Sau khi taxi dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Dung khoanh tay trước ngực đi vào trong.
Người làm ra ngoài đón, rồi cung kính chào: "Chị Dung đã đến!"
"Ừm." Hoắc Dung thay giày rồi hỏi: "Anh trai tôi có ở nhà không?"
"Lão gia đang ở trong phòng sách trên tầng, để tôi lên thông báo một tiếng ạ?" Người dưới vừa báo vừa hỏi dò.
Hoắc Dung xua tay: "Khỏi cần, tôi đi thẳng lên được rồi!"
"Vậy được!" Người làm cúi đầu, nghĩ ra chuyện gì, người ấy vội bổ sung một câu: "Cô Lục cũng đang ở trên đó ạ!"
Hoắc Dung không quá bất ngờ, cười khẩy: "Ừm, tôi biết rồi!"
Bà đi thẳng lên gác, tới trước cửa phòng sách, Hoắc Dung áp tai lên vách cửa, sau đó đẩy cửa cái "Rầm" một tiếng.
Người bên trong bất ngờ, sửng sốt nhìn qua.
Hoắc Dung nhìn lướt qua Hoắc Chấn ngồi trước bàn làm việc, rồi quay sang bên cạnh. Trên ghế thái sư là Lục Tịnh Tuyết mới chia tay ở trang viên câu cá. Tách trà người làm bê lên vẫn còn bốc khói, xem ra cô ta cũng mới đến đây chưa lâu, có lẽ sau khi về thành phó đã bảo tài xế lái xe thẳng tới đây.
Trước là bỏ thuốc không thành công, sau lại tới nhà làm quà sáng cũng không ích gì, cộng thêm màn hôm nay ở trang viên câu cá, quả nhiên sốt sắng rồi.
Hoắc Dung suy đoán không sai, Lục Tịnh Tuyết quả thực sốt ruột.
Sau khi nhận được tin tức, cô ta lập tức tới trang viên, muốn thể hiện một chút chủ quyền của mình, còn đặc biệt tìm ra cần câu mà ông ngoại thích dùng nhất khi còn sống. Ai ngờ Hoắc Trường Uyên không nể tình. Vì sự xuất hiện của cô ta, chân trước vừa tới, chân sau họ đã vội vã kết thúc, bảo cô ta làm sao bình tĩnh nổi.
Liên tục ba bốn lần gặp khó khăn, Lục Tịnh Tuyết chỉ còn cách tới tìm Hoắc Chấn.
Từ sau khi Lâm Uyển Bạch về nước, cô ta càng lúc càng sốt ruột. Cho dù biết Hoắc Trường Uyên đã mất trí nhớ, cô ta vẫn rất sợ anh bị ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ tình thế càng ngày càng nghiêng về hướng đó.
Ban nãy cô ta nói với Hoắc Chấn, chuyện hôn sự cần khẩn trương một chút, nếu không cô ta sẽ lo lắng, sợ sẽ lại gặp chuyện hủy hôn như bốn năm trước. Nếu còn không tranh thủ, e rằng thật sự sẽ đêm dài lắm mộng. Chỉ là còn chưa kịp nói xong, Hoắc Dung đã đẩy cửa đi vào.
"Cửa đóng then cài kín đáo quá vậy, bí mật bàn tính đại sự gì à!" Hoắc Dung bước vào, cất giọng đùa cợt.
"Bàn tính được gì, em vào phòng cũng không biết đường gõ cửa!" Hoắc Chấn vốn nghĩ rằng người xông vào là người làm, đang định quát nạt mấy câu. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em gái, ông đành bỏ qua, bực dọc nói: "Nhưng em đến đúng lúc lắm, anh còn đang định tìm em tính sổ đây!"
"Tìm em tính sổ gì?" Hoắc Dung ngây thơ ngồi xuống ghế.
"Chuyện cô gái đó quay về nước mà em dám giấu anh, không nói một lời!" Hoắc Chấn nhíu mày nói.
Hoắc Dung nghe xong bèn nheo mắt nhìn về phía Lục Tịnh Tuyết. Cô ta vẫn nở nụ cười tươi. Bà quay sang kêu lên với Hoắc Chấn: "Oan uổng quá đi mất, em vừa về nước có mấy ngày thôi! Hơn nữa, anh cũng có hỏi đâu, làm sao em biết anh thích hóng hớt mấy chuyện này!"
Hoắc Chấn thẳng thừng tảng lờ màn đùa cợt của bà, lạnh lùng hừ một tiếng: "Tiểu Dung, em đừng tưởng anh không biết em đang tính toán chuyện gì!"
"Thôi được rồi, anh à, xem ra anh vẫn chưa mắt mờ chân chậm, vẫn còn tinh tường lắm!" Hoắc Dung cười hì hì, thấy Hoắc Chấn định trừng phắt phồng má, bà vội nghiêm chỉnh lại: "Nhưng có chuyện này em cũng muốn hỏi anh lâu rồi. Bốn năm trước Trường Uyên gặp tai nạn, vết thương đầu còn nhẹ hơn vết thương cơ thể rất nhiều, vì sao bỗng dưng lại mất trí nhớ, anh có từng điều tra không?"
