Bên bờ sông đỗ con thuyền, người đứng bờ quyến luyến lời tạm biệt
“Phù Dung tỷ, muội nhớ tới tỷ.” Tiểu Lượt lưu luyến ôm Phù Dung cái
“Tiểu Lượt, ta cũng nhớ muội, ta vốn hy vọng có ngày Trạng Nguyên lang đến chuộc thân cho ta, làm cho ta nở mày nở mặt làm trạng nguyên phu nhân, ai ngờ ngươi là tiểu tử giả.” Phù Dung chịu được ly biệt sầu khổ, đành phải lời đùa giỡn “Bất quá ta cũng nhận mệnh, có trạng nguyên đến cưới ta, ta liền tranh thủ làm Bộ đầu phu nhân cũng được.”
Tròng mắt Tiểu Lượt lưu chuyển giữa Phù Dung và Thạch Lỗi, bất ngờ cao hứng cười thành tiếng.
“Xảo muội muội, muội cười cái gì?” Thiên Du tò mò hỏi
“Có việc vui lớn.” Tiểu Lượt liếc mắt nhìn Thạch Lỗi, đùa giỡn “Tảng đá phải cọ xát mới có thể nóng lên, có người chuẩn bị bốn phía cọ tảng đá.”
“Có ý gì?” Thiên Du vẫn hiểu
“Huynh hiểu cũng sao, Thạch đại ca hiểu là được rồi.”
Thiên Du dùng ánh mắt hỏi Thạch Lỗi, Thạch Lỗi gãi gãi đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt như vậy. nhìn sắc trời còn sớm, nhắc nhở “Nhâm huynh đệ, cũng còn sớm, đệ mau lên đường .”
“Thạch đại ca, Phù Dung nương sau này còn gặp lại.” Thiên Du nắm lấy tay Tiểu Lượt nhảy lên thuyền, hướng hai người bờ cúi chào, cho đến khi bóng hai người biến mất mới thôi.
Bọn họ đứng ở đầu thuyền đón gió, nhìn cảnh vật hai bên bờ, thuyền qua dòng sông, bất quá bên bờ sông cũng là chuyện cũ, có chuyện tươi cười vui vẻ, cũng có nước mắt tràn đầy, đọng ở cỏ lau bờ sông, gió thổi qua, bông trắng theo gió bay lên, nhớ lại những chuyện xinh đẹp.
“Du ca ca, muội nỡ rời xa nơi này, chúng ta lần nữa gặp nhau ở dòng sông này, nếu có nó, huynh vẫn còn phải mang nỗi khổ tương tư, mà muội vẫn sống những ngày quên mất chính mình là ai.”
“Ta cũng luyến tiếc nơi này! May mắn sông này nối thẳng tới Hàng Châu, giống như liên kết chúng ta lại với nhau, tại cùng tương lai, sau này chúng ta có thể thường xuyên ngồi thuyền quay lại nơi đây.” Thiên Du , lấy ta gạt sợi tóc mặt Tiểu Lượt “Xảo muội muội, gió lớn, chúng ta vào trong khoang thuyền .”
“ muốn! muội thích đứng ở nơi này.”
Lúc này Cầm kiến sơn trang lên trong mắt, lại biến mất trong mắt, Tiểu Lượt bất giác sầu não đứng lên.
Thiên Du ôm đầu vai của nàng, nhàng “Bất luận chúng ta ở nơi nào, chỉ cần muội nhớ đến Cầm kiếm sơn trang, ta nhất định đem muội trở về.”
“Muội biết huynh làm vậy.” Tiểu Lượt chăm chú nhìn Thiên Du, khóe miệng lên chút ý cười tinh nghịch
“Muội nha, mỗi lần muội cười như vậy, nhất định trong đầu nghĩ đến chuyện cổ quái gì đó, ta phải đề phòng cẩn thận chút.”
“Du ca ca, vừa rồi muội nhớ đến lúc chúng ta vụn trộm chèo thuyền Hàng Châu, muội nhớ có đứa ngốc thế nhưng đem bạc người đánh mất, hại chúng ta lưu lạc đầu đường ở Hàng Châu.”
Thiên Du chỉ chỉ cái trán của nàng, sửa lại “Muội nhớ nhầm! đứa ngốc kia là muội, phải là ta, khi chúng ta phát thấy bạc người, bụng rất đói, đành phải quay về nhà. Vì thế chúng ta cao hứng chạy về đầu sông, tìm kiếm thấy chiếc thuyền, muội liền gào khóc, là ta tốt bụng cõng muội theo bờ sông về.”
Tiểu Lượt ôm lấy Thiên Du từ phía sau, đem mặt chôn ở trong lưng Thiên Du,ngọt ngào “Du ca ca, lưng của huynh là trí nhớ dịu dàng nhất của muội.”
Thiên Du xoay người ôm nàng, cúi người định hôn nàng, khi môi sắp đụng đến môi nàng, bất ngờ nàng la lên “Du ca ca, huynh xem, mặt trời chiều đẹp quá.”
Mặt trời chiếu mặt sông, rực rở đầy trời, nước sông hồng hồng, là cảnh đẹp hoa mỹ.
Xa xa tận cùng ánh dương, tức là Hàng Châu.
Thiên Du chỉ vào mặt trời “Xảo muội muội, sau này chúng ta ở nơi nào cũng là hạnh phúc.”
Ngày hạnh phúc, cũng là tại cùng tương lai của bọn họ.
