Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 46

/58


Đó là một vách núi, Tần Kha đứng ngay mép núi, hắn cười nhạt nhìn Mạnh Chu. Mạnh Chu chỉ cảm thấy hoảng sợ, nàng liều mạng muốn chạy qua, điên cuồng hét lên: "Tần Kha, chàng ở đó làm gì, nhanh đến bên cạnh ta." Đáng tiếc tiếng hô không có tác dụng chút nào, nàng nhìn thấy Tần Kha tung người nhảy lên. Một giây kia nhịp tim nàng như ngừng đập, Mạnh Chu sợ hãi muốn hét lên lại không phát ra được âm thanh nào.

"Không cần!" Đột nhiên nàng ngồi dậy. Đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này là Trắc điện trong cung, không phải là vách núi: Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Chu lại cảnh giác nói: "Ai đó?"

Hẳn là do ban đêm, sắc trời mờ tối, mắt Mạnh Chu không nhìn thấy rõ. Nhưng nàng có thể mơ hồ cảm thấy có người đứng ở bên cạnh. Nàng cố gắng giữ mình bình tĩnh, thử thăm dò hỏi: "Là Lục Yêu sao?"

Người nọ không nói gì, chỉ có tiếng hít thở trầm ổn theo quy luật. Kiểu im lặng này khiến Mạnh Chu lo sợ, Lục Yêu tuyệt đối sẽ không giả vờ im lặng như vậy để hù dọa mình. Lục Yêu rất rõ ràng vào lúc này Mạnh Chu chính là nửa người mù, là lúc nàng không có cảm giác an toàn nhất.

Phát hiện có cái gì đó không đúng, Mạnh Chu di chuyển đi qua về phía bên kia giường, nàng sờ soạng trên đầu, nắm thật chặt cây trâm hoa hải đường trong lòng bàn tay.

Trong yên lặng, nàng cố gắng khống chế hơi thở của mình, dồn toàn bộ cảm xúc tập trung đến trên lỗ tai. Nàng tập trung tinh thần lắng nghe, hy vọng hơi thở đối phương có thể tiết lộ phân biệt người này là địch là bạn.

Cùng lúc đó, nàng làm bộ như không có việc gì tiếp tục lên tiếng: "Lục Yêu, ta khát, giúp ta rót ly nước."

Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên có tiếng nước vang lên, tiếng nước chảy ngừng, tiếng bước chân đến gần.Trong lòng nàng thầm đếm: một bước, hai bước.....Trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, thấm ướt cây trâm.

Cảm thấy người nọ ở gần trước người, Mạnh Chu đưa tay ra một tay bắt lấy người nọ, sau đó dùng trâm hoa kề trên cổ người nọ, khẽ quát: "Ngươi là ai? Tới nơi này có mục đích gì?"

Bởi vì tới gần rồi, Mạnh Chu đủ năng lực phân biệt ra được hình dáng của người nọ—— là một người đàn ông, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ là tuổi cũng không nhỏ, ước chừng ba bốn mươi. Nàng khống chế sức lực trên tay mình, lo lắng trâm hoa đâm xuống đi vào, lại không thể buông ra.

Người đàn ông kia giống như cười: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ."

Mạnh Chu không có thời gian nói đùa với hắn: "Ngươi không định nói có đúng không?" Nàng đem cây trâm đến gần cổ người nọ hơn nữa, mức độ này đã chảy máu rồi nhỉ. Trải qua chuyện vị thái giám trước kia, Mạnh Chu bất chấp cái khác. Có người cố gắng hãm hại mình nhiều lần, sao mình có thể không tự vệ?

Người nọ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt không rõ: "Không phải ngươi đang muốn uống nước sao? Uống đi. Mau để cây trâm xuống, một lát để cho người khác nhìn thấy sẽ không tốt."

Hắn đây là muốn lừa gạt mình bỏ qua cho hắn, sao Mạnh Chu có thể làm theo. Tay của nàng không nhúc nhích chút nào, phù một tiếng, có lẽ là quá khẩn trương, nàng có thể nghe được âm thanh cây trâm đâm vào thân thể con người. Có chút kinh hoảng, nhưng nàng vẫn không buông tay, nàng lo lắng vừa buông tay mình lại rơi vào một cái bẫy.