"Việc này có gì phải điều tra, bác sỹ lúc đó cũng nói rồi, trong y học có rất nhiều nguyên nhân chưa giải thích được!" Hoắc Chấn nhíu mày, dường như không quá để tâm chuyện này: "Huống hồ, Trường Uyên chẳng có vấn đề gì hết đã là quá may mắn rồi!"
"Nhưng mà..." Rõ ràng Hoắc Dung không tán đồng.
Hoắc Chấn thẳng thừng ngắt lời bà, nói tiếp: "Không nhưng nhị gì hết! Theo anh thấy, mất trí nhớ chưa chắc là chuyện tệ. Năm xưa hai đứa nó đã sớm chia tay, cô gái kia còn theo người khác ra nước ngoài, Trường Uyên quên cô ta đi cũng là chuyện tốt! Hơn nữa trong bốn năm nay, nó không hề chịu ảnh hưởng của cô gái đó, quan hệ với Tịnh Tuyết cũng rất tốt đẹp. Có thể đây chính là sắp xếp của ông trời!"
Dường như muốn nhận được sự khẳng định, ông còn quay sang nhìn Lục Tịnh Tuyết nãy giờ chỉ ngồi uống trà: "Bác nói đúng không, nha đầu Tịnh Tuyết?"
"Vâng..." Lục Tịnh Tuyết ngừng một chút rồi gật đầu.
Khi cúi xuống uống trà lần nữa, cô ta cố gắng che giấu chút hoảng loạn nơi đáy mắt.
Hoắc Dung vẫn còn tiếp tục lên tiếng, Hoắc Chấn giơ tay lên ngăn cản, biểu cảm vẫn là sự cố chấp không thay đổi: "Nha đầu Tịnh Tuyết, con yên tâm! Tối mai bác sỹ gọi Trường Uyên qua đây, bàn với nó chuyện cưới xin, khẩn trương làm cho xong!"
"Con nghe bác hết, bác trai!" Lục Tịnh Tuyết đặt tách trà xuống, cười thùy mị.
"Ừm!" Hoắc Chấn rất hài lòng.
Hoắc Dung lườm nguýt, đành đứng lên bỏ đi.
...
Chiều hôm sau, ngoài cửa sổ, thời tiết tuyệt đẹp, nắng lên cao.
Cả ngày Lâm Uyển Bạch ngồi giải quyết email với phía Canada, khi tiếng gõ cửa vang lên, người ra mở cũng là Tang Hiểu Du.
Sau khi cửa mở ra, liền nghe thấy tiếng cô ấy mỉm cười nói: "Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc đến này!"
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch gập laptop lại đi ra đón. Quả nhiên, cô vừa tới gần cửa, bánh bao nhỏ đã lao về phía cô, ôm chặt chân cô. Có điều lần này khác biệt, lúc này nó đang bĩu môi.
"Đậu Đậu, thím Lý đưa con qua à?" Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ lên sofa.
"Vâng!" Bánh bao nhỏ vẫn bĩu môi.
Trẻ con da mềm mại non nớt, gương mặt đáng yêu, cái môi cong vút lên, sắp treo được cả bình xăng lên trên rồi.
Lâm Uyển Bạch sao không đoán được tâm tư của nó. Nó còn giận cô, hôm qua không chào hỏi gì đã lặng lẽ đi về.
Chủ yếu là vì Lục Tịnh Tuyết đến, cô thật sự không muốn ở đó thêm giây nào. Nhưng nếu chào hỏi, đừng nói là không thoát được bánh bao nhỏ, Hoắc Dung chắc chắn cũng không dễ dàng để cô đi, thế nên cô mới "tiền trạm hậu tấu".
"Đậu Đậu, cô xin lỗi!"
Lâm Uyển Bạch nhìn bánh bao nhỏ ngồi trên đùi mình, cực kỳ thành khẩn: "Hôm qua cô có việc đột xuất nên mới không chào con đã ra về, chỉ là cô muốn để con chơi thêm ở đó một chút! Nhưng, cô hứa là sẽ không có lần sau đâu. Đậu Đậu, con tha lỗi cho cô lần này được không?"
"Được ạ!" Bánh bao nhỏ được cô nhẹ nhàng dỗ dành, đã sớm quên hết khó chịu, đôi mắt tròn xoe ôm chặt cổ cô: "Uyển Uyển~"
Mỗi lần nó cất giọng non nớt gọi tên cô, Lâm Uyển Bạch lại cảm thấy trái tim như tan chảy.
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó, mái tóc hơi xoăn mềm như da mặt của nó vậy. Cô không khỏi trêu chọc: "Đậu Đậu, hôm qua chẳng phải chúng ta vừa đi câu cá cùng nhau sao. Sao lại chạy tới đây nữa, nhớ cô à?"
Bánh bao nhỏ xấu hổ gật đầu, mặt hơi đỏ lên.
