Nói là đến hậu hoa viên đi dạo nhưng trên thực tế Lâm Tuyết Thiến phát hiện chỉ có Phượng Hiên cùng tiểu oa nhi hai người kia vừa đi, vừa nói cười. Mà nàng cũng chỉ giống như nhóm người hầu đi ở phía sau đi cùng theo mà thôi.
Nàng đường đường là đại tiểu thư của Lâm gia nhưng lại bị xem như người làm nền. Nghĩ đến đây, trong lồng ngực hừng hực lửa giận như có hỏa mà không thể phát. Lâm Tuyết Thiến cũng chỉ có thể hai mắt bốc hỏa hung hăng trừng trừng Phượng Hiên đang nắm lấy tay nhỏ bé của tiểu oa nhi đi ở phía trước.
Nguyên bản còn đang chăm chú nghe Phượng Hiên giảng giải những hoa quý báu trong hậu viên này, tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt một cái, vừa vặn cùng tầm nhìn của nó, phát hiện ra vị tiểu a di kia đang giận giữ trừng mình. Tiểu Cốc Nhược Vũ không rõ nguyên nhân nó cảm thấy có chút sợ hãi, khuôn mặt nho nhỏ nháy mắt tràn đầy bất an. Không tự chủ, tới sát chỗ của Phượng Hiên hai tay nhỏ bé gắt gao mà cầm lấy tay hắn.
Cảm giác được tiểu oa nhi đang dựa vào trên người mình, dùng sức nắm tay của mình, Phượng Hiên dừng giải thích lại, cúi đầu vừa thấy bé con bảo bối đang ngửa đầu nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đáng thương, oh, đây là làm sao vậy? Bé con sao lại đáng thương như thế?
Không cần nghĩ ngợi, Phượng Hiên hơi hơi cúi người, bế tiểu oa nhi từ trên mặt đất lên, sủng nịch dỗ bé nói: “Bé con đi mệt đúng hay không? Vậy để Hiên ca ca ôm muội nhé, ngoan nha!” Nói xong, hắn nhìn thấy ánh mắt tiểu Cốc Nhược Vũ hơi ủy khuất vô tội, mày nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ, biểu tình hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn chọc cho người yêu thương. Vì thế, trong lòng kêu to lên chính mình thế nhưng tìm lại tìm được tiểu oa nhi đáng yêu như thế, thật sự là rất vui. Phượng hiên “Ba” một chút ngay tại trên mặt tiểu Cốc Nhược Vũ hôn một cái.
Nháy mắt, Lâm Tuyết Thiến đi theo một bên cảm thấy ngực như bị chặn ngang, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được. Mà cảm thấy tiểu Cốc Nhược Vũ hai tay vây quanh cổ của Phượng Hiên, đồng thời đem đầu nhỏ cũng uốn tại nơi đó, chà chà, im lặng không lên tiếng. Về phần Phượng Hiên chỉ lo tiểu oa nhi thơm ngào ngạt, mềm mại non nớt đáng yêu trong ngực mình, căn bản không nhìn người nào đó, không chú ý tới bầu không khí không đúng lắm.
Vì thế, chuyện này ai cũng không biết phu nhân tương lai chính quy của tông chủ Phượng thị, cùng người được đề cử phu nhân tông chủ, hai người lần đầu tiên giao phong. Không cần phải nói là phu nhân tông chủ nho nhỏ tương lai thắng được, thiên hạ nho nhỏ không cần tốn nhiều sức trong lúc vô tình đã làm cho đối phương tức giận choáng váng đầu óc, sắc mặt xanh mét đen thùi.
Mà một bên khác cứ “Khéo” như vậy, Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến đi dạo hậu hoa viên không bao lâu, bên ngoài phủ đại trưởng lão Phượng thị đã có người cầu kiến. Nghe được người tới báo danh khiến cho hai tộc trưởng lão Phượng, Lâm đang hàn huyên nói chuyện phiếm cũng cảm thấy mừng rỡ ngoài ý muốn, đại trưởng lão tự mình đi ra ngoài đón.
Chỉ thấy người nọ khuôn mặt gầy yếu, hai mắt lại sáng ngời có thần, râu dài đến tận ngực, cầm trong tay một cây phất trần đang mặc đạo bào, một bộ dạng giống như thần tiên. Người này không phải ai khác mà chính là “Kỳ quái tiên nhân” bói toán tài tình mà nổi tiếng thiên hạ Kỳ Toán Tử!