Chợt có tiếng bước chân đi vào, giống như không ít người tới. Mạnh Chu không thấy rõ là ai, chỉ nghe có người cung kính hỏi: "Bệ hạ, Hoàng Hậu đi về phía lãnh cung."

Bệ hạ.....Bệ hạ....Trên đời này người được xưng hô như thế còn có thể là ai? Tay Mạnh Chu run lên, buông trâm hoa ra, ngã ngồi ở trên giường. Người nọ là..... . Hoàng thượng! Mới vừa rồi nàng dùng trâm hoa đả thương Hoàng thượng?

Tổn hại long thể.....Chết!

Trong chớp nhoáng này, Mạnh Chu nhớ lại giấc mộng vừa rồi: thì ra người đứng ở trên vách núi không phải là Tần Kha mà là nàng sao?

"Lui ra hết đi."Không biết bao lâu sau, người nọ lên tiếng như vậy.

Tất cả lại khôi phục sự yên tĩnh thế nhưng lúc này Mạnh Chu càng thêm kinh ngạc, sao Hoàng thượng không cho người vào, chẳng lẽ người muốn đích thân thẩm vấn "Thích khách" sao?

Vuốt dọc theo mép giường, xuống giường, quỳ xuống đất, cất cao giọng nói: "Vừa rồi Mạnh thị thật sự không biết là Hoàng thượng ở đây, còn tưởng rằng có thích khách vào cửa, Mạnh thị nguyện chịu phạt, chỉ cầu Hoàng thượng đừng liên luỵ đến người nhà của Mạnh thị."

Trong giọng nói của Hoàng thượng có chút uể oải lười biếng, người ngồi xuống bên mép giường: "Đừng quấy rầy đến người khác, đi lấy cái khăn sạch sẽ và nước ."

Từ trong giọng nói của người Mạnh Chu tin tưởng Hoàng thượng không muốn để cho người biết khác biết người bị đả thương. Không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó, Mạnh Chu lên tiếng: "Hoàng thượng, hãy để cho nha hoàn cận thân vào đi, thần thiếp… tầm mắt không được tốt."

Hoàng thượng lấy tay che vết thương trên cổ, lại đứng lên cười: "Ngươi muốn cho nhiều người biết, để chuyện này ầm ĩ lên sao?" Hoàng thượng chợt kéo tay Mạnh Chu qua, dẫn dắt nàng đè xuống vết thương trên cổ mình, nhỏ giọng quát nói: "Không được nhúc nhích!"

Mạnh Chu cảm nhận được nơi lòng bàn tay có cảm giác ươn ướt dinh dính, ước chừng là máu. Cũng vì vậy mà cảm thấy áy náy, lúc nãy là do nàng phản ứng quá mức. Đáng tiếc ở trong thâm cung này, nàng vừa bị người khác hãm hại, sao có thể không phòng bị? Có điều nàng không hiểu là, tại sao Hoàng thượng lại ở bên giường của mình? Trước lúc Mạnh Chu tỉnh lại, đến tột cùng người đã đứng bao lâu? Người cứ nhìn như vậy sao? Đến tột cùng người đang nhìn cái gì?

Câu hỏi liên tiếp kéo tới, lúc Mạnh Chu đang suy nghĩ đáp án, một người chợt nhảy vào đầu! Chu Uyển Nghi. Có thể tất cả đều liên quan đến bà ấy hay không?

Vào lúc này cũng không cách nào bận tâm nam nữ khác biệt và lễ nghi quân thần Mạnh Chu móc ra một chiếc khăn tay từ trong ngực nhét vào lòng bàn tay của mình, ra sức ngăn máu rỉ ra. Nàng tập trung tinh thần chăm sóc vết thương, màu đỏ như máu ngay trước mắt hết sức rõ ràng, nàng nhìn chằm chằm một hồi lâu, xác nhận không còn chảy máu nữa, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vừa rồi mình không có ra tay nặng hơn.

