Nhưng vẫn giống như lần trước đó, dù người trước mắt có cởi sạch như Lục Tịnh Tuyết, Hoắc Trường Uyên cũng chẳng kích động ham muốn chút nào.
"Anh Trường Uyên, có phải bây giờ anh rất khó chịu không?"
Trong ánh mắt Trịnh Sơ Vũ chỉ toàn là giảo hoạt và niềm vui khi mình làm được như mong muốn. Cô ta tung vạt váy bước qua, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: "Em có cách giúp anh hết khó chịu, em giúp anh được không? Anh Trường Uyên~"
Tiếng gọi cuối cùng, cô ta cố tình kéo thật dài, nắm chặt vạt áo vest của anh, đung đưa qua lại.
"Tránh xa tôi ra một chút!" Hoắc Trường Uyên gạt ra, tránh sang bên cạnh mấy bước, chuẩn bị ấn điện thoại nội bộ gọi người vào.
Trịnh Sơ Vũ nhìn anh rất chăm chú, đã thấy đôi mày của anh nhíu chặt, mỗi lần nuốt nước bọt đều rất khó khăn, sắc mặt nhẫn nhịn khổ sở nhưng vẫn chưa xuất hiện những biểu cảm khó kiềm chế, hơn nữa ánh mắt nhìn cô ta càng không có chút tà niệm nào.
Cô ta không hiểu, lao vội tới ôm chặt cánh tay anh, ngăn anh gọi điện thoại, cơ thể áp rất sát vào người anh, giống như rất muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình trước mặt anh vậy, tay chạm vào cổ áo sơ mi của anh: "Sao phải khiến bản thân khổ sở như vậy, em biết bây giờ anh rất khó chịu, để em giúp anh đi! Ở đây được không, trên sofa?"
Khi Hoắc Trường Uyên hất tay ra cũng đúng lúc cửa văn phòng bị đẩy mở.
Lâm Uyển Bạch vừa được Giang Phóng đón từ thang máy vào chợt sững người khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Giây phút Giang Phóng mở cửa, tầm mắt của cô đúng lúc chạm phải cảnh Hoắc Trường Uyên giơ tay, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Trịnh Sơ Vũ đang dán vào người anh chợt ngã cái rầm sang bên cạnh như một quả bóng da.
"Hai người đang làm gì đây?" Lâm Uyển Bạch bặm môi.
Nhìn thấy cô, Hoắc Trường Uyên lập tức lao vội tới trước mặt cô như sao băng, nắm lấy tay cô, tỏ thái độ ấm ức và vô tội: "Em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh trong sạch."
Thật ra ban nãy anh lo, chỉ sợ bị cô bắt gặp, không ngờ vẫn cứ là trùng hợp.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Em biết rồi."
Cô cũng không phải kiểu người vô lý vô cớ, sự thật bày ra trước mắt, không thể vô duyên vô cớ hiểu lầm anh. Suốt bốn năm mất trí nhớ anh còn chẳng động vào Lục Tịnh Tuyết chút nào, bây giờ càng không thể có gì với ai khác, về điểm này cô có thể khẳng định.
Nhìn về phía Lục Sơ Vũ ngã sõng soài dưới đất, cô vô thức nhíu mày, nhìn thôi cô cũng thấy đau đớn rồi.
Cũng không biết có phải Hoắc Trường Uyên cố tình hay không mà anh dồn sức rất mạnh, Trịnh Sơ Vũ không những bị đẩy ngã xuống đất, hơn nữa còn đập vào chân bàn làm việc, lúc này cô ta đang ngồi ôm trán, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô chắc cũng phải sưng vù lên rồi, đó là bàn cẩm thạch đấy...
Quả thật không nương tay chút nào!
Tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng gần như cũng đoán ra phần nào. Lâm Uyển Bạch không khỏi chép miệng trong lòng, không hổ danh là người du học từ nước ngoài về, phóng khoáng như vậy, dám làm chuyện ấy ngay trong văn phòng...
Thấy cô không ghen tức cũng không hờn giận, càng không hiểu lầm mình, Hoắc Trường Uyên chợt thở phào, ngay sau đó mặt anh sa sầm lại, anh dặn dò Giang Phóng: "Giang Phóng, tiễn cô gái họ Trịnh đây ra khỏi Hoắc Thị, còn nữa, dặn dò các nhân viên bên dưới, sau này những người có hẹn phải chứng thực thân phận, không được phép để những người linh tinh trà trộn vào nữa!"
"Vâng!" Giang Phóng lập tức đáp lại.
Lâm Uyển Bạch vẫn được anh nắm tay và khoác vai nãy giờ. Trong lúc nói, anh còn ôm cô chặt hơn nữa. Đến khi anh dứt lời, những lời ấy của anh đã đủ khiến cô no bụng, bên tai vang lên hơi thở nóng rực: "Uyển Uyển..."
