Cừu Chính Khanh chưa từng leo núi.
Thời đại học trường học đã từng tổ chức hoạt động tập thể leo núi, anh cáo ốm ở lại trường học đọc sách học tập công khóa. Sau lần này không có cơ hội tiếp xúc với loại vận động leo núi này nữa. Đối với anh mà nói, đến phòng Gym chạy trên máy chạy bộ nửa giờ, so với leo núi hữu hiệu hơn nhiều lần. Để vận động leo núi có hiệu quả, điều chỉnh tốc độ máy chạy bộ một chút là được rồi.
Cho nên chủ nhật sẽ là lần đầu tiên anh đi leo núi. Cừu Chính Khanh rất coi trọng. Anh lên mạng xem phải chuẩn bị đồ gì đi leo núi. Giày thể thao anh có, phải mua gậy leo núi và ba lô to, còn có quần áo nhanh khô, còn phải chuẩn bị xong nước, thức ăn, sau đó là thuốc thường dùng băng dán cá nhân.
Ngày thứ hai vào thứ tư, buổi tối sau khi Cừu Chính Khanh ăn xong cơm hộp liền chạy đi trung tâm mua sắm, lấy quần áo dùng leo núi, gậy cầm tay, ba lô cũng mua, suy nghĩ một chút cũng dứt khoát mua đôi giày leo núi. Nước cùng thức ăn chờ trước khi lên đường một ngày rồi lại mua. Thuốc thường dùng có thể chuẩn bị trước.
Mua xong những thứ này, về đến nhà đã rất khuya. Anh cũng không làm việc nữa, trực tiếp đi tắm một cái rồi lên giường ngủ. Tâm tình vô cùng tốt, khó mà được hưởng thụ niềm vui của việc mua sắm. Trước đây mua xong là xong, lần này vừa mua vừa vui vẻ. Anh biết là anh thật sự yêu, không còn gì nghi ngờ.
Anh cho hạng mục này thêm điểm. Lý do là gì? Anh thích cô. Anh nhớ nhung cô mỗi ngày.
Có phải hơi nhanh hay không? Anh không rõ ràng lắm. Trước kia chưa từng yêu, không biết vài tháng sau phát hiện mình yêu cô quá nhanh không giải thích được. Chẳng qua loại cảm giác này không thể ngăn cản, không cách nào kiềm chế. Chủ nhật lại có thể gặp mặt, bọn họ cùng đi leo núi, anh rất mong đợi, vô cùng mong đợi.
Chiều thứ năm sắp tan tầm, Doãn Đình gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh. Lúc đo cừu Chính Khanh đang họp cùng hai vị quản lý cao cấp trong phòng làm việc, thấy tên người gọi tới, anh nói với hai vị quản lý cao cấp: “ Tôi muốn nhận một cuộc điện thoại quan trọng, hai người đi về trước, một lát nữa tôi tìm hai người tiếp tục họp.”
Hai vị quản lý cao cấp đồng ý, ra cửa liền suy đoán xem xảy ra chuyện gì. Gân đây công ty có hạng mục nào siêu lớn sắp hoạt động sao? Cũng không nghe thấy tiếng gió. Bọn họ quay đầu lại nhìn, thấy Cừu Chính Khanh đang trịnh trọng đóng cửa phòng làm việc, xem ra thật là việc lớn.
Lúc Cừu Chính Khanh xua người đi đóng cửa lại mới nghe điện thoại, Doãn Đình đã cúp. Anh vội vàng gọi lại.
“ Cừu tổng đại nhân.” Doãn Đình không có kêu biệt danh của anh. Tròng lòng Cừu Chính Khanh phút chốc có dự cảm không tốt.
“ Thật ngại quá, ngày mai nhà tôi có thân thích muốn tới, chủ nhật không thể đi leo núi.”
Quả nhiên là chuyện không tốt. Tim Cừu Chính Khanh chìm xuống đáy cốc, rất thất vọng, vô cùng thất vọng.
Nhưng anh không thể để lộ ra, không thể làm gì khác hơn là nói: “ Không sao đâu, để lần tới lại đi.”
“ Được.”
“ Lần tới nếu là đi leo núi, nhớ gọi tôi.” Cừu Chính Khanh không nhịn được lại dặn dò một lần.
“ Được.” Doãn Đình đồng ý một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh chỉ cho mình ba giây đồng hồ điều chỉnh tâm tình, anh còn nhớ anh mới chỉ bắt đầu một nửa, anh gọi điện thoại cho hai vị quản lý cao cấp, để bọn họ lại tới.
Hai vị quản lý cao cấp rõ ràng cảm thấy được cảm xúc của Cừu Chính Khanh đang xuống thấp, xem ra điện thoại hạng mục đó không quá thuận lợi. Mặc dù Cừu Chính Khanh cố gắng kiềm chế, nhưng anh cũng biết sắc mặt mình không tốt lắm. Ngày này anh làm việc đến rất khuya. Dù sao không có chuyện khác, chỉ có công việc có thể làm bạn với anh, để cho anh cảm thấy phong phú.
Về đến nhà, anh nằm vật xuống giường không muốn động, kéo dài đến tận lúc không thể không đi tắm, anh thấy ba lô cùng gậy cầm tay trong phòng quần áo. Anh nhìn chắm chằm vào chúng nó, không nhịn được hỏi: “ Chúng mày cười tao đúng không? Tại sao luôn không thuận lợi như vậy? Là muốn nói cho tao biết cóc đừng nghĩ ăn thịt thiên nga, cho dù là cóc vàng!” Anh tức giận cầm quần áo đi tắm, tắm xong trở lại vừa lau tóc vừa nói với ba lô và gậy: “ Tao chưa bao giờ biết sợ! Chúng mày xem tao đã lùi bước trước chuyện nào chưa? Chưa bao giờ biết buông tha là cái quỷ gì!”
Cừu Chính Khanh buồn bực một hơi đi ngủ.
“ Sau khi bày tỏ nặng nề quanh co sẽ có hạnh phúc thật lớn!” Anh nhớ tới Doãn Đình nói. Thiên sứ nói đúng, không cần như đưa đám, không được nhụt chí, sẽ thấy điều tốt hơn. Cô là giáo viên tốt, cô đã dạy anh từ sớm.
