Sáng hôm sau lúc Ninh Kinh Vũ rời giường đã nhìn thấy trên bàn làm việc đặt một tách trà Quân Sơn còn chưa nguội lạnh, bút máy vàng kim nằm cạnh đó, công văn bên trên viết được một nửa, nét bút tinh tế mạnh mẽ.
"Bùi đô thống đâu rồi?" Y bưng tách Quân Sơn kia lên, chậm rãi uống cạn.
"Hôm qua phu nhân từ nước Anh trở về, sáng sớm ngài ấy đã vội vã đi đón người." Người hầu bưng một chậu nước ấm bước vào, không hề lấy làm lạ với cảnh tượng hỗn độn trên giường, quen tay quen chân nhanh nhẹn dọn dẹp gọn gàng, thay chăn, mang quần áo đi, thay hương trong lò, nếu chừa lại dấu vết để phu nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị đô thống răng dạy một trận.
"Hiểu rồi, vậy tôi đi đây." Ninh Kinh Vũ nhặt áo choàng lông đen từ dưới đất khoát lên người mình, để lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, gió lùa cuốn góc áo phất phơ, không chút luyến lưu nào mà nhanh chóng rời đi.
Sau này Bùi Thanh Viễn lại tới Tân Thái tuồng viện xem kịch thêm mấy lần, mỗi lần xem xong Ninh Kinh Vũ đều sẽ biết ý mà ngủ cùng hắn.
Trên phương diện này bọn họ thật sự rất biết cách chơi, ví dụ giữa đêm tối bên trong ô tô Ninh Kinh Vũ sẽ chủ động quỳ xuống cắn mở khóa quần Bùi đô thống khẩu giao cho hắn, hoặc ngồi ở ghế lô nửa lộ ra bên ngoài trên lầu hai của rạp hát bị quan quân mang bao tay trắng dùng ngón tay sờ tới cao trào, dưới bàn mạt chượt ái muội cọ cẳng chân nhau, ở nhà hàng lớn Phúc Thiên cùng dùng bữa tối dưới ánh nến có giá trên trời, trong nền nhạc ê a từ máy quay đĩa than khỏa thân cùng khiêu vũ.
Nhưng nếu bên ngoài vô cớ truyền tới tiếng súng, hoặc phủ đô thống lại có mấy người khách đến từ Đông Dương thì sắc mặt Bùi Thanh Viễn sẽ bỗng dưng âm trầm.
Nghe thấy tiếng súng hắn sẽ đánh điện thoại dò hỏi, sau khi hỏi xong lại phiền muộn mà lặng người hút thuốc, không thèm đếm xỉa tới Ninh Kinh Vũ đang trần như nhộng trên giường hay bất cứ đâu. Nếu là khách đến từ Đông Dương, tỷ như có lần một người Nhật Bản tới thăm, vừa vặn Ninh Kinh Vũ cũng có mặt, người khách kia biết y, trước đây từng nghe qua danh tiếng Tây Sương Ký của y, để bày tỏ lòng thành còn tặng y một cây bút máy từ nước Đức, y nhận lấy sau đó lại đồng ý ngân nga hai câu.
Đêm ấy Bùi Thanh Viễn nhốt y trong phòng, cắt đứt dây điện thoại, dùng thắt lưng tàn nhẫn đánh lên cái mông trắng trẻo căng tròn của y, đường roi ngang dọc ứ máu cực kỳ đáng sợ, hai cánh mông sưng tới không thể ra cửa gặp ai, cũng không thể nào mặc nổi quần.
Ninh Kinh Vũ bị trói trên giường vừa la vừa mắng, chửi Bùi Thanh Viễn là thứ súc sinh, là tên khốn nạn không có ngày mai, tiền bạc thanh dánh đều sẽ bị hủy hết, còn dùng một chân đạp nát tách trà cổ từ thời Minh trên tủ Bùi đô thống.
