"Sao lại chỉ biết, em còn nhớ rõ hình ảnh năm đó ba cô ấy vì tham ô bị bắt mà cô ấy đến nhà em khóc lóc quỳ lạy van xin ba em giúp đỡ." Cô gái kia nói, giọng điệu còn mang theo châm biếm và khinh miệt, vẻ mặt nhìn Ôn Hoàn cười mà như không cười.
Nghe vậy tất cả mọi người đều nhìn lại Ôn Hoàn, chỉ thấy Ôn Hoàn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình, môi bởi vì hàm răng cắn chặt mà bắt đầu run rẩy, hai tay thõng xuống hai bên cũng nắm thật chặt lại, tựa như đang đè nén kiềm chế cái gì đó.
Lynda đứng bên cạnh phản ứng đầu tiên, bước lên cười gượng nói: "Ha ha, tiểu thư nhận lầm người rồi." Vừa nói vừa liếc nhìn Ôn Hoàn.
Cô gái kia quét mắt nhìn Lynda, chỉ vào Ôn Hoàn nói: "Gương mặt này cả nước có bao nhiêu người biết, sao tôi lại nhận lầm cô ấy được chứ?" Cô ta nở nụ cười, tựa như một trò cười lớn: "Cô đang nói đùa tôi sao?"
Cho dù xảo quyệt như Lynda trong lúc nhất thời bị hỏi cũng không trả lời được, chỉ có thể cười gượng, quay đầu nhìn Ôn Hoàn.
Thực ra chị ta cũng không biết về quá khứ của Ôn Hoàn, trước đây chị ta chỉ là một người đại diện nho nhỏ, so với nói là người đại diện thì thực ra là làm việc vặt nhiều hơn, khi đó công ty nhận một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da.
Ban đầu vốn là Lâm Ngải Vi nhưng vì lúc đó Lâm Ngải Vi đang bận lịch trình khác không sắp xếp được. Nếu đã không mời được ngôi sao nổi tiếng, tổng giám đốc công ty đó liền thay đổi thái độ, quyết định dùng người mới, nói phải tìm một nữ sinh có mặt mũi trong sáng, tính cách đơn thuần làm người đại diện. Yêu cầu này bỗng chốc đánh tan hi vọng của những ngôi sao người mẫu hạng hai hạng ba.
Lúc đó công ty vì tìm nữ sinh phù hợp với điều kiện như vậy mà mất cả một năm nhưng vẫn không làm cho đối phương hài lòng. Bởi vì đối phương ra giá rất cao, hơn nữa còn là khách hàng hợp tác nhiều năm cho nên công ty đã dùng tất cả các biện pháp để tìm người. Gần như mỗi một người đại diện lớn nhỏ đều bị phái đi làm nhiệm vụ, tổng giám đốc còn nói thêm, ai có thể tìm được người phù hợp tới, công ty nhất định sẽ trọng thưởng lớn.
Cơ hội này đối với Lynda mà nói là cơ hội hiếm có, vì tiền đồ của mình, Lynda tìm không dưới mười người nhưng đều thất bại. Đến lúc gần như buông xuôi thì chị ta gặp Ôn Hoàn, lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào một ngày mưa, chị ta đang ở trong quán cà phê buồn phiền vì chuyện tìm người của mình thì vừa vặn gặp phải Ôn Hoàn đang đứng trú mưa ở bên ngoài quán cà phê. Chỉ cần nhìn một bên góc mặt đã thấy hấp dẫn rồi, xác định đây chính là người chị ta muốn tìm vì vậy lập tức đi ra ngoài cửa tìm Ôn Hoàn thực hiện ý đồ của mình.
Mới đầu Ôn Hoàn từ chối, chỉ coi chị ta là kẻ lừa đảo không thèm để ý tới, sau đó không chịu nổi sự quấy rầy của chị ta mới nhận danh thiếp của chị ta, nhưng cũng không nói đồng ý.
Về sau trải qua mấy lần điều tra và tìm hiểu, Lynda biết Ôn Hoàn đang nỗ lực tìm việc làm nhưng bởi đang đợi bằng nên vẫn không tìm được việc làm phù hợp, hơn nữa mẹ của cô hình như đang xảy ra vấn đề về tinh thần, cô đang cần tiền gấp.
Nắm đúng nhược điểm của Ôn Hoàn, Lynda lập tức tìm Ôn Hoàn bàn điều kiện, cuối cùng ngay tại thời điểm mẹ Ôn phát bệnh lần nữa, Ôn Hoàn đồng ý làm người phát ngôn quảng cáo đó, đương nhiên Lynda cũng sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc cho mẹ Ôn, bảo đảm mẹ Ôn được quan tâm chăm sóc tốt nhất để cho Ôn Hoàn không phải lo lắng chuyện ở nhà.
Lần đại diện phát ngôn quảng cáo ấy rất thành công, sau đó có đạo diễn nổi tiếng đang tuyển chọn diễn viên mới diễn xuất trong một bộ phim điện ảnh lớn, bởi vì nhìn thấy quảng cáo kia nên đã gọi điện thoại tới nói muốn cho Ôn Hoàn thử sức.
Cuối cùng Ôn Hoàn trước hàng nghìn người bộc lộ tài năng, trở thành nữ diễn viên chính quan trong nhất trong bộ phim điện ảnh lớn năm đó. Mặc dù Ôn Hoàn chưa từng học qua ngành diễn xuất, kỹ năng diễn cũng không lưu loát nhưng trong bộ phim cô mặc bộ sườn xám, đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ chinh phục mọi người, cho dù chỉ là một bình hoa đơn thuần nhưng đã nhanh chóng phất lên nhờ sức nóng của bộ phim đó.
Các nhà quảng cáo và sản xuất điện ảnh đều nhao nhao tới, cộng thêm khả năng giao thiệp của Lynda, sự nghiệp diễn xuất của Ôn Hoàn có thể nói là ngay từ đầu đã thuận buồm xuôi gió.
Cuối cùng Lynda đã đem sự nghiệp của mình một lòng đặt trên vai của Ôn Hoàn, chuyện của Ôn Hoàn còn quan tâm hơn chuyện của mình. Đối với việc riêng của Ôn Hoàn càng phòng ngừa cẩn thận, bất kể tin tức bất lợi gì về Ôn Hoàn đều bị chị ta nghĩ cách ngăn chặn hết, đương nhiên cũng không thiếu nhưng scandal do chị ta cố ý tiết lộ cho bên môi giới. Theo lý giải của chị ta thì đó chính là một thủ đoạn để hâm nóng tên tuổi, ngôi sao sợ nhất là không có tin tức, dù cho chỉ là tin xấu, bởi vì có tin mới hấp dẫn được ánh đèn, mới khiến cho mọi người nhớ kỹ.
Nhưng hỏi về chuyện lúc trước, chị ta thật sự cũng không rõ lắm, thực ra là chưa từng tìm hiểu qua, bởi vì chỉ cần vừa hỏi tại sao mẹ cô lại trở thành như vậy, Ôn Hoàn luôn luôn làm mặt lạnh không nói lời nào, cứ như vậy nhiều lần chị ta cũng không hỏi lại nữa.
Nhưng vừa mới nghe được người phụ nữ này nói ba của Ôn Hoàn trước đây tham ô nhận hối lộ gì đó, nghĩ lúc trước Ôn Hoàn cũng chưa từng nhắc tới gia cảnh của bản thân.
Bầu không khí thoáng cái trở nên ngượng ngùng, vài người nhìn Ôn Hoàn sau lại đưa mắt nhìn cô gái tên là Tiểu Nhã kia.
Thậy trên mặt mọi người lộ ra tức giận, người phụ nữ kêu là Tiểu Nhã kia nở nụ cười, giơ tay khẽ vuốt lọn tóc trên trán mình, mở miệng nói: "Chẳng lẽ mọi người không biết, ngôi sao lớn Ôn Hoàn của chúng ta trước đây là con gái của thư ký Đảng ủy của thành phố A vì tham ô trong lúc tiếp nhận điều tra đã sợ tội nhảy lầu tự sát."
Nghe vậy có người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đồng loạt nhìn lại Ôn Hoàn. Sáu năm trước chuyện này ầm ĩ rất lớn, bởi vì trước đây thư ký Đảng ủy thành phố nhận hối lộ một khoản tiền rất lớn, cho nên không chỉ ở thành phố A mà thậm chí cả nước hầu như ai cũng bàn về chuyện này. Có người nói buôn bán làm ăn lớn đến đâu cũng không bằng làm quan lớn, muốn nói chuyện mở rộng làm ăn phải bỏ ra mấy chục vạn hay mấy trăm triệu dự thầu nhưng ít nhất một nửa số tiền đó vào trong tay quan chức. Cho nên lúc đó thư ký đang tiếp nhận điều tra kia nhảy lầu càng tạo thành cơn chấn động toàn quốc, báo chí và TV liên tục đưa tin vài ngày liền.
Nhưng ai cũng không ngờ, ngôi sao chiếm giữ nửa bầu trời Ôn Hoàn hôm nay lại là con gái thư ký Đảng ủy thành phố nhảy lầu năm đó.
Lynda cũng kinh ngạc, trước đây từ tính cách và cử chỉ của Ôn Hoàn, chị ta chỉ nghĩ có lẽ Ôn Hoàn xuất thân từ con nhà danh môn quý tộc nhưng không ngờ lại trong một bối cảnh như vậy, trong nhất thời hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Thấy Ôn Hoàn từ đầu đến cuối không nói lời nào, cô gái kia còn nói thêm: "Ôn Hoàn, cô giữ bí mật nghề nghiệp thật kín, nhưng việc đó thật sự có phần không đẹp mắt lắm, mấy ngày hôm trước nhóm bạn của chúng ta trước kip tụ họp còn nhắc về cô, nói cô bây giờ trở thành ngôi sao lớn không thèm nhận cả mấy người bạn như chúng tôi nữa, sao vậy, muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ sao, hay là cô vốn sợ..." song còn không đợi cô ta nói xong, phía sau truyền tới một giọng đàn ông nghiêm khắc ngắt lời cô ta.
"Đủ rồi, rốt cuộc cô đã nói xong chưa!" Vẻ mặt Lục Thần tức giận đi ngay tới kéo Ôn Hoàn qua, ánh mắt sắc nhọn quét về phía cô gái kia, nói: "Đừng cho rằng trên mặt dát vàng thì muốn nhận xằng ai làm bạn cũng được, ai biết là người phụ nữ điên như cô từ đâu xuất hiện, la lối om sòm miệng còn nói xằng nói bậy!"
"Anh..." Người phụ nữ kia trừng mắt với Lục Thần, có phần bị lời nói của anh làm cho tức giận, giọng điệu chói tai nói: "Anh là ai, anh có biết tôi là ai không, ba tôi là..."
"Ba cô không phải là Lý Cương sao?!" Lục Thần tiếp lời, giọng nói tràn đầy sự khinh thường.
"Phụt..." không biết là ai, nhất thời không nhịn được bật cười luôn, chọc cho người phụ nữ kia thở phì phò tức giận trừng mắt về phía bọn họ.
Nhận thấy người trong lòng mình cứng ngắc và run rẩy, Lục Thần không rảnh góp mấy câu nói nhảm với bọn họ, kéo Ôn Hoàn nói: "Chúng ta đi."
"Cô đứng lại!" Thấy bọn họ định đi, người phụ nữ kia bị Lục Thần nói có phần không phục, trút giận lên người của Ôn Hoàn, gọi bọn họ lại nói: "Sao vậy, bị người ta vạch trần là con gái của tội phạm tham ô liền muốn chạy à."
Nghe vậy Lục Thần quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn xuyên qua không khỏi làm người ta chấn động, có phần khiếp sợ.