Thứ sáu, Cừu Chính Khanh tăng ca xong đi phòng Gym, chạy trên máy chạy bộ bốn mươi phút, mồ hôi chảy khắp lưng, anh thấy thoải mái hơn. Anh vừa chạy vừa nghe Doãn Đình hát đăng trên microbloging, cô cùng anh tài xế hợp ca một đoạn ngắn kia: “ Sông lớn chảy hướng đông a, sao Bắc Đẩu ở trên trời a…”
Hát thật là khó nghe, nhưng anh cảm thấy rất nhiệt tình.
Hai ngày nay anh cố ý không nhìn tới microbloging của Doãn Đình. Mặc dù ghi chép của cô khiến người khác vui vẻ. Có đoạn ngắn cô viết, có các bức ảnh cô chụp, hoa cỏ cây cối đường phố động vật nhỏ vân vân. Nhưng anh càng xem thì càng nhớ cô, anh cảm giác mình không nên gấp gáp, không nên loạn trận cước. Cho nên tính toán tỉnh táo mấy ngày trước.
Chủ nhật, Cừu Chính Khanh trước sau như một ở nhà làm việc mà trôi qua. Buổi sáng chủ nhật anh chọn mua đồ xong sớm một chút liền đâm vào thư phòng, mặc dù ngâm mình trong thư phòng nhưng hiệu suất thật thấp, sau đó anh dứt khoát không vào máy vi tính, tìm kiếm bản quản lý sách.
Lúc hơn bốn giờ, anh nhận được điện thoại của Mao Tuệ Châu.
“ Tôi nhớ tôi dường như còn chưa chính thức nói cho cậu biết, tôi đã làm xong thủ tục nghỉ việc.”
“ Cậu quả thật chưa nói.” Hai người bọn họ thỉnh thoảng sẽ ở trên mạng tán gẫu mấy câu nhưng trong khoảng thời gian này lại nói rất ít. Mao Tuệ Châu rất ít login, có vẻ như cũng bề bộn nhiều việc. Không nghĩ tới đã làm xong thủ tục nghỉ việc. “ Kế tiếp có tính toán gì?”
“ Là có chút ý kiến. Tôi tính tự mình xây dựng sự nghiệp.” Bên chỗ Mao Tuệ Châu có âm thanh dòng xe chạy, giống như đang trên đường.
“ Là sao?” Cừu Chính Khanh có chút ngoài ý muốn anh cho là cô sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Hơn nữa có hợp đồng cấm hành nghề, cô muốn lập tức làm việc, thì tương đương với chuyện một người khác hành nghề, hoàn toàn chuyển đổi đường chạy. Thật đúng là rất mạo hiểm. Nhưng mà đổi là anh anh cũng sẽ làm vậy. “ Tính toán làm cái gì?” Anh hỏi.
“ Muốn mở một công ty, làm đại lý phục vụ mua bán. Phương diện này tôi còn có thể tìm được một chút tài nguyên, lần trước thời điểm Quốc Khánh đi nước Mỹ cũng cùng bạn bè bên kia hàn huyên tán gẫu cho nên có ý tưởng này. Nhưng mà trước mắt vẫn chưa được quen thuộc, cần nhìn lại một chút.” Mao Tuệ Châu dừng một chút, lại nói: “ Tình huống cụ thể cặn kẽ sau này chúng ta rảnh rỗi gặp mặt lại tán gẫu, tôi còn muốn tìm cậu giúp một tay.”
“ Dĩ nhiên, cần tôi giúp một tay cứ mở miệng, tôi nhất định hết sức.”
“ Tốt. Vậy tôi cám ơn trước.” Mao Tuệ Châu nói: “ Cái này không vội, tôi còn cần thời gian suy nghĩ tốt một chút, đi một chuyến, xem tình huống một chút. Tôi gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu là muốn nói cho cậu biết, tôi mới vừa nhìn thấy Doãn Đình.”
Cừu Chính Khanh sửng sốt, cái này thật đúng là quá ngoài ý muốn.
Anh mong muốn mà không được, mấy lần hẹn cũng không hẹn được, thế nào cô tùy tùy tiện tiện cũng có thể cùng Doãn Đình gặp gỡ đây.
“ Trong khoảng thời gian này tôi đi vài đại lý công ty, khảo sát tình huống thị trường một chút. Sau đó cảm thấy muốn làm cũng rất không dễ dàng, cạnh tranh rất kịch liệt. Hơn nữa mặc dù tôi có chút tài nguyên, nhưng dù sao cũng còn chưa có chân chính làm, vừa không có nhân thủ, không có gì cả. Tôi cũng có chút buồn bã. Hôm nay ra ngoài muốn nhìn một chút giá thị trường thuê phòng làm việc, đi mấy nhà đại lý, kết quả đều rất đắt. Tôi ngồi ngây người trên ghế dài ven đường. Sau đó nghe được có người gọi tôi, ngẩng đầu nhìn lên, là Doãn Đình.”
Thật là không công bằng, ngồi ở ven đường là có thể nhặt được Doãn Đình. Cho nên anh không nên ngồi ở trong thư phòng, cũng có thể đi ra ngoài ngồi trên ghế dài.
“ Cô ấy còn đi chiếc xe đạp kia, sau đó cô ấy hỏi tôi, có muốn đi hóng gió hay không?”
“ Cô ấy nói cái gì?” Cừu Chính Khanh phải xác nhận lại một lần nữa.
Mao Tuệ Châu cười ha ha: “ Thật, cô ấy còn nhảy lên xe đạp của cô ấy, hỏi tôi có muốn cùng cô ấy đi hóng gió hay không, nói khí trời rất tốt, rất thích hợp hóng gió.”
Cừu Chính Khanh nâng trán, anh thật là phục cô, rất bội phục. “ Cô nhất định là không đồng ý với cô ấy.”
“ Tôi có a. Tôi liền lên xe, ngồi chỗ ngồi phía sau cô ấy.” Mao Tuệ Châu cười ha ha.
Cừu Chính Khanh im lặng, rất tốt, rất lợi hại. Thiên sứ Doãn Đình luôn có bản lĩnh quyến rũ bất luận kẻ nào thành bạn bè, hơn nữa còn có thể cho người ta ủng hộ cô cùng nhau điên.
“ Tôi lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp chuyện nam sinh dùng xe ô tô đón tôi đi hóng gió, tôi cũng rất muốn có cảm giác đó một lần. Mặc dù là nữ sinh, tôi cũng chấp nhận.” Mao Tuệ Châu nói lời này, Cừu Chính Khanh cảm thấy cô được tiện nghi còn khoe mẽ.
“ Cô ấy liền chở tôi đi hai con đường, thể lực còn rất tốt. Nói thật, thì ra là hóng gió thật đúng là thoải mái, không thể kém so với ngồi ghế xe. Hôm nay khí trời cũng rất tốt, không lạnh, gió tạt vào mặt mát mẻ, rất thoải mái.”