Bùi Thanh Viễn lấy ví tiền ra từ túi quần, dùng một xấp đô la quăng mạnh vào người Ninh Kinh Vũ, mắng y là phường thấp kém thấy tiền lập tức sáng mắt.
Hai người họ tựa như viên sủi được thả vào nước lọc mà mãnh liệt sôi trào một trận, đến cả người bên ngoài cửa cũng nghe rõ mồng một từng từ, nhưng mà viên sủi không thể nào nhảy khỏi nước lọc, còn nước lọc thì cũng không thể nào cắn nuốt hoàn toàn viên sủi, một cuộc chiến không phân được thắng bại, sóng giật gió rền ầm ầm đổ xuống đất bằng.
Nhưng chưa được mấy ngày, bụng dạ thối nát của lão cậu họ Trương trong nhà Ninh Kinh Vũ lại bắt đầu rục rịch, dường như cảm thấy trong nhà có một kép hát xinh đẹp nổi tiếng nhưng vậy nếu không bán đi thì không thể ngủ yên được. Vậy nên Trương đại địa chủ lại mua chuộc một tên chạy vặt, nấp sẵn ở nơi Ninh Kinh Vũ thường lui tới, nhân lúc vắng người dùng thuốc mê bịt miệng y, học theo cách bán đầu giá của người phương Tây mà ra giá một trăm đồng đại dương, ngay trong đêm xuôi theo kênh đào chở hàng đưa đi Bắc Bình.
Bùi Thanh Viễn chẳng hay chẳng biết tới chuyện này, cho là tính cách Ninh Kinh Vũ quá ngang bướng hay có khi đã tìm được kim chủ mới rồi, sau đó Bùi phu nhân lại thích thú với côn khúc nên dẫn hắn đến Tân Thái phường lần nữa, Bùi đô thống nhìn chiêu bài viết mấy chữ, vung tiền thưởng cho tất cả con hát diễn tuồng này, tâm trạng bỗng vui vẻ một chút. Quan quân cùng phu nhân quý phái ngồi dưới đài, tới lúc đào hát lên sân khấu cất giọng ngọc mới nhận ra không phải người tên Ninh Tiểu Vân kia.
Nhưng lúc Bùi Thanh Viễn cùng phu nhân ngồi ở Tân Thái phường nghe đã là chuyện của một tháng sau, Ninh Kinh Vũ đã bị người nước ngoài chơi đùa tới không ra hình người từ rất lâu rồi, tóc bắt đầu dài ra tới nỗi nhìn xa càng giống con gái.
Hàng ngày y đều bị giam lỏng trong phòng, thật sự đã trở thành vợ lẻ cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, không cần luyện thanh cũng không cần phải biểu diễn, lúc cần thiết chỉ cần ngâm nga hát mấy câu cho người nước ngoài nghe là được.
Sau này giọng Ninh Kinh Vũ hỏng mất rồi, có khi người hầu cả ngày dài cũng quên đưa nước tới cho y, cổ họng đau tới không nói được thành tiếng.
Ninh Kinh Vũ ngay cả hát cũng không hát nữa, suốt ngày ngồi trong phòng khắc chữ đếm xem đã mấy ngày qua. Thẳng đến buổi tối mùa đông nọ tiếng súng làm lòng người sợ hãi vang lên phá tan đêm đen, tựa tiếng rống giận nặng nề của thần linh trên bầu trời, hai viên đạn từ khẩu Mauser găm thẳng vào thái dương người nước ngoài.
Ninh Kinh Vũ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bộ quân trang màu lục thẫm phủ đầy sương tuyết ngoài cửa sổ, cạnh bên là mấy thủ hạ gàng dở của Bùi đô thống, ngoài cửa lớn có chiếc xe Ford quen thuộc đang đậu sẵn, tốt đẹp như thể được nhìn thấy đám chồi non nhạt màu nhú mầm sau mùa đông dài, dọc theo bờ sông cả đường trải dài tới phía này, nắng ấm trăng thanh cắt ngang nửa bầu trời đông giá rét.
