều, thậm chí còn có khả năng chữa khỏi hoàn toàn.”
Tần Tự cụp mắt, tay trái vô thức nắm chặt tấm vải bên trong túi quần bò “Ta đã tốt hơn, không cần trị liệu.”
Tần Khải khẽ thở dài một cái “Chuyện ngươi bị tai nạn giao thông ta cũng nghe nói qua. Mọi áp lực đều rất dễ dàng khiến ngươi bộc phát chướng ngại trong tinh thần, huống chi lúc ấy mụ mụ ngươi còn đang chuẩn bị xây dựng một gia đình mới, ngươi không thể chấp nhận cũng là chuyện rất bình thường……”
“Là Tần Phi bảo ngươi đến đảm đương việc thuyết phục ta?” Tần Tự liếc mắt lên nhìn về phía Tần Khải, trong ánh mắt nhiều một tia đề phòng.
Tần Khải không hề phủ nhận, sắc mặt Tần Tự liền trầm xuống, xoay người đi về phía bãi để xe. Tần Khải nóng nảy, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Tự, ngươi vì cái gì luôn không cho bản thân một cơ hội đâu?”
Âm thanh trầm trầm bất đắc dĩ vang lên ở sau lưng Tần Tự.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn giống một người bình thường, sau này có thể cùng với người mình yêu kết hôn sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc và bình đạm đến cuối cuộc đời sao?”
Cước bộ của Tần Tự dừng một lát, giống một người bình thường…… Chỉ trong giây lát, trong đầu y thoáng hiện ra một gương mặt tuấn tú mà tái nhợt. Nhưng mà cùng với người mình yêu kết hôn sinh con, đối với một người như y mà nói, vĩnh viễn không có khả năng đi……
“Tiểu Tự, ta vẫn sẽ còn đi tìm ngươi. Cữu cữu tin tưởng ngươi sẽ không bỏ qua chính mình.” Tần Khải lẽo đẽo theo y đến tận bãi đỗ xe, cho dù Tần Tự đã khởi động xe, hắn vẫn cố chấp thò vào trong cửa xe của y.
“Ta muốn đóng cửa sổ.” Tần Tự lấy tay đẩy tay của Tần Khải ra, đeo kính đen, lạnh lùng đạp chân ra một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
……………
Diệp Địch Sinh đang nôn nóng tìm kiếm mọi ngăn tủ lớn nhỏ trong nhà.
Hắn nhớ rất rõ ràng, có hai chìa khóa có thể mở còng chân của hắn, Tần Tự chỉ mang đi một cái, nhất định còn một cái dự bị giấu ở trong nhà này.
Hắn bắt đầu tìm kiếm từ tủ TV trong phòng khách cùng với các kẽ hở trên sô pha, kể cả giá vẽ của Tần Tự hắn cũng không hề bỏ qua. Nhưng tìm kiếm nửa ngày, vẫn không thu hoạch được gì. Cửa phòng của Tần Tự lại khóa chặt, hắn không vào được, cuối cùng đành phải trở lại phòng mình, không hề ôm một chút hi vọng nào bắt đầu tìm kiếm xung quanh các tủ âm tường một lượt.
Hắn không tìm thấy chìa khóa, nhưng lại tìm thấy ở ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo mấy lọ thuốc rỗng không. Nhìn nhãn hiệu của mấy lọ thuốc, toàn là Lithium hay như metolazone hắn chưa từng nghe qua tên, cẩn thận đọc lại một lượt từ trên xuống dưới về tác dụng của thuốc, sắc mặt của Diệp Địch Sinh dần trở nên ngưng trọng.
“Ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên ở phía sau.
Diệp Địch Sinh giật thót một cái, vội vàng đặt mấy lọ thuốc kia về chỗ cũ, giả bộ trấn định cầm hai bộ quần áo ra “Ta tưởng đổi một bộ quần áo khác để mặc. Bộ trên người hơi lớn, không quá vừa người.”
Tần Tự đi tới, cầm lấy bộ quần áo trong tay hắn, dùng mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới “Cũng hơi lớn, lúc đó là dựa theo vóc dáng của ta để mua, không có chú ý.” Ngày mai ta lại đi mua cho ngươi một bộ.”
Diệp Địch Sinh miễn cưỡng cười cười “Ngươi không phải đi ra ngoài có việc sao, nhanh như vậy liền trở lại?”
“Đến cổng lớn chờ ta.” Thanh âm của Tần Khải rất nhỏ, nhưng ngữ khí rất kiên quyết. Tần Tự tặc lưỡi, cất bước đi ra khỏi lương đình.