“ Tốt lắm, tốt lắm, không cần miêu tả cảm thụ.” Cừu Chính Khanh trong lòng lại chua như dấm.
Mao Tuệ Châu cười ha ha, sau đó còn nói: “ Sau đó chúng tôi lại tìm cửa tiệm vào đó ngồi uống một chút đồ. Cô ấy hỏi tôi, muốn đi đâu, lái xe hay là ngồi xe, có muốn đưa tôi trở về chỗ lúc trước hay không. Chúng tôi liền hàn huyên. Tôi nói cho cô ấy biết tôi từ chức, tính toán tự mình làm chút chuyện, cho nên bán mất xe. Cô ấy nói thấy tôi ngồi ở ven đường bộ dáng rất buồn bã, cho nên mới tới hỏi tôi có muốn đi hóng gió hay không. Cô ấy còn hỏi tôi có biết hay không tại sao nước lọc không có mùi vị.”
“ Ừ.” Anh biết đáp án của Doãn Đình. Cô có nói qua ở trên microbloging.
“ Cô ấy nói nó không có mùi, là bởi vì cho nó thêm vào bất kỳ nguyên liệu gì, nó cũng có thể biến thành mùi của nguyên liệu kia, nó bình thản không có gì lạ, nhưng là toàn năng lợi hại nhất. Cô ấy khen tôi chắc có thể làm, cô ấy nói tên của tôi là trân châu có trí khôn, để cho tôi có lòng tin. Chỉ cần người có lòng tin, chịu cố gắng, làm cái gì cũng sẽ thành công.”
Cừu Chính Khanh nghĩ thầm có lẽ anh là số ít bạn của Doãn Đình không bị cô khen thật tốt đi.
Cô còn nhạo báng anh quá nghiêm chỉnh.
Mao Tuệ Châu còn nói: “ Cô ấy cũng thật có ý tứ. Chuyện buồn bực như vậy lời cô ấy nói ra còn rất thoải mái.”
“ Ừ, có vài người trời sinh rất biết an ủi khích lệ người khác.” Đó chính là Doãn Đình.
“ Nếu không phải chúng tôi đều là nữ sinh, tôi đều cho là cô ấy muốn theo đuổi tôi.” Mao Tuệ Châu cười ha ha. Cừu Chính Khanh cảm thấy một chút cũng không buồn cười. Cho nên Mao Tuệ Châu là cố ý gọi điện thoại tới đây lấy le sao?
“ Tốt lắm, tôi nói xong.” Mao Tuệ Châu thật ra thì đúng là gọi điện thoại tới đây lấy le. Cô còn có một chút chuyện không có nói cho Cừu Chính Khanh, như cô hỏi Doãn ĐÌnh gần đây có gặp Cừu Chính Khanh hay không, Doãn Đình nói không thấy, vốn là hẹn chủ nhật cùng đi leo núi, nhừng là không khéo khách tới nhà cô, cho nên không đi được. Mao Tuệ Châu thật rất muốn cười, Cừu Chính Khanh lại có thể biết hẹn cùng người khác đi leo núi, cái người cảm thấy thời gian quý báu nhất định phải dùng trên công việc Cừu Chính Khanh lại muốn đi leo núi, lãng phí thời gian lãng phí thể lực vận động không có hiệu suất.
Cô nghĩ cô đoán trúng thật. Cho nên là anh cố ý, anh không gặp được Doãn Đình, cô liền càng muốn nói cho anh cô gặp được, chẳng những gặp được, còn ngồi chỗ ngồi sau xe ôm thắt lưng Doãn Đình hóng gió chơi đùa.
“ Anh nôn hay không nôn?” Mao Tuệ Châu hỏi.
“ Cái gì?” Mặt Cừu Chính Khanh nhất thời nóng lên một chút, âm thanh cứng nhắc, nghe vào còn rất trấn định.
“ Chúc cậu nhiều may mắn, Chính Khanh. Trong hai chúng ta, phải có một người được may mắn. Cố gắng lên.” Mao Tuệ Châu thật lòng mà khích lệ anh.
Cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Còn cố gắng lên, cô làm gì lại cố kích thích anh một cái. Anh không có vận khí tốt, lâu như vậy cũng không hẹn được, muốn gặp cô một lần khó như vậy. Nếu như anh bất cứ giá nào, trực tiếp thổ lộ, có thể hay không giống với kết quả Doãn Đình thổ lộ với những nam sinh kia?
Đúng rồi, Doãn Đình đã gửi thư điện tử cho anh, nói là cô tìm được bí tịch yêu, giúp đỡ anh một tay. Cừu Chính Khanh mở hòm thư, tìm đến thư điện tử kia, nhìn mấy lần liền không nhìn nổi, thật nhàm chán,anh cảm thấy những thứ này vô dụng. Đều là phong hoa tuyết nguyệt gạt người, văn nghệ tiểu thanh niên giả vờ ưu thương giả vờ động tình, hoàn toàn không phải giọng của anh. Còn có chút địa điểm yêu đương sống phóng túng, anh hẹn người cũng hẹn không được, những địa phương kia cũng bỏ đi không dùng.
Tơ hồng a tơ hồng, mày lúc không nên bén nhạy thì lại bén nhạy loạn lên, lúc cần mày bén nhạy thì làm sao lại không dùng được rồi.
Thứ hai, trời đầy mây, mưa to. Tâm tình Cừu Chính Khanh không tốt.
Thứ ba, mưa to. Tâm tình Cừu Chính Khanh hỏng bét. Thật không thích trời mưa, anh nhớ bầu trời xanh. Anh thích mây hình dáng khác nhau, anh nhớ chuyện Doãn Đình nói cô đuổi theo một đám mây không cẩm thận đạp xe đi quá xa, thật là ngốc. Đáng yêu như thế. Anh đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngoài màn mưa thật lâu, trong lòng nghĩ tới Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh lại có linh cảm. Anh đăng lên microbloging: “ Vấn đề: Tại sao trời lại mưa?”
Doãn Đình không có trên microbloging, cô bỏ lỡ ghế sô pha của anh.
Có người đã nhắn lại: “ Cừu tổng, anh đổi phong cách nha.”
Cừu Chính Khanh trả lời: “ Hoàn hảo, thỉnh thoảng đổi một chút.” Hừ, ghế dài cũng không để lại cho cô.