Đôi mắt to tròn chớp chớp mấy cái, bỗng nhiên nó nói một câu: "Một ngày không gặp như cách ba thu!"
Lâm Uyển Bạch nghe xong sững người, rồi lập tức mỉm cười.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Tang Hiểu Du nghi hoặc từ trong nhà đi ra.
"Sao lại có người đến rồi?"
Đến khi cửa mở, cô ấy gọi to vào trong: "Tiểu Bạch, hình như là tới tìm cậu đấy!"
Lâm Uyển Bạch đặt bánh bao nhỏ xuống, đứng dậy, nhìn thấy mọt bóng người thẳng tắp đứng trước cửa. Người này cũng thích mặc đồ đen như Hoắc Trường Uyên, có điều khí chất hai người hoàn toàn khác biệt, người trước nho nhã hơn một chút, người sao ngang ngược hơn một chút.
"Diệp Tu, anh đến rồi à!" Lâm Uyển Bạch bấy giờ mới nhớ ra mình đã hẹn trước với Diệp Tu, bèn giới thiệu qua về anh ấy cho Tang Hiểu Du.
"Đĩa CD em cần anh mang đến rồi đây!" Diệp Tu mỉm cười.
"Cảm ơn anh!" Lâm Uyển Bạch cảm kích, vội nghiêng người nói: "Anh mau vào nhà ngồi đi!"
"Được!" Diệp Tu cũng thay giày.
Sau khi dẫn anh vào phòng khách, Lâm Uyển Bạch xuống bếp rót trà mời anh.
Tang Hiểu Du trốn bên cạnh quan sát rồi vào theo, vừa nhìn ra phòng khách vừa huých cô, hỏi: "Tiểu Bạch, anh bạn người nước ngoài này của cậu không phải có ý với cậu đấy chứ?"
"Cậu nói nhỏ thôi, để người ta nghe được còn ra thể thống gì!" Lâm Uyển Bạch vội nói, nhíu mày giải thích: "Còn nữa, cậu đừng nói bừa, làm gì có chuyện ấy!"
Tang Hiểu Du thì làm mặt không tin, lại nhìn ra bên ngoài, bĩu môi: "Mình nói bừa gì chứ, cậu phải tin giác quan thứ sáu của mình! Anh ấy giống y như Hoắc tổng, ánh mắt nhìn cậu cứ gọi là tỏa sáng!"
Lâm Uyển Bạch đành đáp vội: "Đó là kính của anh ấy phản chiếu đấy..."
Cô không quá để tâm tới câu nói ấy, ngược lại trái tim bỗng khác lạ khi nghe thấy chữ "Hoắc tổng".
Anh có sao?
Một Hoắc Trường Uyên đã không còn nhớ cô là ai nữa, bốn năm sau ánh mắt nhìn cô vẫn tỏa sáng sao...
"Xì, không tin thì thôi!" Tang Hiểu Du hậm hực.
Lâm Uyển Bạch cũng lười trang luận, dặn dò cô ấy lát nữa không được nói lung tung rồi bê trà đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đưa trà pha sẵn cho Diệp Tu, bánh bao nhỏ sốt sắng chạy xung quanh chân cô: "Của bảo bảo đâu ạ?"
"Ở đây này, sữa chua của con!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười chìa bàn tay giấu sau lưng ra.
Bánh bao nhỏ thấy vậy rất vui, đón lấy, hớn hở mút.
Hôm qua Diệp Tu cũng đi câu cá, suốt cả quá trình bánh bao nhỏ đều bám theo cô như một cái đuôi. Anh cũng đã nhìn thấy họ chơi chung nên mỉm cười lên tiếng: "Tiểu Bạch, cậu nhóc này xem ra rất thân thiết với em!"
"Đúng vậy!" Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Em cũng không ngờ. Vốn dĩ chỉ là một cơ duyên trùng hợp, nhưng thằng bé thật sự rất đáng yêu!"
Diệp Tu cũng gật đầu, nhưng là bác sỹ tâm lý, anh ấy lại để ý tới những điểm khác: "Đây thật ra là một dấu hiệu rất tốt. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn rất lo lắng, nghĩ rằng sau này chuyện đó sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng em, khiến em xa cách trẻ con. Xem ra anh không cần lo rồi!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ quẹt tay qua má bánh bao nhỏ.
Lời Diệp Tu nói thật ra không sai. Bốn năm qua, co vô thức né tránh việc tiếp xúc với con nít, vì nó luôn khiến cô nhớ tới cái thai khắp người đầy máu kia. Ngay cả Yến Phong cũng rất lo lắng chuyện này, thi thoảng có cơ hội tới Canada thăm cô, anh ấy cũng cố không dẫn Châu Châu theo.
Có thể đây cũng là sự tránh né trong tiềm thứ cô. Chỉ là không ngờ vừa về nước đã vô tình có được một bánh bao nhỏ.
Sự dựa dẫm và niềm yêu quý đứa trẻ này dành cho cô khiến cô cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa cũng không hiểu vì sao, từ tận đáy lòng cô cũng rất muốn gần gũi nó. Không thể nói rõ lý do, chỉ quy về sự đáng yêu của bánh bao nhỏ quá khiến người khác muốn lại gần.
