"Cô ngồi xuống bên cạnh đi, mất thể diện chính là tôi đó." Mặt Cừu Chính Khanh cứng ngắc nhắc nhở Doãn Đình.
"Đúng, đúng." Doãn Đình kiểm điểm, quả thật không có suy tính đến điều này.
Trong phòng rửa tay, Mao Tuệ Châu vừa rửa tay vừa giương mắt nhìn trang dung của mình trong gương, suy tư xem tìm cơ hội nào nói với Cừu Chính Khanh. Đây đương nhiên là phải đợi sau khi Doãn Đình đi. Hôm nay cô hẹn Cừu Chính Khanh đi ra ngoài là có chuyện quan trọng muốn nói. Sau khi gặp mặt, cô càng cảm thấy ý nghĩ của mình không tệ. Cừu Chính Khanh khiến cô rất hài lòng. Thời gian mười một năm, trên người anh chỉ để lại phong cách thành thục và chững chạc, lão luyện và tinh anh. Đầu anh không kém cỏi, bụng không to, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường. Đúng là một đối tượng tốt, đối tượng rất thích hợp với cô.
Mao Tuệ Châu nhìn lại mình trong kính, cô cũng rất tốt, vịt con xấu xí đã sớm lột xác thành thiên nga, chỉ là con gái không thể so với đàn ông, 33 tuổi, ở trên thân người đàn ông được kêu là số tuổi hoàng kim, ở trên người cô, lại gọi "gái ế". Đây là một mặt trái kết quả những năm này liều mạng cố gắng đánh liều lấy được thành tích lưu lại, con gái thành công phải trả giá cao.
Cô dĩ nhiên cười lạnh đối với từ "gái ế", chẳng thèm ngó tới, không tiếp nhận, nhưng cô không cải biến được cái nhìn của những người khác. Chung quanh càng ngày càng nhiều bạn quan tâm chuyện hôn nhân của cô, những thân thích nghèo quê nhà thì càng không cần phải nói. Coi như cô xuất ngoại nhiều năm, cho dù lời nói và việc làm của cô hoàn toàn khác nhiều năm trước, nhưng cô vẫn không cải biến được bối cảnh sau lưng, không cản được lời nói huyên thuyên của thân thích. Huống chi, cô cũng cảm thấy, thời điểm này nên thành lập một gia đình rồi.
Chỉ là trong lòng cô vẫn rất truyền thống, không có hứng thú gì đối với việc gả cho người nước ngoài, ở nước ngoài cũng không gặp được đối tượng người Hoa thích hợp. Lần này trở về, sau mấy lần liên lạc với Cừu Chính Khanh, cô nhớ lại quá khứ. Trong năm tháng đó, cô chưa từng có cảm tình đối với người đàn ông trẻ tuổi khắc khổ nhưng liều mạng này, chỉ là khi đó không nghĩ tới những thứ này. Hơn nữa cô biết mình, mặc dù xuất thân cùng khổ, nhưng mục tiêu của cô cao xa, cô đã thề nhất định phải bằng vào năng lực của mình trở nên giàu có và được tôn trọng, hiện tại cô đã làm được. Mà khi đó Cừu Chính Khanh cũng nghèo khổ như cô, cho nên Mao Tuệ Châu biết, trở lại quá khứ, cô cũng sẽ không có ý nghĩ gì đối với anh chàng Cừu Chính Khanh này.
Chỉ là hiện tại không giống vậy. Cừu Chính Khanh không có thua kém cô, điều này làm cho cô thật vui mừng. Vì vậy, một ý nghĩ tự nhiên xông ra. Cô nghĩ, sẽ không có đối tượng thích hợp với cô hơn Cừu Chính Khanh. Bọn họ hoàn toàn như nhau, anh sẽ không xem thường cô, cũng sẽ không nịnh bợ cô, những thân thích nghèo của cô, họ có rất nhiều quan điểm, ý nghĩ và hành động, anh đương nhiên cũng có thể hiểu. Cô nghĩ rằng, chung sống với đối tượng như thế sẽ rất dễ dàng. Không có tự ti cùng kiêu ngạo, hai người hoàn toàn bình đẳng, lại vừa hay thích hợp.
Mao Tuệ Châu lau tay sạch sẽ, chỉnh đốn xong tâm tình, đi ra toilet. Hi vọng hôm nay tất cả đều thuận lợi, nhưng đầu tiên, phải đợi Doãn Đình kia rời đi.
Mao Tuệ Châu mới vừa trở lại chỗ ngồi liền nghe được Doãn Đình hướng nhân viên phục vụ chọn món thịt bò bít tết 358 đồng. Mao Tuệ Châu không nhịn được nhìn cô một cái, cô nàng này thật đúng là không khách khí, bạn đồng nghiệp mà thôi, cô ta thật đúng là dám chọn. Cô quan sát Doãn Đình một chút, ăn mặc bình thường, cũng không trang điểm, cưỡi xe đạp rách, hẳn là không có quá nhiều cơ hội đến phòng ăn như vậy. Nghĩ tới đây làm cho trong lòng cô càng không thoải mái. Cô có cảm tình với Cừu Chính Khanh, cho nên hoàn toàn không có hảo cảm đối với Doãn Đình.