Cô nhíu mày, ngước mắt nhìn anh.
Cô nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường. Ánh mắt anh nhìn cô rất mê mẩn, hơn nữa qua lớp vải, cơ thể anh cũng nóng bất thường, như đang cố gắng giữ vững ý chí, hơi thở rất khàn.
Gần như Lâm Uyển Bạch chợt hiểu ra ngay anh bị làm sao...
Giữa hoàng hôn đẹp vô ngần, chiếc taxi dừng lại trước cửa biệt thự.
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên ngả người dựa vào cô như đã uống say, trông có vẻ bình thường, không có gì khác biệt. Trên thực tế, dọc đường trở về nhà, anh không hề an phận, bàn tay cứ liên tục gây rối.
Ngược lại Lâm Uyển Bạch thì thảm. Cô như ngồi im phăng phắc, chỉ sợ người tài xế phía trước vô tình nhìn qua gương chiếu hậu lại phát hiện ra chuyện gì đó.
Suốt dọc đường cô cố gắng cắn chặt răng, sợ không cẩn thận bật ra âm thanh nào đó, đành phải ngồi cứng đờ với gương mặt đỏ hồng, giả vờ nhìn ra ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp, còn liên tục giục người tài xế đi nhanh một chút.
Sau khi đón lấy tiền lẻ trả lại, Lâm Uyển Bạch gần như nhảy vội xuống khỏi xe, đương nhiên là lôi theo một con "thú cưng" khổng lồ.
Hoắc Trường Uyên lúc này đã bị đánh bại hoàn toàn bởi thuốc, như một con Golden lên cơn động dục, ngả hẳn vào người cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở nóng tới mức chính cô cũng cảm thấy rát cổ họng.
Lâm Uyển Bạch gắng gượng dìu anh vào trong nhà, liền nghe thấy tiếng bánh bao nhỏ và tiếng chân thằng bé chạy ra ngoài.
"Uyển Uyển~"
Lúc này Lâm Uyển Bạch không còn cách nào khác, chỉ có thể dỗ dành bằng âm thanh: "Bảo bối ngoan, con tự chơi trước nhé!"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn papa đang dính chặt vào người cô như miếng đậu cuộn thịt, trên gương mặt nhỏ xuất hiện những biểu cảm tinh tế, sau đó nó nhún vai, ngoan ngoãn quay đi chạy vào phòng khách.
Nghe thấy tiếng, thím Lý từ trong bếp đi ra, giật mình vì dáng vẻ của Hoắc Trường Uyên, thím ấy vội quan tâm hỏi: "Cô Lâm, cậu chủ sao vậy?"
"À, không sao đâu!" Lâm Uyển Bạch gắng che giấu sự ngượng ngập của mình, ấp úng nói: "Anh ấy hơi sốt một chút, về phòng nằm là được ạ..."
Nói xong, cô xua tay từ chối thím Lý muốn tiến lên giúp, vội vàng dìu Hoắc Trường Uyên lên gác.
Không ngờ anh hai lần gặp phải chuyện này, tới cuối cùng vẫn phải cô giải quyết giúp anh...
Vừa đi lên gác, Hoắc Trường Uyên lập tức trở mặt, ánh mắt nóng đến mức khiến cô nhìn mà sợ hãi.
Lâm Uyển Bạch kéo tuột anh vào phòng ngủ, vừa đóng cửa vào anh đã nhào tới từ phía sau, chỉ nghe thấy "roạt" một tiếng và cảm giác lạnh lẽo ập tới đột ngột.
Gáy được anh nắm trọn, mặt cô cứ thế bị anh xoay ngược lại, đón lấy nụ hôn rơi xuống.
Có chút không gian, cô liền thở dốc nói: "Trời ơi! Anh đợi em khóa cửa đã..."
Sau khi phẫu thuật Hoắc Trường Uyên nhịn lâu như vậy rồi, hôm nay vừa hay là ngày kết thúc đếm ngược.
Vốn dĩ tối nay anh cũng không định tha cho cô, nhịn lâu như vậy, anh đã sớm sẵn sàng chỉ chờ ngày được ăn thịt. Nay lại nhờ cô Trịnh Sơ Vũ đó, e rằng hôm nay cả tối cô cũng đừng hòng xuống giường!
Quả nhiên, khó khăn lắm mới tách môi ra được chân cô liền hẫng, bị anh bế bổng lên ném xuống giường.
Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp quen với cảnh trời đất xoay chuyển thì người nào đó đã không chịu nổi nữa.
Giữa những âm thanh vụn vặt là tiếng nhắc nhở trong bất lực của cô: "Rèm cửa còn chưa kéo vào kìa..."
...