Lúc Doãn Đình thấy microbloging của anh, đã có mười hai bình luận, nhưng thật ra chỉ có ba người nhắn lại, Cừu Chính Khanh tích cực trả lời, lôi ra đếm tới mười hai cái bình luận. Doãn Đình vừa nhìn, cái gì cũng không có, quả thật như đấm vào trong lòng. Cô gửi Cừu Chính Khanh vẻ mặt đang khóc. Cừu Chính Khanh gửi về cái mỉm cười.
Trong bình luận, có một đồng nghiệp nói: Ngày sẽ có mưa, là vì cho cả vùng đất đau khổ cùng trải nghiệm, như vật mới có thể bừng bừng sự sống.
Đồng nghiệp kia lưu lại xong cảm thấy rất hài lòng, này là cỡ nào dốc lòng, là phong cách Cừu tổng thích.
Kết quả Cừu Chính Khanh trả lời: Đây không phải là đáp án trong lòng tôi.
Doãn Đình hỏi anh: Vậy là cái gì?
Cừu Chính Khanh lại trả lời: Tạm thời không muốn nói.
Doãn Đình nhìn chằm chắm câu trả lời này, thế mà làm người ta khó chịu vì thèm! Cô gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh mỉm cười, nhận.
“ Đáp án trong lòng anh là cái gì?”
“ Tạm thời không muốn nói.”
“ So với đáp án của tôi có được không?”
“ Được a, tôi cảm thấy so với em tốt hơn quá nhiều. Đáp án đó của em không có ý gì mới.”
Cư nhiên nói như vậy. Doãn Đình nhăn nhăn mũi: “ Tôi muốn biết.”
“ Tôi tạm thời không muốn nói.”
“ Vậy thì lúc nào?”
“ Chờ lúc tôi muốn nói.”
Doãn Đình oa oa gọi: “ Chúng ta là đội hữu tiểu phân đội canh gà say mê giải đố , anh lại còn giữ bí mật.”
Cừu Chính Khanh cười ha ha, tiểu phân đội canh gà giải đố, lại có tổ chức mới sao? Thư ký ở cửa ra vào nhỏ giọng nói đã đến giờ họp. Cừu Chính Khanh nhân cơ hội nói: “ Tôi phải đi họp, sau đó sẽ nói sau.” Sau đó anh cúp. Tưởng tượng dáng vẻ Doãn Đình tức giận, Cừu Chính Khanh không nhin được cười.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa to, mà tâm tình của anh chuyển biến tốt.
Anh thật sự cảm thấy, đáp án của anh tốt vô cùng, vô cùng vô cùng tốt. Nhưng bây giờ anh còn chưa thể nói cho cô biết.
Thứ năm, từ hơn hai giờ chiều Cừu Chính Khanh bắt đầu gọi điện thoại cho Doãn Đình, anh muốn hẹn cô chủ nhật gặp mặt ăn cơm. Không sai, một vòng một lần hẹn, anh không thư giãn chút nào, nhất định phải theo đuổi được cô, anh muốn cô làm bạn gái của anh.
Tuần này sẽ dùng cái cớ mua máy chụp ảnh. Anh cũng nghĩ xong, đầu tiên dẫn đề tài mua máy chụp ảnh, sau đó phía sau tùy cơ ứng biến.
Nhưng anh gọi đi, đường dây điện thoại bận. Anh để một bên, làm việc trước. Một lát sau gọi lại, đường dây còn bận. Anh đi họp trước, họp xong gọi lại, đường dây vẫn bận.
Lần này Cừu Chính Khanh không vui.
Lại tới sao? Lời nguyền hẹn hò? Mỗi lần muốn hẹn cô sẽ xảy ra tình trạng này! Anh không phục, một lát nữa gọi lại, đường dây bận như cũ. Anh nghiêm trọng hoài nghi điện thoại di động của cô hỏng.
Lần này buổi trưa đến tan việc, anh gọi điện thoại bảy lần, tất cả đều là đường dây bận.
Anh chỉ là muốn hẹn mà thôi, chỉ là muốn thấy cô một lần mà thôi, khó khăn như thế sao?!!
Cừu Chính Khanh tức giận! Anh đen mặt tan việc, lên xe không hướng về nhà, lại đi hướng về nhà Doãn Đình. Anh thật không thể chịu phục! Anh thề hôm nay anh nhất định phải nhìn thấy cô. Anh tính toán lái xe ở phụ cận nhà cô đi dạo, sau đó gọi điện thoại cho cô, nói anh vừa đúng ở gần đó làm việc, nếu được cùng nhau ăn bữa cơm.
Lúc đi tới một nửa, anh gọi điện thoại, lần này đường dây vẫn bận như cũ. Anh lo lắng, vô cùng lo lắng. Cô sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Đang nghĩ như vậy, lại nhìn thấy trên ghế dài ven đường một bóng dáng quen thuộc đang ngồi.
Doãn Đình!
Cô cầm điện thoại di động, đang nói chuyện!
Cừu Chính Khanh vui vẻ đến nóng lòng, thiếu chút nữa đạp thắng xe gấp. Hoàn hảo là lý trí vẫn còn, anh từ từ đi xe sang bên, dừng trước mặt Doãn Đình.
Doãn Đình không chú ý tới anh, cô vẫn còn đang gọi điện thoại.
Không phải là hôm nay anh gọi nhiều lần như vậy, toàn bộ đụng vào lúc cô đang gọi điện thoại đi? Cừu Chính Khanh mặt hắc tuyến, anh xuống xe, khóa cửa xe, đi tới trước mặt Doãn Đình.
“ Tiểu Đình.” Thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn thấy cô.
Doãn Đình ngẩng đầu, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng như điên: “ Cừu tổng đại nhân.”
“ Em ở đây làm cái gì?” Cừu Chính Khanh mới vừa hỏi xong, liền nghe đến một tiếng nũng nịu vang dội “ Meo meo --- .”
Cừu Chính Khanh sửng sốt, lúc này mới chú ý tới bên người Doãn Đình có một rương sủng vật. Doãn Đình ghé đầu nhìn trong rương một chút, sau đó chuyển sang Cừu Chính Khanh: “ Cừu tổng đại nhân, vị này là Đại Đại, mèo Đại Đại.”
Mèo Đại Đại?
Thì ra thật sự là “ Đại Đại”, không phải là “Dady”.
Nhớ tới mỗi lần Doãn Đình cũng hoan hô chạy đi kêu “ Đại Đại”, Cừu Chính Khanh chưa từng cùng mèo “ Đại đại” này chính thức gặp mặt, liền có cảm giác tình địch.