Mao Tuệ Châu tùy tiện chọn trong thực đơn, chọn mỳ Ý, salad rau dưa cùng nước ép hoa quả. Thật ra thì ăn cái gì cũng không quá quan trọng, cô không chú ý hay so đo những thứ này. Mục đích hôm nay của cô chủ yếu là muốn gặp Cừu Chính Khanh, dù sao đã nhiều năm như vậy, cũng không biết anh biến thành hình dáng gì. Điện thoại, trên web trò chuyện ăn ý, nhưng người thật cũng đừng trở nên quá tệ mới tốt. Cũng may, thành tích sự nghiệp của Cừu Chính Khanh cũng tốt như cô, ngay cả dáng ngoài hay thân hình đều duy trì rất tốt. Anh quả nhiên là một người rất có trách nhiệm đối với cuộc sống của mình.
Hơn nữa lần này hẹn hò có thể nhìn ra Cừu Chính Khanh rất có phong độ, cô cảm thấy rất hài lòng. Chỉ là người đàn ông rất có phong độ cũng không phải là chuyện tốt, Mao Tuệ Châu nhìn lại Doãn Đình một cái, rất có phong độ, sẽ tạo cơ hội cho những người khác chiếm tiện nghi.
Bên này Cừu Chính Khanh cũng chọn xong món ăn, phục vụ lấy thực đơn đi, còn dư lại ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
Doãn Đình bắt đầu tìm đề tài: "Zoe, cô làm gì?" Thân là kỳ đà cản mũi, cô tự giác có trách nhiệm giúp một tay điều chỉnh không khí.
Mao Tuệ Châu vừa trả lời vừa theo thói quen mở túi lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp cho Doãn Đình. Một Phó tổng công ty nước ngoài to ở khu vực Trung Quốc.
Mặt Doãn Đình xạm lại, cô chỉ tùy tiện hỏi một chút, chị gái này không cần nghiêm túc như vậy chứ? Còn có cuối tuần nghỉ ngơi đi hẹn hò mà còn mang danh thiếp, thật thích hợp sao? Doãn Đình nghiêm túc nhận lấy danh thiếp, khen ngợi công việc của Mao Tuệ Châu. Mao Tuệ Châu lễ phép cười cười, được Doãn Đình khen cũng không thấy kiêu ngạo. Lại phản ứng kịp mình theo thói quen móc danh thiếp có chút ngu ngốc, đưa danh thiếp cho cô ta có ích lợi gì? Người ta đại khái còn có thể cho là cô đang khoe khoang.
Bên này Doãn Đình quay đầu nhìn về phía Cừu Chính Khanh, anh cũng không mang danh thiếp chứ? Có chút tò mò. Cô thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Cừu tổng, anh có danh thiếp chứ?"
Cừu Chính Khanh nhướng nhướng mày: "Cô muốn?"
Trên mặt Doãn Đình tiếp tục thêm vạch đen, nói không muốn có thể không? Cô suy nghĩ một chút, quyết định vẫn lễ phép. "Cám ơn." Cô nói.
Cừu Chính Khanh nhìn cô, thầm nghĩ cám ơn sẽ là muốn hay không muốn? Quấy rối sao? Cô không có việc gì muốn danh thiếp của anh làm gì?
Bên này Mao Tuệ Châu đã thuận tay đưa tấm danh thiếp cho Cừu Chính Khanh, dù sao đã lấy ra, bọn họ còn chưa trao đổi danh thiếp. Cừu Chính Khanh nhận lấy, trả lễ lại cũng móc danh thiếp ra đưa tới. Doãn Đình sững sờ nhìn một màn này.
Đây thật là, trời sinh một đôi!
Đừng nói cô nghĩ quá nhiều, cô dám đánh cuộc hai người này tuy giả vờ trao đổi danh thiếp, nhưng trên thực tế nhất định là có chút gợn sóng. Cô lấy trực giác của một người con gái, cộng thêm kinh nghiệm theo đuổi nam sinh phong phú, dĩ nhiên, kết quả vẫn không có theo đuổi thành công này không thể nói rõ cô không có kinh nghiệm, tóm lại cô nhạy bén nhận ra giữa bọn họ cái loại đó quan hệ thần kỳ.
Doãn Đình xem một chút cái này, lại nhìn một chút cái đó. Cừu Chính Khanh đang chuẩn bị cất ví, thấy cô nhìn sang, lại nhìn lại. Doãn Đình vội vàng cười cười, Cừu Chính Khanh than thở ở trong lòng, cảm thấy cô cười ý là muốn danh thiếp. Mặc dù anh không cảm thấy cho cô danh thiếp có ý gì, nhưng người ta đã lên tiếng, thôi thì anh cho.
