Editor: Lạc Tâm Vũ
Thế giới này, rất nhiều việc, bạn không thể nào dùng tư tưởng bình thường đi giải thích. Chuyện bạn cho rằng không thể, thường đều có thể tồn tại.
Khương Hiểu có một bạn học sơ trung, bạn học nữ là em gái, cô ấy còn có một chị gái. Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, chị gái ở nhà muốn gió được gió, em gái đều luôn chỉ có thể nhặt đồ không cần của chị. Hơn nữa đại hội thể thao, ba mẹ mua giày thể thao mới cho chị gái, cuối cùng em gái cũng đi đồ cũ của chị.
Khương Hiểu và em gái đã làm bạn ngồi cùng bàn nửa năm. Cô đã từng hỏi qua em gái, có phải rất tủi thân không?
Lúc đó em gái không khóc, nhưng đỏ mắt, “Mình chỉ là rất khó chịu, nếu đã không thích mình, vì sao muốn sinh ra mình chứ. Sau này dinendian.lơqid]on nếu như mình làm mẹ, nhất định mình sẽ yêu con của mình.”
Cho nên, trái tim của ba mẹ đều thiên vị, huống chi, cô chưa bao giờ từng ở chung với Lương Nguyệt một ngày. Làm sao cô có thể so sánh với địa vị của Tấn Thù Ngôn ở trong lòng Lương Nguyệt đây?
Khương Hiểu cảm thấy đời này có lẽ chính là không có một chút duyên mẹ con với Lương Nguyệt.
Cô không biết rốt cuộc trong lúc đó cha và Lương Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên Lương Nguyệt có thể chẳng quan tâm con gái ruột là cô nhiều năm như vậy, thế cho nên bây giờ bà sẽ nói cho cô biết ở trước mặt cô, Tấn Thù Ngôn thích Chu Tu Lâm.
Khương Hiểu ngồi ở trên ghế sofa, im lặng không nói hồi lâu, biểu cảm bình tĩnh lạ thường.
Lương Nguyệt ngồi ở đối diện cô, “Hiểu Hiểu, tối hôm đó, sau khi Ngôn Ngôn trở về, mẹ cũng nói nó, đứa nhỏ này cực kì ngang bướng, cũng không nghe vào lời nói của mẹ.”
Khương Hiểu bưng cà phê lạnh trước mắt lên, uống hơn nửa cốc, trong lòng đã sớm không biết mùi vị gì. “Cô Lương, thật xin lỗi, chuyện Tấn tiểu thư tôi vô năng vô lực*. Chu tổng là cấp trên của tôi, tôi không quản được chuyện riêng của anh ấy.”
*Vô năng vô lực: không có năng lực cũng không có sức lực.
Ánh mắt của Lương Nguyệt vẫn khóa ở trên mặt cô, “Đêm đó Ngôn Ngôn quay về nói, chính miệng Chu Tu Lâm nói cho nó biết anh ta kết hôn rồi.”
“Nếu bà đã biết, chẳng lẽ bà muốn để cho tôi giúp con gái bà làm tiểu tam*?” Khương Hiểu biết mình không nên nói như vậy, nhưng trong lòng cô đau giống như kim đâm.
*Tiểu tam: Người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác
“Mẹ không phải có ý này.” Lương Nguyệt cắn khóe môi, sắc mặt cứng lại, “Sao con có thể nói như vậy.”
“Thật xin lỗi.”
“Đêm đó con có thể ở cùng Ngôn Ngôn, mẹ rất vui vẻ. Dù cho nói như thế này, các con cũng là chị em.”
Sắc mắt Khương Hiểu lạnh lẽo, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt cũng không có chút độ ấm nào. “Cô Lương, lời này bà nói sai rồi, tôi là con gái một của cha mẹ tôi, tôi không có chị em.”
“Hiểu Hiểu__” Lương Nguyệt gọi, “Con không nên nói như vậy. Mẹ biết trong lòng con oán trách mẹ.”
Khóe miệng Khương Hiểu hiện lên nét cười nhạo.
“Ngôn Ngôn là đứa nhỏ đơn thuần, một tâm nhãn* cũng không có.”
*Tâm nhãn: (mắt của tâm) Chúng ta thấy trên một số ảnh, tượng Phật giáo có những mặt người có ba con mắt, tức là ở giữa hai mắt có thêm một mắt nữa. Thực ra, người không thể có ba mắt. Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm (tâm nhãn). Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường. (Các bạn có thể xem thêm ở nguồn này để hiểu rõ hơn, mình lấy từ đây:
Thế giới này, rất nhiều việc, bạn không thể nào dùng tư tưởng bình thường đi giải thích. Chuyện bạn cho rằng không thể, thường đều có thể tồn tại.