Lynda thấy bầu không khí căng thẳng và gượng gạo, vội vàng trấn tĩnh lại tinh thần vừa cười vừa nói: "À, đạo diễn Lục tới rồi, tôi mang Ôn Hoàn qua đó chào hỏi, mọi người trò chuyện đi, mọi người trò chuyện đi." Nói rồi kéo Ôn Hoàn xoay người muốn rời đi.
Người phụ nữ phía sau kia cố ý quay sang người đàn ông bên cạnh lạnh lùng nói: "Văn Hạo, sau này công ty của các anh muốn mời ngôi sao tốt nhất nào cũng phải tìm hiểu kỹ lai lịch, tránh để cho con gái của tội phạm hay kẻ sát nhân nào đó tới đây."
Người đàn ông kia khẽ cười nịnh hót nói: "Vậy sau này phải nhờ em giúp anh kiểm tra mới được."
Người phụ nữ kia cười đắc ý, mắt bình tĩnh nhìn bóng lưng của Ôn Hoàn.
Lynda nhận ra người đàn ông kia là con trai của tổng giám đốc Phương, người đứng ra tổ chức buổi tiệc từ thiện hôm nay, trước đây hai người từng tiếp xúc thông qua công việc, cũng không muốn làm lớn chuyện lên vội vàng lôi kéo Ôn Hoàn muốn mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lynda muốn im hơi lặng tiếng cũng phải hỏi qua Lục Thần bên cạnh một chút xem có đồng ý để cho người phụ nữ của mình chịu uất ức hay không! Chỉ thấy Lục Thần xoay đầu lại, đi nhanh về phía người phụ nữ kia, nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta giống như có thể ăn sống cô ta, nói: "Cô cho cô là ai, ỷ vào điều kiện nhà mình mà ở đây nói bậy sao, tôi thấy cô thuộc loại trong nhà có tiền hoặc có quyền, nhưng bất kể là ai cũng phải dựa vào bản lĩnh của mình. Chẳng qua chỉ là một loại ký sinh trùng sống nhờ mà thôi, bây giờ cô ăn mặc xinh đẹp đứng ở chỗ này, ngày nào đó nếu như cô mất đi những thứ đó không chắc cô còn có thể đứng ở đây được nữa không! Lột những thứ này ra, đừng nói là cô có thể đứng ở đây, tôi nghĩ ngay cả khả năng sinh tồn cô cũng không có."
"Anh..." cô ta căm hận nhìn anh chằm chằm, muốn phản bác lại nhưng Lục Thần cũng không cho cô ta cơ hội, liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh cô ta, tiếp tục dùng lời nói có phần cay nghiệt nói: "Cô cho rằng dáng dấp của mình rất đẹp sao? Người đàn ông bên cạnh cô thật sự thích cô sao? Đừng nói đùa, sao không cầm gương soi lại mình xem, chẳng qua cậu ta thấy cô có giá trị lợi dụng, hoặc là quyền lực hoặc là tiền tài, bằng không với bộ dạng xấu xí của cô làm sao có người đàn ông nào để mắt tới, ôm còn ghê tởm nữa là phải hôn?" Lục Thần nói một hơi không ngừng nghỉ.
Mấy nhà sản xuất, đạo diễn, giám chế điện ảnh ở xung quanh nghe thấy cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, những lời này cũng thật cay nghiệt.
"Anh anh anh..." Người phụ nữ kia chỉ tay vào Lục Thần, tức giận đến nỗi cả người run rẩy lên, một câu cũng không nói được.
Người đàn ông đi cùng cô ta cũng sửng sốt một lúc lâu sau mới phản ứng được, phục hồi lại tinh thần không kiềm chế nổi la lên với Lục Thần: "Anh, anh là ai mà ở chỗ này giương oai!" Nói rồi giơ tay bước tới định nắm cổ áo của Lục Thần.
Nhưng anh ta đâu phải là đối thủ của Lục Thần, tay còn chưa giơ đến đã bị Lục Thần trong nháy mắt vặn ngược tay anh ta ra phía sau lưng, nói: "Muốn đánh nhau à?"
"Á... Anh, anh anh buông tay, tay tôi sắp gãy rồi..." Người đàn ông kia bị Lục Thần túm tay đau đớn gào khóc lên.
Thấy vậy người bên cạnh vội vàng giúp đỡ giảng hòa nói: "Vị tiên sinh này, chúng ta là quân tử dùng miệng không dùng chân tay."
"Đúng vậy đúng vậy." Người ở bên cạnh cũng hùa theo.
Lynda thấy tình hình không ổn, bước lên phía trước muốn kéo ra nhưng lại bị ánh mắt của Lục Thần quét tới, sợ không dám tiến lên chỉ đứng yên tại chỗ vừa cười vừa nói: "Cái này, cái này, Lục thiếu gia, coi như anh nể mặt Ôn Hoàn đi, đừng làm lớn chuyện lên." Nói rồi vội vàng nháy mắt với Ôn Hoàn.
Lúc này Ôn Hoàn mới phục hồi lại tinh thần, thấy vẻ mặt Lục Thần nắm tay người đàn ông kia nghiêm túc có phần dọa người, bước lên phía trước nắm lấy tay của anh, lắc đầu với anh, nói: "Đừng như vậy."
Lục Thần thấy Ôn Hoàn nói như vậy mới buông người đàn ông kia ra, nhìn anh ta nói: "Đừng không biết tự lượng sức mình, cậu còn không chịu được một nắm đấm của tôi."
Người đàn ông kia ôm tay lui về phía sau vài bước, rất sợ sẽ bị đánh, không dám nói thêm nửa chữ.
Người phụ nữ cũng có phần bị dọa, nhưng trong lòng lại hơi ấm ức, cô ta và Ôn Hoàn quen biết từ nhỏ, ban đầu hai người là một cặp then chốt trong khu nhà, lúc đó ba của Ôn Hoàn là thư ký Đảng ủy thành phố còn ba cô ta là thị trưởng thành phố A. Những người quen biết hai người bọn họ vẫn thường đem cô ta so sánh với Ôn Hoàn, nói Ôn Hoàn xinh đẹp lại thông minh hơn cô ta. Có thể nói cô ta từ nhỏ đã sống ở dưới bóng của Ôn Hoàn, bây giờ Ôn Hoàn chỉ là một đứa con gái của tên tội phạm tham ô, cô ta không có lý do phải chịu thấp hơn Ôn Hoàn nữa.
Đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên thì thấy phía sau Ôn Hoàn có một đám người đi về phía bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường liếc nhìn Ôn Hoàn và Lục Thần, bước lên nghênh đón kéo người đàn ông khoảng năm mươi tuổi vào giữa, vô cùng thân thiết nói: "Ba, ba tới rồi."
Người đàn ông kia cười vỗ vỗ tay của cô ta, xoay người giới thiệu với người đang đứng bên cạnh mình: "Con gái út của nhà tôi, khiến tổng giám đốc Lục chê cười rồi." Trên mặt mang theo vẻ cưng chiều, vừa nói vừa quay đầu nhìn con gái nói: "Tiểu Nhã đến đây, vị này chính là tổng giám đốc Lục, bên cạnh tổng giám đốc Lục là chồng của cô ấy - tổng giám đốc Ninh. Không phải con thích hát sao, gần đây tổng giám đốc Lục có hứng thú muốn đầu tư làm album, con phải cố gắng nịnh bợ thật khéo tổng giám đốc Lục mới được."
Tiểu Nhã có phần miễn cưỡng khẽ cười với người ta, bây giờ cô ta chẳng còn quan tâm tới chuyện hát hay không hát nữa, trong bụng cô ta lúc này nghẹn đầy ngụm khí, phải tìm người để cho cô ta xả giận mới được. Nghĩ vậy cô ta quay đầu nói với ba mình: "Ba ba, ba xem tối nay con gặp phải ai." Nói rồi nhìn lại Ôn Hoàn đằng sau lưng.
"Gặp phải ai vậy?" Nói xong nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy Ôn Hoàn đứng ở đó liền có phần sững sờ, hơi bất ngờ.
Ôn Hoàn nhận ra ông ta, ông ta chính là Lâm Viễn Sơn - thị trưởng thành phố A năm đó.
Nhưng không đợi Lâm Viễn Sơn kinh ngạc xong, tổng giám đốc Lục đứng bên cạnh ông ta đột nhiên kêu lên: "Chú út, sao em lại ở đây?!"
Lúc này Lục Thần mới chăm chú nhìn kỹ lại, hơi bất ngờ: "Chị tư, anh rể?"
Hóa ra tổng giám đốc Lục và tổng giám đốc Ninh đi cùng Lâm Viễn Sơn đến không phải ai khác mà chính là chị tư Lục Tĩnh của nhà họ Lục và chồng của chị ấy Ninh Hoài An.
Trong phút chốc mọi người nhìn thấy đều choáng váng ngay tại chỗ, tập đoàn Lục thị được coi là công ty lớn nhất nhì nước, không chỉ ở Giang Thành mà khắp các nơi trong cả nước đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Mọi người đều biết hiện tại Lục Thiên Lâm không thể nào quản lý hết chuyện của công ty, tất cả mọi việc lớn bé trong công ty đều do bốn người con gái nhà họ Lục xử lý. Mà trong bốn người con gái này, con gái thứ tư của nhà họ Lục nổi tiếng là người quản lý hà khắc thủ đoạn, làm việc tàn nhẫn và quyết đoán không thua đàn ông. Có thể nói là tiêu biểu cho nữ cường, báo chí và tạp chí cũng tranh nhau phỏng vấn chị vài lần, cho nên phần lớn mọi người ở đây đều mong chị có thể xuất hiện.
Vốn mọi người còn đang suy đoán thân phận người đàn ông bên cạnh Ôn Hoàn, lúc trước chuyện Ôn Hoàn thuê phòng cùng đàn ông, thậm chí chuyện cầu hôn hay đính hôn mọi người đều đã nghe thấy, nhưng trên báo cũng không tra ra người đàn ông kia là ai, chỉ đoán rằng đó có thể là một người làm lính, còn thân phận cụ thể thế nào vẫn không rõ. Nhưng vừa rồi nhìn thấy anh ta và Lục Tĩnh trò chuyện với nhau, thì ra anh ta chính là con trai độc nhất của nhà họ Lục mà vẫn chưa bao giờ chính thức công khai ra ngoài!
Lục Tĩnh đi tới chỗ anh, hỏi: "Em đến Thanh Đảo lúc nào vậy?" Nói rồi liếc nhìn Ôn Hoàn đứng bên cạnh Lục Thần.
"Sáng sớm hôm nay." Lục Thần trả lời theo sự thật, đưa tay ôm Ôn Hoàn.
Ninh Hoài An cũng đi tới chỗ bọn họ: "A Thần." Giơ tay vỗ vỗ vai Lục Thần, quay đầu nhìn Ôn Hoàn, nhẹ nhàng nho nhã cười, nói: "Đây chắc là Tiểu Hoàn, anh là anh rể của Lục Thần."
Ôn Hoàn gật đầu chào hai người, khẽ cất giọng nói: "Chị tư, anh rể."
"Lúc trước nghe ba mẹ nói hai em đã lấy giấy kết hôn, lúc nào quay về thì tổ chức tiệc chúc mừng đây?" Ninh Hoài An cười hỏi.
Ôn Hoàn liếc nhìn Lục Thần, không nói gì.
"Tạm thời chưa tính đến, Tiểu Hoàn bận rộn công việc, em ở bên kia nhiệm vụ huấn luyện cuối năm cũng nặng." Lục Thần giải thích.