Doãn Đình ngượng ngùng nhận lấy danh thiếp Cừu Chính Khanh đưa tới, tiếp tục giữ vững nụ cười. Trả lại danh thiếp là chuyện quá không lễ phép. Cô nói cám ơn, nhét danh thiếp của hai người này vào trong túi quần jean.
Mao Tuệ Châu đang nhìn danh thiếp của Cừu Chính Khanh, thấy chỗ đặt cao ốc công ty, nhớ tới cô có một người bạn cũng ở cao ốc đó, lại tình đầu ý hợp. Vì vậy cô thuận mồm nói một câu, Cừu Chính Khanh cũng biết tham gia vào, vì vậy hai người còn nói đến một vài hạng mục họ biết, rất tự nhiên thảo luận đến tư cách vận hành, thao tác đưa ra thị trường, ảnh hưởng ngành nghề sản xuất.
Doãn Đình ở một bên khiêm tốn uống nước. Từ một tấm danh thiếp đưa tới thảo luận vấn đề kinh tế, hoàn toàn nghe không hiểu. Mong bữa ăn nhanh lên một chút, cô thật sự rất đói.
Tựa như nghe được tiếng kêu trong lòng Doãn Đình, phục vụ đưa tới phần món ăn Doãn Đình chọn trước đó, lát bánh mì, trứng cá muối, salad, súp đậm còn đợi đưa cơm tới. Bày gần nửa bàn lớn. Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh ngừng nói chuyện, nhìn phục vụ mở tiệc. Doãn Đình có chút ngượng ngùng, hỏi: "Các người có muốn thử hay không?"
Mao Tuệ Châu cười cười: "Không cần khách khí, lát nữa đồ của chúng tôi cũng lên."
"Vậy tôi khởi động trước." Doãn Đình cũng không có khách khí, sau khi nói xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Vì vậy Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh lại tiếp tục tán gẫu đề tài kinh tế của họ, một lát sau, bữa ăn của bọn họ lên, món chính của Doãn Đình cũng đưa tới, một bàn đầy bát đĩa, hai phần ba đều là được Doãn Đình ăn.
Mao Tuệ Châu yên lặng nhìn cô ấy một cái, nhìn cô ấy ăn rất ngon lành, cô quyết định thôi, không nhìn tình trạng này nữa, dù sao cũng không phải là bạn cô, về sau cũng sẽ không gặp mặt. Ngược lại Cừu Chính Khanh, có cơ hội cô sẽ nhắc nhở anh một tiếng, đối với bạn đồng nghiệp, thật sự không cần quá khách khí chu đáo, phải nhìn người đó thế nào.
Thật ra thì Doãn Đình cũng nhìn thấy tình cảnh trên bàn, cô không phải là không hối hận, sớm biết coi như ăn không ngon cô cũng chọn chỗ khác. Cô nào nghĩ tới hai người này có ý, ra ngoài hẹn hò ăn cơm và bàn chuyện làm ăn thì quá không lãng mạn. Hiện tại thấy cục diện trên bàn, cô chỉ có thể vội vàng tiêu diệt từng thứ, bảo phục vụ mau dọn dẹp bàn đi, không cô sẽ mất thể diện.
Cố gắng ăn, rốt cuộc trên mặt bàn không có khó coi nữa. Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm, dừng lại nghỉ một chút. Hai vị tinh anh trong xã hội đã hàn huyên tới tình hình kinh tế ở châu Âu. Doãn Đình than thở trong lòng, người lo nước thương dân lo thiên hạ là người làm chuyện lớn.
Nếu hai người này không kết thành một đôi, cô tuyệt đối không thể tin. Quá xứng đôi!
Doãn Đình uống cạn rượu vang trong ly, kết thúc nghỉ ngơi giữa trận. Cô tiếp tục nghiêm túc ăn, mười phút sau, rốt cuộc giải quyết hết.
Ăn no, thật thỏa mãn.
Phục vụ tới dọn dẹp bàn sạch bong, Doãn Đình nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái trước mặt bàn sạch sẽ. Cô bắt đầu suy nghĩ xem nên tạm biệt thế nào. Một kỳ đà cản mũi phải khéo hiểu lòng người, ăn no phải rút lui. Cô chuẩn bị xong.
Doãn Đình trầm tư khiến Cừu Chính Khanh liếc mắt nhìn, mà Cừu Chính Khanh liếc mắt cũng làm cho Mao Tuệ Châu liếc mắt, vì vậy Doãn Đình vừa ngẩng đầu, phát hiện hai người kia đều đang nhìn mình.
