Mỗi một cô gái đều mơ tưởng về ngày hạnh phúc nhất, mặc áo cưới trắng muốt, ngây thơ, nắm tay người mình yêu đón nhận mọi lời chúc phúc từ người thân và bạn bè. Ngày đó của Cố Tịch cuối cùng đã đến. Do nhà Cố Tịch không ở W nên nghi thức đón dâu được chuyển sang cử hành tại khách sạn. Đêm trước lễ cưới, Cố Tịch đã vào ở trong khách sạn, bố mẹ cô ở phòng kế bên, còn một phòng nữa là chuẩn bị cho Phương Phi. Tối đó mẹ cô trò chuyện rất lâu với cô, quyến luyến không nguôi vì con gái cuối cùng đã đi lấy chồng. Mẹ lại dặn những chuyện cần chú ý, đừng ngang bướng làm nũng quá. Cố Tịch ôm mẹ, gật đầu đồng ý, cô sẽ làm một người vợ tốt, yêu thương chồng, chăm sóc gia đình. Cố Tịch ra khỏi phòng mẹ, định đi tìm Phi Phi trò chuyện, vấn đề về Tiết Khải cô luôn băn khoăn trong lòng. Phương Phi lại giục cô về sớm nghỉ ngơi, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai mới có thể làm một cô dâu rạng rỡ xinh đẹp. Cố Tịch đành về phòng, nhưng nằm trên giường cứ hưng phấn mãi không ngủ được. Nghĩ đến cuối cùng có thể mãi mãi ở cạnh Vi Đào, nỗi kích động trong lòng lại như sóng dâng lên ào ạt vỗ bờ, càng nghĩ càng sung sướng. Đang lúc nhớ đến Vi Đào thì điện thoại reo vang, một tin nhắn mới. Cô cầm lấy điện thoại, Vi Đào! “Đừng nhớ anh quá, mau ngủ đi, ngày mai sẽ rất mệt đấy.” Cố Tịch cầm điện thoại, ôm chăn cười hì hì, người này đúng là đi quá xa rồi, lại còn đoán được cô đang làm gì. Cô trả lời thật nhanh, “Anh cũng vậy, tối nay đừng thức đêm”. Cô biết bạn thân của anh ở M đều đến, nghe nói cứ đòi kéo anh đi dự đêm độc thân cuối cùng. Thật không công bằng, phụ nữ thì phải ngoan ngoãn ngủ sớm, đàn ông lại có thể chơi vui cả đêm. “Anh không đi, để A Vũ tiếp họ.” Đàm Tinh Vũ thay anh sắp xếp cho đám anh em đó vui chơi, sáng anh phải dậy sớm nên đương nhiên cần ngủ sớm. Hơn nữa, ngày mai còn có chuyện quan trọng hơn, anh không thể gục lên gục xuống được. Cố Tịch biết anh không đi chơi thì càng vui mừng, “Ngủ ngon nhé, ông xã”. “Ngủ ngon, bà xã của anh.” Sáng hôm sau, Cố Tịch bị Phương Phi vỗ cho tỉnh dậy, thợ trang điểm đã tới. Cố Tịch tắm rửa xong bắt đầu mặc đồ, trang điểm. Do hiệu quả quảng cáo lần trước rất tốt nên studio quyết định miễn phí trang điểm cô dâu cho tiệc cưới. Người trang điểm cô dâu đúng là một đại công thần. Khi Cố Tịch cuối cùng đã chuẩn bị ổn thỏa xong, Phương Phi nằm bò trên giường kêu nho nhỏ, “Họ tới rồi, họ tới rồi”. Tim Cố Tịch thót lên, Vi Đào tới rồi! Phương Phi nói bên dưới đã có xe cưới của họ, Vi Đào và các anh em rước dâu đều đứng đợi bên dưới. Bố mẹ Cố Tịch cũng đến gõ cửa, “Tịch Tịch chuẩn bị xong chưa?”. Cố Tịch căng thẳng gật đầu, cô không biết nên làm gì nữa, tự dưng thấy căng thẳng quá. Phương Phi nhận ra sự căng thẳng của cô nên vội bước tới, nắm tay cô an ủi, “Đừng hồi hộp, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây là được”. Sau đó Phương Phi bảo bố mẹ Cố Tịch ngồi xuống sô pha, rồi dặn những phù dâu khác khóa cửa, lát nữa nghe mệnh lệnh của cô mới được mở. Cuối cùng khi Cố Tịch nghe thấy tiếng bước chân như sấm dội bên ngoài, tim bắt đầu đập thình thịch. Cô đan hay tay vào nhau, cố gắng hít thở sâu. “Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa như gõ vào tim những người trong phòng, tất cả đều giật mình. ©STENT: www.luv-ebook Phương Phi và các phù dâu khác chặn phía sau cửa, cao giọng hỏi, “Ai đó?”