“Không biết Đạo Trưởng đường xa mà đến, ta không biết để tiếp đón từ xa a!”. Đại trưởng lão vẫn muốn mời Kỳ Toán Tử đến Thải Đô giúp bộ tộc Phượng thị xem mạng buôn bán, kết quả tính cũng không tính được người mời thì không đến, thế nhưng không mời mà tự đến. Liền vội coi người tôn sùng là khách quý mời Kỳ Toán Tử vào bên trong phủ, đồng thời còn sai người đem Bắc viện Thanh Vân Cư quét tước sạch sẽ, chuẩn bị cho Kỳ Toán Tử ở.
“Bộ tộc Phượng thị những ngày gần đây sẽ có đại sự phát sinh, bần đạo đã từng tính qua nhiều lần, nên không rõ là tốt hay xấu, kết quả đều chưa rõ, đây là việc mà cuộc đời bần đạo hiếm thấy, cho nên bần đạo mạo muội đến đây muốn biết nguyên nhân vì sao để có thể cẩn thận tính lại một lần.” Được mời đến chính sảnh ngồi, Kỳ Toán Tử đầu tiên là hành lễ đối với đại trưởng lão, sau khi ngồi xuống mới giải thích ý đồ đến.
“Đại sự!?” Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đại trưởng lão lại trầm ngâm, sau đó nói ” Sắp tới đây Thiếu tông chủ nội tộc của ta cùng đại tiểu thư của Lâm thị đính hôn, không biết Đạo Trưởng là chỉ việc này. . . .hay là nói bộ tộc ta sẽ có chuyện khác phát sinh?”
“Tất nhiên là chỉ chuyện này. Không biết bần đạo có thể gặp hai vị đương sự?”
“Đương nhiên có thể.” Đại trưởng lão gật đầu đáp ứng, cũng chỉ thị người đi ra hậu hoa viên mời hai người lại đây.
“Ngươi nói kỳ quái tiên nhân đến đây, đặc biệt đến bói toán việc đính hôn của ta cùng Phượng Thiếu tông chủ, đúng không?” Lâm Tuyết Thiến giật mình hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thậm chí có chuyện tốt như vậy, thật sự là quá tốt! Không nghĩ tới Kỳ Toán Tử lại không mời mà tự đến. Nghe đồn có thể có được danh hào “kỳ quái tiên nhân” này thì trên thông hiểu thiên văn, dưới xét thời vận, xem xét tương lai. Nghe nói Kỳ Toán Tử này bói toán chưa bao giờ xảy ra sai. Phượng Thiếu tông chủ, đối với chuyện chung thân của chúng ta mà nói thật sự là một điềm tốt! Đúng hay không!?” Lâm Tuyết Thiến tươi cười thản nhiên nhìn Phượng Hiên nhưng trong lòng nàng lại khinh miệt tiểu Cốc Nhược Vũ bộ dạng còn nghiêm túc nghe mình nói chuyện. Cho rằng nó căn bản không hiểu mình đang nói cái gì, dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết.
“Uhm, không còn có chuyện nào tốt hơn, chúng ta cứ đi qua nhìn xem.” Phượng Hiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiểu ác ma trong lòng lại cười có ý khác.
Trong lúc mời hai người tới, đại trưởng lão đã đem ngày tháng sinh đẻ của hai người-Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến giao cho Kỳ Toán Tử. Chỉ thấy hắn sau khi xem qua bát tự trong tay một chữ cũng không nói. Ngược lại nhắm hai mắt, đợi khi hắn mở hai mắt ra thì nói với đại trưởng lão: “Hiện tại bần đạo đã biết nguyên nhân, nhưng cứ để bần đạo sau khi gặp qua hai người xem qua tướng trước mặt hai người mới có thể biết ứng đối như thế nào.”
“Vậy làm phiền đạo trưởng rồi!” Đại trưởng lão nhất thời yên tâm.
“Phía trước đã tìm người tính qua bát tự hai người nói là rất hợp không biết có phải thật sự hay không ?” nhị trưởng lão Lâm thị không yên tâm hỏi.