Thời đại học trường học đã từng tổ chức hoạt động tập thể leo núi, anh cáo ốm ở lại trường học đọc sách học tập công khóa. Sau lần này không có cơ hội tiếp xúc với loại vận động leo núi này nữa. Đối với anh mà nói, đến phòng Gym chạy trên máy chạy bộ nửa giờ, so với leo núi hữu hiệu hơn nhiều lần. Để vận động leo núi có hiệu quả, điều chỉnh tốc độ máy chạy bộ một chút là được rồi.
Cho nên chủ nhật sẽ là lần đầu tiên anh đi leo núi. Cừu Chính Khanh rất coi trọng. Anh lên mạng xem phải chuẩn bị đồ gì đi leo núi. Giày thể thao anh có, phải mua gậy leo núi và ba lô to, còn có quần áo nhanh khô, còn phải chuẩn bị xong nước, thức ăn, sau đó là thuốc thường dùng băng dán cá nhân.
Ngày thứ hai vào thứ tư, buổi tối sau khi Cừu Chính Khanh ăn xong cơm hộp liền chạy đi trung tâm mua sắm, lấy quần áo dùng leo núi, gậy cầm tay, ba lô cũng mua, suy nghĩ một chút cũng dứt khoát mua đôi giày leo núi. Nước cùng thức ăn chờ trước khi lên đường một ngày rồi lại mua. Thuốc thường dùng có thể chuẩn bị trước.
Mua xong những thứ này, về đến nhà đã rất khuya. Anh cũng không làm việc nữa, trực tiếp đi tắm một cái rồi lên giường ngủ. Tâm tình vô cùng tốt, khó mà được hưởng thụ niềm vui của việc mua sắm. Trước đây mua xong là xong, lần này vừa mua vừa vui vẻ. Anh biết là anh thật sự yêu, không còn gì nghi ngờ.
Anh cho hạng mục này thêm điểm. Lý do là gì? Anh thích cô. Anh nhớ nhung cô mỗi ngày.
Có phải hơi nhanh hay không? Anh không rõ ràng lắm. Trước kia chưa từng yêu, không biết vài tháng sau phát hiện mình yêu cô quá nhanh không giải thích được. Chẳng qua loại cảm giác này không thể ngăn cản, không cách nào kiềm chế. Chủ nhật lại có thể gặp mặt, bọn họ cùng đi leo núi, anh rất mong đợi, vô cùng mong đợi.
Chiều thứ năm sắp tan tầm, Doãn Đình gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh. Lúc đo cừu Chính Khanh đang họp cùng hai vị quản lý cao cấp trong phòng làm việc, thấy tên người gọi tới, anh nói với hai vị quản lý cao cấp: “ Tôi muốn nhận một cuộc điện thoại quan trọng, hai người đi về trước, một lát nữa tôi tìm hai người tiếp tục họp.”
Hai vị quản lý cao cấp đồng ý, ra cửa liền suy đoán xem xảy ra chuyện gì. Gân đây công ty có hạng mục nào siêu lớn sắp hoạt động sao? Cũng không nghe thấy tiếng gió. Bọn họ quay đầu lại nhìn, thấy Cừu Chính Khanh đang trịnh trọng đóng cửa phòng làm việc, xem ra thật là việc lớn.
Lúc Cừu Chính Khanh xua người đi đóng cửa lại mới nghe điện thoại, Doãn Đình đã cúp. Anh vội vàng gọi lại.
“ Cừu tổng đại nhân.” Doãn Đình không có kêu biệt danh của anh. Tròng lòng Cừu Chính Khanh phút chốc có dự cảm không tốt.
“ Thật ngại quá, ngày mai nhà tôi có thân thích muốn tới, chủ nhật không thể đi leo núi.”
Quả nhiên là chuyện không tốt. Tim Cừu Chính Khanh chìm xuống đáy cốc, rất thất vọng, vô cùng thất vọng.
Nhưng anh không thể để lộ ra, không thể làm gì khác hơn là nói: “ Không sao đâu, để lần tới lại đi.”
“ Được.”
“ Lần tới nếu là đi leo núi, nhớ gọi tôi.” Cừu Chính Khanh không nhịn được lại dặn dò một lần.
“ Được.” Doãn Đình đồng ý một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh chỉ cho mình ba giây đồng hồ điều chỉnh tâm tình, anh còn nhớ anh mới chỉ bắt đầu một nửa, anh gọi điện thoại cho hai vị quản lý cao cấp, để bọn họ lại tới.
Hai vị quản lý cao cấp rõ ràng cảm thấy được cảm xúc của Cừu Chính Khanh đang xuống thấp, xem ra điện thoại hạng mục đó không quá thuận lợi. Mặc dù Cừu Chính Khanh cố gắng kiềm chế, nhưng anh cũng biết sắc mặt mình không tốt lắm. Ngày này anh làm việc đến rất khuya. Dù sao không có chuyện khác, chỉ có công việc có thể làm bạn với anh, để cho anh cảm thấy phong phú.
Về đến nhà, anh nằm vật xuống giường không muốn động, kéo dài đến tận lúc không thể không đi tắm, anh thấy ba lô cùng gậy cầm tay trong phòng quần áo. Anh nhìn chắm chằm vào chúng nó, không nhịn được hỏi: “ Chúng mày cười tao đúng không? Tại sao luôn không thuận lợi như vậy? Là muốn nói cho tao biết cóc đừng nghĩ ăn thịt thiên nga, cho dù là cóc vàng!” Anh tức giận cầm quần áo đi tắm, tắm xong trở lại vừa lau tóc vừa nói với ba lô và gậy: “ Tao chưa bao giờ biết sợ! Chúng mày xem tao đã lùi bước trước chuyện nào chưa? Chưa bao giờ biết buông tha là cái quỷ gì!”
Cừu Chính Khanh buồn bực một hơi đi ngủ.
“ Sau khi bày tỏ nặng nề quanh co sẽ có hạnh phúc thật lớn!” Anh nhớ tới Doãn Đình nói. Thiên sứ nói đúng, không cần như đưa đám, không được nhụt chí, sẽ thấy điều tốt hơn. Cô là giáo viên tốt, cô đã dạy anh từ sớm.
Thứ sáu, Cừu Chính Khanh tăng ca xong đi phòng Gym, chạy trên máy chạy bộ bốn mươi phút, mồ hôi chảy khắp lưng, anh thấy thoải mái hơn. Anh vừa chạy vừa nghe Doãn Đình hát đăng trên microbloging, cô cùng anh tài xế hợp ca một đoạn ngắn kia: “ Sông lớn chảy hướng đông a, sao Bắc Đẩu ở trên trời a…”
Hát thật là khó nghe, nhưng anh cảm thấy rất nhiệt tình.