Khương Hiểu có một bạn học sơ trung, bạn học nữ là em gái, cô ấy còn có một chị gái. Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, chị gái ở nhà muốn gió được gió, em gái đều luôn chỉ có thể nhặt đồ không cần của chị. Hơn nữa đại hội thể thao, ba mẹ mua giày thể thao mới cho chị gái, cuối cùng em gái cũng đi đồ cũ của chị.
Khương Hiểu và em gái đã làm bạn ngồi cùng bàn nửa năm. Cô đã từng hỏi qua em gái, có phải rất tủi thân không?
Lúc đó em gái không khóc, nhưng đỏ mắt, “Mình chỉ là rất khó chịu, nếu đã không thích mình, vì sao muốn sinh ra mình chứ. Sau này dinendian.lơqid]on nếu như mình làm mẹ, nhất định mình sẽ yêu con của mình.”
Cho nên, trái tim của ba mẹ đều thiên vị, huống chi, cô chưa bao giờ từng ở chung với Lương Nguyệt một ngày. Làm sao cô có thể so sánh với địa vị của Tấn Thù Ngôn ở trong lòng Lương Nguyệt đây?
Khương Hiểu cảm thấy đời này có lẽ chính là không có một chút duyên mẹ con với Lương Nguyệt.
Cô không biết rốt cuộc trong lúc đó cha và Lương Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên Lương Nguyệt có thể chẳng quan tâm con gái ruột là cô nhiều năm như vậy, thế cho nên bây giờ bà sẽ nói cho cô biết ở trước mặt cô, Tấn Thù Ngôn thích Chu Tu Lâm.
Khương Hiểu ngồi ở trên ghế sofa, im lặng không nói hồi lâu, biểu cảm bình tĩnh lạ thường.
Lương Nguyệt ngồi ở đối diện cô, “Hiểu Hiểu, tối hôm đó, sau khi Ngôn Ngôn trở về, mẹ cũng nói nó, đứa nhỏ này cực kì ngang bướng, cũng không nghe vào lời nói của mẹ.”
Khương Hiểu bưng cà phê lạnh trước mắt lên, uống hơn nửa cốc, trong lòng đã sớm không biết mùi vị gì. “Cô Lương, thật xin lỗi, chuyện Tấn tiểu thư tôi vô năng vô lực*. Chu tổng là cấp trên của tôi, tôi không quản được chuyện riêng của anh ấy.”
*Vô năng vô lực: không có năng lực cũng không có sức lực.
Ánh mắt của Lương Nguyệt vẫn khóa ở trên mặt cô, “Đêm đó Ngôn Ngôn quay về nói, chính miệng Chu Tu Lâm nói cho nó biết anh ta kết hôn rồi.”
“Nếu bà đã biết, chẳng lẽ bà muốn để cho tôi giúp con gái bà làm tiểu tam*?” Khương Hiểu biết mình không nên nói như vậy, nhưng trong lòng cô đau giống như kim đâm.
*Tiểu tam: Người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác
“Mẹ không phải có ý này.” Lương Nguyệt cắn khóe môi, sắc mặt cứng lại, “Sao con có thể nói như vậy.”
“Thật xin lỗi.”
“Đêm đó con có thể ở cùng Ngôn Ngôn, mẹ rất vui vẻ. Dù cho nói như thế này, các con cũng là chị em.”
Sắc mắt Khương Hiểu lạnh lẽo, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt cũng không có chút độ ấm nào. “Cô Lương, lời này bà nói sai rồi, tôi là con gái một của cha mẹ tôi, tôi không có chị em.”
“Hiểu Hiểu__” Lương Nguyệt gọi, “Con không nên nói như vậy. Mẹ biết trong lòng con oán trách mẹ.”
Khóe miệng Khương Hiểu hiện lên nét cười nhạo.
“Ngôn Ngôn là đứa nhỏ đơn thuần, một tâm nhãn* cũng không có.”
*Tâm nhãn: (mắt của tâm) Chúng ta thấy trên một số ảnh, tượng Phật giáo có những mặt người có ba con mắt, tức là ở giữa hai mắt có thêm một mắt nữa. Thực ra, người không thể có ba mắt. Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm (tâm nhãn). Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường. (Các bạn có thể xem thêm ở nguồn này để hiểu rõ hơn, mình lấy từ đây:
/79
|