“Chỉ xem bát tự là xứng đôi, nhưng có biến số, duyên phận vợ chồng không có sâu như vậy. Song, có thể vượt qua một cửa trước mắt nhưng chỉ là một cửa thì nhân duyên không thể tốt hơn đâu! Bất luận là đối với Phượng thị, hay là đối với Lâm thị cũng là đại cát!” Cái gì nhân duyên không thể tốt hơn. Ai! Rõ ràng là bát tự hợp, nhưng vô duyên vợ chồng, tiểu quỷ kia thêu dệt bắt nói một đống này làm cho mình giống như một lão đạo khoác lác, ở trong này nói lung tung đập bể uy tín của mình. Thật là! Nếu không phải sư huynh yêu cầu mình tại sao có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây để cố hết sức làm cái loại chuyện không tốt đẹp này? Ở mặt ngoài Kỳ Toán Tử vẻ mặt trang trọng nghiêm túc nhưng mà trong lòng cũng đang nơi đó giơ chân mắng cái người hại hắn đến Thải Đô.
Trong lòng hắn chính là đang trộm mắng cái người ôm tiểu oa nhi nọ, bên cạnh là Lâm Tuyết Thiến phụ hoạ, phía sau hai hộ vệ cùng với một chuỗi dài nha hoàn của Lâm Tuyết Thiến đến chính sảnh .
Đại trưởng lão thay song phương giới thiệu giải thích xong. Sau khi mời mọi người ngồi xuống, Phượng Hiên hỏi: “Bây giờ là như thế nào đây?”
Phượng Hiên hỏi xong, mọi người đem tất cả tầm mắt đều tập trung trên người Kỳ Toán Tử, nào biết ánh mắt của hắn lại cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chống lại. Chỉ thấy hắn nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ trước mặt không chớp mắt, sau đó tầm mắt qua lại ở trên mặt Phượng Hiên cùng bé rồi bồi hồi.
Không bao lâu, chỉ thấy hắn ha ha cười, tay vuốt chòm râu, gật đầu thoải mái nói bốn chữ: “Duyên, duyên, duyên a!”
Ha? Mọi người không hiểu, mà Phượng Hiên sửng sốt một chút, buồn bực: mình có bảo Phượng Địch dạy hắn nói lời này sao? Viên cái gì viên a?
“Ngươi muốn nói cái gì viên sao?” Bị Kỳ Toán Tử làm cho không hiểu, Phượng Hiên hai mắt híp lại, tươi cười có chút quái dị, ánh mắt cố gắng nhắn dùm: ngươi làm chính sự cho ta, nếu không thể chỉnh Lâm Tuyết Thiến hơn nữa cái cọc đính hôn này không thể hủy diệt, đến lúc đó ta liền cho ngươi chôn cùng hai tỷ muội Lâm gia!
Viên gì đó? Kỳ Toán Tử sau khi nghe được, khóe miệng nhịn không được hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ: chính mình rõ ràng nói rất rõ là duyên, hắn rốt cuộc là liên tưởng như thế nào, có thể nghĩ đến là viên chứ!? Ông thầy tướng số mù này, đều đã lớn như vậy rồi thế nhưng năng lực bói toán vẫn như cũ, một chút tiến bộ cũng không có! Thật là có làm nhục tên các thế hệ tông chủ Cung gia!
Kỳ Toán Tử không phải ai khác mà chính là sư đệ của tông chủ Cung thị Cung Thượng Hi. Cung gia võ công nổi tiếng thiên hạ, nhưng Cung gia còn có một tuyệt học không một ai biết đó chính là bói toán, đó là thuật học được truyền qua nhiều đời tông chủ. Trừ lần đó ra mỗi đời tông chủ đều đem môn học này truyền cho một đệ tử khác của họ, nên đệ tử cuối cùng cả đời không thể thu đồ đệ. Từ đó các đệ tử khác đều kế thừa danh hào “Kỳ quái tiên nhân”. Kỳ Toán Tử đúng là thế hệ kỳ quái tiên nhân này.