"Tôi ăn đủ rồi." Lời dạo đầu trước khi rút lui quá đơn giản, tiếp theo chính là biểu đạt cám ơn cùng áy náy. "Bữa ăn rất ngon, cảm ơn Cừu tổng chìa tay giúp đỡ. Tôi quấy rầy lâu như vậy, thật sự là ngại quá. Vậy tạm biệt trước." Kế tiếp chính là biểu đạt cầu xin, "Chỉ là kính xin Cừu tổng cho tôi mượn 45 đồng nữa. Tôi đi lấy xe của tôi. Thật làm phiền Cừu tổng."
Làm liền một mạch, mạch lạc rõ ràng, lưu loát quả quyết, Doãn Đình rất hài lòng về mình.
Cừu Chính Khanh lấy ví tiền ra, móc ra hai trăm đồng đưa cho cô: "45 đồng hơi ít, ngộ nhỡ lại xảy ra chút gì ngoài ý muốn. Số tiền dư ra cô giữ lại dự phòng, ngộ nhỡ không vào nhà được, có thể đạp xe đi ăn một bữa cơm."
Cừu Chính Khanh hào phóng khiến Mao Tuệ Châu cau mày. Doãn Đình cũng không có khách khí: "Được." Cô hào phóng nhận lấy. Sau đó đứng lên nói mấy câu với Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu, sau tạm biệt rời đi.
Mao Tuệ Châu nhìn bóng lưng Doãn Đình vui sướng đi ra phòng ăn, không nhịn được hỏi Cừu Chính Khanh: "Cô ấy làm gì?"
"Hình như là làm hành chính trong xưởng in ấn." Nếu như anh không nhớ lầm, trước kia Doãn Đình từng nói cô làm việc trong xưởng in ấn của ba cô.
"Bạn đồng nghiệp? Quen lắm sao?"
"Không tính là thân quen."
"Cô ấy quỵt nợ không trả thì sao?"
Cừu Chính Khanh bật cười: "Không đến nỗi." Anh tin tưởng Doãn Đình thật sự không để mấy trăm đồng vào mắt.
"Đối với cậu mà nói có lẽ là chuyện nhỏ. Nhưng có vài người sẽ cảm thấy có tiện nghi không chiếm thì thật uổng, nếu bị người ác ý quỵt nợ, cho dù chỉ có mấy trăm đồng cũng sẽ khiến cho trong lòng không thoải mái."
"Cám ơn cậu, đừng lo lắng, sẽ không." Giọng Cừu Chính Khanh nhàn nhạt, rõ ràng không muốn nói nhiều đến chuyện này. Bỏ qua chuyện Doãn Đình có khả năng thiếu anh mấy trăm đồng hay không, bởi vì không hiểu tình huống mà dùng chuyện chưa xảy ra để ác ý suy đoán một người, anh không hề tán thưởng. Người nào có thể chung đụng, có nên cho vay tiền hay không, có đáng giá để giúp hay không, anh cảm thấy chút chuyện này anh vẫn có đủ sức phán đoán, rất không thích người khác vung tay múa chân với anh. Ở điểm này, Cừu Chính Khanh thừa nhận mình là người đàn ông hơi chủ nghĩa.
Mao Tuệ Châu thức thời không nói, vì vậy cái đề tài này dừng lại. Cô còn chưa có quan hệ với Cừu Chính Khanh, đương nhiên không thể quản chuyện nhỏ anh cho ai mượn mấy trăm đồng, chỉ là loại phong cách chủ động coi tiền như rác cho người không quen vay làm cô không ủng hộ. Chỉ là vấn đề nhỏ này cũng không dao động được phán đoán cô cảm thấy Cừu Chính Khanh là đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Mao Tuệ Châu uống một hớp nước, quyết định không quanh co lòng vòng, có thể nói thẳng vào chủ đề chính.
"Cừu Chính Khanh, anh còn nhớ rõ tốt nghiệp năm đó, tôi gọi điện thoại cho cậu nói, cám ơn đã tồn tại đối thủ như cậu chứ?"
Cừu Chính Khanh cười: "Nhớ. Lời này tôi vĩnh viễn sẽ không quên. Thật ra thì lúc ấy tôi không nói, nhưng đây cũng là ý nghĩ trong lòng tôi. Cạnh tranh mang đến áp lực, áp lực thúc đẩy tiến bộ, khi đó may nhờ có đối thủ mạnh mẽ như cậu, tôi mới có thể có được thành tích tốt để tìm công việc lý tưởng ở công ty."
"Ha." Mao Tuệ Châu rất vui vẻ, "Xem ra chúng ta chẳng những giống nhau ở mọi mặt mà còn tâm ý tương thông."
Cừu Chính Khanh cười cười.
Mao Tuệ Châu nói tiếp: "Hơn nữa cách xa nhau nhiều năm, chúng ta lại gặp mặt mà lại còn độc thân. Tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên. Cho nên tôi muốn hỏi cậu, cậu có nguyện ý lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để lui tới cùng tôi hay không?" . . .