. Vi Đào đáp to, “Là tôi”. Cố Tịch nghe giọng nói quen thuộc, cuối cùng bật cười. Phương Phi là phù dâu, đương nhiên không dễ dàng tha cho Vi Đào. Cô và các phù dâu khác cùng làm khó anh. Đầu tiên là hỏi anh sở thích của Cố Tịch, sau đó lại bắt anh khai thật quá trình yêu nhau. Vi Đào đều trả lời tất cả. Nhưng Phương Phi vẫn không tha, lại khen anh hát hay, bắt anh hát một bài biểu lộ tâm trạng lúc này. Vi Đào liền hát một cách thâm tình bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi. Bài hát thâm tình đến độ khiến Cố Tịch như say, nhưng Phương Phi vẫn chưa thỏa, đòi phải có gì đó bày tỏ tình cảm. Anh sẽ biểu hiện thế nào? Vậy là các anh em của Vi Đào không ngừng đút phong bao vào khe cửa, rải đầy sàn. Đám phù dâu nhặt lên, đều rất vui mừng, cười khen Vi Đào phóng khoáng. Các anh em của Vi Đào cuống lên, đòi mở cửa nhanh. Phương Phi cười và vẫn cố làm khó Vi Đào. Cố Tịch xót anh, khẽ gọi bạn. Cô nàng nhìn Cố Tịch, cười nói với người ngoài cửa, bảo có người xót xa rồi, vừa nói vừa mở ra. Ầm, người ngoài cửa ào vào. Vi Đào mặc bộ âu phục màu đen rất đẹp, tay cầm hoa tươi, sải bước tiến về phía Cố Tịch ngồi trên giường với vẻ nặng tình. Cố Tịch xúc động muốn khóc, cô ra sức kiềm chế, hôm nay là ngày vui, không được khóc, nhất định! Những người đón dâu đều ồ lên, đòi có màn biểu diễn cầu hôn. Vi Đào quỳ một gối xuống, đưa hoa bằng hai tay lên trước mặt Cố Tịch, “Bà xã, lấy anh nhé!”. Cố Tịch nhận hoa, xúc động gật đầu. Lúc này cô đã không nói được gì nữa. “Hôn cô dâu, hôn cô dâu, phải cuồng nhiệt nhất nhé!”, đám anh em của Vi Đào lại kêu lên. Cố Tịch xấu hổ cụp mắt xuống, Vi Đào hơi đứng lên, choàng tay ôm cổ cô, hôn một nụ hôn kiểu Pháp. Xung quanh rộ lên tiếng hoan hô, Cố Tịch chỉ đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh, đôi môi ấm nóng ngập tràn tình cảm như nuốt trọn cô, cô chỉ có thể quấn quýt lấy anh. Kết thúc nụ hôn dài đó, Phương Phi ra hiệu hai người kính trà bố mẹ Cố Tịch. Vi Đào cùng Cố Tịch nửa quỳ trước mặt bố mẹ, lần lượt kính trà họ. Lúc Vi Đào dâng trà, ông Cố trao cho anh một phong bao thật lớn, vẻ mặt xúc động nói anh nhất định phải đối xử tốt với Cố Tịch. Vi Đào ra sức đảm bảo, nhất định sẽ khiến Cố Tịch mãi mãi hạnh phúc. Cố Tịch nước mắt rưng rưng kính trà bố mẹ, cảm ơn công dưỡng dục bao năm nay. Bố mẹ nâng mặt cô lên, gật đầu, dặn cô sau này phải nghe lời Vi Đào, làm một người vợ tốt. Kính trà xong, mọi người giục họ đi. Vi Đào bế Cố Tịch ra ngoài, cô ôm chặt cổ anh, lo lắng hỏi, “Nặng không anh?”. Vi Đào chỉ cười và ôm cô chặt hơn, cuối cùng anh có thể bế cô dâu về nhà rồi. Phương Phi cùng các phù dâu cố ý không cho Vi Đào đi thang máy, anh đành bế Cố Tịch xuống cầu thang bộ. Cố Tịch khẽ kêu: “Như vậy mệt lắm”. Phương Phi lại cười hì hì, “Phải kiểm tra chồng cậu chứ”. Vi Đào không để tâm, muốn anh bế chạy ba vòng anh cũng chấp nhận. Xuống lầu, Vi Đào nhẹ nhàng đặt Cố Tịch ngồi vào trong xe rồi mới đeo giày cho cô. Đoàn xe bắt đầu đi đến nhà mới. Cố Tịch nắm chặt tay Vi Đào, tâm trạng vô cùng xúc động. Thực ra Vi Đào cũng rất xúc động nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản vốn có, chỉ bàn tay nắm chặt tay cô là không giấu được vẻ bất thường của anh. Đoàn xe đi một vòng, cuối cùng về nhà mới. Xuống xe, Vi Đào vẫn bế Cố Tịch vào tận trong nhà. Cũng may lần này Phương Phi không ngăn họ đi thang máy. Vào nhà mới, bố mẹ Vi Đào đang đợi ở trong. Vi Đào bế thẳng Cố Tịch