Về phần tại sao hắn lại ở trong lòng mắng Phượng Hiên là thầy tướng số mù. Nhắc tới việc này ngay cả Cung Thượng Hi đều đã lắc đầu thở dài. Trong nội bộ của Cung thị, Thiếu tông chủ Phượng Hiên vô luận văn hay là võ, vô luận mưu lược hay là tâm kế đều là tốt nhất rất có xu thế trò giỏi hơn thầy. Chỉ là, trên đời chẳng ai hoàn mỹ, khi Phượng Hiên học tập tính toán, bói toán ở Cung gia, Cung Thượng Hi mới phát hiện ngoại tôn hắn hoàn mỹ này mười phần là thầy tướng số mù. Vô luận chính mình hay là nữ nhi dạy nó như thế nào nó đều không học được. Thật sự không có biện pháp, Cung Thượng Hi quyết định đổi người dạy lại, liền cho mời sư đệ Kỳ Toán Tử khi thì ẩn cư, khi thì chạy thiên hạ để hắn dạy cho Phượng Hiên.
Thời gian này, ngoại tôn thiên tài trong miệng sư huynh chỉ có thể làm cho Kỳ Toán Tử dùng một câu hình dung đó là :“gỗ mục cũng không thể chạm khắc”!Dạy muốn hộc máu a! Thử hỏi ngay cả nhìn thủ tướng (chỉ tay) đường nhân duyên cùng đường số mệnh cũng không phân biệt được, không gọi bói toán ngu ngốc thì gọi là gì?!
Nhìn đến biểu tình Kỳ Toán Tử, Phượng Hiên biết hắn lại đang trong lòng chửi mình bói toán ngu ngốc rồi. Thật là, chính mình cùng môn bói toán này trước nay đều xung đột. Cũng lạ, bản thân ngay cả điều cơ bản nhất gì đó đều không nhớ được, nghĩ đến gì đó, đầu óc liền thắt lại, chuyện này không có cách nào khác. Hơn nữa, tuyệt học này đã được muội tử bảo bối kế thừa như vậy còn so đo làm cái gì! Đúng rồi, hắn vừa rồi hình như là nhìn bé con mới nói ra những lời này, đầu óc Phượng Hiên bỗng nhiên vừa chuyển, chỉ vào tiểu Cốc Nhược Vũ đang ngồi vững chắc trong ngực mình nói: “Có thể xin ngài thay ta tính cho bé con được không.”
“Bát tự của nó.” Trong lòng cũng muốn, Kỳ Toán Tử lập tức hỏi.
“Bé con, bát tự là cái gì?” Phượng Hiên cúi đầu hỏi.
“Bát tự?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con không hiểu rõ, chỉ nhìn lại Phượng Hiên.
“Uhm. . . . Không biết.” Phượng Hiên lắc đầu với Kỳ Toán Tử.
“Đưa tay cho ta xem.” Kỳ Toán Tử đứng dậy đi đến chỗ Phượng Hiên, bé được sự cổ động của Phượng Hiên vươn tay nhỏ bé lòng bàn tay hướng lên trên để cho Kỳ Toán Tử xem.
“Còn trẻ trôi chảy, mười bảy gặp tam kiếp, ba năm sau sẽ qua, khổ tận cam lai (cuộc sống an nhàn sẽ tới). Từ nay về sau phú quý gia thân cho đến cuối đời. Nhân duyên chính là tam duyên chung thân, vợ chồng ân ái cả đời, phu quân tương lai làm quan to nhất phẩm trong triều, hơn nữa sẽ được phong hầu, bé sẽ là mệnh Vương Phi Phú Quý!”
Ha ha, bé con nhà hắn mạng vô cùng tốt, thật tốt quá!A! Đợi chút! “Ba kiếp? Như thế nào để tránh đi?” Phượng Hiên đột nhiên nghĩ đến lời của Kỳ Toán Tử có một đoạn không tốt, lúc này phải giúp bé con tránh được ba kiếp kia.
“Cả đời phú quý, chỉ gặp ba kiếp thì có ngại gì, bần đạo chỉ có thể sửa một ít tiểu vận, đại kiếp nạn không thể sửa loạn sẽ gặp những chuyện thuộc trời tính không thể thay đổi!” Kỳ Toán Tử ngồi trở lại vị trí của mình, hài lòng nhìn thấy trên mặt Phượng Hiên hiện lên một tia tức giận, vui vẻ mà nghĩ: chính mình quả nhiên không tính sai, tương lai bé con này sẽ đánh vỡ cái mặt nạ kia của Phượng Hiên, thực chờ mong ngày nào đó sẽ đến!
Nói bậy! Nào có loại sự tình này, rõ ràng hắn không muốn sửa! Phượng Hiên tức giận trong đầu bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để cho Kỳ Toán Tử hỗ trợ, cho dù không được, cho dù tìm ngoại công cũng phải làm được chuyện này.