Sau nữa, Ninh Kinh Vũ ngồi trên xe Bùi Thanh Viễn cầm tách trà nóng ủ ấm tay, hỏi Bùi đô thống đi khỏi địa bàn giết người nước ngoài có phạm pháp hay không.
Bùi Thanh Viễn đáp là người nước ngoài phạm tội.
Ninh Kinh Vũ hỏi người nước ngoài phạm vào tội gì.
Bùi Thanh Viễn hỏi lại y rằng, cướp đi vợ lẻ của phủ đô thống, em nói xem có tính là phạm tội hay không?
Đầu mùa xuân tiếp sau, Ninh Kinh Vũ cứ thế dọn vào phủ đô thống dưỡng giọng nói quý giá của y, đôi môi hồng mềm vẫn luôn khép lại không thèm mở miệng nói lấy nửa chữ, chỉ hất cằm giơ tay chỉ đông chỉ tây, sai bảo Bùi Thanh Viễn để hắn đoán xem cuối cùng y muốn thứ gì.
Bùi Thanh Viễn cũng không hỏi lại mà cứ trực tiếp lấy tới, lần nào cũng lấy đúng, hại Ninh Kinh Vũ không thể nào bắt bẻ được gì.
Nhưng cũng không phải Bùi Thanh Viễn nhường y, ngược lại mỗi lần trên giường đều đòi lại cực kỳ tàn nhẫn, dùng khăn lông chặn trong miệng bảo y rằng đóng miệng cho chặt, từ từ dưỡng giọng thật tốt. Ninh Kinh Vũ chỉ có thể buồn bực run rẩy đôi chân dài trong chăn, hốc mắt ửng đỏ, mồ hôi thơm thấm ướt tóc dài, hệt như một con bướm xinh đẹp bị rơi xuống nước, chết đuối trong bể dục rộng lớn mênh mông.
Tới tháng ba năm đó, chim én lượn trên mái hiên, ngàn hoa khoe sắc như gấm lụa, Ninh Kinh Vũ uống hết chén này tới chén khác nước lê đường phèn, giọng nói mới coi như được dưỡng ổn.
Kép hát nổi danh Tân Môn trở về Tân Thái tuồng viện, ngày đầu tiên khai giọng Bùi đô thống tự mình dẫn theo hơn tám trăm binh lính tới cổ vũ, nói cho văn vẻ là muốn thưởng thức và phát huy văn hóa truyền thống. Người thích nghe kịch trong đám binh lính ngang tàng thật sự không được bao nhiêu, đám người dưới đài dáng ngồi hình chữ X, vỏ hạt dưa và đậu phộng bị quăng đầy trên đất, trên đài Ninh Kinh Vũ bước chân thoăn thoắt, giọng hát ngân dài, đám người phía dưới mồm năm miệng mười mà gọi y là Ninh tiểu phu nhân. Mãi đến khi Bùi Thanh Viễn ngồi thẳng lưng, tay nâng tách sứ trắng, tựa như bỗng chốc nổi lên hứng thú dạt dào với tiếng ca trên đài vậy, phó quan bên cạnh lập tức hiểu ý mà đưa mắt ra hiệu với phía sau, đám người ồn ào phút chốc im bặt, nét mặt thay đổi thành một đoàn quân quân kỷ nghiêm minh.
Chỉ thấy tay áo dài của Ninh Kinh Vũ tức thì hất lên che đi lún đồng tiền, xoay người diễn tiếp vở kịch trên đài, dải lụa trắng phiêu dật như trăng như nước miên mang bay múa, gió xuân xào xạt thổi lên ngọn hoa lê, nhẹ giọng xướng ca:
"Hứa tướng công đối ta trăm phương tình ái, vui cùng ở bệnh cùng chung cô đơn cùng bồi. Mới hay thế gian hóa ra còn có thể như vậy, cũng không phí công lần này tới Giang Nam."