về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng khép cửa. Những người khác đều biết ý mà không vào trong. Vi Đào đặt Cố Tịch xuống, sau đó lấy tấm bùa trong túi ra, bước tới nhét dưới gối. Cố Tịch rất cảm động, hóa ra anh chưa quên. Vi Đào nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc, còn hai phút nữa là mười giờ. Anh bước tới ngắm cô, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, hết lần này tới lần khác. Cố Tịch bị ánh mắt nồng nàn của anh ngắm đến phát ngượng, nhưng sự mong chờ trong lòng lại bắt cô không được trốn tránh, hai người cứ thế nhìn nhau say đắm. Vi Đào nhìn giờ. Hay quá, đến giờ rồi! Hai người lùi ra nửa bước, sau đó bắt đầu làm theo lời dì dặn, cử hành nghi thức. Đến khi tất cả đã hoàn thành, họ xúc động ôm hôn nhau, vậy là họ có thể ở bên nhau rồi! Hai người ra khỏi phòng, đến kính trà bố mẹ Vi Đào. Khi Cố Tịch bưng trà tới, gọi một tiếng đầy tình cảm, “Mẹ, mời mẹ uống trà”, mẹ Vi Đào cuối cùng đã nở nụ cười. Nghi thức buổi sáng vậy là xong, Cố Tịch vào phòng nghỉ ngơi. Vi Đào ra ngoài tiếp đón bạn bè. Buổi tối, bắt đầu đến khách sạn đãi tiệc. Hai người trang điểm xong, đứng ngoài cổng khách sạn đón khách. Đồng nghiệp trong công ty, các đơn vị kinh doanh đều tới. Bữa tiệc bắt đầu trong tiếng chúc mừng vui vẻ. Lúc đi chúc rượu, đám bạn bè của Vi Đào nghĩ ra đủ thứ trò để phá họ. Cố Tịch hoàn toàn không ngờ Vi Đào bình thường nghiêm túc thế mà hôm nay lại nguyện ra sức phối hợp chơi những trò này. Khi mọi tiết mục phá phách kết thúc, Vi Đào đỡ Cố Tịch, chỉnh sửa lại quần áo, bình tĩnh nói, “Chơi đủ rồi, buổi tối về tắm rửa, ngủ hết đi”. Cố Tịch mới hiểu ra, anh vì không muốn họ phá cuộc động phòng nên mới chịu phối hợp. Đám bạn bè đều cười ồ, trêu chọc, “OK, hiếm khi A Đào chịu phối hợp như vậy, tối nay bọn này quyết không quấy rối, để cậu tha hồ mà hưởng thụ”. Cố Tịch bị bọn họ chọc đến đỏ bừng mặt, chỉ biết núp trong lòng Vi Đào. Vi Đào nhướng môi, “Xem như các cậu biết điều”. Cuối cùng đám cưới hoàn tất, họ tiễn khách khứa ra về. Đến khi hai người về tới nhà, mọi thứ đã yên bình. Cố Tịch vào phòng ngủ thay đồ ra trước, gấp lại đàng hoàng. Lúc này Vi Đào cũng bước vào. Cố Tịch thoáng run, anh hôm nay mặc âu phục quá đẹp trai. Cô mỉm cười bước lại, giúp anh cởi áo ngoài, tháo cà vạt, sau đó treo trên giá. Vi Đào vừa cởi nút áo trên cùng, vừa từ từ tiến lại gần cô. Cố Tịch mới quay lại đã rơi vào vòng tay anh, ấm áp và vững chắc. Hơi thở ấm nóng mang theo hương rượu nồng nàn xộc vào mũi cô, môi anh di chuyển trên cổ cô, giọng khàn khàn, như đang ám chỉ điều gì đó, “Tịch Tịch, chúng ta cuối cùng đã kết hôn rồi”. Nhịp tim Cố Tịch đập theo từng lời anh nói. Phải rồi, cuối cùng đã kết hôn. Vi Đào từ từ ngẩng lên, mái tóc rối rũ xuống trước trán, đầy vẻ hoang dã, ánh mắt cũng sẫm lại, càng sâu thẳm hơn. Cố Tịch nghe trong tim có giọng nói nào đó đang kêu gào, ở bên nhau, ở bên nhau! Chỉ nghĩ đến ba chữ này mà toàn thân đã run lên, cô cũng muốn ở bên anh. Vi Đào nhìn cô chằm chằm, đến khi cô cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, anh đột ngột buông cô ra, “Em đi tắm trước”. Bốn chữ đơn giản lại khiến cô hoảng loạn, cô nghe thấy sự nhẫn nhịn trong đó. Cố Tịch nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm. Vi Đào nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, khóe môi dần nhướng lên, cuối cùng cũng không bị cấm nữa rồi!
/67
|