Diệp Tu ngồi bên cạnh nhìn, chẳng hiểu do ánh nắng bên ngoài quá rực rỡ hay gì khác.
Một biểu cảm nào đó của họ có vài phần tương đồng...
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Tu, Lâm Uyển Bạch không hiểu: "Diệp Tu, anh sao vậy?"
"Không sao." Diệp Tu hoàn hồn lại, lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, nói tiếp: "Đúng rồi Tiểu Bạch, công việc của em giải quyết đến đâu rồi? Anh nhớ lúc trước em nói với anh, lần này về nước ngoài việc thăm bà ngoại còn có mấy cuộc phỏng vấn, có phải sắp xong việc rồi không?"
"Ừm, chỉ còn hai buổi phỏng vấn nữa thôi..." Lâm Uyển Bạch trầm ngâm gật đầu.
"Nói như vậy em có lẽ cũng sắp quay về rồi!" Diệp Tu đẩy gọng kính: "Vừa hay, thời gian của anh dư dả, dự định đợi em kết thúc công việc bên này rồi cùng em quay về Canada!"
Còn chưa đợi Lâm Uyển Bạch trả lời, bánh bao nhỏ đang mút sữa chua bỗng nhào tới: "Uyển Uyển cô sắp đi?"
"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch sững người rồi gật đầu.
Lần này cô về nước vốn dĩ cũng chỉ định ở lại một tháng, không định ở lại lâu dài.
Gặp được bánh bao nhỏ hoàn toàn là một bất ngờ. Nhắc đến chuyện ra đi, cô cũng có rất nhiều điều không nỡ, nhưng bốn năm trước khi cô rời đi, thành phố này đã không còn người hay chuyện nào khiến cô không thể buông bỏ nữa.
Bánh bao nhỏ nghe xong, nhả ống mút ra khỏi miệng.
Khuôn mặt nhỏ vốn đang đỏ hồng lúc này nhăn tịt lại, sốt sắng vô cùng: "Vậy bảo bảo phải làm sao..."
Lâm Uyển Bạch bị hỏi, lòng chợt chua xót. Về Canada là chuyện nằm trong kế hoạch của cô, nhưng cô thật sự không nỡ xa bánh bao nhỏ. Có điều đối mặt với đôi mắt trong veo ấy, cô không thể nói dối, nếu không sau này nó cũng sẽ phải thất vọng.
"Đậu Đậu, lần này cô về nước là vì công việc. Làm xong rồi nên cô phải về nhà!" Lâm Uyển Bạch thở dài, bế bánh bao nhỏ đặt lên đùi, nén đau buồn nói: "Tuy rằng có thể sẽ không được gặp nhau bất kỳ lúc nào mong muốn như bây giờ nhưng con có thể gọi điện thoại cho cô, chúng ta facetime, hoặc nếu có cơ hội, cô sẽ về Trung Quốc thăm con!"
Bánh bao nhỏ bĩu môi, đau khổ vô cùng.
...
Đêm xuống, chiếc Land Rover trắng từ con đường nhỏ đánh lái vào trong sân.
Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa ra không xuống xe ngay mà châm một điếu thuốc lên.
Khói bay khắp bốn phía, anh chống khuỷu tay lên cửa xe, hướng ra ngoài. Khi rít sâu, đôi mắt u tối của anh hơi nheo lại. Anh nhíu mày dựa vào lưng ghế, chất nicotin cũng không xoa dịu được sự bực dọc.
Anh không tăng ca ở công ty mà bị gọi về biệt thự nhà họ Hoắc.
Hôm qua Hoắc Dung gọi điện xả hết tức giận với anh, nên anh biết Hoắc Chấn tìm anh vì lý do gì, nhưng lại không thể không về.
Hoắc Chấn nói rất hợp tình hợp lý. Chuyện đính hôn đã qua bốn năm rồi, Đậu Đậu cũng đã sắp tròn bốn tuổi, có thể để nó thử trải nghiệm cảm giác có người thân mới. Một vị hôn thê như Lục Tịnh Tuyết cũng chẳng có gì phải soi xét, bao năm qua cô ta bao dung, cũng coi như nên cho cô ta một lời giải thích.
Nhưng anh vẫn không thể mở lại, trong lòng vẫn không muốn. Hơn nữa giây phút đó, trong đầu anh lại chợt nghĩ tới Lâm Uyển Bạch, thậm chí muốn chống lại ý của bố.
Cảm giác muốn chống đối này dường như còn không xa lạ...
Hoắc Trường Uyên rít một hơi sâu, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, đẩy cửa xe ra, đi vào trong biệt thự.
Anh thay giày đi vào phòng khách, liền nhìn thấy thím Lý rầu rĩ đứng đó. Nơi thím ấy nhìn về là một bóng hình nhỏ bé ngồi trong góc sofa, cái đầu cúi xuống, đèn hắt lên, bi thương chảy ngược thành sông...