Toàn văn hoàn
“Phù Dung tỷ, muội nhớ tới tỷ.” Tiểu Lượt lưu luyến ôm Phù Dung cái
“Tiểu Lượt, ta cũng nhớ muội, ta vốn hy vọng có ngày Trạng Nguyên lang đến chuộc thân cho ta, làm cho ta nở mày nở mặt làm trạng nguyên phu nhân, ai ngờ ngươi là tiểu tử giả.” Phù Dung chịu được ly biệt sầu khổ, đành phải lời đùa giỡn “Bất quá ta cũng nhận mệnh, có trạng nguyên đến cưới ta, ta liền tranh thủ làm Bộ đầu phu nhân cũng được.”
Tròng mắt Tiểu Lượt lưu chuyển giữa Phù Dung và Thạch Lỗi, bất ngờ cao hứng cười thành tiếng.
“Xảo muội muội, muội cười cái gì?” Thiên Du tò mò hỏi
“Có việc vui lớn.” Tiểu Lượt liếc mắt nhìn Thạch Lỗi, đùa giỡn “Tảng đá phải cọ xát mới có thể nóng lên, có người chuẩn bị bốn phía cọ tảng đá.”
“Có ý gì?” Thiên Du vẫn hiểu
“Huynh hiểu cũng sao, Thạch đại ca hiểu là được rồi.”
Thiên Du dùng ánh mắt hỏi Thạch Lỗi, Thạch Lỗi gãi gãi đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt như vậy. nhìn sắc trời còn sớm, nhắc nhở “Nhâm huynh đệ, cũng còn sớm, đệ mau lên đường .”
“Thạch đại ca, Phù Dung nương sau này còn gặp lại.” Thiên Du nắm lấy tay Tiểu Lượt nhảy lên thuyền, hướng hai người bờ cúi chào, cho đến khi bóng hai người biến mất mới thôi.
Bọn họ đứng ở đầu thuyền đón gió, nhìn cảnh vật hai bên bờ, thuyền qua dòng sông, bất quá bên bờ sông cũng là chuyện cũ, có chuyện tươi cười vui vẻ, cũng có nước mắt tràn đầy, đọng ở cỏ lau bờ sông, gió thổi qua, bông trắng theo gió bay lên, nhớ lại những chuyện xinh đẹp.
“Du ca ca, muội nỡ rời xa nơi này, chúng ta lần nữa gặp nhau ở dòng sông này, nếu có nó, huynh vẫn còn phải mang nỗi khổ tương tư, mà muội vẫn sống những ngày quên mất chính mình là ai.”
“Ta cũng luyến tiếc nơi này! May mắn sông này nối thẳng tới Hàng Châu, giống như liên kết chúng ta lại với nhau, tại cùng tương lai, sau này chúng ta có thể thường xuyên ngồi thuyền quay lại nơi đây.” Thiên Du , lấy ta gạt sợi tóc mặt Tiểu Lượt “Xảo muội muội, gió lớn, chúng ta vào trong khoang thuyền .”
“ muốn! muội thích đứng ở nơi này.”
Lúc này Cầm kiến sơn trang lên trong mắt, lại biến mất trong mắt, Tiểu Lượt bất giác sầu não đứng lên.
Thiên Du ôm đầu vai của nàng, nhàng “Bất luận chúng ta ở nơi nào, chỉ cần muội nhớ đến Cầm kiếm sơn trang, ta nhất định đem muội trở về.”
“Muội biết huynh làm vậy.” Tiểu Lượt chăm chú nhìn Thiên Du, khóe miệng lên chút ý cười tinh nghịch
“Muội nha, mỗi lần muội cười như vậy, nhất định trong đầu nghĩ đến chuyện cổ quái gì đó, ta phải đề phòng cẩn thận chút.”
“Du ca ca, vừa rồi muội nhớ đến lúc chúng ta vụn trộm chèo thuyền Hàng Châu, muội nhớ có đứa ngốc thế nhưng đem bạc người đánh mất, hại chúng ta lưu lạc đầu đường ở Hàng Châu.”
Thiên Du chỉ chỉ cái trán của nàng, sửa lại “Muội nhớ nhầm! đứa ngốc kia là muội, phải là ta, khi chúng ta phát thấy bạc người, bụng rất đói, đành phải quay về nhà. Vì thế chúng ta cao hứng chạy về đầu sông, tìm kiếm thấy chiếc thuyền, muội liền gào khóc, là ta tốt bụng cõng muội theo bờ sông về.”
Tiểu Lượt ôm lấy Thiên Du từ phía sau, đem mặt chôn ở trong lưng Thiên Du,ngọt ngào “Du ca ca, lưng của huynh là trí nhớ dịu dàng nhất của muội.”
Thiên Du xoay người ôm nàng, cúi người định hôn nàng, khi môi sắp đụng đến môi nàng, bất ngờ nàng la lên “Du ca ca, huynh xem, mặt trời chiều đẹp quá.”
Mặt trời chiếu mặt sông, rực rở đầy trời, nước sông hồng hồng, là cảnh đẹp hoa mỹ.
Xa xa tận cùng ánh dương, tức là Hàng Châu.
Thiên Du chỉ vào mặt trời “Xảo muội muội, sau này chúng ta ở nơi nào cũng là hạnh phúc.”
Ngày hạnh phúc, cũng là tại cùng tương lai của bọn họ.
Toàn văn hoàn
/27
|