Hai ngày nay anh cố ý không nhìn tới microbloging của Doãn Đình. Mặc dù ghi chép của cô khiến người khác vui vẻ. Có đoạn ngắn cô viết, có các bức ảnh cô chụp, hoa cỏ cây cối đường phố động vật nhỏ vân vân. Nhưng anh càng xem thì càng nhớ cô, anh cảm giác mình không nên gấp gáp, không nên loạn trận cước. Cho nên tính toán tỉnh táo mấy ngày trước.
Chủ nhật, Cừu Chính Khanh trước sau như một ở nhà làm việc mà trôi qua. Buổi sáng chủ nhật anh chọn mua đồ xong sớm một chút liền đâm vào thư phòng, mặc dù ngâm mình trong thư phòng nhưng hiệu suất thật thấp, sau đó anh dứt khoát không vào máy vi tính, tìm kiếm bản quản lý sách.
Lúc hơn bốn giờ, anh nhận được điện thoại của Mao Tuệ Châu.
“ Tôi nhớ tôi dường như còn chưa chính thức nói cho cậu biết, tôi đã làm xong thủ tục nghỉ việc.”
“ Cậu quả thật chưa nói.” Hai người bọn họ thỉnh thoảng sẽ ở trên mạng tán gẫu mấy câu nhưng trong khoảng thời gian này lại nói rất ít. Mao Tuệ Châu rất ít login, có vẻ như cũng bề bộn nhiều việc. Không nghĩ tới đã làm xong thủ tục nghỉ việc. “ Kế tiếp có tính toán gì?”
“ Là có chút ý kiến. Tôi tính tự mình xây dựng sự nghiệp.” Bên chỗ Mao Tuệ Châu có âm thanh dòng xe chạy, giống như đang trên đường.
“ Là sao?” Cừu Chính Khanh có chút ngoài ý muốn anh cho là cô sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Hơn nữa có hợp đồng cấm hành nghề, cô muốn lập tức làm việc, thì tương đương với chuyện một người khác hành nghề, hoàn toàn chuyển đổi đường chạy. Thật đúng là rất mạo hiểm. Nhưng mà đổi là anh anh cũng sẽ làm vậy. “ Tính toán làm cái gì?” Anh hỏi.
“ Muốn mở một công ty, làm đại lý phục vụ mua bán. Phương diện này tôi còn có thể tìm được một chút tài nguyên, lần trước thời điểm Quốc Khánh đi nước Mỹ cũng cùng bạn bè bên kia hàn huyên tán gẫu cho nên có ý tưởng này. Nhưng mà trước mắt vẫn chưa được quen thuộc, cần nhìn lại một chút.” Mao Tuệ Châu dừng một chút, lại nói: “ Tình huống cụ thể cặn kẽ sau này chúng ta rảnh rỗi gặp mặt lại tán gẫu, tôi còn muốn tìm cậu giúp một tay.”
“ Dĩ nhiên, cần tôi giúp một tay cứ mở miệng, tôi nhất định hết sức.”
“ Tốt. Vậy tôi cám ơn trước.” Mao Tuệ Châu nói: “ Cái này không vội, tôi còn cần thời gian suy nghĩ tốt một chút, đi một chuyến, xem tình huống một chút. Tôi gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu là muốn nói cho cậu biết, tôi mới vừa nhìn thấy Doãn Đình.”
Cừu Chính Khanh sửng sốt, cái này thật đúng là quá ngoài ý muốn.
Anh mong muốn mà không được, mấy lần hẹn cũng không hẹn được, thế nào cô tùy tùy tiện tiện cũng có thể cùng Doãn Đình gặp gỡ đây.
“ Trong khoảng thời gian này tôi đi vài đại lý công ty, khảo sát tình huống thị trường một chút. Sau đó cảm thấy muốn làm cũng rất không dễ dàng, cạnh tranh rất kịch liệt. Hơn nữa mặc dù tôi có chút tài nguyên, nhưng dù sao cũng còn chưa có chân chính làm, vừa không có nhân thủ, không có gì cả. Tôi cũng có chút buồn bã. Hôm nay ra ngoài muốn nhìn một chút giá thị trường thuê phòng làm việc, đi mấy nhà đại lý, kết quả đều rất đắt. Tôi ngồi ngây người trên ghế dài ven đường. Sau đó nghe được có người gọi tôi, ngẩng đầu nhìn lên, là Doãn Đình.”
Thật là không công bằng, ngồi ở ven đường là có thể nhặt được Doãn Đình. Cho nên anh không nên ngồi ở trong thư phòng, cũng có thể đi ra ngoài ngồi trên ghế dài.
“ Cô ấy còn đi chiếc xe đạp kia, sau đó cô ấy hỏi tôi, có muốn đi hóng gió hay không?”
“ Cô ấy nói cái gì?” Cừu Chính Khanh phải xác nhận lại một lần nữa.
Mao Tuệ Châu cười ha ha: “ Thật, cô ấy còn nhảy lên xe đạp của cô ấy, hỏi tôi có muốn cùng cô ấy đi hóng gió hay không, nói khí trời rất tốt, rất thích hợp hóng gió.”
Cừu Chính Khanh nâng trán, anh thật là phục cô, rất bội phục. “ Cô nhất định là không đồng ý với cô ấy.”
“ Tôi có a. Tôi liền lên xe, ngồi chỗ ngồi phía sau cô ấy.” Mao Tuệ Châu cười ha ha.
Cừu Chính Khanh im lặng, rất tốt, rất lợi hại. Thiên sứ Doãn Đình luôn có bản lĩnh quyến rũ bất luận kẻ nào thành bạn bè, hơn nữa còn có thể cho người ta ủng hộ cô cùng nhau điên.
“ Tôi lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp chuyện nam sinh dùng xe ô tô đón tôi đi hóng gió, tôi cũng rất muốn có cảm giác đó một lần. Mặc dù là nữ sinh, tôi cũng chấp nhận.” Mao Tuệ Châu nói lời này, Cừu Chính Khanh cảm thấy cô được tiện nghi còn khoe mẽ.
“ Cô ấy liền chở tôi đi hai con đường, thể lực còn rất tốt. Nói thật, thì ra là hóng gió thật đúng là thoải mái, không thể kém so với ngồi ghế xe. Hôm nay khí trời cũng rất tốt, không lạnh, gió tạt vào mặt mát mẻ, rất thoải mái.”