~Hết chương 231~
Người làm ra ngoài đón, rồi cung kính chào: "Chị Dung đã đến!"
"Ừm." Hoắc Dung thay giày rồi hỏi: "Anh trai tôi có ở nhà không?"
"Lão gia đang ở trong phòng sách trên tầng, để tôi lên thông báo một tiếng ạ?" Người dưới vừa báo vừa hỏi dò.
Hoắc Dung xua tay: "Khỏi cần, tôi đi thẳng lên được rồi!"
"Vậy được!" Người làm cúi đầu, nghĩ ra chuyện gì, người ấy vội bổ sung một câu: "Cô Lục cũng đang ở trên đó ạ!"
Hoắc Dung không quá bất ngờ, cười khẩy: "Ừm, tôi biết rồi!"
Bà đi thẳng lên gác, tới trước cửa phòng sách, Hoắc Dung áp tai lên vách cửa, sau đó đẩy cửa cái "Rầm" một tiếng.
Người bên trong bất ngờ, sửng sốt nhìn qua.
Hoắc Dung nhìn lướt qua Hoắc Chấn ngồi trước bàn làm việc, rồi quay sang bên cạnh. Trên ghế thái sư là Lục Tịnh Tuyết mới chia tay ở trang viên câu cá. Tách trà người làm bê lên vẫn còn bốc khói, xem ra cô ta cũng mới đến đây chưa lâu, có lẽ sau khi về thành phó đã bảo tài xế lái xe thẳng tới đây.
Trước là bỏ thuốc không thành công, sau lại tới nhà làm quà sáng cũng không ích gì, cộng thêm màn hôm nay ở trang viên câu cá, quả nhiên sốt sắng rồi.
Hoắc Dung suy đoán không sai, Lục Tịnh Tuyết quả thực sốt ruột.
Sau khi nhận được tin tức, cô ta lập tức tới trang viên, muốn thể hiện một chút chủ quyền của mình, còn đặc biệt tìm ra cần câu mà ông ngoại thích dùng nhất khi còn sống. Ai ngờ Hoắc Trường Uyên không nể tình. Vì sự xuất hiện của cô ta, chân trước vừa tới, chân sau họ đã vội vã kết thúc, bảo cô ta làm sao bình tĩnh nổi.
Liên tục ba bốn lần gặp khó khăn, Lục Tịnh Tuyết chỉ còn cách tới tìm Hoắc Chấn.
Từ sau khi Lâm Uyển Bạch về nước, cô ta càng lúc càng sốt ruột. Cho dù biết Hoắc Trường Uyên đã mất trí nhớ, cô ta vẫn rất sợ anh bị ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ tình thế càng ngày càng nghiêng về hướng đó.
Ban nãy cô ta nói với Hoắc Chấn, chuyện hôn sự cần khẩn trương một chút, nếu không cô ta sẽ lo lắng, sợ sẽ lại gặp chuyện hủy hôn như bốn năm trước. Nếu còn không tranh thủ, e rằng thật sự sẽ đêm dài lắm mộng. Chỉ là còn chưa kịp nói xong, Hoắc Dung đã đẩy cửa đi vào.
"Cửa đóng then cài kín đáo quá vậy, bí mật bàn tính đại sự gì à!" Hoắc Dung bước vào, cất giọng đùa cợt.
"Bàn tính được gì, em vào phòng cũng không biết đường gõ cửa!" Hoắc Chấn vốn nghĩ rằng người xông vào là người làm, đang định quát nạt mấy câu. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em gái, ông đành bỏ qua, bực dọc nói: "Nhưng em đến đúng lúc lắm, anh còn đang định tìm em tính sổ đây!"
"Tìm em tính sổ gì?" Hoắc Dung ngây thơ ngồi xuống ghế.
"Chuyện cô gái đó quay về nước mà em dám giấu anh, không nói một lời!" Hoắc Chấn nhíu mày nói.
Hoắc Dung nghe xong bèn nheo mắt nhìn về phía Lục Tịnh Tuyết. Cô ta vẫn nở nụ cười tươi. Bà quay sang kêu lên với Hoắc Chấn: "Oan uổng quá đi mất, em vừa về nước có mấy ngày thôi! Hơn nữa, anh cũng có hỏi đâu, làm sao em biết anh thích hóng hớt mấy chuyện này!"
Hoắc Chấn thẳng thừng tảng lờ màn đùa cợt của bà, lạnh lùng hừ một tiếng: "Tiểu Dung, em đừng tưởng anh không biết em đang tính toán chuyện gì!"
"Thôi được rồi, anh à, xem ra anh vẫn chưa mắt mờ chân chậm, vẫn còn tinh tường lắm!" Hoắc Dung cười hì hì, thấy Hoắc Chấn định trừng phắt phồng má, bà vội nghiêm chỉnh lại: "Nhưng có chuyện này em cũng muốn hỏi anh lâu rồi. Bốn năm trước Trường Uyên gặp tai nạn, vết thương đầu còn nhẹ hơn vết thương cơ thể rất nhiều, vì sao bỗng dưng lại mất trí nhớ, anh có từng điều tra không?"