Nàng cúi đầu thấp xuống, nhẹ giọng nói: "Bẩm Hoàng thượng, máu đã ngừng chảy." Nói xong, nàng lặng lẽ lui ra một bước dài, duy trì tư thế quỳ xuống đất. Trên đỉnh đầu có thể cảm thấy một đôi mắt đang dò xét, trái tim nhảy lên nhảy xuống bùm bùm, chờ đợi Hoàng thượng xử lý. Chỉ là lúc này Mạnh Chu nắm chắc ba phần, mình sẽ không xảy ra chuyện. Chu Uyển Nghi đang ở lãnh cung rất có thể trở thành ân nhân cứu mạng của mình.

Qua hồi lâu, đúng là Hoàng thượng không có dự định đứng dậy, chỉ nhìn cô gái trước mặt, giọng điệu nhu hòa: "Là trẫm quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi. Ngươi ngủ tiếp đi, trẫm ở một bên trông chừng, sẽ không có ai đi vào."

Lúc trước là bởi vì Mạnh Chu đang ngủ không biết Hoàng thượng ở đây, bây giờ đã tỉnh lại rồi sao có thể giả vờ như không biết, thật sự không hợp lí. Mạnh Chu cất cao giọng nói: "Hoàng thượng minh giám, mặc dù Mạnh thị tạm ởlại trong hậu cung, nhưng không phải là người hậu cung, ở chung một phòng với Hoàng thượng như thế thật sự không hợp quy củ. Nếu có người hiểu lầm Hoàng thượng và thần thiếp, thật đúng là tự nhiên làm ô uế thanh danh của Hoàng thượng, kính xin người nghĩ lại."

"Ha ha ha...." Tiếng cười vang lên, "Ngươi cho rằng hiện tại sẽ không có người nói chuyện linh tinh sao? Ngươi có biết trẫm ở chỗ này bao lâu rồi không? Chỉ sợ bọn họ đã sớm cho là trẫm và ngươi đem chuyện nên làm cũng làm rồi."

Mạnh Chu không khỏi tức giận: cái gì gọi là chuyện nên làm cũng làm rồi, nàng trong sạch, đâu cho phép người khác sỉ nhục như vậy? Lập tức cơn tức giận xông lên đỉnh đầu, Mạnh Chu nhặt chiếc trâm hoa hải đường trên đất lên, giữ trong lòng bàn tay, ánh mắt nghiêm nghị không thể xâm phạm: "Hoàng thượng, đừng trêu chọc thần thiếp nữa. Tối nay người đột nhiên viếng thăm, hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói, kính xin nói rõ.Nếu sự việc không có nguyên nhân, Mạnh thị bạo gan, xin người nghĩ cách trả lại sự trong sạch cho Mạnh thị!"

Hoàng thượng sờ cằm, giống như xuyên thấu qua Mạnh Chu thấy được bóng dáng một người khác, vì vậy trong nụ cười cũng nhiễm vào mấy phần mê ly: "Rất giống, lúc hai người các ngươi ngủ, lúc tức giận cũng rất giống."

Rất giống....Hai chữ này xông vào đầu Mạnh Chu dường như khiến nàng hiểu ra ngay lập tức. Cũng là bởi vì nàng và vị kia trong lãnh cung có mấy phần giống nhau, cho nên Hoàng Hậu trăm phương ngàn kế giữ nàng ở lại trong cung. Mà Trắc điện cũng là nơi Chu Uyển Nghi đã từng ở qua, Hoàng Hậu làm như vậy, chẳng lẽ là định....Để cho mình thay thế Chu Uyển Nghi dẫn Hoàng thượng đến đây?

Tất cả thật sự quá hoang đường!

Nghĩ thông suốt những thứ này, giọng Mạnh Chu dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng, không mảy may sợ hãi: "Hoàng thượng, thần thiếp là vợ của Nhị công tử phủ Tần quốc công, Mạnh thị. Trên đời người có dung mạo giống nhau nhiều không kể xiết, nhưng mà Mạnh thị chỉ là Mạnh thị, không thể trở thành người khác. Hoàng thượng là người có suy nghĩ sáng suốt, tất nhiên có thể nhìn ra trong đó sự khác biệt!"

Ánh mắt Hoàng thượng cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng: "Ngươi nói ra những lời này, không sợ trẫm sẽ đày ngươi vào lãnh cung sao!"