"Như vậy sao được!" Nghe vậy Lục Tĩnh ở bên cạnh không đồng ý nói: "Em là con trai duy nhất của nhà họ Lục, kết hôn là chuyện đại sự của nhà chúng ta, hôn lễ này nhất định phải tổ chức, hơn nữa còn phải làm vô cùng tưng bừng! Chị đoán cộng thêm các bên hợp tác ít cũng phải hơn trăm mâm."
Lục Thần nhíu mày, có phần không vui nói: "Chị, đừng biến hôn lễ của em thành một phần kinh doanh của công ty chị."
"Có gì không được, em..." Lục Tĩnh còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Ninh Hoài An ở bên cạnh ngắt lời.
"Nếu A Thần không thích vậy cũng đừng ép, đến lúc đó người trong một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm cũng tốt lắm rồi." Ninh Hoài An dàn xếp nói.
Lục Tĩnh bĩu môi, không nói thêm về vấn đề này nữa, vì để tránh cho khỏi xấu hổ, chị thay đổi đề tài nhìn Lâm Viễn Sơn nói: "A Thần, chị giới thiệu cho các em biết, vị này chính là ông chủ Lâm, chúng ta đang bàn chuyện hợp tác."
Bên này Lục Tĩnh vừa dứt lời xong đã thấy Lâm Viễn Sơn tươi cười đi về phía bọn họ, chìa tay với Lục Thần nói: "Trước kia Ôn Hoàn là tôi nhìn lớn lên, không ngờ chớp mắt một cái đã lập gia đình rồi." Nói xong lại nhìn sang Ôn Hoàn, trên mặt mang theo vẻ hiền lành.
Lục Thần nhìn bàn tay của ông ta chìa tới, lại nhìn vẻ mặt giả tạo buồn nôn của ông ta và Lâm Tiểu Nhã đang há hốc mồm ngạc nhiên ở bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, không thèm giơ tay ra bắt tay với ông ta, chỉ lạnh giọng nói với Lục Tĩnh ở bên cạnh: "Chị tư, chẳng lẽ chị thật sự muốn hợp tác cùng bọn họ ư?"
Lục Tĩnh sửng sốt, có phần không hiểu ý của Lục Thần: "Sao vậy?"
Lục Thần liếc nhìn Lâm Viễn Sơn, nói: "Một người ngay cả con gái của mình còn không dạy dỗ cho tốt được thì làm sao có thể cai quản được một xí nghiệp, cùng một công ty như vậy hợp tác thật quá mạo hiểm, em khuyên chị nên suy nghĩ thật kỹ lại."
Nghe vậy Lục Tĩnh và Ninh Hoài An nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tiểu Nhã đứng ở đó, lúc này mới để ý thấy bầu không khí có phần quỷ dị và bất thường.
Lâm Viễn Sơn nhíu mày quay đầu nhìn con gái của mình. Lục Thần không nói thêm gì nữa chỉ nắm lấy tay của Ôn Hoàn xoay đầu rời đi luôn, cũng không để ý tới nhóm người kia đang giương mắt kinh ngạc.
Lục Thần dắt Ôn Hoàn rời khỏi hội trường, cởi áo vest trên người mình khoác lên vai cô. Ôn Hoàn có vẻ rất yên lặng, mặc cho anh dắt đi cũng không mở miệng nói câu gì, trên mặt bình tĩnh không nhìn ra một chút tâm tình nào. Nhưng Lục Thần biết lúc này trong lòng cô nhất định là khó chịu, mỗi lần động đến chuyện của ba mẹ cô, cô luôn luôn có vẻ mặt này.
Có lẽ những phóng viên ở cửa kia cũng không đoán được sẽ có người ra sớm như vậy, cho nên cũng không có người túc chực chờ ở cửa, Ôn Hoàn và Lục Thần nắm tay nhau đi ra ngoài như vậy cũng không hề bị bất cứ ai ngăn lại.
Đứng ở cửa khách sạn, Lục Thần quay đầu hỏi cô: "Quay về khách sạn nhé?"
Nghe vậy Ôn Hoàn lắc đầu, nhìn anh nói: "Em muốn hóng gió trên biển một lát."
Lục Thần gật đầu, nắm tay cô bước lên taxi, kêu tài xế đưa bọn họ tới bãi biển gần nhất.
Khách sạn cách bờ biễn không xa lắm, xe chạy không bao lâu liền tới nơi.
Buổi tối bờ biển vẫn còn rất náo nhiệt, có người đốt lửa trại ở trên bãi biễn, kéo vài chiếc bàn dài lại với nhau, một đám người ngồi vây quanh bàn uống bia ăn đồ nướng, bên cạnh trẻ con vui vẻ vừa chạy vừa nô đùa.
Lục Thần nắm tay Ôn Hoàn đi tới bãi cát, Ôn Hoàn chỉ tìm một chỗ trên bờ cát ngồi xuống, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua mặt.
Lục Thần ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt. Ôn Hoàn tựa vào trong ngực của anh, dùng đầu cọ cọ lồng ngực của anh, tìm một ví trí thoải mái ở trong lòng anh.
Lục Thần cúi đầu hôn lên tóc cô, khẽ hạ giọng hỏi: "Có đói không?" Tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau.
Ôn Hoàn chỉ lắc đầu, hơi mở mắt ra nhìn bãi biễn trong bóng đêm.
Hai người cứ ngồi ôm nhau như vậy một lúc lâu, một trận gió biển thổi vào, Lục Thần cảm giác rõ được người trong lòng mình run rẩy, nhíu mày hỏi: "Lạnh à?"
Ôn Hoàn thành thật gật đầu, bộ lễ phục dạ hội cho dù có áo vest khoác lên vẫn cảm thấy lạnh, giống như có gió lùa vào.
"Chúng ta trở về đi?" Lục Thần hỏi cô, giọng nói thật khẽ mang theo dụ dỗ, anh không nỡ để cô chịu lạnh.
Ôn Hoàn vẫn lắc đầu, càng thêm cúi người dụi dụi vào trong lòng anh.
Lục Thần hết cách, chỉ có thể giang hai cánh tay ôm cô chặt thêm chút nữa, để cho cô vùi vào trong ngực mình sưởi ấm.
Tiếp tục ngồi thêm một lúc lâu, Ôn Hoàn trong ngực anh bỗng mở miệng nói: "Từ trước đến nay em đều không tin năm đó ba nhảy lầu tự sát." Giọng nói thật khẽ, một cơn gió biển thổi trúng vào hơi đẩy giọng nói kia tản đi.
Lục Thần không nói gì, chỉ hôn xuống tóc cô, dùng mặt cọ vào tóc của cô.
"Ba rất yêu em và mẹ, khoảng thời gian ba rời khỏi mẹ con em, em vẫn không thể tin được ba thật sự cứ như vậy bỏ rơi mẹ con em, mẹ không có cách nào tiếp nhận sự thật này, cả ngày tinh thần hoảng hốt, cuối cùng hoàn toàn không phân biệt được quá khứ và hiện tại."
Những chuyện này cô vẫn luôn không muốn đề cập tới, không muốn nhìn thẳng vào nó bởi vì sợ không có cách tiếp nhận.
Dường như có thể cảm giác được nỗi sợ hãi đó trong lòng cô, Lục Thân buông cô ra, bình tĩnh nhìn vào mắt cô nói: "Đừng gượng ép chính mình, không muốn nói thì không cần nói với anh."
Ôn Hoàn lắc đầu, mặc dù khóe miệng vẽ ra nụ cười nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi.
"Vừa rồi cô gái kia tên là Lâm Tiểu Nhã, em và cô ấy từ nhỏ đã quen biết, bởi vì ba của em cùng ba cô ấy là cộng sự trong công việc, hai người từ một phòng làm việc trong thị trấn nhỏ thẳng tiến tới thư ký Đảng ủy thành phố và thị trưởng. Em và cô ấy cũng liên tục chung một trường, một lớp từ nhỏ đến trung học rồi đến đại học. Có thể nói cô ấy là bạn thuở thơ ấu lớn lên cùng em tới thiếu niên rồi thanh niên, em thật sự luôn coi cô ấy là bạn tốt." Đang nói, Ôn Hoàn có phần nghẹn ngào, tâm tình hơi chấn động.
Lục Thần nhíu mày, nhìn bộ dạng của cô trong lòng ngập tràn đau đớn.
Ôn Hoàn bình ổn lại tâm tình, tiếp tục nói: "Năm đó ba em bị bắt, em cùng mẹ suốt đêm đi tìm Lâm Viễn Sơn hi vọng ông ta có thể giúp đỡ nghĩ ra cách nào đó, nhưng sau khi suy nghĩ xong ông ta cũng không trực tiếp từ chối mà chỉ nói không muốn bị chuyện của ba em làm liên lụy đến công việc hiện tại của ông ta. Em không thể hiểu nổi mấy ngày hôm trước còn xưng anh xưng em với nhau sao giờ thoáng cái liền thay đổi nhanh như vậy. Em đi tìm Tiểu Nhã, hi vọng cô ấy có thể nể chút tình bạn với em mà khuyên ba cô ấy nghĩ ra cách, nhưng... ha ha..." Đang nói Ôn Hoàn đột nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười đó mang theo cả chế giễu và châm chọc.
Lục Thần nhìn cô, dường như có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc ấy, nhíu mày nói: "Ôn Hoàn, đừng nói là..."
Ôn Hoàn lắc đầu, nước mắt theo viền mi chảy xuống, tiếp tục nói: "Cô ấy bảo em quỳ xuống cầu xin cô ta, nói chỉ cần em quỳ xuống cầu xin cô ta sẽ bảo ba giúp mẹ con em, em quỳ nhưng lúc quỳ xuống rồi cô ta không hề đi tìm ba cô ta mà cười lớn chỉ vào em, nói chán ghét em bao nhiêu, thậm chí còn hận em, cô ta vốn không hề muốn làm bạn của em, cũng chưa từng coi em là bạn, cô ta còn nói..."
"Được rồi." Lục Thần ôm cô vào lòng, đau lòng vuốt tóc cô, vỗ nhẹ lưng của cô, giọng nói khàn khàn: "Được rồi, không cần nói nữa, không cần nói nữa..."
Ôn Hoàn mặc cho anh ôm, nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt không ngừng chảy xuống: "Ngày đó em cảm giác như mình đã sụp đổ, trong cùng một ngày em mất ba, mất đi tình yêu, lại còn người em vẫn cho là bạn..." Vừa nói Ôn Hoàn vừa khó chịu khóc thành tiếng, cho dù sáu năm đã trôi qua, vết thương đó bị vạch ra lần nữa vẫn còn rất đau, nhìn thấy mà hoảng sợ.
Lục Thần ôm cô thật chặt vào trong ngực, tay không ngừng vỗ về an ủi cô: "Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa, đều đã qua, đều đã qua rồi..."
Những lời này giấu ở trong lòng cô đã sáu năm, bởi vì không có ai để nói, nhưng cho dù có đem nó vùi sâu hơn nữa nó vẫn luôn tồn tại, không biến mất. Mỗi lần chỉ cần đụng chạm vào một chút như vậy thôi cũng sẽ lan tràn đau buốt toàn thân, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Năm đó cô từ cô công chúa nhỏ biến thành con gái của tội phạm tham ô, sáu năm qua cô tự bó mình rất chặt, cho dù đau khổ hay khó khăn hơn nữa cô cũng không rơi một giọt nước mắt, bởi vì cô không có tư cách buông lỏng bản thân. Thay đổi trong đêm đó khiến cho cô còn chưa kịp trưởng thành đã phải thúc ép mình lớn lên. Tất cả khổ cực và uất ức cô không có ai để chia sẻ, bởi vì không có bạn, không có người yêu, mẹ còn phải dựa vào cô chăm sóc. Cho nên tâm tình ngày hôm nay như nước đổ ra từ miệng cống, nhất thời có phần không thu lại được.