"Việc này có gì phải điều tra, bác sỹ lúc đó cũng nói rồi, trong y học có rất nhiều nguyên nhân chưa giải thích được!" Hoắc Chấn nhíu mày, dường như không quá để tâm chuyện này: "Huống hồ, Trường Uyên chẳng có vấn đề gì hết đã là quá may mắn rồi!"
"Nhưng mà..." Rõ ràng Hoắc Dung không tán đồng.
Hoắc Chấn thẳng thừng ngắt lời bà, nói tiếp: "Không nhưng nhị gì hết! Theo anh thấy, mất trí nhớ chưa chắc là chuyện tệ. Năm xưa hai đứa nó đã sớm chia tay, cô gái kia còn theo người khác ra nước ngoài, Trường Uyên quên cô ta đi cũng là chuyện tốt! Hơn nữa trong bốn năm nay, nó không hề chịu ảnh hưởng của cô gái đó, quan hệ với Tịnh Tuyết cũng rất tốt đẹp. Có thể đây chính là sắp xếp của ông trời!"
Dường như muốn nhận được sự khẳng định, ông còn quay sang nhìn Lục Tịnh Tuyết nãy giờ chỉ ngồi uống trà: "Bác nói đúng không, nha đầu Tịnh Tuyết?"
"Vâng..." Lục Tịnh Tuyết ngừng một chút rồi gật đầu.
Khi cúi xuống uống trà lần nữa, cô ta cố gắng che giấu chút hoảng loạn nơi đáy mắt.
Hoắc Dung vẫn còn tiếp tục lên tiếng, Hoắc Chấn giơ tay lên ngăn cản, biểu cảm vẫn là sự cố chấp không thay đổi: "Nha đầu Tịnh Tuyết, con yên tâm! Tối mai bác sỹ gọi Trường Uyên qua đây, bàn với nó chuyện cưới xin, khẩn trương làm cho xong!"
"Con nghe bác hết, bác trai!" Lục Tịnh Tuyết đặt tách trà xuống, cười thùy mị.
"Ừm!" Hoắc Chấn rất hài lòng.
Hoắc Dung lườm nguýt, đành đứng lên bỏ đi.
...
Chiều hôm sau, ngoài cửa sổ, thời tiết tuyệt đẹp, nắng lên cao.
Cả ngày Lâm Uyển Bạch ngồi giải quyết email với phía Canada, khi tiếng gõ cửa vang lên, người ra mở cũng là Tang Hiểu Du.
Sau khi cửa mở ra, liền nghe thấy tiếng cô ấy mỉm cười nói: "Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc đến này!"
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch gập laptop lại đi ra đón. Quả nhiên, cô vừa tới gần cửa, bánh bao nhỏ đã lao về phía cô, ôm chặt chân cô. Có điều lần này khác biệt, lúc này nó đang bĩu môi.
"Đậu Đậu, thím Lý đưa con qua à?" Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ lên sofa.
"Vâng!" Bánh bao nhỏ vẫn bĩu môi.
Trẻ con da mềm mại non nớt, gương mặt đáng yêu, cái môi cong vút lên, sắp treo được cả bình xăng lên trên rồi.
Lâm Uyển Bạch sao không đoán được tâm tư của nó. Nó còn giận cô, hôm qua không chào hỏi gì đã lặng lẽ đi về.
Chủ yếu là vì Lục Tịnh Tuyết đến, cô thật sự không muốn ở đó thêm giây nào. Nhưng nếu chào hỏi, đừng nói là không thoát được bánh bao nhỏ, Hoắc Dung chắc chắn cũng không dễ dàng để cô đi, thế nên cô mới "tiền trạm hậu tấu".
"Đậu Đậu, cô xin lỗi!"
Lâm Uyển Bạch nhìn bánh bao nhỏ ngồi trên đùi mình, cực kỳ thành khẩn: "Hôm qua cô có việc đột xuất nên mới không chào con đã ra về, chỉ là cô muốn để con chơi thêm ở đó một chút! Nhưng, cô hứa là sẽ không có lần sau đâu. Đậu Đậu, con tha lỗi cho cô lần này được không?"
"Được ạ!" Bánh bao nhỏ được cô nhẹ nhàng dỗ dành, đã sớm quên hết khó chịu, đôi mắt tròn xoe ôm chặt cổ cô: "Uyển Uyển~"
Mỗi lần nó cất giọng non nớt gọi tên cô, Lâm Uyển Bạch lại cảm thấy trái tim như tan chảy.
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó, mái tóc hơi xoăn mềm như da mặt của nó vậy. Cô không khỏi trêu chọc: "Đậu Đậu, hôm qua chẳng phải chúng ta vừa đi câu cá cùng nhau sao. Sao lại chạy tới đây nữa, nhớ cô à?"
Bánh bao nhỏ xấu hổ gật đầu, mặt hơi đỏ lên.
Đôi mắt to tròn chớp chớp mấy cái, bỗng nhiên nó nói một câu: "Một ngày không gặp như cách ba thu!"