“ Tốt lắm, tốt lắm, không cần miêu tả cảm thụ.” Cừu Chính Khanh trong lòng lại chua như dấm.
Mao Tuệ Châu cười ha ha, sau đó còn nói: “ Sau đó chúng tôi lại tìm cửa tiệm vào đó ngồi uống một chút đồ. Cô ấy hỏi tôi, muốn đi đâu, lái xe hay là ngồi xe, có muốn đưa tôi trở về chỗ lúc trước hay không. Chúng tôi liền hàn huyên. Tôi nói cho cô ấy biết tôi từ chức, tính toán tự mình làm chút chuyện, cho nên bán mất xe. Cô ấy nói thấy tôi ngồi ở ven đường bộ dáng rất buồn bã, cho nên mới tới hỏi tôi có muốn đi hóng gió hay không. Cô ấy còn hỏi tôi có biết hay không tại sao nước lọc không có mùi vị.”
“ Ừ.” Anh biết đáp án của Doãn Đình. Cô có nói qua ở trên microbloging.
“ Cô ấy nói nó không có mùi, là bởi vì cho nó thêm vào bất kỳ nguyên liệu gì, nó cũng có thể biến thành mùi của nguyên liệu kia, nó bình thản không có gì lạ, nhưng là toàn năng lợi hại nhất. Cô ấy khen tôi chắc có thể làm, cô ấy nói tên của tôi là trân châu có trí khôn, để cho tôi có lòng tin. Chỉ cần người có lòng tin, chịu cố gắng, làm cái gì cũng sẽ thành công.”
Cừu Chính Khanh nghĩ thầm có lẽ anh là số ít bạn của Doãn Đình không bị cô khen thật tốt đi.
Cô còn nhạo báng anh quá nghiêm chỉnh.
Mao Tuệ Châu còn nói: “ Cô ấy cũng thật có ý tứ. Chuyện buồn bực như vậy lời cô ấy nói ra còn rất thoải mái.”
“ Ừ, có vài người trời sinh rất biết an ủi khích lệ người khác.” Đó chính là Doãn Đình.
“ Nếu không phải chúng tôi đều là nữ sinh, tôi đều cho là cô ấy muốn theo đuổi tôi.” Mao Tuệ Châu cười ha ha. Cừu Chính Khanh cảm thấy một chút cũng không buồn cười. Cho nên Mao Tuệ Châu là cố ý gọi điện thoại tới đây lấy le sao?
“ Tốt lắm, tôi nói xong.” Mao Tuệ Châu thật ra thì đúng là gọi điện thoại tới đây lấy le. Cô còn có một chút chuyện không có nói cho Cừu Chính Khanh, như cô hỏi Doãn ĐÌnh gần đây có gặp Cừu Chính Khanh hay không, Doãn Đình nói không thấy, vốn là hẹn chủ nhật cùng đi leo núi, nhừng là không khéo khách tới nhà cô, cho nên không đi được. Mao Tuệ Châu thật rất muốn cười, Cừu Chính Khanh lại có thể biết hẹn cùng người khác đi leo núi, cái người cảm thấy thời gian quý báu nhất định phải dùng trên công việc Cừu Chính Khanh lại muốn đi leo núi, lãng phí thời gian lãng phí thể lực vận động không có hiệu suất.
Cô nghĩ cô đoán trúng thật. Cho nên là anh cố ý, anh không gặp được Doãn Đình, cô liền càng muốn nói cho anh cô gặp được, chẳng những gặp được, còn ngồi chỗ ngồi sau xe ôm thắt lưng Doãn Đình hóng gió chơi đùa.
“ Anh nôn hay không nôn?” Mao Tuệ Châu hỏi.
“ Cái gì?” Mặt Cừu Chính Khanh nhất thời nóng lên một chút, âm thanh cứng nhắc, nghe vào còn rất trấn định.
“ Chúc cậu nhiều may mắn, Chính Khanh. Trong hai chúng ta, phải có một người được may mắn. Cố gắng lên.” Mao Tuệ Châu thật lòng mà khích lệ anh.
Cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Còn cố gắng lên, cô làm gì lại cố kích thích anh một cái. Anh không có vận khí tốt, lâu như vậy cũng không hẹn được, muốn gặp cô một lần khó như vậy. Nếu như anh bất cứ giá nào, trực tiếp thổ lộ, có thể hay không giống với kết quả Doãn Đình thổ lộ với những nam sinh kia?
Đúng rồi, Doãn Đình đã gửi thư điện tử cho anh, nói là cô tìm được bí tịch yêu, giúp đỡ anh một tay. Cừu Chính Khanh mở hòm thư, tìm đến thư điện tử kia, nhìn mấy lần liền không nhìn nổi, thật nhàm chán,anh cảm thấy những thứ này vô dụng. Đều là phong hoa tuyết nguyệt gạt người, văn nghệ tiểu thanh niên giả vờ ưu thương giả vờ động tình, hoàn toàn không phải giọng của anh. Còn có chút địa điểm yêu đương sống phóng túng, anh hẹn người cũng hẹn không được, những địa phương kia cũng bỏ đi không dùng.
Tơ hồng a tơ hồng, mày lúc không nên bén nhạy thì lại bén nhạy loạn lên, lúc cần mày bén nhạy thì làm sao lại không dùng được rồi.
Thứ hai, trời đầy mây, mưa to. Tâm tình Cừu Chính Khanh không tốt.
Thứ ba, mưa to. Tâm tình Cừu Chính Khanh hỏng bét. Thật không thích trời mưa, anh nhớ bầu trời xanh. Anh thích mây hình dáng khác nhau, anh nhớ chuyện Doãn Đình nói cô đuổi theo một đám mây không cẩm thận đạp xe đi quá xa, thật là ngốc. Đáng yêu như thế. Anh đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngoài màn mưa thật lâu, trong lòng nghĩ tới Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh lại có linh cảm. Anh đăng lên microbloging: “ Vấn đề: Tại sao trời lại mưa?”
Doãn Đình không có trên microbloging, cô bỏ lỡ ghế sô pha của anh.
Có người đã nhắn lại: “ Cừu tổng, anh đổi phong cách nha.”
Cừu Chính Khanh trả lời: “ Hoàn hảo, thỉnh thoảng đổi một chút.” Hừ, ghế dài cũng không để lại cho cô.