Nàng đường đường là đại tiểu thư của Lâm gia nhưng lại bị xem như người làm nền. Nghĩ đến đây, trong lồng ngực hừng hực lửa giận như có hỏa mà không thể phát. Lâm Tuyết Thiến cũng chỉ có thể hai mắt bốc hỏa hung hăng trừng trừng Phượng Hiên đang nắm lấy tay nhỏ bé của tiểu oa nhi đi ở phía trước.
Nguyên bản còn đang chăm chú nghe Phượng Hiên giảng giải những hoa quý báu trong hậu viên này, tiểu Cốc Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt một cái, vừa vặn cùng tầm nhìn của nó, phát hiện ra vị tiểu a di kia đang giận giữ trừng mình. Tiểu Cốc Nhược Vũ không rõ nguyên nhân nó cảm thấy có chút sợ hãi, khuôn mặt nho nhỏ nháy mắt tràn đầy bất an. Không tự chủ, tới sát chỗ của Phượng Hiên hai tay nhỏ bé gắt gao mà cầm lấy tay hắn.
Cảm giác được tiểu oa nhi đang dựa vào trên người mình, dùng sức nắm tay của mình, Phượng Hiên dừng giải thích lại, cúi đầu vừa thấy bé con bảo bối đang ngửa đầu nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đáng thương, oh, đây là làm sao vậy? Bé con sao lại đáng thương như thế?
Không cần nghĩ ngợi, Phượng Hiên hơi hơi cúi người, bế tiểu oa nhi từ trên mặt đất lên, sủng nịch dỗ bé nói: “Bé con đi mệt đúng hay không? Vậy để Hiên ca ca ôm muội nhé, ngoan nha!” Nói xong, hắn nhìn thấy ánh mắt tiểu Cốc Nhược Vũ hơi ủy khuất vô tội, mày nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ, biểu tình hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn chọc cho người yêu thương. Vì thế, trong lòng kêu to lên chính mình thế nhưng tìm lại tìm được tiểu oa nhi đáng yêu như thế, thật sự là rất vui. Phượng hiên “Ba” một chút ngay tại trên mặt tiểu Cốc Nhược Vũ hôn một cái.
Nháy mắt, Lâm Tuyết Thiến đi theo một bên cảm thấy ngực như bị chặn ngang, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được. Mà cảm thấy tiểu Cốc Nhược Vũ hai tay vây quanh cổ của Phượng Hiên, đồng thời đem đầu nhỏ cũng uốn tại nơi đó, chà chà, im lặng không lên tiếng. Về phần Phượng Hiên chỉ lo tiểu oa nhi thơm ngào ngạt, mềm mại non nớt đáng yêu trong ngực mình, căn bản không nhìn người nào đó, không chú ý tới bầu không khí không đúng lắm.
Vì thế, chuyện này ai cũng không biết phu nhân tương lai chính quy của tông chủ Phượng thị, cùng người được đề cử phu nhân tông chủ, hai người lần đầu tiên giao phong. Không cần phải nói là phu nhân tông chủ nho nhỏ tương lai thắng được, thiên hạ nho nhỏ không cần tốn nhiều sức trong lúc vô tình đã làm cho đối phương tức giận choáng váng đầu óc, sắc mặt xanh mét đen thùi.
Mà một bên khác cứ “Khéo” như vậy, Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến đi dạo hậu hoa viên không bao lâu, bên ngoài phủ đại trưởng lão Phượng thị đã có người cầu kiến. Nghe được người tới báo danh khiến cho hai tộc trưởng lão Phượng, Lâm đang hàn huyên nói chuyện phiếm cũng cảm thấy mừng rỡ ngoài ý muốn, đại trưởng lão tự mình đi ra ngoài đón.
Chỉ thấy người nọ khuôn mặt gầy yếu, hai mắt lại sáng ngời có thần, râu dài đến tận ngực, cầm trong tay một cây phất trần đang mặc đạo bào, một bộ dạng giống như thần tiên. Người này không phải ai khác mà chính là “Kỳ quái tiên nhân” bói toán tài tình mà nổi tiếng thiên hạ Kỳ Toán Tử!