Lâm Uyển Bạch nghe xong sững người, rồi lập tức mỉm cười.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Tang Hiểu Du nghi hoặc từ trong nhà đi ra.
"Sao lại có người đến rồi?"
Đến khi cửa mở, cô ấy gọi to vào trong: "Tiểu Bạch, hình như là tới tìm cậu đấy!"
Lâm Uyển Bạch đặt bánh bao nhỏ xuống, đứng dậy, nhìn thấy mọt bóng người thẳng tắp đứng trước cửa. Người này cũng thích mặc đồ đen như Hoắc Trường Uyên, có điều khí chất hai người hoàn toàn khác biệt, người trước nho nhã hơn một chút, người sao ngang ngược hơn một chút.
"Diệp Tu, anh đến rồi à!" Lâm Uyển Bạch bấy giờ mới nhớ ra mình đã hẹn trước với Diệp Tu, bèn giới thiệu qua về anh ấy cho Tang Hiểu Du.
"Đĩa CD em cần anh mang đến rồi đây!" Diệp Tu mỉm cười.
"Cảm ơn anh!" Lâm Uyển Bạch cảm kích, vội nghiêng người nói: "Anh mau vào nhà ngồi đi!"
"Được!" Diệp Tu cũng thay giày.
Sau khi dẫn anh vào phòng khách, Lâm Uyển Bạch xuống bếp rót trà mời anh.
Tang Hiểu Du trốn bên cạnh quan sát rồi vào theo, vừa nhìn ra phòng khách vừa huých cô, hỏi: "Tiểu Bạch, anh bạn người nước ngoài này của cậu không phải có ý với cậu đấy chứ?"
"Cậu nói nhỏ thôi, để người ta nghe được còn ra thể thống gì!" Lâm Uyển Bạch vội nói, nhíu mày giải thích: "Còn nữa, cậu đừng nói bừa, làm gì có chuyện ấy!"
Tang Hiểu Du thì làm mặt không tin, lại nhìn ra bên ngoài, bĩu môi: "Mình nói bừa gì chứ, cậu phải tin giác quan thứ sáu của mình! Anh ấy giống y như Hoắc tổng, ánh mắt nhìn cậu cứ gọi là tỏa sáng!"
Lâm Uyển Bạch đành đáp vội: "Đó là kính của anh ấy phản chiếu đấy..."
Cô không quá để tâm tới câu nói ấy, ngược lại trái tim bỗng khác lạ khi nghe thấy chữ "Hoắc tổng".
Anh có sao?
Một Hoắc Trường Uyên đã không còn nhớ cô là ai nữa, bốn năm sau ánh mắt nhìn cô vẫn tỏa sáng sao...
"Xì, không tin thì thôi!" Tang Hiểu Du hậm hực.
Lâm Uyển Bạch cũng lười trang luận, dặn dò cô ấy lát nữa không được nói lung tung rồi bê trà đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đưa trà pha sẵn cho Diệp Tu, bánh bao nhỏ sốt sắng chạy xung quanh chân cô: "Của bảo bảo đâu ạ?"
"Ở đây này, sữa chua của con!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười chìa bàn tay giấu sau lưng ra.
Bánh bao nhỏ thấy vậy rất vui, đón lấy, hớn hở mút.
Hôm qua Diệp Tu cũng đi câu cá, suốt cả quá trình bánh bao nhỏ đều bám theo cô như một cái đuôi. Anh cũng đã nhìn thấy họ chơi chung nên mỉm cười lên tiếng: "Tiểu Bạch, cậu nhóc này xem ra rất thân thiết với em!"
"Đúng vậy!" Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Em cũng không ngờ. Vốn dĩ chỉ là một cơ duyên trùng hợp, nhưng thằng bé thật sự rất đáng yêu!"
Diệp Tu cũng gật đầu, nhưng là bác sỹ tâm lý, anh ấy lại để ý tới những điểm khác: "Đây thật ra là một dấu hiệu rất tốt. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn rất lo lắng, nghĩ rằng sau này chuyện đó sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng em, khiến em xa cách trẻ con. Xem ra anh không cần lo rồi!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ quẹt tay qua má bánh bao nhỏ.
Lời Diệp Tu nói thật ra không sai. Bốn năm qua, co vô thức né tránh việc tiếp xúc với con nít, vì nó luôn khiến cô nhớ tới cái thai khắp người đầy máu kia. Ngay cả Yến Phong cũng rất lo lắng chuyện này, thi thoảng có cơ hội tới Canada thăm cô, anh ấy cũng cố không dẫn Châu Châu theo.
Có thể đây cũng là sự tránh né trong tiềm thứ cô. Chỉ là không ngờ vừa về nước đã vô tình có được một bánh bao nhỏ.
Sự dựa dẫm và niềm yêu quý đứa trẻ này dành cho cô khiến cô cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa cũng không hiểu vì sao, từ tận đáy lòng cô cũng rất muốn gần gũi nó. Không thể nói rõ lý do, chỉ quy về sự đáng yêu của bánh bao nhỏ quá khiến người khác muốn lại gần.