Lúc Doãn Đình thấy microbloging của anh, đã có mười hai bình luận, nhưng thật ra chỉ có ba người nhắn lại, Cừu Chính Khanh tích cực trả lời, lôi ra đếm tới mười hai cái bình luận. Doãn Đình vừa nhìn, cái gì cũng không có, quả thật như đấm vào trong lòng. Cô gửi Cừu Chính Khanh vẻ mặt đang khóc. Cừu Chính Khanh gửi về cái mỉm cười.
Trong bình luận, có một đồng nghiệp nói: Ngày sẽ có mưa, là vì cho cả vùng đất đau khổ cùng trải nghiệm, như vật mới có thể bừng bừng sự sống.
Đồng nghiệp kia lưu lại xong cảm thấy rất hài lòng, này là cỡ nào dốc lòng, là phong cách Cừu tổng thích.
Kết quả Cừu Chính Khanh trả lời: Đây không phải là đáp án trong lòng tôi.
Doãn Đình hỏi anh: Vậy là cái gì?
Cừu Chính Khanh lại trả lời: Tạm thời không muốn nói.
Doãn Đình nhìn chằm chắm câu trả lời này, thế mà làm người ta khó chịu vì thèm! Cô gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh mỉm cười, nhận.
“ Đáp án trong lòng anh là cái gì?”
“ Tạm thời không muốn nói.”
“ So với đáp án của tôi có được không?”
“ Được a, tôi cảm thấy so với em tốt hơn quá nhiều. Đáp án đó của em không có ý gì mới.”
Cư nhiên nói như vậy. Doãn Đình nhăn nhăn mũi: “ Tôi muốn biết.”
“ Tôi tạm thời không muốn nói.”
“ Vậy thì lúc nào?”
“ Chờ lúc tôi muốn nói.”
Doãn Đình oa oa gọi: “ Chúng ta là đội hữu tiểu phân đội canh gà say mê giải đố , anh lại còn giữ bí mật.”
Cừu Chính Khanh cười ha ha, tiểu phân đội canh gà giải đố, lại có tổ chức mới sao? Thư ký ở cửa ra vào nhỏ giọng nói đã đến giờ họp. Cừu Chính Khanh nhân cơ hội nói: “ Tôi phải đi họp, sau đó sẽ nói sau.” Sau đó anh cúp. Tưởng tượng dáng vẻ Doãn Đình tức giận, Cừu Chính Khanh không nhin được cười.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa to, mà tâm tình của anh chuyển biến tốt.
Anh thật sự cảm thấy, đáp án của anh tốt vô cùng, vô cùng vô cùng tốt. Nhưng bây giờ anh còn chưa thể nói cho cô biết.
Thứ năm, từ hơn hai giờ chiều Cừu Chính Khanh bắt đầu gọi điện thoại cho Doãn Đình, anh muốn hẹn cô chủ nhật gặp mặt ăn cơm. Không sai, một vòng một lần hẹn, anh không thư giãn chút nào, nhất định phải theo đuổi được cô, anh muốn cô làm bạn gái của anh.
Tuần này sẽ dùng cái cớ mua máy chụp ảnh. Anh cũng nghĩ xong, đầu tiên dẫn đề tài mua máy chụp ảnh, sau đó phía sau tùy cơ ứng biến.
Nhưng anh gọi đi, đường dây điện thoại bận. Anh để một bên, làm việc trước. Một lát sau gọi lại, đường dây còn bận. Anh đi họp trước, họp xong gọi lại, đường dây vẫn bận.
Lần này Cừu Chính Khanh không vui.
Lại tới sao? Lời nguyền hẹn hò? Mỗi lần muốn hẹn cô sẽ xảy ra tình trạng này! Anh không phục, một lát nữa gọi lại, đường dây bận như cũ. Anh nghiêm trọng hoài nghi điện thoại di động của cô hỏng.
Lần này buổi trưa đến tan việc, anh gọi điện thoại bảy lần, tất cả đều là đường dây bận.
Anh chỉ là muốn hẹn mà thôi, chỉ là muốn thấy cô một lần mà thôi, khó khăn như thế sao?!!
Cừu Chính Khanh tức giận! Anh đen mặt tan việc, lên xe không hướng về nhà, lại đi hướng về nhà Doãn Đình. Anh thật không thể chịu phục! Anh thề hôm nay anh nhất định phải nhìn thấy cô. Anh tính toán lái xe ở phụ cận nhà cô đi dạo, sau đó gọi điện thoại cho cô, nói anh vừa đúng ở gần đó làm việc, nếu được cùng nhau ăn bữa cơm.
Lúc đi tới một nửa, anh gọi điện thoại, lần này đường dây vẫn bận như cũ. Anh lo lắng, vô cùng lo lắng. Cô sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Đang nghĩ như vậy, lại nhìn thấy trên ghế dài ven đường một bóng dáng quen thuộc đang ngồi.
Doãn Đình!
Cô cầm điện thoại di động, đang nói chuyện!
Cừu Chính Khanh vui vẻ đến nóng lòng, thiếu chút nữa đạp thắng xe gấp. Hoàn hảo là lý trí vẫn còn, anh từ từ đi xe sang bên, dừng trước mặt Doãn Đình.
Doãn Đình không chú ý tới anh, cô vẫn còn đang gọi điện thoại.
Không phải là hôm nay anh gọi nhiều lần như vậy, toàn bộ đụng vào lúc cô đang gọi điện thoại đi? Cừu Chính Khanh mặt hắc tuyến, anh xuống xe, khóa cửa xe, đi tới trước mặt Doãn Đình.
“ Tiểu Đình.” Thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn thấy cô.
Doãn Đình ngẩng đầu, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng như điên: “ Cừu tổng đại nhân.”
“ Em ở đây làm cái gì?” Cừu Chính Khanh mới vừa hỏi xong, liền nghe đến một tiếng nũng nịu vang dội “ Meo meo --- .”
Cừu Chính Khanh sửng sốt, lúc này mới chú ý tới bên người Doãn Đình có một rương sủng vật. Doãn Đình ghé đầu nhìn trong rương một chút, sau đó chuyển sang Cừu Chính Khanh: “ Cừu tổng đại nhân, vị này là Đại Đại, mèo Đại Đại.”
Mèo Đại Đại?
Thì ra thật sự là “ Đại Đại”, không phải là “Dady”.
Nhớ tới mỗi lần Doãn Đình cũng hoan hô chạy đi kêu “ Đại Đại”, Cừu Chính Khanh chưa từng cùng mèo “ Đại đại” này chính thức gặp mặt, liền có cảm giác tình địch.
/32
|