Lúc đến cửa lớn, y quay đầu nhìn về phía lương đình. Tần Khải đẩy Tần Quốc Bình ra khỏi lương đình, đi về phía hoa viên, xa xa chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc hoa râm lay động trong gió.
Tần Tự đối với Tần Quốc Bình không có bao nhiêu cảm tình, nhưng cũng không phải là rõ ràng chán ghét. Nhưng từ nhỏ, Tần Quốc Bình vốn không thích y, Tần Tự đoán rằng một phần là bởi vì phụ thân của y không được Tần Quốc Bình yêu thích, đặc biệt là sau khi hôn nhân của Tần Phi bị tan vỡ, hai là bởi vì bản thân y bất hạnh di truyền cái gen không bình thường của Tần gia. Đại khái là khi Tần Quốc Bình nhìn thấy y, giống như nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của ông, một kẻ điên không có cách nào có thể khống chế cảm xúc của mình, kể cả y có thông minh, có thiên phú dị bẩm, cũng sẽ không được thế nhân tiếp nhận.
Từ khi chứng bệnh hay quên của Tần Quốc Bình nặng thêm, quá khứ ông chỉ không thèm chú ý đến y, giờ đã triệt để chuyển thành cừu hận, chỉ vì khuôn mặt của y càng ngày càng giống với phụ thân thân sinh của y. Tần Tự từ khi bắt đầu có nhận thức đến nay chưa từng gặp được phụ thân thân sinh của y, chỉ biết là hắn còn sống. Lúc y còn rất nhỏ, có hỏi Tần Phi một lần, nhưng nhận được câu trả lời là một cái tát không hề lưu tình chút nào. Từ đó về sau y hoàn toàn ngậm miệng không hề đề cập tới phụ thân thân sinh của mình.
Y không rõ ràng năm đó phát sinh cái gì, khiến người của Tần gia hận phụ thân của y như thế. Bất quá ngoại trừ một người, đó chính là Tần Khải. Y nhớ rõ có một lần họp phụ huynh, đợi rất lâu mà Tần Phi còn chưa đến, ngược lại là Tần Khải xuất hiện, cứu vãn sự chờ đợi đến dày vò của Tần Tự. Y nhớ rõ sau khi tan họp hai người đứng ở hành lang ngoài phòng học, nói về rất nhiều đề tài mà trước đó chưa từng có người nào nói với y.
“…… Thực ra phụ thân của ngươi cũng là có nỗi khổ riêng, năm đó hôn nhân của hắn và mụ mụ ngươi tan vỡ không hoàn toàn là lỗi của một mình phụ thân ngươi….. Ta hi vọng ngươi không cần hận hắn……”
“Hắn biết sự tồn tại của ta sao?” Tần Tự với gương mặt ngây ngô ngửa đầu nhìn lên cữu cữu mà y luôn tôn kính.
“Hắn…… Hẳn là biết đi…..” Ngữ khí của Tần Khải không quá chắc chắn.
Tần Tự ậm ừ, khoác bàn vẽ của y trở về phòng học. Khi đó y vẫn còn là một học sinh thiên tài trong mắt lão sư, là một mầm mống tốt mà ban nghệ thuật tranh nhau lôi kéo, nhưng mà hai năm sau, khi vừa nhắc đến cái tên Tần Tự, những lão sư từng dạy dỗ y đều sẽ lộ ra sắc mặt phức tạp mà sợ hãi, phảng phất giống như chạm vào điều gì đó cấm kỵ.
“Tiểu Tự, để ngươi đợi lâu. Về ông ngoại ngươi…… Thật sự là ngại ngùng……”
Tần Tự thoát khỏi hồi ức, khẽ gật đầu với người đang đi tới trước mặt, không quan trọng nói “Không có việc gì, dù sao ta cũng đã quen với việc ông như vậy.”
Ánh mắt của Tần Khải lộ ra một chút không đành lòng, nghĩ đến việc Tần Phi nhắc nhở trước khi đến, hắn lại thu liễm tâm trạng dư thừa, biểu tình nghiêm túc nói “Tiểu Tự, ngươi hôm nay cũng đã thấy, tình trạng của ông ngoại ngươi….. Phỏng chừng sau này cũng chỉ có thể sống nốt cuộc đời còn lại ở trong bệnh viện tâm thần. Kỹ thuật chữa bệnh ngày xưa chưa phát triển, ông ngoại ngươi cũng chỉ biết giấu diếm, không muốn phối hợp, mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Bất quá, ngươi không giống như vậy, Tiểu Tự –” Tần Khải lại tiến thêm một bước lại gần, đưa tay đáp lên bả vai của Tần Tự, trong ánh mắt không hề che giấu đi sự quan tâm “Nếu ngươi tích cực phối hợp trị liệu, về sau xác suất tái phát sẽ giảm rất nhiều, thậm chí còn có khả năng chữa khỏi hoàn toàn.”