"Đúng, đúng." Doãn Đình kiểm điểm, quả thật không có suy tính đến điều này.
Trong phòng rửa tay, Mao Tuệ Châu vừa rửa tay vừa giương mắt nhìn trang dung của mình trong gương, suy tư xem tìm cơ hội nào nói với Cừu Chính Khanh. Đây đương nhiên là phải đợi sau khi Doãn Đình đi. Hôm nay cô hẹn Cừu Chính Khanh đi ra ngoài là có chuyện quan trọng muốn nói. Sau khi gặp mặt, cô càng cảm thấy ý nghĩ của mình không tệ. Cừu Chính Khanh khiến cô rất hài lòng. Thời gian mười một năm, trên người anh chỉ để lại phong cách thành thục và chững chạc, lão luyện và tinh anh. Đầu anh không kém cỏi, bụng không to, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường. Đúng là một đối tượng tốt, đối tượng rất thích hợp với cô.
Mao Tuệ Châu nhìn lại mình trong kính, cô cũng rất tốt, vịt con xấu xí đã sớm lột xác thành thiên nga, chỉ là con gái không thể so với đàn ông, 33 tuổi, ở trên thân người đàn ông được kêu là số tuổi hoàng kim, ở trên người cô, lại gọi "gái ế". Đây là một mặt trái kết quả những năm này liều mạng cố gắng đánh liều lấy được thành tích lưu lại, con gái thành công phải trả giá cao.
Cô dĩ nhiên cười lạnh đối với từ "gái ế", chẳng thèm ngó tới, không tiếp nhận, nhưng cô không cải biến được cái nhìn của những người khác. Chung quanh càng ngày càng nhiều bạn quan tâm chuyện hôn nhân của cô, những thân thích nghèo quê nhà thì càng không cần phải nói. Coi như cô xuất ngoại nhiều năm, cho dù lời nói và việc làm của cô hoàn toàn khác nhiều năm trước, nhưng cô vẫn không cải biến được bối cảnh sau lưng, không cản được lời nói huyên thuyên của thân thích. Huống chi, cô cũng cảm thấy, thời điểm này nên thành lập một gia đình rồi.
Chỉ là trong lòng cô vẫn rất truyền thống, không có hứng thú gì đối với việc gả cho người nước ngoài, ở nước ngoài cũng không gặp được đối tượng người Hoa thích hợp. Lần này trở về, sau mấy lần liên lạc với Cừu Chính Khanh, cô nhớ lại quá khứ. Trong năm tháng đó, cô chưa từng có cảm tình đối với người đàn ông trẻ tuổi khắc khổ nhưng liều mạng này, chỉ là khi đó không nghĩ tới những thứ này. Hơn nữa cô biết mình, mặc dù xuất thân cùng khổ, nhưng mục tiêu của cô cao xa, cô đã thề nhất định phải bằng vào năng lực của mình trở nên giàu có và được tôn trọng, hiện tại cô đã làm được. Mà khi đó Cừu Chính Khanh cũng nghèo khổ như cô, cho nên Mao Tuệ Châu biết, trở lại quá khứ, cô cũng sẽ không có ý nghĩ gì đối với anh chàng Cừu Chính Khanh này.
Chỉ là hiện tại không giống vậy. Cừu Chính Khanh không có thua kém cô, điều này làm cho cô thật vui mừng. Vì vậy, một ý nghĩ tự nhiên xông ra. Cô nghĩ, sẽ không có đối tượng thích hợp với cô hơn Cừu Chính Khanh. Bọn họ hoàn toàn như nhau, anh sẽ không xem thường cô, cũng sẽ không nịnh bợ cô, những thân thích nghèo của cô, họ có rất nhiều quan điểm, ý nghĩ và hành động, anh đương nhiên cũng có thể hiểu. Cô nghĩ rằng, chung sống với đối tượng như thế sẽ rất dễ dàng. Không có tự ti cùng kiêu ngạo, hai người hoàn toàn bình đẳng, lại vừa hay thích hợp.
Mao Tuệ Châu lau tay sạch sẽ, chỉnh đốn xong tâm tình, đi ra toilet. Hi vọng hôm nay tất cả đều thuận lợi, nhưng đầu tiên, phải đợi Doãn Đình kia rời đi.
Mao Tuệ Châu mới vừa trở lại chỗ ngồi liền nghe được Doãn Đình hướng nhân viên phục vụ chọn món thịt bò bít tết 358 đồng. Mao Tuệ Châu không nhịn được nhìn cô một cái, cô nàng này thật đúng là không khách khí, bạn đồng nghiệp mà thôi, cô ta thật đúng là dám chọn. Cô quan sát Doãn Đình một chút, ăn mặc bình thường, cũng không trang điểm, cưỡi xe đạp rách, hẳn là không có quá nhiều cơ hội đến phòng ăn như vậy. Nghĩ tới đây làm cho trong lòng cô càng không thoải mái. Cô có cảm tình với Cừu Chính Khanh, cho nên hoàn toàn không có hảo cảm đối với Doãn Đình.