Ôn Hoàn tựa vào trong ngực anh khóc như một đứa bé. Đã bao lâu rồi cô chưa được khóc như vậy, ngày trước mỗi lần tìm Thành Việt không được cô cũng không khóc, có chăng cũng chỉ là nản lòng, lúc tới bước đường cùng không còn nơi cầu xin cô cũng không khóc, có chăng cũng chỉ là bất lực. Đến khi biết ba đang trong giai đoạn điều tra nhảy lầu bỏ mạng cô mới khóc, nhưng cũng chỉ có thể len lén rơi lệ ở trong phòng, bởi vì cô không dám để cho mẹ mình nhìn thấy. Lần đầu tiên mẹ phát bệnh đập phá mọi thứ cô cũng không khóc, có chăng cũng chỉ là sợ hãi và lo lắng.
Cô đã quên lần trước được người ôm vào trong ngực khóc như vậy là lúc nào, cũng đã quên lúc đó là ai ôm cô để cho cô tựa vào bờ vai của người đó khóc thoải mái như vậy.
Lục Thần cứ ôm cô như vậy, mặc cho nước mắt của cô làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của anh, anh biết cô bị đè nén lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội xả ra.
Anh không hề nói câu nào bảo cô đừng khóc như vậy nữa, chỉ thỉnh thoảng khẽ vỗ về cô một cái, trong lòng âm thầm tự nói với chính mình, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh để cho cô khóc ở trong ngực mình như vậy. Bởi vì sau này anh chỉ cho phép cô nép ở trong lòng mình vui vẻ, bày ra nụ cười hoặc là miệng lầu bầu gì đó, không bao giờ để cho cô rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Bởi vì anh đau lòng, rất đau lòng.
Cũng không biết khóc như vậy được bao lâu, đợi đến lúc Ôn Hoàn chui từ trong lòng anh ra, cúi đầu chỉ thấy áo sơ mi của anh đã thấm đẫm nước mắt của cô, thậm chí trên mặt còn dính đầy nước mũi. Ôn Hoàn xấu hổ càng thêm ngượng ngùng, đỏ mặt thút thít nói: "Đều dơ hết rồi."
Lục Thần nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "Không sao." Vươn tay lau đi giọt lệ trên mặt cô, sau đó cúi người hôn lên đôi mắt khóc có phần sưng đỏ của cô, dọc theo gò má hôn đến môi của cô.
Ôn Hoàn thẹn thùng giơ tay đặt trước ngực của anh, nói: "Đừng, rất bẩn."
Lục Thần cong môi, lắc đầu, kiên quyết hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng cắn mút.
Ôn Hoàn không đẩy ra nữa, chậm rãi cảm nhận yêu thương của anh, sau đó từ từ bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, tay trong lúc vô tình giơ lên vòng quanh cổ anh.
Mãi đến khi buông ra, Ôn Hoàn vì thiếu khí mà có phần hổn hển, Lục Thần cụng đầu vào trán cô, khẽ vuốt ve gương mặt của cô.
Ôn Hoàn đỏ mặt hơi ngượng ngùng hỏi: "Không phải bây giờ em rất xấu chứ?"
Lục Thần cười nhẹ, chỉ nói câu nhóc con, sau đó giang hai tay ôm chặt lấy cô.
Hai người cũng không biết cứ ngồi như vậy ở bãi biển bao lâu, đến khi xoay người lại nhìn thấy lửa trại ở bên kia hình như đã kết thúc, một đám đàn ông xiêu vẹo ở trên bàn, mấy người phụ nữ ôm con ngồi ở một bên nhàn rỗi trò chuyện việc nhà.
Khoác lại chiếc áo vest trên người cho cô, Lục Thần nói: "Đi về nhé."
Ôn Hoàn gật đầu, chống tay định đứng dậy nhưng vì ngồi lâu quá đôi chân đã tê cứng lại, động một cái đều cảm thấy mất cảm giác không thể nhúc nhích chút nào.
Lục Thần nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Ôn Hoàn đau khổ, nói: "Chân tê hết rồi."
Nghe vậy Lục Thần cong khóe miệng, cúi người xuống ôm lấy cô. Ôn Hoàn ôm cổ anh, tựa vào trong ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, trong lòng không hiểu cảm thấy yên tâm.
Lục Thần ôm cô đi tới ven đường, lúc cúi đầu nhìn người trong ngực thì thấy cô đã nhắm mắt ngủ, môi hé mở, hô hấp nhẹ nhàng theo quy luật.
Không lay cô tỉnh lại mà đi thẳng đến chỗ taxi dừng ở trước cửa nhà hàng hải sản, tài xế kia thấy có mối làm ăn vội vàng bước tới nhiệt tình mở cửa sau xe cho Lục Thần.
Ôm cô ngồi vào chỗ, Lục Thần nhỏ giọng nói địa chỉ cho tài xế rồi căn dặn bác ta đi chậm một chút, cẩn thận một chút.
Bác tài xế nghe xong liền giơ tay làm động tác OK với anh, nói: "Không thành vấn đề." Sau đó khởi động xe lên đường.
Lục Thần điều chỉnh tư thế để cho cô có thể ngủ yên ổn ở trong lòng mình, mới vừa động tay một cái, người trong ngực hơi nỉ non kháng nghị, sợ làm cô giật mình tỉnh giấc, Lục Thần không dám cử động nữa. Cho dù cánh tay duy trì một tư thế như vậy rất lâu, lâu đến nỗi bắt đầu tê dại đau nhức, Lục Thần cũng không nhúc nhích nửa phân.
Bác tài xế trước mặt nhìn hai người ngồi phía sau xuyên qua kính chiếu hậu, vừa cười vừa nói: "Nhóc con không tệ lắm, còn biết thương bạn gái."
Lục Thần ngước mắt nhìn bác ta, kiên quyết sửa lời: "Là vợ."
Nghe vậy bác tài xế cười lớn, nói: "Chỉ cần không phải là tình nhân hay vợ bé là được rồi."
Lục Thần không nói gì, nghĩ thầm một vợ là đủ rồi, nhiều phụ nữ như vậy để làm gì.
Tài xế kia ngoài nói tương đối nhiều một chút thì chạy xe khá ổn, người cũng nhiệt tình, lúc đến cửa khách sạn còn chủ động xuống xe mở cửa cho Lục Thần, nhưng vừa mở cửa liếc mắt một cái liền nhận ra Ôn Hoàn trong ngực Lục Thần, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Ồ, cô ấy không phải là ngôi sao Ôn Hoàn sao?!"
Ôn Hoàn trong ngực Lục Thần bị giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu vừa vặn đụng phải cửa xe, đau đến nỗi cô há hốc miệng kêu thành tiếng: "A...a..."
Lục Thần có phần oán giận trừng mắt với người tài xế kia, nhanh chóng giơ tay xoa đầu của cô. Bác tài xế kia thấy vậy cũng cảm thấy thật có lỗi, vội vàng vươn tay muốn giúp nhưng lại bị ánh mắt của Lục Thần quét tới, sợ hãi theo bản năng né mình tránh ra.
Lục Thần giúp cô xoa một lúc lâu, Ôn Hoàn mới chậm rãi bớt đau đớn, ngước mắt nhìn anh hỏi: "Vừa rồi sao vậy?"
Không đợi Lục Thần trả lời, bác tài xế bên cạnh chủ động nhận lỗi, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Ôn tiểu thư, là tôi quá kích động không khống chế được tâm tình của mình."
Lúc này Ôn Hoàn mới chú ý tới người bên cạnh, quay đầu thì phát hiện ra mình đã ở cửa khách sạn, không cần hỏi cũng có thể đại khái đoán được vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Khẽ cười lắc đầu với bác tài xế: "Không có việc gì." Từ trong lòng Lục Thần bước xuống xe.
Lục Thần cũng bước xuống, vẻ mặt hơi nghiêm túc, nhìn vào mắt ông tay lấy tiền từ trong túi thanh toán tiền xe sau đó kéo Ôn Hoàn đi vào.
Đầu Ôn Hoàn bị đụng vẫn còn hơi đau, vừa đi vừa xoa, mơ hồ nói: "Sao em lại ngủ?!"
Vừa bước vào khách sạn, Lynda vẫn đứng chờ ở đại sảnh khách sạn vội vàng đi đến đón, thấy Ôn Hoàn đầu tiền là sửng sốt, sau đó hỏi: "Ôn Hoàn, em, em không sao chứ?"
Ôn Hoàn nghĩ lời của chị là vì chuyện vừa rồi ở bữa tiệc bị Lâm Tiểu Nhã vạch trần thân thế, lắc đầu không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Chị Lynda, em hơi mệt, em về phòng trước."
Chị Lynda cũng không hỏi nhiều nữa, vừa rồi cô rời khỏi như vậy, giờ thấy cô trở về là tốt rồi, chỉ gật đầu vừa cười vừa nói: "Lên đi, nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa cảnh quay của em kết thúc, đến lúc đó chị sẽ cho em nghỉ ngơi thả phanh."
Ôn Hoàn gật đầu: "Cảm ơn chị Lynda."
Về đến phòng, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy trên mặt mình khô khô nhăn nhúm lại rất khó chịu, xoay người vào toilet định rửa mặt.
Áo sơ mi trên người Lục Thần bị người nào đó khóc ướt đẫm một mảng lớn, bây giờ bị gió thổi khô có cảm giác hơi cứng, nới lỏng nút áo định cởi ra, nhưng cúc áo vừa mới cởi thì nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, không, là một tiếng hét thảm thiết!
Nghe thấy tiếng Lục Thần cũng không quan tâm tới những cái khác, vội vàng chạy về phía nhà tắm thì thấy Ôn Hoàn đang ôm gương mặt đau khổ đứng ở trước gương. Lục Thần bước vào, cô ngoảnh đầu lại chỉ vào người trong gương nói: "Lục Thần, người kia là ai?"
Lục Thần bật cười, bước tới kéo cô vào trong lòng, khẽ vỗ nhẹ lên tóc cô, nói: "Bị em hù chết, còn tưởng em xảy ra chuyện gì chứ."
"Sao anh không nói cho em biết, khó coi chết đi được." Ôn Hoàn oán trách đấm vào lồng ngực của anh, tức giận sắp khóc đến nơi rồi. Vừa rồi cô định rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên thiếu chút nữa bị người trong gương dọa cho giật mình, toàn bộ lớp trang điểm bị trôi đi không nói làm gì, đây thì một đôi mắt sưng vù, tóc tai xốc xếch, mà vừa rồi cô còn dùng bộ dạng như vậy nói chuyện với chị Lynda, còn nói cả với tài xế kia nữa, lại còn thẳng một đườn từ đại sảnh khách sạn về phòng, cô thật là không muốn sống nữa.
"Không hề xấu, vẫn rất đẹp." Lục Thần mặc cho cô đánh như gãi ngứa, giơ tay lên xoa xoa đầu cô.
Ôn Hoàn tức giận chu mỏ, nói: "Nói dối." Ngay cả cô còn bị hù thì có thể đoán ra được là kinh khủng cỡ nào.
Lục Thần cười, xoay người đóng cửa phòng tắm, sau đó lại xoay người cởi chiếc áo sơ mi trên người mình vừa rồi mới cởi được một nửa.
Ôn Hoàn sửng sốt nhìn anh hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Ném chiếc áo sơ mi mới cởi ra sang một bên, vẻ mặt Lục Thần tự nhiên nói: "Tắm."
Ôn Hoàn nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt vội vàng nói: "Vậy, em ra ngoài trước." Mới vừa định chạy đi thì lại bị Lục Thần giữ chặt thắt lưng, ôm cô xoay một vòng, sau đó mở chốt vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống hai người.