“Không biết Đạo Trưởng đường xa mà đến, ta không biết để tiếp đón từ xa a!”. Đại trưởng lão vẫn muốn mời Kỳ Toán Tử đến Thải Đô giúp bộ tộc Phượng thị xem mạng buôn bán, kết quả tính cũng không tính được người mời thì không đến, thế nhưng không mời mà tự đến. Liền vội coi người tôn sùng là khách quý mời Kỳ Toán Tử vào bên trong phủ, đồng thời còn sai người đem Bắc viện Thanh Vân Cư quét tước sạch sẽ, chuẩn bị cho Kỳ Toán Tử ở.
“Bộ tộc Phượng thị những ngày gần đây sẽ có đại sự phát sinh, bần đạo đã từng tính qua nhiều lần, nên không rõ là tốt hay xấu, kết quả đều chưa rõ, đây là việc mà cuộc đời bần đạo hiếm thấy, cho nên bần đạo mạo muội đến đây muốn biết nguyên nhân vì sao để có thể cẩn thận tính lại một lần.” Được mời đến chính sảnh ngồi, Kỳ Toán Tử đầu tiên là hành lễ đối với đại trưởng lão, sau khi ngồi xuống mới giải thích ý đồ đến.
“Đại sự!?” Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đại trưởng lão lại trầm ngâm, sau đó nói ” Sắp tới đây Thiếu tông chủ nội tộc của ta cùng đại tiểu thư của Lâm thị đính hôn, không biết Đạo Trưởng là chỉ việc này. . . .hay là nói bộ tộc ta sẽ có chuyện khác phát sinh?”
“Tất nhiên là chỉ chuyện này. Không biết bần đạo có thể gặp hai vị đương sự?”
“Đương nhiên có thể.” Đại trưởng lão gật đầu đáp ứng, cũng chỉ thị người đi ra hậu hoa viên mời hai người lại đây.
“Ngươi nói kỳ quái tiên nhân đến đây, đặc biệt đến bói toán việc đính hôn của ta cùng Phượng Thiếu tông chủ, đúng không?” Lâm Tuyết Thiến giật mình hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thậm chí có chuyện tốt như vậy, thật sự là quá tốt! Không nghĩ tới Kỳ Toán Tử lại không mời mà tự đến. Nghe đồn có thể có được danh hào “kỳ quái tiên nhân” này thì trên thông hiểu thiên văn, dưới xét thời vận, xem xét tương lai. Nghe nói Kỳ Toán Tử này bói toán chưa bao giờ xảy ra sai. Phượng Thiếu tông chủ, đối với chuyện chung thân của chúng ta mà nói thật sự là một điềm tốt! Đúng hay không!?” Lâm Tuyết Thiến tươi cười thản nhiên nhìn Phượng Hiên nhưng trong lòng nàng lại khinh miệt tiểu Cốc Nhược Vũ bộ dạng còn nghiêm túc nghe mình nói chuyện. Cho rằng nó căn bản không hiểu mình đang nói cái gì, dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết.
“Uhm, không còn có chuyện nào tốt hơn, chúng ta cứ đi qua nhìn xem.” Phượng Hiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiểu ác ma trong lòng lại cười có ý khác.
Trong lúc mời hai người tới, đại trưởng lão đã đem ngày tháng sinh đẻ của hai người-Phượng Hiên cùng Lâm Tuyết Thiến giao cho Kỳ Toán Tử. Chỉ thấy hắn sau khi xem qua bát tự trong tay một chữ cũng không nói. Ngược lại nhắm hai mắt, đợi khi hắn mở hai mắt ra thì nói với đại trưởng lão: “Hiện tại bần đạo đã biết nguyên nhân, nhưng cứ để bần đạo sau khi gặp qua hai người xem qua tướng trước mặt hai người mới có thể biết ứng đối như thế nào.”
“Vậy làm phiền đạo trưởng rồi!” Đại trưởng lão nhất thời yên tâm.
“Phía trước đã tìm người tính qua bát tự hai người nói là rất hợp không biết có phải thật sự hay không ?” nhị trưởng lão Lâm thị không yên tâm hỏi.