Diệp Tu ngồi bên cạnh nhìn, chẳng hiểu do ánh nắng bên ngoài quá rực rỡ hay gì khác.
Một biểu cảm nào đó của họ có vài phần tương đồng...
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Tu, Lâm Uyển Bạch không hiểu: "Diệp Tu, anh sao vậy?"
"Không sao." Diệp Tu hoàn hồn lại, lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, nói tiếp: "Đúng rồi Tiểu Bạch, công việc của em giải quyết đến đâu rồi? Anh nhớ lúc trước em nói với anh, lần này về nước ngoài việc thăm bà ngoại còn có mấy cuộc phỏng vấn, có phải sắp xong việc rồi không?"
"Ừm, chỉ còn hai buổi phỏng vấn nữa thôi..." Lâm Uyển Bạch trầm ngâm gật đầu.
"Nói như vậy em có lẽ cũng sắp quay về rồi!" Diệp Tu đẩy gọng kính: "Vừa hay, thời gian của anh dư dả, dự định đợi em kết thúc công việc bên này rồi cùng em quay về Canada!"
Còn chưa đợi Lâm Uyển Bạch trả lời, bánh bao nhỏ đang mút sữa chua bỗng nhào tới: "Uyển Uyển cô sắp đi?"
"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch sững người rồi gật đầu.
Lần này cô về nước vốn dĩ cũng chỉ định ở lại một tháng, không định ở lại lâu dài.
Gặp được bánh bao nhỏ hoàn toàn là một bất ngờ. Nhắc đến chuyện ra đi, cô cũng có rất nhiều điều không nỡ, nhưng bốn năm trước khi cô rời đi, thành phố này đã không còn người hay chuyện nào khiến cô không thể buông bỏ nữa.
Bánh bao nhỏ nghe xong, nhả ống mút ra khỏi miệng.
Khuôn mặt nhỏ vốn đang đỏ hồng lúc này nhăn tịt lại, sốt sắng vô cùng: "Vậy bảo bảo phải làm sao..."
Lâm Uyển Bạch bị hỏi, lòng chợt chua xót. Về Canada là chuyện nằm trong kế hoạch của cô, nhưng cô thật sự không nỡ xa bánh bao nhỏ. Có điều đối mặt với đôi mắt trong veo ấy, cô không thể nói dối, nếu không sau này nó cũng sẽ phải thất vọng.
"Đậu Đậu, lần này cô về nước là vì công việc. Làm xong rồi nên cô phải về nhà!" Lâm Uyển Bạch thở dài, bế bánh bao nhỏ đặt lên đùi, nén đau buồn nói: "Tuy rằng có thể sẽ không được gặp nhau bất kỳ lúc nào mong muốn như bây giờ nhưng con có thể gọi điện thoại cho cô, chúng ta facetime, hoặc nếu có cơ hội, cô sẽ về Trung Quốc thăm con!"
Bánh bao nhỏ bĩu môi, đau khổ vô cùng.
...
Đêm xuống, chiếc Land Rover trắng từ con đường nhỏ đánh lái vào trong sân.
Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa ra không xuống xe ngay mà châm một điếu thuốc lên.
Khói bay khắp bốn phía, anh chống khuỷu tay lên cửa xe, hướng ra ngoài. Khi rít sâu, đôi mắt u tối của anh hơi nheo lại. Anh nhíu mày dựa vào lưng ghế, chất nicotin cũng không xoa dịu được sự bực dọc.
Anh không tăng ca ở công ty mà bị gọi về biệt thự nhà họ Hoắc.
Hôm qua Hoắc Dung gọi điện xả hết tức giận với anh, nên anh biết Hoắc Chấn tìm anh vì lý do gì, nhưng lại không thể không về.
Hoắc Chấn nói rất hợp tình hợp lý. Chuyện đính hôn đã qua bốn năm rồi, Đậu Đậu cũng đã sắp tròn bốn tuổi, có thể để nó thử trải nghiệm cảm giác có người thân mới. Một vị hôn thê như Lục Tịnh Tuyết cũng chẳng có gì phải soi xét, bao năm qua cô ta bao dung, cũng coi như nên cho cô ta một lời giải thích.
Nhưng anh vẫn không thể mở lại, trong lòng vẫn không muốn. Hơn nữa giây phút đó, trong đầu anh lại chợt nghĩ tới Lâm Uyển Bạch, thậm chí muốn chống lại ý của bố.
Cảm giác muốn chống đối này dường như còn không xa lạ...
Hoắc Trường Uyên rít một hơi sâu, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, đẩy cửa xe ra, đi vào trong biệt thự.
Anh thay giày đi vào phòng khách, liền nhìn thấy thím Lý rầu rĩ đứng đó. Nơi thím ấy nhìn về là một bóng hình nhỏ bé ngồi trong góc sofa, cái đầu cúi xuống, đèn hắt lên, bi thương chảy ngược thành sông...
~Hết chương 231~
/367
|