"A......" Ôn Hoàn muốn hét lên nhưng vừa mở miệng lại bị người ta chặn miệng lại, không phát ra được âm thanh nào nữa.
Nghe vậy tất cả mọi người đều nhìn lại Ôn Hoàn, chỉ thấy Ôn Hoàn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình, môi bởi vì hàm răng cắn chặt mà bắt đầu run rẩy, hai tay thõng xuống hai bên cũng nắm thật chặt lại, tựa như đang đè nén kiềm chế cái gì đó.
Lynda đứng bên cạnh phản ứng đầu tiên, bước lên cười gượng nói: "Ha ha, tiểu thư nhận lầm người rồi." Vừa nói vừa liếc nhìn Ôn Hoàn.
Cô gái kia quét mắt nhìn Lynda, chỉ vào Ôn Hoàn nói: "Gương mặt này cả nước có bao nhiêu người biết, sao tôi lại nhận lầm cô ấy được chứ?" Cô ta nở nụ cười, tựa như một trò cười lớn: "Cô đang nói đùa tôi sao?"
Cho dù xảo quyệt như Lynda trong lúc nhất thời bị hỏi cũng không trả lời được, chỉ có thể cười gượng, quay đầu nhìn Ôn Hoàn.
Thực ra chị ta cũng không biết về quá khứ của Ôn Hoàn, trước đây chị ta chỉ là một người đại diện nho nhỏ, so với nói là người đại diện thì thực ra là làm việc vặt nhiều hơn, khi đó công ty nhận một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da.
Ban đầu vốn là Lâm Ngải Vi nhưng vì lúc đó Lâm Ngải Vi đang bận lịch trình khác không sắp xếp được. Nếu đã không mời được ngôi sao nổi tiếng, tổng giám đốc công ty đó liền thay đổi thái độ, quyết định dùng người mới, nói phải tìm một nữ sinh có mặt mũi trong sáng, tính cách đơn thuần làm người đại diện. Yêu cầu này bỗng chốc đánh tan hi vọng của những ngôi sao người mẫu hạng hai hạng ba.
Lúc đó công ty vì tìm nữ sinh phù hợp với điều kiện như vậy mà mất cả một năm nhưng vẫn không làm cho đối phương hài lòng. Bởi vì đối phương ra giá rất cao, hơn nữa còn là khách hàng hợp tác nhiều năm cho nên công ty đã dùng tất cả các biện pháp để tìm người. Gần như mỗi một người đại diện lớn nhỏ đều bị phái đi làm nhiệm vụ, tổng giám đốc còn nói thêm, ai có thể tìm được người phù hợp tới, công ty nhất định sẽ trọng thưởng lớn.
Cơ hội này đối với Lynda mà nói là cơ hội hiếm có, vì tiền đồ của mình, Lynda tìm không dưới mười người nhưng đều thất bại. Đến lúc gần như buông xuôi thì chị ta gặp Ôn Hoàn, lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào một ngày mưa, chị ta đang ở trong quán cà phê buồn phiền vì chuyện tìm người của mình thì vừa vặn gặp phải Ôn Hoàn đang đứng trú mưa ở bên ngoài quán cà phê. Chỉ cần nhìn một bên góc mặt đã thấy hấp dẫn rồi, xác định đây chính là người chị ta muốn tìm vì vậy lập tức đi ra ngoài cửa tìm Ôn Hoàn thực hiện ý đồ của mình.
Mới đầu Ôn Hoàn từ chối, chỉ coi chị ta là kẻ lừa đảo không thèm để ý tới, sau đó không chịu nổi sự quấy rầy của chị ta mới nhận danh thiếp của chị ta, nhưng cũng không nói đồng ý.
Về sau trải qua mấy lần điều tra và tìm hiểu, Lynda biết Ôn Hoàn đang nỗ lực tìm việc làm nhưng bởi đang đợi bằng nên vẫn không tìm được việc làm phù hợp, hơn nữa mẹ của cô hình như đang xảy ra vấn đề về tinh thần, cô đang cần tiền gấp.
Nắm đúng nhược điểm của Ôn Hoàn, Lynda lập tức tìm Ôn Hoàn bàn điều kiện, cuối cùng ngay tại thời điểm mẹ Ôn phát bệnh lần nữa, Ôn Hoàn đồng ý làm người phát ngôn quảng cáo đó, đương nhiên Lynda cũng sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc cho mẹ Ôn, bảo đảm mẹ Ôn được quan tâm chăm sóc tốt nhất để cho Ôn Hoàn không phải lo lắng chuyện ở nhà.
Lần đại diện phát ngôn quảng cáo ấy rất thành công, sau đó có đạo diễn nổi tiếng đang tuyển chọn diễn viên mới diễn xuất trong một bộ phim điện ảnh lớn, bởi vì nhìn thấy quảng cáo kia nên đã gọi điện thoại tới nói muốn cho Ôn Hoàn thử sức.
Cuối cùng Ôn Hoàn trước hàng nghìn người bộc lộ tài năng, trở thành nữ diễn viên chính quan trong nhất trong bộ phim điện ảnh lớn năm đó. Mặc dù Ôn Hoàn chưa từng học qua ngành diễn xuất, kỹ năng diễn cũng không lưu loát nhưng trong bộ phim cô mặc bộ sườn xám, đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ chinh phục mọi người, cho dù chỉ là một bình hoa đơn thuần nhưng đã nhanh chóng phất lên nhờ sức nóng của bộ phim đó.
Các nhà quảng cáo và sản xuất điện ảnh đều nhao nhao tới, cộng thêm khả năng giao thiệp của Lynda, sự nghiệp diễn xuất của Ôn Hoàn có thể nói là ngay từ đầu đã thuận buồm xuôi gió.
Cuối cùng Lynda đã đem sự nghiệp của mình một lòng đặt trên vai của Ôn Hoàn, chuyện của Ôn Hoàn còn quan tâm hơn chuyện của mình. Đối với việc riêng của Ôn Hoàn càng phòng ngừa cẩn thận, bất kể tin tức bất lợi gì về Ôn Hoàn đều bị chị ta nghĩ cách ngăn chặn hết, đương nhiên cũng không thiếu nhưng scandal do chị ta cố ý tiết lộ cho bên môi giới. Theo lý giải của chị ta thì đó chính là một thủ đoạn để hâm nóng tên tuổi, ngôi sao sợ nhất là không có tin tức, dù cho chỉ là tin xấu, bởi vì có tin mới hấp dẫn được ánh đèn, mới khiến cho mọi người nhớ kỹ.
Nhưng hỏi về chuyện lúc trước, chị ta thật sự cũng không rõ lắm, thực ra là chưa từng tìm hiểu qua, bởi vì chỉ cần vừa hỏi tại sao mẹ cô lại trở thành như vậy, Ôn Hoàn luôn luôn làm mặt lạnh không nói lời nào, cứ như vậy nhiều lần chị ta cũng không hỏi lại nữa.
Nhưng vừa mới nghe được người phụ nữ này nói ba của Ôn Hoàn trước đây tham ô nhận hối lộ gì đó, nghĩ lúc trước Ôn Hoàn cũng chưa từng nhắc tới gia cảnh của bản thân.
Bầu không khí thoáng cái trở nên ngượng ngùng, vài người nhìn Ôn Hoàn sau lại đưa mắt nhìn cô gái tên là Tiểu Nhã kia.
Thậy trên mặt mọi người lộ ra tức giận, người phụ nữ kêu là Tiểu Nhã kia nở nụ cười, giơ tay khẽ vuốt lọn tóc trên trán mình, mở miệng nói: "Chẳng lẽ mọi người không biết, ngôi sao lớn Ôn Hoàn của chúng ta trước đây là con gái của thư ký Đảng ủy của thành phố A vì tham ô trong lúc tiếp nhận điều tra đã sợ tội nhảy lầu tự sát."
Nghe vậy có người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đồng loạt nhìn lại Ôn Hoàn. Sáu năm trước chuyện này ầm ĩ rất lớn, bởi vì trước đây thư ký Đảng ủy thành phố nhận hối lộ một khoản tiền rất lớn, cho nên không chỉ ở thành phố A mà thậm chí cả nước hầu như ai cũng bàn về chuyện này. Có người nói buôn bán làm ăn lớn đến đâu cũng không bằng làm quan lớn, muốn nói chuyện mở rộng làm ăn phải bỏ ra mấy chục vạn hay mấy trăm triệu dự thầu nhưng ít nhất một nửa số tiền đó vào trong tay quan chức. Cho nên lúc đó thư ký đang tiếp nhận điều tra kia nhảy lầu càng tạo thành cơn chấn động toàn quốc, báo chí và TV liên tục đưa tin vài ngày liền.
Nhưng ai cũng không ngờ, ngôi sao chiếm giữ nửa bầu trời Ôn Hoàn hôm nay lại là con gái thư ký Đảng ủy thành phố nhảy lầu năm đó.
Lynda cũng kinh ngạc, trước đây từ tính cách và cử chỉ của Ôn Hoàn, chị ta chỉ nghĩ có lẽ Ôn Hoàn xuất thân từ con nhà danh môn quý tộc nhưng không ngờ lại trong một bối cảnh như vậy, trong nhất thời hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Thấy Ôn Hoàn từ đầu đến cuối không nói lời nào, cô gái kia còn nói thêm: "Ôn Hoàn, cô giữ bí mật nghề nghiệp thật kín, nhưng việc đó thật sự có phần không đẹp mắt lắm, mấy ngày hôm trước nhóm bạn của chúng ta trước kip tụ họp còn nhắc về cô, nói cô bây giờ trở thành ngôi sao lớn không thèm nhận cả mấy người bạn như chúng tôi nữa, sao vậy, muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ sao, hay là cô vốn sợ..." song còn không đợi cô ta nói xong, phía sau truyền tới một giọng đàn ông nghiêm khắc ngắt lời cô ta.
"Đủ rồi, rốt cuộc cô đã nói xong chưa!" Vẻ mặt Lục Thần tức giận đi ngay tới kéo Ôn Hoàn qua, ánh mắt sắc nhọn quét về phía cô gái kia, nói: "Đừng cho rằng trên mặt dát vàng thì muốn nhận xằng ai làm bạn cũng được, ai biết là người phụ nữ điên như cô từ đâu xuất hiện, la lối om sòm miệng còn nói xằng nói bậy!"
"Anh..." Người phụ nữ kia trừng mắt với Lục Thần, có phần bị lời nói của anh làm cho tức giận, giọng điệu chói tai nói: "Anh là ai, anh có biết tôi là ai không, ba tôi là..."
"Ba cô không phải là Lý Cương sao?!" Lục Thần tiếp lời, giọng nói tràn đầy sự khinh thường.
"Phụt..." không biết là ai, nhất thời không nhịn được bật cười luôn, chọc cho người phụ nữ kia thở phì phò tức giận trừng mắt về phía bọn họ.
Nhận thấy người trong lòng mình cứng ngắc và run rẩy, Lục Thần không rảnh góp mấy câu nói nhảm với bọn họ, kéo Ôn Hoàn nói: "Chúng ta đi."
"Cô đứng lại!" Thấy bọn họ định đi, người phụ nữ kia bị Lục Thần nói có phần không phục, trút giận lên người của Ôn Hoàn, gọi bọn họ lại nói: "Sao vậy, bị người ta vạch trần là con gái của tội phạm tham ô liền muốn chạy à."
Nghe vậy Lục Thần quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn xuyên qua không khỏi làm người ta chấn động, có phần khiếp sợ.