"Quy củ của tổ tiên, lãnh cung là nơi nhốt phi tần trong cung, mặc dù Mạnh thị có tội, cũng không nên bị đày vào lãnh cung! Thậm chí phi tần hậu cung còn có đại thần trong triều đình cũng sẽ không cho phép có loại chuyện rối loạn kỷ cương này xảy ra." Giọng Mạnh Chu vang lên hùng hồn, vào lúc này thật là thông suốt tất cả. Đã đâm long thể bị thương, còn sợ nhiều thêm một cái tội sao?

Đợi một hồi lâu, Hoàng thượng lại nhỏ giọng nở nụ cười: "Đứng lên đi, Mạnh thị to gan. Trâm hoa trên tay nắm chặt như thế, chẳng lẽ định vào thời điểm trẫm gây bất lợi đối với ngươi sẽ ám sát trẫm sao?"

Vẻ mặt Mạnh Chu nghiêm túc: "Mạnh thị không dám bất kính với Hoàng thượng, nhưng nếu thật sự xảy ra loại tình trạng này, Mạnh thị không thể làm gì khác hơn là lấy cái chết bảo toàn trong sạch. Chỉ là, Mạnh thị trước sau tin tưởng, Hoàng thượng là người đứng đầu vạn dân, nhất định sẽ không làm cử chỉ hoang dâm vô đạo như thế."

Lời đã nói đến mức này, Mạnh Chu cũng không còn ý định che giấu rồi, trải qua mấy ngày nay ở trong cung, tựa như một cơn ác mộng. Trong cung đều là bề trên, nàng vô lực chống lại, chỉ có thể nói gì nghe nấy, nhưng nàng cũng cũng có giới hạn cuối cùng. Người ta nói con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người. Huống chi nàng không phải là thỏ!

Dù gì nàng cũng là người của phủ Tần quốc công, nếu mà ở trong cung xảy ra có chuyện gì, mặc kệ Hoàng thượng Hoàng Hậu, đều không thể ăn nói với Tần quốc công. Cha chồng là đại tướng quân uy vũ, hiện tại biên ải không được bình yên, còn cần ông dẫn đầu mọi người cống hiến sức lực phục vụ vì triều đình thật tốt. Nếu mà bởi vì nàng mà làm cho Tần Phủ bất mãn, đối với triều đình mà nói là một tổn thất rất lớn!

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Sao Hoàng thượng vẫn không đưa ra quyết định, Hoàng Hậu trăm phương ngàn kế đem Mạnh thị ở lại Trắc điện, lại trăm phương ngàn kế dẫn ông tới gặp Mạnh thị, cũng chính là thừa dịp để ông phạm sai lầm. Đến lúc đó lấy chuyện đức hạnh của ông bị tổn hại dẫn đến quần thần xúc động phẫn nộ, hơn hết chính là nhân cơ hội lôi kéo Tần tướng quân, nắm giữ binh quyền. Đến lúc đó chỉ sợ ngôi vị hoàng đế cũng sẽ thay đổi!

Lúc trước Hoàng thượng còn lo lắng Mạnh Chu có phải người của Hoàng Hậu hay không, hôm nay vừa nhìn, ngược lại nàng ta thật sự là có mấy phần chính trực, trải qua mấy phen thử dò xét, cuối cùng Hoàng thượng thoáng yên tâm chút.

Lúc này Hoàng thượng mới thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nói: "Ngày mai trẫm sẽ phái người tiễn ngươi xuất cung, yên tâm đi, chuyện tối nay, sẽ không có người nào biết. Có điều...." Nói xong, ông đứng dậy, đoạt lấy trâm hoa từ trong tay Mạnh Chu, "Cái này trẫm thay ngươi bảo quản, ngươi phải nhớ kĩ, ngươi còn thiếu trẫm một ân tình."

Cuối cùng Hoàng thượng nói xong đã rời đi. Mạnh Chu ngồi sững trên đất, mất hồn thật lâu, vì chuyện vừa rồi mà đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng không dám tin tưởng: rốt cuộc nàng có thể rời khỏi nơi hoàng cung gian trá ăn thịt người này rồi. Nhưng thiếu Hoàng thượng một ân tình, điều này làm cho nàng không có cách nào buông lỏng! ân tình của Hoàng thượng, nàng nên trả như thế nào? Áp lực này thật sự không nhỏ.


/58

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status