“Chỉ xem bát tự là xứng đôi, nhưng có biến số, duyên phận vợ chồng không có sâu như vậy. Song, có thể vượt qua một cửa trước mắt nhưng chỉ là một cửa thì nhân duyên không thể tốt hơn đâu! Bất luận là đối với Phượng thị, hay là đối với Lâm thị cũng là đại cát!” Cái gì nhân duyên không thể tốt hơn. Ai! Rõ ràng là bát tự hợp, nhưng vô duyên vợ chồng, tiểu quỷ kia thêu dệt bắt nói một đống này làm cho mình giống như một lão đạo khoác lác, ở trong này nói lung tung đập bể uy tín của mình. Thật là! Nếu không phải sư huynh yêu cầu mình tại sao có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây để cố hết sức làm cái loại chuyện không tốt đẹp này? Ở mặt ngoài Kỳ Toán Tử vẻ mặt trang trọng nghiêm túc nhưng mà trong lòng cũng đang nơi đó giơ chân mắng cái người hại hắn đến Thải Đô.
Trong lòng hắn chính là đang trộm mắng cái người ôm tiểu oa nhi nọ, bên cạnh là Lâm Tuyết Thiến phụ hoạ, phía sau hai hộ vệ cùng với một chuỗi dài nha hoàn của Lâm Tuyết Thiến đến chính sảnh .
Đại trưởng lão thay song phương giới thiệu giải thích xong. Sau khi mời mọi người ngồi xuống, Phượng Hiên hỏi: “Bây giờ là như thế nào đây?”
Phượng Hiên hỏi xong, mọi người đem tất cả tầm mắt đều tập trung trên người Kỳ Toán Tử, nào biết ánh mắt của hắn lại cùng tiểu Cốc Nhược Vũ chống lại. Chỉ thấy hắn nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ trước mặt không chớp mắt, sau đó tầm mắt qua lại ở trên mặt Phượng Hiên cùng bé rồi bồi hồi.
Không bao lâu, chỉ thấy hắn ha ha cười, tay vuốt chòm râu, gật đầu thoải mái nói bốn chữ: “Duyên, duyên, duyên a!”
Ha? Mọi người không hiểu, mà Phượng Hiên sửng sốt một chút, buồn bực: mình có bảo Phượng Địch dạy hắn nói lời này sao? Viên cái gì viên a?
“Ngươi muốn nói cái gì viên sao?” Bị Kỳ Toán Tử làm cho không hiểu, Phượng Hiên hai mắt híp lại, tươi cười có chút quái dị, ánh mắt cố gắng nhắn dùm: ngươi làm chính sự cho ta, nếu không thể chỉnh Lâm Tuyết Thiến hơn nữa cái cọc đính hôn này không thể hủy diệt, đến lúc đó ta liền cho ngươi chôn cùng hai tỷ muội Lâm gia!
Viên gì đó? Kỳ Toán Tử sau khi nghe được, khóe miệng nhịn không được hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ: chính mình rõ ràng nói rất rõ là duyên, hắn rốt cuộc là liên tưởng như thế nào, có thể nghĩ đến là viên chứ!? Ông thầy tướng số mù này, đều đã lớn như vậy rồi thế nhưng năng lực bói toán vẫn như cũ, một chút tiến bộ cũng không có! Thật là có làm nhục tên các thế hệ tông chủ Cung gia!
Kỳ Toán Tử không phải ai khác mà chính là sư đệ của tông chủ Cung thị Cung Thượng Hi. Cung gia võ công nổi tiếng thiên hạ, nhưng Cung gia còn có một tuyệt học không một ai biết đó chính là bói toán, đó là thuật học được truyền qua nhiều đời tông chủ. Trừ lần đó ra mỗi đời tông chủ đều đem môn học này truyền cho một đệ tử khác của họ, nên đệ tử cuối cùng cả đời không thể thu đồ đệ. Từ đó các đệ tử khác đều kế thừa danh hào “Kỳ quái tiên nhân”. Kỳ Toán Tử đúng là thế hệ kỳ quái tiên nhân này.
Về phần tại sao hắn lại ở trong lòng mắng Phượng Hiên là thầy tướng số mù. Nhắc tới việc này ngay cả Cung Thượng Hi đều đã lắc đầu thở dài. Trong nội bộ của Cung thị, Thiếu tông chủ Phượng Hiên vô luận văn hay là võ, vô luận mưu lược hay là tâm kế đều là tốt nhất rất có xu thế trò giỏi hơn thầy. Chỉ là, trên đời chẳng ai hoàn mỹ, khi Phượng Hiên học tập tính toán, bói toán ở Cung gia, Cung Thượng Hi mới phát hiện ngoại tôn hắn hoàn mỹ này mười phần là thầy tướng số mù. Vô luận chính mình hay là nữ nhi dạy nó như thế nào nó đều không học được. Thật sự không có biện pháp, Cung Thượng Hi quyết định đổi người dạy lại, liền cho mời sư đệ Kỳ Toán Tử khi thì ẩn cư, khi thì chạy thiên hạ để hắn dạy cho Phượng Hiên.