Tần Tự cụp mắt, tay trái vô thức nắm chặt tấm vải bên trong túi quần bò “Ta đã tốt hơn, không cần trị liệu.”
Tần Khải khẽ thở dài một cái “Chuyện ngươi bị tai nạn giao thông ta cũng nghe nói qua. Mọi áp lực đều rất dễ dàng khiến ngươi bộc phát chướng ngại trong tinh thần, huống chi lúc ấy mụ mụ ngươi còn đang chuẩn bị xây dựng một gia đình mới, ngươi không thể chấp nhận cũng là chuyện rất bình thường……”
“Là Tần Phi bảo ngươi đến đảm đương việc thuyết phục ta?” Tần Tự liếc mắt lên nhìn về phía Tần Khải, trong ánh mắt nhiều một tia đề phòng.
Tần Khải không hề phủ nhận, sắc mặt Tần Tự liền trầm xuống, xoay người đi về phía bãi để xe. Tần Khải nóng nảy, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Tự, ngươi vì cái gì luôn không cho bản thân một cơ hội đâu?”
Âm thanh trầm trầm bất đắc dĩ vang lên ở sau lưng Tần Tự.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn giống một người bình thường, sau này có thể cùng với người mình yêu kết hôn sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc và bình đạm đến cuối cuộc đời sao?”
Cước bộ của Tần Tự dừng một lát, giống một người bình thường…… Chỉ trong giây lát, trong đầu y thoáng hiện ra một gương mặt tuấn tú mà tái nhợt. Nhưng mà cùng với người mình yêu kết hôn sinh con, đối với một người như y mà nói, vĩnh viễn không có khả năng đi……
“Tiểu Tự, ta vẫn sẽ còn đi tìm ngươi. Cữu cữu tin tưởng ngươi sẽ không bỏ qua chính mình.” Tần Khải lẽo đẽo theo y đến tận bãi đỗ xe, cho dù Tần Tự đã khởi động xe, hắn vẫn cố chấp thò vào trong cửa xe của y.
“Ta muốn đóng cửa sổ.” Tần Tự lấy tay đẩy tay của Tần Khải ra, đeo kính đen, lạnh lùng đạp chân ra một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
……………
Diệp Địch Sinh đang nôn nóng tìm kiếm mọi ngăn tủ lớn nhỏ trong nhà.
Hắn nhớ rất rõ ràng, có hai chìa khóa có thể mở còng chân của hắn, Tần Tự chỉ mang đi một cái, nhất định còn một cái dự bị giấu ở trong nhà này.
Hắn bắt đầu tìm kiếm từ tủ TV trong phòng khách cùng với các kẽ hở trên sô pha, kể cả giá vẽ của Tần Tự hắn cũng không hề bỏ qua. Nhưng tìm kiếm nửa ngày, vẫn không thu hoạch được gì. Cửa phòng của Tần Tự lại khóa chặt, hắn không vào được, cuối cùng đành phải trở lại phòng mình, không hề ôm một chút hi vọng nào bắt đầu tìm kiếm xung quanh các tủ âm tường một lượt.
Hắn không tìm thấy chìa khóa, nhưng lại tìm thấy ở ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo mấy lọ thuốc rỗng không. Nhìn nhãn hiệu của mấy lọ thuốc, toàn là Lithium hay như metolazone hắn chưa từng nghe qua tên, cẩn thận đọc lại một lượt từ trên xuống dưới về tác dụng của thuốc, sắc mặt của Diệp Địch Sinh dần trở nên ngưng trọng.
“Ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên ở phía sau.
Diệp Địch Sinh giật thót một cái, vội vàng đặt mấy lọ thuốc kia về chỗ cũ, giả bộ trấn định cầm hai bộ quần áo ra “Ta tưởng đổi một bộ quần áo khác để mặc. Bộ trên người hơi lớn, không quá vừa người.”
Tần Tự đi tới, cầm lấy bộ quần áo trong tay hắn, dùng mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới “Cũng hơi lớn, lúc đó là dựa theo vóc dáng của ta để mua, không có chú ý.” Ngày mai ta lại đi mua cho ngươi một bộ.”
Diệp Địch Sinh miễn cưỡng cười cười “Ngươi không phải đi ra ngoài có việc sao, nhanh như vậy liền trở lại?”
/40
|