Lynda thấy bầu không khí căng thẳng và gượng gạo, vội vàng trấn tĩnh lại tinh thần vừa cười vừa nói: "À, đạo diễn Lục tới rồi, tôi mang Ôn Hoàn qua đó chào hỏi, mọi người trò chuyện đi, mọi người trò chuyện đi." Nói rồi kéo Ôn Hoàn xoay người muốn rời đi.
Người phụ nữ phía sau kia cố ý quay sang người đàn ông bên cạnh lạnh lùng nói: "Văn Hạo, sau này công ty của các anh muốn mời ngôi sao tốt nhất nào cũng phải tìm hiểu kỹ lai lịch, tránh để cho con gái của tội phạm hay kẻ sát nhân nào đó tới đây."
Người đàn ông kia khẽ cười nịnh hót nói: "Vậy sau này phải nhờ em giúp anh kiểm tra mới được."
Người phụ nữ kia cười đắc ý, mắt bình tĩnh nhìn bóng lưng của Ôn Hoàn.
Lynda nhận ra người đàn ông kia là con trai của tổng giám đốc Phương, người đứng ra tổ chức buổi tiệc từ thiện hôm nay, trước đây hai người từng tiếp xúc thông qua công việc, cũng không muốn làm lớn chuyện lên vội vàng lôi kéo Ôn Hoàn muốn mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng Lynda muốn im hơi lặng tiếng cũng phải hỏi qua Lục Thần bên cạnh một chút xem có đồng ý để cho người phụ nữ của mình chịu uất ức hay không! Chỉ thấy Lục Thần xoay đầu lại, đi nhanh về phía người phụ nữ kia, nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta giống như có thể ăn sống cô ta, nói: "Cô cho cô là ai, ỷ vào điều kiện nhà mình mà ở đây nói bậy sao, tôi thấy cô thuộc loại trong nhà có tiền hoặc có quyền, nhưng bất kể là ai cũng phải dựa vào bản lĩnh của mình. Chẳng qua chỉ là một loại ký sinh trùng sống nhờ mà thôi, bây giờ cô ăn mặc xinh đẹp đứng ở chỗ này, ngày nào đó nếu như cô mất đi những thứ đó không chắc cô còn có thể đứng ở đây được nữa không! Lột những thứ này ra, đừng nói là cô có thể đứng ở đây, tôi nghĩ ngay cả khả năng sinh tồn cô cũng không có."
"Anh..." cô ta căm hận nhìn anh chằm chằm, muốn phản bác lại nhưng Lục Thần cũng không cho cô ta cơ hội, liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh cô ta, tiếp tục dùng lời nói có phần cay nghiệt nói: "Cô cho rằng dáng dấp của mình rất đẹp sao? Người đàn ông bên cạnh cô thật sự thích cô sao? Đừng nói đùa, sao không cầm gương soi lại mình xem, chẳng qua cậu ta thấy cô có giá trị lợi dụng, hoặc là quyền lực hoặc là tiền tài, bằng không với bộ dạng xấu xí của cô làm sao có người đàn ông nào để mắt tới, ôm còn ghê tởm nữa là phải hôn?" Lục Thần nói một hơi không ngừng nghỉ.
Mấy nhà sản xuất, đạo diễn, giám chế điện ảnh ở xung quanh nghe thấy cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, những lời này cũng thật cay nghiệt.
"Anh anh anh..." Người phụ nữ kia chỉ tay vào Lục Thần, tức giận đến nỗi cả người run rẩy lên, một câu cũng không nói được.
Người đàn ông đi cùng cô ta cũng sửng sốt một lúc lâu sau mới phản ứng được, phục hồi lại tinh thần không kiềm chế nổi la lên với Lục Thần: "Anh, anh là ai mà ở chỗ này giương oai!" Nói rồi giơ tay bước tới định nắm cổ áo của Lục Thần.
Nhưng anh ta đâu phải là đối thủ của Lục Thần, tay còn chưa giơ đến đã bị Lục Thần trong nháy mắt vặn ngược tay anh ta ra phía sau lưng, nói: "Muốn đánh nhau à?"
"Á... Anh, anh anh buông tay, tay tôi sắp gãy rồi..." Người đàn ông kia bị Lục Thần túm tay đau đớn gào khóc lên.
Thấy vậy người bên cạnh vội vàng giúp đỡ giảng hòa nói: "Vị tiên sinh này, chúng ta là quân tử dùng miệng không dùng chân tay."
"Đúng vậy đúng vậy." Người ở bên cạnh cũng hùa theo.
Lynda thấy tình hình không ổn, bước lên phía trước muốn kéo ra nhưng lại bị ánh mắt của Lục Thần quét tới, sợ không dám tiến lên chỉ đứng yên tại chỗ vừa cười vừa nói: "Cái này, cái này, Lục thiếu gia, coi như anh nể mặt Ôn Hoàn đi, đừng làm lớn chuyện lên." Nói rồi vội vàng nháy mắt với Ôn Hoàn.
Lúc này Ôn Hoàn mới phục hồi lại tinh thần, thấy vẻ mặt Lục Thần nắm tay người đàn ông kia nghiêm túc có phần dọa người, bước lên phía trước nắm lấy tay của anh, lắc đầu với anh, nói: "Đừng như vậy."
Lục Thần thấy Ôn Hoàn nói như vậy mới buông người đàn ông kia ra, nhìn anh ta nói: "Đừng không biết tự lượng sức mình, cậu còn không chịu được một nắm đấm của tôi."
Người đàn ông kia ôm tay lui về phía sau vài bước, rất sợ sẽ bị đánh, không dám nói thêm nửa chữ.
Người phụ nữ cũng có phần bị dọa, nhưng trong lòng lại hơi ấm ức, cô ta và Ôn Hoàn quen biết từ nhỏ, ban đầu hai người là một cặp then chốt trong khu nhà, lúc đó ba của Ôn Hoàn là thư ký Đảng ủy thành phố còn ba cô ta là thị trưởng thành phố A. Những người quen biết hai người bọn họ vẫn thường đem cô ta so sánh với Ôn Hoàn, nói Ôn Hoàn xinh đẹp lại thông minh hơn cô ta. Có thể nói cô ta từ nhỏ đã sống ở dưới bóng của Ôn Hoàn, bây giờ Ôn Hoàn chỉ là một đứa con gái của tên tội phạm tham ô, cô ta không có lý do phải chịu thấp hơn Ôn Hoàn nữa.
Đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên thì thấy phía sau Ôn Hoàn có một đám người đi về phía bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường liếc nhìn Ôn Hoàn và Lục Thần, bước lên nghênh đón kéo người đàn ông khoảng năm mươi tuổi vào giữa, vô cùng thân thiết nói: "Ba, ba tới rồi."
Người đàn ông kia cười vỗ vỗ tay của cô ta, xoay người giới thiệu với người đang đứng bên cạnh mình: "Con gái út của nhà tôi, khiến tổng giám đốc Lục chê cười rồi." Trên mặt mang theo vẻ cưng chiều, vừa nói vừa quay đầu nhìn con gái nói: "Tiểu Nhã đến đây, vị này chính là tổng giám đốc Lục, bên cạnh tổng giám đốc Lục là chồng của cô ấy - tổng giám đốc Ninh. Không phải con thích hát sao, gần đây tổng giám đốc Lục có hứng thú muốn đầu tư làm album, con phải cố gắng nịnh bợ thật khéo tổng giám đốc Lục mới được."
Tiểu Nhã có phần miễn cưỡng khẽ cười với người ta, bây giờ cô ta chẳng còn quan tâm tới chuyện hát hay không hát nữa, trong bụng cô ta lúc này nghẹn đầy ngụm khí, phải tìm người để cho cô ta xả giận mới được. Nghĩ vậy cô ta quay đầu nói với ba mình: "Ba ba, ba xem tối nay con gặp phải ai." Nói rồi nhìn lại Ôn Hoàn đằng sau lưng.
"Gặp phải ai vậy?" Nói xong nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy Ôn Hoàn đứng ở đó liền có phần sững sờ, hơi bất ngờ.
Ôn Hoàn nhận ra ông ta, ông ta chính là Lâm Viễn Sơn - thị trưởng thành phố A năm đó.
Nhưng không đợi Lâm Viễn Sơn kinh ngạc xong, tổng giám đốc Lục đứng bên cạnh ông ta đột nhiên kêu lên: "Chú út, sao em lại ở đây?!"
Lúc này Lục Thần mới chăm chú nhìn kỹ lại, hơi bất ngờ: "Chị tư, anh rể?"
Hóa ra tổng giám đốc Lục và tổng giám đốc Ninh đi cùng Lâm Viễn Sơn đến không phải ai khác mà chính là chị tư Lục Tĩnh của nhà họ Lục và chồng của chị ấy Ninh Hoài An.
Trong phút chốc mọi người nhìn thấy đều choáng váng ngay tại chỗ, tập đoàn Lục thị được coi là công ty lớn nhất nhì nước, không chỉ ở Giang Thành mà khắp các nơi trong cả nước đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Mọi người đều biết hiện tại Lục Thiên Lâm không thể nào quản lý hết chuyện của công ty, tất cả mọi việc lớn bé trong công ty đều do bốn người con gái nhà họ Lục xử lý. Mà trong bốn người con gái này, con gái thứ tư của nhà họ Lục nổi tiếng là người quản lý hà khắc thủ đoạn, làm việc tàn nhẫn và quyết đoán không thua đàn ông. Có thể nói là tiêu biểu cho nữ cường, báo chí và tạp chí cũng tranh nhau phỏng vấn chị vài lần, cho nên phần lớn mọi người ở đây đều mong chị có thể xuất hiện.
Vốn mọi người còn đang suy đoán thân phận người đàn ông bên cạnh Ôn Hoàn, lúc trước chuyện Ôn Hoàn thuê phòng cùng đàn ông, thậm chí chuyện cầu hôn hay đính hôn mọi người đều đã nghe thấy, nhưng trên báo cũng không tra ra người đàn ông kia là ai, chỉ đoán rằng đó có thể là một người làm lính, còn thân phận cụ thể thế nào vẫn không rõ. Nhưng vừa rồi nhìn thấy anh ta và Lục Tĩnh trò chuyện với nhau, thì ra anh ta chính là con trai độc nhất của nhà họ Lục mà vẫn chưa bao giờ chính thức công khai ra ngoài!
Lục Tĩnh đi tới chỗ anh, hỏi: "Em đến Thanh Đảo lúc nào vậy?" Nói rồi liếc nhìn Ôn Hoàn đứng bên cạnh Lục Thần.
"Sáng sớm hôm nay." Lục Thần trả lời theo sự thật, đưa tay ôm Ôn Hoàn.
Ninh Hoài An cũng đi tới chỗ bọn họ: "A Thần." Giơ tay vỗ vỗ vai Lục Thần, quay đầu nhìn Ôn Hoàn, nhẹ nhàng nho nhã cười, nói: "Đây chắc là Tiểu Hoàn, anh là anh rể của Lục Thần."
Ôn Hoàn gật đầu chào hai người, khẽ cất giọng nói: "Chị tư, anh rể."
"Lúc trước nghe ba mẹ nói hai em đã lấy giấy kết hôn, lúc nào quay về thì tổ chức tiệc chúc mừng đây?" Ninh Hoài An cười hỏi.
Ôn Hoàn liếc nhìn Lục Thần, không nói gì.
"Tạm thời chưa tính đến, Tiểu Hoàn bận rộn công việc, em ở bên kia nhiệm vụ huấn luyện cuối năm cũng nặng." Lục Thần giải thích.
"Như vậy sao được!" Nghe vậy Lục Tĩnh ở bên cạnh không đồng ý nói: "Em là con trai duy nhất của nhà họ Lục, kết hôn là chuyện đại sự của nhà chúng ta, hôn lễ này nhất định phải tổ chức, hơn nữa còn phải làm vô cùng tưng bừng! Chị đoán cộng thêm các bên hợp tác ít cũng phải hơn trăm mâm."