Một câu này trong da diết triềnmiêng tận xương tủy, kẻ dưới dài còn chưa hé răng đáp lại thì vành tai người xướngkhúc trên đài đã không nhịn được đỏ lên. Một cảnh ấy không phân rõ là thật haydiễn, lại khiến người ta nhớ lại câu nói mà Ninh Hinh khiến Chúc Anh Đài đỏi mặtkia: Tay áo ngọc vô tình làm xõa tung mái tóc, tóc tiểu Ninh Hinh vờn đôi má hây hây.
"Bùi đô thống đâu rồi?" Y bưng tách Quân Sơn kia lên, chậm rãi uống cạn.
"Hôm qua phu nhân từ nước Anh trở về, sáng sớm ngài ấy đã vội vã đi đón người." Người hầu bưng một chậu nước ấm bước vào, không hề lấy làm lạ với cảnh tượng hỗn độn trên giường, quen tay quen chân nhanh nhẹn dọn dẹp gọn gàng, thay chăn, mang quần áo đi, thay hương trong lò, nếu chừa lại dấu vết để phu nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị đô thống răng dạy một trận.
"Hiểu rồi, vậy tôi đi đây." Ninh Kinh Vũ nhặt áo choàng lông đen từ dưới đất khoát lên người mình, để lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, gió lùa cuốn góc áo phất phơ, không chút luyến lưu nào mà nhanh chóng rời đi.
Sau này Bùi Thanh Viễn lại tới Tân Thái tuồng viện xem kịch thêm mấy lần, mỗi lần xem xong Ninh Kinh Vũ đều sẽ biết ý mà ngủ cùng hắn.
Trên phương diện này bọn họ thật sự rất biết cách chơi, ví dụ giữa đêm tối bên trong ô tô Ninh Kinh Vũ sẽ chủ động quỳ xuống cắn mở khóa quần Bùi đô thống khẩu giao cho hắn, hoặc ngồi ở ghế lô nửa lộ ra bên ngoài trên lầu hai của rạp hát bị quan quân mang bao tay trắng dùng ngón tay sờ tới cao trào, dưới bàn mạt chượt ái muội cọ cẳng chân nhau, ở nhà hàng lớn Phúc Thiên cùng dùng bữa tối dưới ánh nến có giá trên trời, trong nền nhạc ê a từ máy quay đĩa than khỏa thân cùng khiêu vũ.
Nhưng nếu bên ngoài vô cớ truyền tới tiếng súng, hoặc phủ đô thống lại có mấy người khách đến từ Đông Dương thì sắc mặt Bùi Thanh Viễn sẽ bỗng dưng âm trầm.
Nghe thấy tiếng súng hắn sẽ đánh điện thoại dò hỏi, sau khi hỏi xong lại phiền muộn mà lặng người hút thuốc, không thèm đếm xỉa tới Ninh Kinh Vũ đang trần như nhộng trên giường hay bất cứ đâu. Nếu là khách đến từ Đông Dương, tỷ như có lần một người Nhật Bản tới thăm, vừa vặn Ninh Kinh Vũ cũng có mặt, người khách kia biết y, trước đây từng nghe qua danh tiếng Tây Sương Ký của y, để bày tỏ lòng thành còn tặng y một cây bút máy từ nước Đức, y nhận lấy sau đó lại đồng ý ngân nga hai câu.
Đêm ấy Bùi Thanh Viễn nhốt y trong phòng, cắt đứt dây điện thoại, dùng thắt lưng tàn nhẫn đánh lên cái mông trắng trẻo căng tròn của y, đường roi ngang dọc ứ máu cực kỳ đáng sợ, hai cánh mông sưng tới không thể ra cửa gặp ai, cũng không thể nào mặc nổi quần.
Ninh Kinh Vũ bị trói trên giường vừa la vừa mắng, chửi Bùi Thanh Viễn là thứ súc sinh, là tên khốn nạn không có ngày mai, tiền bạc thanh dánh đều sẽ bị hủy hết, còn dùng một chân đạp nát tách trà cổ từ thời Minh trên tủ Bùi đô thống.