Mao Tuệ Châu tùy tiện chọn trong thực đơn, chọn mỳ Ý, salad rau dưa cùng nước ép hoa quả. Thật ra thì ăn cái gì cũng không quá quan trọng, cô không chú ý hay so đo những thứ này. Mục đích hôm nay của cô chủ yếu là muốn gặp Cừu Chính Khanh, dù sao đã nhiều năm như vậy, cũng không biết anh biến thành hình dáng gì. Điện thoại, trên web trò chuyện ăn ý, nhưng người thật cũng đừng trở nên quá tệ mới tốt. Cũng may, thành tích sự nghiệp của Cừu Chính Khanh cũng tốt như cô, ngay cả dáng ngoài hay thân hình đều duy trì rất tốt. Anh quả nhiên là một người rất có trách nhiệm đối với cuộc sống của mình.
Hơn nữa lần này hẹn hò có thể nhìn ra Cừu Chính Khanh rất có phong độ, cô cảm thấy rất hài lòng. Chỉ là người đàn ông rất có phong độ cũng không phải là chuyện tốt, Mao Tuệ Châu nhìn lại Doãn Đình một cái, rất có phong độ, sẽ tạo cơ hội cho những người khác chiếm tiện nghi.
Bên này Cừu Chính Khanh cũng chọn xong món ăn, phục vụ lấy thực đơn đi, còn dư lại ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
Doãn Đình bắt đầu tìm đề tài: "Zoe, cô làm gì?" Thân là kỳ đà cản mũi, cô tự giác có trách nhiệm giúp một tay điều chỉnh không khí.
Mao Tuệ Châu vừa trả lời vừa theo thói quen mở túi lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp cho Doãn Đình. Một Phó tổng công ty nước ngoài to ở khu vực Trung Quốc.
Mặt Doãn Đình xạm lại, cô chỉ tùy tiện hỏi một chút, chị gái này không cần nghiêm túc như vậy chứ? Còn có cuối tuần nghỉ ngơi đi hẹn hò mà còn mang danh thiếp, thật thích hợp sao? Doãn Đình nghiêm túc nhận lấy danh thiếp, khen ngợi công việc của Mao Tuệ Châu. Mao Tuệ Châu lễ phép cười cười, được Doãn Đình khen cũng không thấy kiêu ngạo. Lại phản ứng kịp mình theo thói quen móc danh thiếp có chút ngu ngốc, đưa danh thiếp cho cô ta có ích lợi gì? Người ta đại khái còn có thể cho là cô đang khoe khoang.
Bên này Doãn Đình quay đầu nhìn về phía Cừu Chính Khanh, anh cũng không mang danh thiếp chứ? Có chút tò mò. Cô thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Cừu tổng, anh có danh thiếp chứ?"
Cừu Chính Khanh nhướng nhướng mày: "Cô muốn?"
Trên mặt Doãn Đình tiếp tục thêm vạch đen, nói không muốn có thể không? Cô suy nghĩ một chút, quyết định vẫn lễ phép. "Cám ơn." Cô nói.
Cừu Chính Khanh nhìn cô, thầm nghĩ cám ơn sẽ là muốn hay không muốn? Quấy rối sao? Cô không có việc gì muốn danh thiếp của anh làm gì?
Bên này Mao Tuệ Châu đã thuận tay đưa tấm danh thiếp cho Cừu Chính Khanh, dù sao đã lấy ra, bọn họ còn chưa trao đổi danh thiếp. Cừu Chính Khanh nhận lấy, trả lễ lại cũng móc danh thiếp ra đưa tới. Doãn Đình sững sờ nhìn một màn này.
Đây thật là, trời sinh một đôi!
Đừng nói cô nghĩ quá nhiều, cô dám đánh cuộc hai người này tuy giả vờ trao đổi danh thiếp, nhưng trên thực tế nhất định là có chút gợn sóng. Cô lấy trực giác của một người con gái, cộng thêm kinh nghiệm theo đuổi nam sinh phong phú, dĩ nhiên, kết quả vẫn không có theo đuổi thành công này không thể nói rõ cô không có kinh nghiệm, tóm lại cô nhạy bén nhận ra giữa bọn họ cái loại đó quan hệ thần kỳ.
Doãn Đình xem một chút cái này, lại nhìn một chút cái đó. Cừu Chính Khanh đang chuẩn bị cất ví, thấy cô nhìn sang, lại nhìn lại. Doãn Đình vội vàng cười cười, Cừu Chính Khanh than thở ở trong lòng, cảm thấy cô cười ý là muốn danh thiếp. Mặc dù anh không cảm thấy cho cô danh thiếp có ý gì, nhưng người ta đã lên tiếng, thôi thì anh cho.