Lục Thần nhíu mày, có phần không vui nói: "Chị, đừng biến hôn lễ của em thành một phần kinh doanh của công ty chị."
"Có gì không được, em..." Lục Tĩnh còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Ninh Hoài An ở bên cạnh ngắt lời.
"Nếu A Thần không thích vậy cũng đừng ép, đến lúc đó người trong một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm cũng tốt lắm rồi." Ninh Hoài An dàn xếp nói.
Lục Tĩnh bĩu môi, không nói thêm về vấn đề này nữa, vì để tránh cho khỏi xấu hổ, chị thay đổi đề tài nhìn Lâm Viễn Sơn nói: "A Thần, chị giới thiệu cho các em biết, vị này chính là ông chủ Lâm, chúng ta đang bàn chuyện hợp tác."
Bên này Lục Tĩnh vừa dứt lời xong đã thấy Lâm Viễn Sơn tươi cười đi về phía bọn họ, chìa tay với Lục Thần nói: "Trước kia Ôn Hoàn là tôi nhìn lớn lên, không ngờ chớp mắt một cái đã lập gia đình rồi." Nói xong lại nhìn sang Ôn Hoàn, trên mặt mang theo vẻ hiền lành.
Lục Thần nhìn bàn tay của ông ta chìa tới, lại nhìn vẻ mặt giả tạo buồn nôn của ông ta và Lâm Tiểu Nhã đang há hốc mồm ngạc nhiên ở bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, không thèm giơ tay ra bắt tay với ông ta, chỉ lạnh giọng nói với Lục Tĩnh ở bên cạnh: "Chị tư, chẳng lẽ chị thật sự muốn hợp tác cùng bọn họ ư?"
Lục Tĩnh sửng sốt, có phần không hiểu ý của Lục Thần: "Sao vậy?"
Lục Thần liếc nhìn Lâm Viễn Sơn, nói: "Một người ngay cả con gái của mình còn không dạy dỗ cho tốt được thì làm sao có thể cai quản được một xí nghiệp, cùng một công ty như vậy hợp tác thật quá mạo hiểm, em khuyên chị nên suy nghĩ thật kỹ lại."
Nghe vậy Lục Tĩnh và Ninh Hoài An nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tiểu Nhã đứng ở đó, lúc này mới để ý thấy bầu không khí có phần quỷ dị và bất thường.
Lâm Viễn Sơn nhíu mày quay đầu nhìn con gái của mình. Lục Thần không nói thêm gì nữa chỉ nắm lấy tay của Ôn Hoàn xoay đầu rời đi luôn, cũng không để ý tới nhóm người kia đang giương mắt kinh ngạc.
Lục Thần dắt Ôn Hoàn rời khỏi hội trường, cởi áo vest trên người mình khoác lên vai cô. Ôn Hoàn có vẻ rất yên lặng, mặc cho anh dắt đi cũng không mở miệng nói câu gì, trên mặt bình tĩnh không nhìn ra một chút tâm tình nào. Nhưng Lục Thần biết lúc này trong lòng cô nhất định là khó chịu, mỗi lần động đến chuyện của ba mẹ cô, cô luôn luôn có vẻ mặt này.
Có lẽ những phóng viên ở cửa kia cũng không đoán được sẽ có người ra sớm như vậy, cho nên cũng không có người túc chực chờ ở cửa, Ôn Hoàn và Lục Thần nắm tay nhau đi ra ngoài như vậy cũng không hề bị bất cứ ai ngăn lại.
Đứng ở cửa khách sạn, Lục Thần quay đầu hỏi cô: "Quay về khách sạn nhé?"
Nghe vậy Ôn Hoàn lắc đầu, nhìn anh nói: "Em muốn hóng gió trên biển một lát."
Lục Thần gật đầu, nắm tay cô bước lên taxi, kêu tài xế đưa bọn họ tới bãi biển gần nhất.
Khách sạn cách bờ biễn không xa lắm, xe chạy không bao lâu liền tới nơi.
Buổi tối bờ biển vẫn còn rất náo nhiệt, có người đốt lửa trại ở trên bãi biễn, kéo vài chiếc bàn dài lại với nhau, một đám người ngồi vây quanh bàn uống bia ăn đồ nướng, bên cạnh trẻ con vui vẻ vừa chạy vừa nô đùa.
Lục Thần nắm tay Ôn Hoàn đi tới bãi cát, Ôn Hoàn chỉ tìm một chỗ trên bờ cát ngồi xuống, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua mặt.
Lục Thần ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt. Ôn Hoàn tựa vào trong ngực của anh, dùng đầu cọ cọ lồng ngực của anh, tìm một ví trí thoải mái ở trong lòng anh.
Lục Thần cúi đầu hôn lên tóc cô, khẽ hạ giọng hỏi: "Có đói không?" Tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau.
Ôn Hoàn chỉ lắc đầu, hơi mở mắt ra nhìn bãi biễn trong bóng đêm.
Hai người cứ ngồi ôm nhau như vậy một lúc lâu, một trận gió biển thổi vào, Lục Thần cảm giác rõ được người trong lòng mình run rẩy, nhíu mày hỏi: "Lạnh à?"
Ôn Hoàn thành thật gật đầu, bộ lễ phục dạ hội cho dù có áo vest khoác lên vẫn cảm thấy lạnh, giống như có gió lùa vào.
"Chúng ta trở về đi?" Lục Thần hỏi cô, giọng nói thật khẽ mang theo dụ dỗ, anh không nỡ để cô chịu lạnh.
Ôn Hoàn vẫn lắc đầu, càng thêm cúi người dụi dụi vào trong lòng anh.
Lục Thần hết cách, chỉ có thể giang hai cánh tay ôm cô chặt thêm chút nữa, để cho cô vùi vào trong ngực mình sưởi ấm.
Tiếp tục ngồi thêm một lúc lâu, Ôn Hoàn trong ngực anh bỗng mở miệng nói: "Từ trước đến nay em đều không tin năm đó ba nhảy lầu tự sát." Giọng nói thật khẽ, một cơn gió biển thổi trúng vào hơi đẩy giọng nói kia tản đi.
Lục Thần không nói gì, chỉ hôn xuống tóc cô, dùng mặt cọ vào tóc của cô.
"Ba rất yêu em và mẹ, khoảng thời gian ba rời khỏi mẹ con em, em vẫn không thể tin được ba thật sự cứ như vậy bỏ rơi mẹ con em, mẹ không có cách nào tiếp nhận sự thật này, cả ngày tinh thần hoảng hốt, cuối cùng hoàn toàn không phân biệt được quá khứ và hiện tại."
Những chuyện này cô vẫn luôn không muốn đề cập tới, không muốn nhìn thẳng vào nó bởi vì sợ không có cách tiếp nhận.
Dường như có thể cảm giác được nỗi sợ hãi đó trong lòng cô, Lục Thân buông cô ra, bình tĩnh nhìn vào mắt cô nói: "Đừng gượng ép chính mình, không muốn nói thì không cần nói với anh."
Ôn Hoàn lắc đầu, mặc dù khóe miệng vẽ ra nụ cười nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi.
"Vừa rồi cô gái kia tên là Lâm Tiểu Nhã, em và cô ấy từ nhỏ đã quen biết, bởi vì ba của em cùng ba cô ấy là cộng sự trong công việc, hai người từ một phòng làm việc trong thị trấn nhỏ thẳng tiến tới thư ký Đảng ủy thành phố và thị trưởng. Em và cô ấy cũng liên tục chung một trường, một lớp từ nhỏ đến trung học rồi đến đại học. Có thể nói cô ấy là bạn thuở thơ ấu lớn lên cùng em tới thiếu niên rồi thanh niên, em thật sự luôn coi cô ấy là bạn tốt." Đang nói, Ôn Hoàn có phần nghẹn ngào, tâm tình hơi chấn động.
Lục Thần nhíu mày, nhìn bộ dạng của cô trong lòng ngập tràn đau đớn.
Ôn Hoàn bình ổn lại tâm tình, tiếp tục nói: "Năm đó ba em bị bắt, em cùng mẹ suốt đêm đi tìm Lâm Viễn Sơn hi vọng ông ta có thể giúp đỡ nghĩ ra cách nào đó, nhưng sau khi suy nghĩ xong ông ta cũng không trực tiếp từ chối mà chỉ nói không muốn bị chuyện của ba em làm liên lụy đến công việc hiện tại của ông ta. Em không thể hiểu nổi mấy ngày hôm trước còn xưng anh xưng em với nhau sao giờ thoáng cái liền thay đổi nhanh như vậy. Em đi tìm Tiểu Nhã, hi vọng cô ấy có thể nể chút tình bạn với em mà khuyên ba cô ấy nghĩ ra cách, nhưng... ha ha..." Đang nói Ôn Hoàn đột nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười đó mang theo cả chế giễu và châm chọc.
Lục Thần nhìn cô, dường như có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc ấy, nhíu mày nói: "Ôn Hoàn, đừng nói là..."
Ôn Hoàn lắc đầu, nước mắt theo viền mi chảy xuống, tiếp tục nói: "Cô ấy bảo em quỳ xuống cầu xin cô ta, nói chỉ cần em quỳ xuống cầu xin cô ta sẽ bảo ba giúp mẹ con em, em quỳ nhưng lúc quỳ xuống rồi cô ta không hề đi tìm ba cô ta mà cười lớn chỉ vào em, nói chán ghét em bao nhiêu, thậm chí còn hận em, cô ta vốn không hề muốn làm bạn của em, cũng chưa từng coi em là bạn, cô ta còn nói..."
"Được rồi." Lục Thần ôm cô vào lòng, đau lòng vuốt tóc cô, vỗ nhẹ lưng của cô, giọng nói khàn khàn: "Được rồi, không cần nói nữa, không cần nói nữa..."
Ôn Hoàn mặc cho anh ôm, nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt không ngừng chảy xuống: "Ngày đó em cảm giác như mình đã sụp đổ, trong cùng một ngày em mất ba, mất đi tình yêu, lại còn người em vẫn cho là bạn..." Vừa nói Ôn Hoàn vừa khó chịu khóc thành tiếng, cho dù sáu năm đã trôi qua, vết thương đó bị vạch ra lần nữa vẫn còn rất đau, nhìn thấy mà hoảng sợ.
Lục Thần ôm cô thật chặt vào trong ngực, tay không ngừng vỗ về an ủi cô: "Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa, đều đã qua, đều đã qua rồi..."
Những lời này giấu ở trong lòng cô đã sáu năm, bởi vì không có ai để nói, nhưng cho dù có đem nó vùi sâu hơn nữa nó vẫn luôn tồn tại, không biến mất. Mỗi lần chỉ cần đụng chạm vào một chút như vậy thôi cũng sẽ lan tràn đau buốt toàn thân, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Năm đó cô từ cô công chúa nhỏ biến thành con gái của tội phạm tham ô, sáu năm qua cô tự bó mình rất chặt, cho dù đau khổ hay khó khăn hơn nữa cô cũng không rơi một giọt nước mắt, bởi vì cô không có tư cách buông lỏng bản thân. Thay đổi trong đêm đó khiến cho cô còn chưa kịp trưởng thành đã phải thúc ép mình lớn lên. Tất cả khổ cực và uất ức cô không có ai để chia sẻ, bởi vì không có bạn, không có người yêu, mẹ còn phải dựa vào cô chăm sóc. Cho nên tâm tình ngày hôm nay như nước đổ ra từ miệng cống, nhất thời có phần không thu lại được.