Bùi Thanh Viễn lấy ví tiền ra từ túi quần, dùng một xấp đô la quăng mạnh vào người Ninh Kinh Vũ, mắng y là phường thấp kém thấy tiền lập tức sáng mắt.
Hai người họ tựa như viên sủi được thả vào nước lọc mà mãnh liệt sôi trào một trận, đến cả người bên ngoài cửa cũng nghe rõ mồng một từng từ, nhưng mà viên sủi không thể nào nhảy khỏi nước lọc, còn nước lọc thì cũng không thể nào cắn nuốt hoàn toàn viên sủi, một cuộc chiến không phân được thắng bại, sóng giật gió rền ầm ầm đổ xuống đất bằng.
Nhưng chưa được mấy ngày, bụng dạ thối nát của lão cậu họ Trương trong nhà Ninh Kinh Vũ lại bắt đầu rục rịch, dường như cảm thấy trong nhà có một kép hát xinh đẹp nổi tiếng nhưng vậy nếu không bán đi thì không thể ngủ yên được. Vậy nên Trương đại địa chủ lại mua chuộc một tên chạy vặt, nấp sẵn ở nơi Ninh Kinh Vũ thường lui tới, nhân lúc vắng người dùng thuốc mê bịt miệng y, học theo cách bán đầu giá của người phương Tây mà ra giá một trăm đồng đại dương, ngay trong đêm xuôi theo kênh đào chở hàng đưa đi Bắc Bình.
Bùi Thanh Viễn chẳng hay chẳng biết tới chuyện này, cho là tính cách Ninh Kinh Vũ quá ngang bướng hay có khi đã tìm được kim chủ mới rồi, sau đó Bùi phu nhân lại thích thú với côn khúc nên dẫn hắn đến Tân Thái phường lần nữa, Bùi đô thống nhìn chiêu bài viết mấy chữ
Nhưng lúc Bùi Thanh Viễn cùng phu nhân ngồi ở Tân Thái phường nghe
Hàng ngày y đều bị giam lỏng trong phòng, thật sự đã trở thành vợ lẻ cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, không cần luyện thanh cũng không cần phải biểu diễn, lúc cần thiết chỉ cần ngâm nga hát mấy câu cho người nước ngoài nghe là được.
Sau này giọng Ninh Kinh Vũ hỏng mất rồi, có khi người hầu cả ngày dài cũng quên đưa nước tới cho y, cổ họng đau tới không nói được thành tiếng.
Ninh Kinh Vũ ngay cả hát cũng không hát nữa, suốt ngày ngồi trong phòng khắc chữ đếm xem đã mấy ngày qua. Thẳng đến buổi tối mùa đông nọ tiếng súng làm lòng người sợ hãi vang lên phá tan đêm đen, tựa tiếng rống giận nặng nề của thần linh trên bầu trời, hai viên đạn từ khẩu Mauser găm thẳng vào thái dương người nước ngoài.
Ninh Kinh Vũ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bộ quân trang màu lục thẫm phủ đầy sương tuyết ngoài cửa sổ, cạnh bên là mấy thủ hạ gàng dở của Bùi đô thống, ngoài cửa lớn có chiếc xe Ford quen thuộc đang đậu sẵn, tốt đẹp như thể được nhìn thấy đám chồi non nhạt màu nhú mầm sau mùa đông dài, dọc theo bờ sông cả đường trải dài tới phía này, nắng ấm trăng thanh cắt ngang nửa bầu trời đông giá rét.
Sau nữa, Ninh Kinh Vũ ngồi trên xe Bùi Thanh Viễn cầm tách trà nóng ủ ấm tay, hỏi Bùi đô thống đi khỏi địa bàn giết người nước ngoài có phạm pháp hay không.
Bùi Thanh Viễn đáp là người nước ngoài phạm tội.
Ninh Kinh Vũ hỏi người nước ngoài phạm vào tội gì.