Doãn Đình ngượng ngùng nhận lấy danh thiếp Cừu Chính Khanh đưa tới, tiếp tục giữ vững nụ cười. Trả lại danh thiếp là chuyện quá không lễ phép. Cô nói cám ơn, nhét danh thiếp của hai người này vào trong túi quần jean.
Mao Tuệ Châu đang nhìn danh thiếp của Cừu Chính Khanh, thấy chỗ đặt cao ốc công ty, nhớ tới cô có một người bạn cũng ở cao ốc đó, lại tình đầu ý hợp. Vì vậy cô thuận mồm nói một câu, Cừu Chính Khanh cũng biết tham gia vào, vì vậy hai người còn nói đến một vài hạng mục họ biết, rất tự nhiên thảo luận đến tư cách vận hành, thao tác đưa ra thị trường, ảnh hưởng ngành nghề sản xuất.
Doãn Đình ở một bên khiêm tốn uống nước. Từ một tấm danh thiếp đưa tới thảo luận vấn đề kinh tế, hoàn toàn nghe không hiểu. Mong bữa ăn nhanh lên một chút, cô thật sự rất đói.
Tựa như nghe được tiếng kêu trong lòng Doãn Đình, phục vụ đưa tới phần món ăn Doãn Đình chọn trước đó, lát bánh mì, trứng cá muối, salad, súp đậm còn đợi đưa cơm tới. Bày gần nửa bàn lớn. Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh ngừng nói chuyện, nhìn phục vụ mở tiệc. Doãn Đình có chút ngượng ngùng, hỏi: "Các người có muốn thử hay không?"
Mao Tuệ Châu cười cười: "Không cần khách khí, lát nữa đồ của chúng tôi cũng lên."
"Vậy tôi khởi động trước." Doãn Đình cũng không có khách khí, sau khi nói xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Vì vậy Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh lại tiếp tục tán gẫu đề tài kinh tế của họ, một lát sau, bữa ăn của bọn họ lên, món chính của Doãn Đình cũng đưa tới, một bàn đầy bát đĩa, hai phần ba đều là được Doãn Đình ăn.
Mao Tuệ Châu yên lặng nhìn cô ấy một cái, nhìn cô ấy ăn rất ngon lành, cô quyết định thôi, không nhìn tình trạng này nữa, dù sao cũng không phải là bạn cô, về sau cũng sẽ không gặp mặt. Ngược lại Cừu Chính Khanh, có cơ hội cô sẽ nhắc nhở anh một tiếng, đối với bạn đồng nghiệp, thật sự không cần quá khách khí chu đáo, phải nhìn người đó thế nào.
Thật ra thì Doãn Đình cũng nhìn thấy tình cảnh trên bàn, cô không phải là không hối hận, sớm biết coi như ăn không ngon cô cũng chọn chỗ khác. Cô nào nghĩ tới hai người này có ý, ra ngoài hẹn hò ăn cơm và bàn chuyện làm ăn thì quá không lãng mạn. Hiện tại thấy cục diện trên bàn, cô chỉ có thể vội vàng tiêu diệt từng thứ, bảo phục vụ mau dọn dẹp bàn đi, không cô sẽ mất thể diện.
Cố gắng ăn, rốt cuộc trên mặt bàn không có khó coi nữa. Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm, dừng lại nghỉ một chút. Hai vị tinh anh trong xã hội đã hàn huyên tới tình hình kinh tế ở châu Âu. Doãn Đình than thở trong lòng, người lo nước thương dân lo thiên hạ là người làm chuyện lớn.
Nếu hai người này không kết thành một đôi, cô tuyệt đối không thể tin. Quá xứng đôi!
Doãn Đình uống cạn rượu vang trong ly, kết thúc nghỉ ngơi giữa trận. Cô tiếp tục nghiêm túc ăn, mười phút sau, rốt cuộc giải quyết hết.
Ăn no, thật thỏa mãn.
Phục vụ tới dọn dẹp bàn sạch bong, Doãn Đình nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái trước mặt bàn sạch sẽ. Cô bắt đầu suy nghĩ xem nên tạm biệt thế nào. Một kỳ đà cản mũi phải khéo hiểu lòng người, ăn no phải rút lui. Cô chuẩn bị xong.
Doãn Đình trầm tư khiến Cừu Chính Khanh liếc mắt nhìn, mà Cừu Chính Khanh liếc mắt cũng làm cho Mao Tuệ Châu liếc mắt, vì vậy Doãn Đình vừa ngẩng đầu, phát hiện hai người kia đều đang nhìn mình.