Ôn Hoàn tựa vào trong ngực anh khóc như một đứa bé. Đã bao lâu rồi cô chưa được khóc như vậy, ngày trước mỗi lần tìm Thành Việt không được cô cũng không khóc, có chăng cũng chỉ là nản lòng, lúc tới bước đường cùng không còn nơi cầu xin cô cũng không khóc, có chăng cũng chỉ là bất lực. Đến khi biết ba đang trong giai đoạn điều tra nhảy lầu bỏ mạng cô mới khóc, nhưng cũng chỉ có thể len lén rơi lệ ở trong phòng, bởi vì cô không dám để cho mẹ mình nhìn thấy. Lần đầu tiên mẹ phát bệnh đập phá mọi thứ cô cũng không khóc, có chăng cũng chỉ là sợ hãi và lo lắng.
Cô đã quên lần trước được người ôm vào trong ngực khóc như vậy là lúc nào, cũng đã quên lúc đó là ai ôm cô để cho cô tựa vào bờ vai của người đó khóc thoải mái như vậy.
Lục Thần cứ ôm cô như vậy, mặc cho nước mắt của cô làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của anh, anh biết cô bị đè nén lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội xả ra.
Anh không hề nói câu nào bảo cô đừng khóc như vậy nữa, chỉ thỉnh thoảng khẽ vỗ về cô một cái, trong lòng âm thầm tự nói với chính mình, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh để cho cô khóc ở trong ngực mình như vậy. Bởi vì sau này anh chỉ cho phép cô nép ở trong lòng mình vui vẻ, bày ra nụ cười hoặc là miệng lầu bầu gì đó, không bao giờ để cho cô rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Bởi vì anh đau lòng, rất đau lòng.
Cũng không biết khóc như vậy được bao lâu, đợi đến lúc Ôn Hoàn chui từ trong lòng anh ra, cúi đầu chỉ thấy áo sơ mi của anh đã thấm đẫm nước mắt của cô, thậm chí trên mặt còn dính đầy nước mũi. Ôn Hoàn xấu hổ càng thêm ngượng ngùng, đỏ mặt thút thít nói: "Đều dơ hết rồi."
Lục Thần nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "Không sao." Vươn tay lau đi giọt lệ trên mặt cô, sau đó cúi người hôn lên đôi mắt khóc có phần sưng đỏ của cô, dọc theo gò má hôn đến môi của cô.
Ôn Hoàn thẹn thùng giơ tay đặt trước ngực của anh, nói: "Đừng, rất bẩn."
Lục Thần cong môi, lắc đầu, kiên quyết hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng cắn mút.
Ôn Hoàn không đẩy ra nữa, chậm rãi cảm nhận yêu thương của anh, sau đó từ từ bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, tay trong lúc vô tình giơ lên vòng quanh cổ anh.
Mãi đến khi buông ra, Ôn Hoàn vì thiếu khí mà có phần hổn hển, Lục Thần cụng đầu vào trán cô, khẽ vuốt ve gương mặt của cô.
Ôn Hoàn đỏ mặt hơi ngượng ngùng hỏi: "Không phải bây giờ em rất xấu chứ?"
Lục Thần cười nhẹ, chỉ nói câu nhóc con, sau đó giang hai tay ôm chặt lấy cô.
Hai người cũng không biết cứ ngồi như vậy ở bãi biển bao lâu, đến khi xoay người lại nhìn thấy lửa trại ở bên kia hình như đã kết thúc, một đám đàn ông xiêu vẹo ở trên bàn, mấy người phụ nữ ôm con ngồi ở một bên nhàn rỗi trò chuyện việc nhà.
Khoác lại chiếc áo vest trên người cho cô, Lục Thần nói: "Đi về nhé."
Ôn Hoàn gật đầu, chống tay định đứng dậy nhưng vì ngồi lâu quá đôi chân đã tê cứng lại, động một cái đều cảm thấy mất cảm giác không thể nhúc nhích chút nào.
Lục Thần nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Ôn Hoàn đau khổ, nói: "Chân tê hết rồi."
Nghe vậy Lục Thần cong khóe miệng, cúi người xuống ôm lấy cô. Ôn Hoàn ôm cổ anh, tựa vào trong ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, trong lòng không hiểu cảm thấy yên tâm.
Lục Thần ôm cô đi tới ven đường, lúc cúi đầu nhìn người trong ngực thì thấy cô đã nhắm mắt ngủ, môi hé mở, hô hấp nhẹ nhàng theo quy luật.
Không lay cô tỉnh lại mà đi thẳng đến chỗ taxi dừng ở trước cửa nhà hàng hải sản, tài xế kia thấy có mối làm ăn vội vàng bước tới nhiệt tình mở cửa sau xe cho Lục Thần.
Ôm cô ngồi vào chỗ, Lục Thần nhỏ giọng nói địa chỉ cho tài xế rồi căn dặn bác ta đi chậm một chút, cẩn thận một chút.
Bác tài xế nghe xong liền giơ tay làm động tác OK với anh, nói: "Không thành vấn đề." Sau đó khởi động xe lên đường.
Lục Thần điều chỉnh tư thế để cho cô có thể ngủ yên ổn ở trong lòng mình, mới vừa động tay một cái, người trong ngực hơi nỉ non kháng nghị, sợ làm cô giật mình tỉnh giấc, Lục Thần không dám cử động nữa. Cho dù cánh tay duy trì một tư thế như vậy rất lâu, lâu đến nỗi bắt đầu tê dại đau nhức, Lục Thần cũng không nhúc nhích nửa phân.
Bác tài xế trước mặt nhìn hai người ngồi phía sau xuyên qua kính chiếu hậu, vừa cười vừa nói: "Nhóc con không tệ lắm, còn biết thương bạn gái."
Lục Thần ngước mắt nhìn bác ta, kiên quyết sửa lời: "Là vợ."
Nghe vậy bác tài xế cười lớn, nói: "Chỉ cần không phải là tình nhân hay vợ bé là được rồi."
Lục Thần không nói gì, nghĩ thầm một vợ là đủ rồi, nhiều phụ nữ như vậy để làm gì.
Tài xế kia ngoài nói tương đối nhiều một chút thì chạy xe khá ổn, người cũng nhiệt tình, lúc đến cửa khách sạn còn chủ động xuống xe mở cửa cho Lục Thần, nhưng vừa mở cửa liếc mắt một cái liền nhận ra Ôn Hoàn trong ngực Lục Thần, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Ồ, cô ấy không phải là ngôi sao Ôn Hoàn sao?!"
Ôn Hoàn trong ngực Lục Thần bị giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu vừa vặn đụng phải cửa xe, đau đến nỗi cô há hốc miệng kêu thành tiếng: "A...a..."
Lục Thần có phần oán giận trừng mắt với người tài xế kia, nhanh chóng giơ tay xoa đầu của cô. Bác tài xế kia thấy vậy cũng cảm thấy thật có lỗi, vội vàng vươn tay muốn giúp nhưng lại bị ánh mắt của Lục Thần quét tới, sợ hãi theo bản năng né mình tránh ra.
Lục Thần giúp cô xoa một lúc lâu, Ôn Hoàn mới chậm rãi bớt đau đớn, ngước mắt nhìn anh hỏi: "Vừa rồi sao vậy?"
Không đợi Lục Thần trả lời, bác tài xế bên cạnh chủ động nhận lỗi, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Ôn tiểu thư, là tôi quá kích động không khống chế được tâm tình của mình."
Lúc này Ôn Hoàn mới chú ý tới người bên cạnh, quay đầu thì phát hiện ra mình đã ở cửa khách sạn, không cần hỏi cũng có thể đại khái đoán được vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Khẽ cười lắc đầu với bác tài xế: "Không có việc gì." Từ trong lòng Lục Thần bước xuống xe.
Lục Thần cũng bước xuống, vẻ mặt hơi nghiêm túc, nhìn vào mắt ông tay lấy tiền từ trong túi thanh toán tiền xe sau đó kéo Ôn Hoàn đi vào.
Đầu Ôn Hoàn bị đụng vẫn còn hơi đau, vừa đi vừa xoa, mơ hồ nói: "Sao em lại ngủ?!"
Vừa bước vào khách sạn, Lynda vẫn đứng chờ ở đại sảnh khách sạn vội vàng đi đến đón, thấy Ôn Hoàn đầu tiền là sửng sốt, sau đó hỏi: "Ôn Hoàn, em, em không sao chứ?"
Ôn Hoàn nghĩ lời của chị là vì chuyện vừa rồi ở bữa tiệc bị Lâm Tiểu Nhã vạch trần thân thế, lắc đầu không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Chị Lynda, em hơi mệt, em về phòng trước."
Chị Lynda cũng không hỏi nhiều nữa, vừa rồi cô rời khỏi như vậy, giờ thấy cô trở về là tốt rồi, chỉ gật đầu vừa cười vừa nói: "Lên đi, nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa cảnh quay của em kết thúc, đến lúc đó chị sẽ cho em nghỉ ngơi thả phanh."
Ôn Hoàn gật đầu: "Cảm ơn chị Lynda."
Về đến phòng, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy trên mặt mình khô khô nhăn nhúm lại rất khó chịu, xoay người vào toilet định rửa mặt.
Áo sơ mi trên người Lục Thần bị người nào đó khóc ướt đẫm một mảng lớn, bây giờ bị gió thổi khô có cảm giác hơi cứng, nới lỏng nút áo định cởi ra, nhưng cúc áo vừa mới cởi thì nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, không, là một tiếng hét thảm thiết!
Nghe thấy tiếng Lục Thần cũng không quan tâm tới những cái khác, vội vàng chạy về phía nhà tắm thì thấy Ôn Hoàn đang ôm gương mặt đau khổ đứng ở trước gương. Lục Thần bước vào, cô ngoảnh đầu lại chỉ vào người trong gương nói: "Lục Thần, người kia là ai?"
Lục Thần bật cười, bước tới kéo cô vào trong lòng, khẽ vỗ nhẹ lên tóc cô, nói: "Bị em hù chết, còn tưởng em xảy ra chuyện gì chứ."
"Sao anh không nói cho em biết, khó coi chết đi được." Ôn Hoàn oán trách đấm vào lồng ngực của anh, tức giận sắp khóc đến nơi rồi. Vừa rồi cô định rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên thiếu chút nữa bị người trong gương dọa cho giật mình, toàn bộ lớp trang điểm bị trôi đi không nói làm gì, đây thì một đôi mắt sưng vù, tóc tai xốc xếch, mà vừa rồi cô còn dùng bộ dạng như vậy nói chuyện với chị Lynda, còn nói cả với tài xế kia nữa, lại còn thẳng một đườn từ đại sảnh khách sạn về phòng, cô thật là không muốn sống nữa.
"Không hề xấu, vẫn rất đẹp." Lục Thần mặc cho cô đánh như gãi ngứa, giơ tay lên xoa xoa đầu cô.
Ôn Hoàn tức giận chu mỏ, nói: "Nói dối." Ngay cả cô còn bị hù thì có thể đoán ra được là kinh khủng cỡ nào.
Lục Thần cười, xoay người đóng cửa phòng tắm, sau đó lại xoay người cởi chiếc áo sơ mi trên người mình vừa rồi mới cởi được một nửa.
Ôn Hoàn sửng sốt nhìn anh hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Ném chiếc áo sơ mi mới cởi ra sang một bên, vẻ mặt Lục Thần tự nhiên nói: "Tắm."
Ôn Hoàn nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt vội vàng nói: "Vậy, em ra ngoài trước." Mới vừa định chạy đi thì lại bị Lục Thần giữ chặt thắt lưng, ôm cô xoay một vòng, sau đó mở chốt vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống hai người.
"A......" Ôn Hoàn muốn hét lên nhưng vừa mở miệng lại bị người ta chặn miệng lại, không phát ra được âm thanh nào nữa.
/73
|