Bùi Thanh Viễn hỏi lại y rằng, cướp đi vợ lẻ của phủ đô thống, em nói xem có tính là phạm tội hay không?
Đầu mùa xuân tiếp sau, Ninh Kinh Vũ cứ thế dọn vào phủ đô thống dưỡng giọng nói quý giá của y, đôi môi hồng mềm vẫn luôn khép lại không thèm mở miệng nói lấy nửa chữ, chỉ hất cằm giơ tay chỉ đông chỉ tây, sai bảo Bùi Thanh Viễn để hắn đoán xem cuối cùng y muốn thứ gì.
Bùi Thanh Viễn cũng không hỏi lại mà cứ trực tiếp lấy tới, lần nào cũng lấy đúng, hại Ninh Kinh Vũ không thể nào bắt bẻ được gì.
Nhưng cũng không phải Bùi Thanh Viễn nhường y, ngược lại mỗi lần trên giường đều đòi lại cực kỳ tàn nhẫn, dùng khăn lông chặn trong miệng bảo y rằng đóng miệng cho chặt, từ từ dưỡng giọng thật tốt. Ninh Kinh Vũ chỉ có thể buồn bực run rẩy đôi chân dài trong chăn, hốc mắt ửng đỏ, mồ hôi thơm thấm ướt tóc dài, hệt như một con bướm xinh đẹp bị rơi xuống nước, chết đuối trong bể dục rộng lớn mênh mông.
Tới tháng ba năm đó, chim én lượn trên mái hiên, ngàn hoa khoe sắc như gấm lụa, Ninh Kinh Vũ uống hết chén này tới chén khác nước lê đường phèn, giọng nói mới coi như được dưỡng ổn.
Kép hát nổi danh Tân Môn trở về Tân Thái tuồng viện, ngày đầu tiên khai giọng Bùi đô thống tự mình dẫn theo hơn tám trăm binh lính tới cổ vũ, nói cho văn vẻ là muốn thưởng thức và phát huy văn hóa truyền thống. Người thích nghe kịch trong đám binh lính ngang tàng thật sự không được bao nhiêu, đám người dưới đài dáng ngồi hình chữ X, vỏ hạt dưa và đậu phộng bị quăng đầy trên đất, trên đài Ninh Kinh Vũ bước chân thoăn thoắt, giọng hát ngân dài, đám người phía dưới mồm năm miệng mười mà gọi y là Ninh tiểu phu nhân. Mãi đến khi Bùi Thanh Viễn ngồi thẳng lưng, tay nâng tách sứ trắng, tựa như bỗng chốc nổi lên hứng thú dạt dào với tiếng ca trên đài vậy, phó quan bên cạnh lập tức hiểu ý mà đưa mắt ra hiệu với phía sau, đám người ồn ào phút chốc im bặt, nét mặt thay đổi thành một đoàn quân quân kỷ nghiêm minh.
Chỉ thấy tay áo dài của Ninh Kinh Vũ tức thì hất lên che đi lún đồng tiền, xoay người diễn tiếp vở kịch trên đài, dải lụa trắng phiêu dật như trăng như nước miên mang bay múa, gió xuân xào xạt thổi lên ngọn hoa lê, nhẹ giọng xướng ca:
"Hứa tướng công đối ta trăm phương tình ái, vui cùng ở bệnh cùng chung cô đơn cùng bồi. Mới hay thế gian hóa ra còn có thể như vậy, cũng không phí công lần này tới Giang Nam."
Một câu này trong da diết triềnmiêng tận xương tủy, kẻ dưới dài còn chưa hé răng đáp lại thì vành tai người xướngkhúc trên đài đã không nhịn được đỏ lên. Một cảnh ấy không phân rõ là thật haydiễn, lại khiến người ta nhớ lại câu nói mà Ninh Hinh khiến Chúc Anh Đài đỏi mặtkia: Tay áo ngọc vô tình làm xõa tung mái tóc, tóc tiểu Ninh Hinh vờn đôi má hây hây.
/3
|