"Tôi ăn đủ rồi." Lời dạo đầu trước khi rút lui quá đơn giản, tiếp theo chính là biểu đạt cám ơn cùng áy náy. "Bữa ăn rất ngon, cảm ơn Cừu tổng chìa tay giúp đỡ. Tôi quấy rầy lâu như vậy, thật sự là ngại quá. Vậy tạm biệt trước." Kế tiếp chính là biểu đạt cầu xin, "Chỉ là kính xin Cừu tổng cho tôi mượn 45 đồng nữa. Tôi đi lấy xe của tôi. Thật làm phiền Cừu tổng."
Làm liền một mạch, mạch lạc rõ ràng, lưu loát quả quyết, Doãn Đình rất hài lòng về mình.
Cừu Chính Khanh lấy ví tiền ra, móc ra hai trăm đồng đưa cho cô: "45 đồng hơi ít, ngộ nhỡ lại xảy ra chút gì ngoài ý muốn. Số tiền dư ra cô giữ lại dự phòng, ngộ nhỡ không vào nhà được, có thể đạp xe đi ăn một bữa cơm."
Cừu Chính Khanh hào phóng khiến Mao Tuệ Châu cau mày. Doãn Đình cũng không có khách khí: "Được." Cô hào phóng nhận lấy. Sau đó đứng lên nói mấy câu với Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu, sau tạm biệt rời đi.
Mao Tuệ Châu nhìn bóng lưng Doãn Đình vui sướng đi ra phòng ăn, không nhịn được hỏi Cừu Chính Khanh: "Cô ấy làm gì?"
"Hình như là làm hành chính trong xưởng in ấn." Nếu như anh không nhớ lầm, trước kia Doãn Đình từng nói cô làm việc trong xưởng in ấn của ba cô.
"Bạn đồng nghiệp? Quen lắm sao?"
"Không tính là thân quen."
"Cô ấy quỵt nợ không trả thì sao?"
Cừu Chính Khanh bật cười: "Không đến nỗi." Anh tin tưởng Doãn Đình thật sự không để mấy trăm đồng vào mắt.
"Đối với cậu mà nói có lẽ là chuyện nhỏ. Nhưng có vài người sẽ cảm thấy có tiện nghi không chiếm thì thật uổng, nếu bị người ác ý quỵt nợ, cho dù chỉ có mấy trăm đồng cũng sẽ khiến cho trong lòng không thoải mái."
"Cám ơn cậu, đừng lo lắng, sẽ không." Giọng Cừu Chính Khanh nhàn nhạt, rõ ràng không muốn nói nhiều đến chuyện này. Bỏ qua chuyện Doãn Đình có khả năng thiếu anh mấy trăm đồng hay không, bởi vì không hiểu tình huống mà dùng chuyện chưa xảy ra để ác ý suy đoán một người, anh không hề tán thưởng. Người nào có thể chung đụng, có nên cho vay tiền hay không, có đáng giá để giúp hay không, anh cảm thấy chút chuyện này anh vẫn có đủ sức phán đoán, rất không thích người khác vung tay múa chân với anh. Ở điểm này, Cừu Chính Khanh thừa nhận mình là người đàn ông hơi chủ nghĩa.
Mao Tuệ Châu thức thời không nói, vì vậy cái đề tài này dừng lại. Cô còn chưa có quan hệ với Cừu Chính Khanh, đương nhiên không thể quản chuyện nhỏ anh cho ai mượn mấy trăm đồng, chỉ là loại phong cách chủ động coi tiền như rác cho người không quen vay làm cô không ủng hộ. Chỉ là vấn đề nhỏ này cũng không dao động được phán đoán cô cảm thấy Cừu Chính Khanh là đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Mao Tuệ Châu uống một hớp nước, quyết định không quanh co lòng vòng, có thể nói thẳng vào chủ đề chính.
"Cừu Chính Khanh, anh còn nhớ rõ tốt nghiệp năm đó, tôi gọi điện thoại cho cậu nói, cám ơn đã tồn tại đối thủ như cậu chứ?"
Cừu Chính Khanh cười: "Nhớ. Lời này tôi vĩnh viễn sẽ không quên. Thật ra thì lúc ấy tôi không nói, nhưng đây cũng là ý nghĩ trong lòng tôi. Cạnh tranh mang đến áp lực, áp lực thúc đẩy tiến bộ, khi đó may nhờ có đối thủ mạnh mẽ như cậu, tôi mới có thể có được thành tích tốt để tìm công việc lý tưởng ở công ty."
"Ha." Mao Tuệ Châu rất vui vẻ, "Xem ra chúng ta chẳng những giống nhau ở mọi mặt mà còn tâm ý tương thông."
Cừu Chính Khanh cười cười.
Mao Tuệ Châu nói tiếp: "Hơn nữa cách xa nhau nhiều năm, chúng ta lại gặp mặt mà lại còn độc thân. Tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên. Cho nên tôi muốn hỏi cậu, cậu có nguyện ý lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để lui tới cùng tôi hay không?" . . .
/33
|