Thời gian này, ngoại tôn thiên tài trong miệng sư huynh chỉ có thể làm cho Kỳ Toán Tử dùng một câu hình dung đó là :“gỗ mục cũng không thể chạm khắc”!Dạy muốn hộc máu a! Thử hỏi ngay cả nhìn thủ tướng (chỉ tay) đường nhân duyên cùng đường số mệnh cũng không phân biệt được, không gọi bói toán ngu ngốc thì gọi là gì?!
Nhìn đến biểu tình Kỳ Toán Tử, Phượng Hiên biết hắn lại đang trong lòng chửi mình bói toán ngu ngốc rồi. Thật là, chính mình cùng môn bói toán này trước nay đều xung đột. Cũng lạ, bản thân ngay cả điều cơ bản nhất gì đó đều không nhớ được, nghĩ đến gì đó, đầu óc liền thắt lại, chuyện này không có cách nào khác. Hơn nữa, tuyệt học này đã được muội tử bảo bối kế thừa như vậy còn so đo làm cái gì! Đúng rồi, hắn vừa rồi hình như là nhìn bé con mới nói ra những lời này, đầu óc Phượng Hiên bỗng nhiên vừa chuyển, chỉ vào tiểu Cốc Nhược Vũ đang ngồi vững chắc trong ngực mình nói: “Có thể xin ngài thay ta tính cho bé con được không.”
“Bát tự của nó.” Trong lòng cũng muốn, Kỳ Toán Tử lập tức hỏi.
“Bé con, bát tự là cái gì?” Phượng Hiên cúi đầu hỏi.
“Bát tự?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con không hiểu rõ, chỉ nhìn lại Phượng Hiên.
“Uhm. . . . Không biết.” Phượng Hiên lắc đầu với Kỳ Toán Tử.
“Đưa tay cho ta xem.” Kỳ Toán Tử đứng dậy đi đến chỗ Phượng Hiên, bé được sự cổ động của Phượng Hiên vươn tay nhỏ bé lòng bàn tay hướng lên trên để cho Kỳ Toán Tử xem.
“Còn trẻ trôi chảy, mười bảy gặp tam kiếp, ba năm sau sẽ qua, khổ tận cam lai (cuộc sống an nhàn sẽ tới). Từ nay về sau phú quý gia thân cho đến cuối đời. Nhân duyên chính là tam duyên chung thân, vợ chồng ân ái cả đời, phu quân tương lai làm quan to nhất phẩm trong triều, hơn nữa sẽ được phong hầu, bé sẽ là mệnh Vương Phi Phú Quý!”
Ha ha, bé con nhà hắn mạng vô cùng tốt, thật tốt quá!A! Đợi chút! “Ba kiếp? Như thế nào để tránh đi?” Phượng Hiên đột nhiên nghĩ đến lời của Kỳ Toán Tử có một đoạn không tốt, lúc này phải giúp bé con tránh được ba kiếp kia.
“Cả đời phú quý, chỉ gặp ba kiếp thì có ngại gì, bần đạo chỉ có thể sửa một ít tiểu vận, đại kiếp nạn không thể sửa loạn sẽ gặp những chuyện thuộc trời tính không thể thay đổi!” Kỳ Toán Tử ngồi trở lại vị trí của mình, hài lòng nhìn thấy trên mặt Phượng Hiên hiện lên một tia tức giận, vui vẻ mà nghĩ: chính mình quả nhiên không tính sai, tương lai bé con này sẽ đánh vỡ cái mặt nạ kia của Phượng Hiên, thực chờ mong ngày nào đó sẽ đến!
Nói bậy! Nào có loại sự tình này, rõ ràng hắn không muốn sửa! Phượng Hiên tức giận trong đầu bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để cho Kỳ Toán Tử hỗ trợ, cho dù không được, cho dù tìm ngoại công cũng phải làm được chuyện này.
/116
|