Tuy rằng năm xưa nhà họ Lục gả con gái có hơi thiệt thòi nhưng nhà họ Trịnh ở Băng Thành cũng không phải một gia đình tầm thường, cũng theo nghiệp kinh doanh nhiều năm, gốc rễ khá dư dả.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trịnh Sơ Vũ liền ra nước ngoài học cao hơn. Còn Lục Học Phương vì lúc trẻ chồng không may gặp nạn qua đời, nên cũng sớm chuyển sang Anh định cư cùng con gái. Nhưng biệt thự nhà họ Trịnh ở Băng Thành vẫn ở đó, cũng có người trông nom thường xuyên.
Khi mặt trời lặn xuống núi, Lục Tịnh Tuyết đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ban nãy lúc vào nhà, người giúp việc bèn nói tiểu thư Sơ Vũ vừa đi ra ngoài về, đang ở trong phòng ngủ.
Trịnh Sơ Vũ rời khỏi Hoắc Thị, cả đường ôm trán. Cô tới bệnh viện một chuyến, bác sỹ nói là không sao, kê cho một lọ cồn iot về bôi là được. Lúc này cô đang ngồi ôm đầu gối trên đầu giường, nét mặt giận dữ và oán hận.
Nhưng cô không biến thái như cô chị họ Lục Tịnh Tuyết, điên cuồng đập đồ hay quát nạt người dưới, chỉ ngồi một mình trong phòng buồn giận.
Sau khi đi vào, Lục Tịnh Tuyết nhìn thấy chiếc bánh gato để trên tủ đầu giường bèn tươi cười khen ngợi một câu: "Bánh trông đẹp đấy!"
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc, sắc mặt Trịnh Sơ Vũ lập tức càng trở nên khó coi.
Lục Tịnh Tuyết bỏ túi xách xuống đi tới bên giường, cố tình nói ngập ngừng: "Sơ Vũ, trông mặt em tệ như vậy, mọi chuyện có vẻ không suôn sẻ lắm?"
Ngay từ lúc làm xong bánh gato chuẩn bị đi tới Hoắc Thị, Trịnh Sơ Vũ đã gọi điện thoại cho cô ta, huênh hoang nói về kế hoạch của mình, hơn nữa từng câu từng chữ đều dương dương tự đắc, tựa như không thể có chuyện thất bại.
Trịnh Sơ Vũ bị cô ta xé toạc vết thương, bỗng dưng oán thán: "Sao anh Trường Uyên có thể như vậy chứ! Trong bánh, em bỏ không ít loại thuốc đó. Vậy mà anh ấy ăn xong một chút phản ứng cũng không có! Em đã nhào tới rồi chỉ thiếu nước dùng sức mạnh nữa thôi, vậy mà anh ấy lại đẩy em ra. Mà hơn nữa chị Tịnh Tuyết, chị nhìn quả trán sưng vù của em đi, bị đập vào bàn làm việc đấy!"
Nói đến cuối cùng, Trịnh Sơ Vũ hạ tay xuống, bên trên quả nhiên là một cục sưng to đỏ rực.
Nghe xong, Lục Tịnh Tuyết liên tục cười khẩy trong bụng.
Ngay từ lúc Trịnh Sơ Vũ gọi điện thoại cho cô ta, cô ta đã đoán trước sẽ có kết cục này. Nhìn gương mặt tràn đầy phẫn uất của con bé, cô ta chỉ cảm thấy tự nó chuốc nhục vào thân. Nhớ lại lúc trước, Lục Tịnh Tuyết cũng từng bỏ thuốc cho Hoắc Trường Uyên, thậm chí gần như cởi trần như nhộng đứng trước mặt anh, anh còn không chút suy suyển, huống hồ là Trịnh Sơ Vũ?
Nhớ lại những nhục nhã từng phải chịu, bộ nail xinh đẹp của Lục Tịnh Tuyết găm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng ngoài mặt cô ta không thể hiện cảm xúc gì, ngược lại như một người chị họ quan tâm em gái họ, đau lòng nói: "Hả, sao lại bị va nghiêm trọng như vậy? Có đau không?"
"Sao lại không đau ạ?" Trịnh Sơ Vũ giận dỗi nói: "Bác sỹ nói không sao, nhưng em cảm thấy, chỉ cần hơi dùng sức chút nữa, em sẽ bị chấn động não luôn! Sưng to như thế này, bảo em ra ngoài gặp mọi người kiểu gì! Anh Trường Uyên thật quá đáng!"
Trút giận xong một hồi, cô dựa đầu vào giường, nhìn lên trần nhà và nói: "Thôi bỏ đi! Dù sao bản thân em cũng khinh thường loại phụ nữ dùng thân thể câu dẫn đàn ông!"
Thật ra Trịnh Sơ Vũ quyết định làm vậy hoàn toàn là vì trong buổi tiệc hôm đó Lâm Uyển Bạch đã mang Lục Tịnh Tuyết ra so bì với cô, nói bóng nói gió rằng Hoắc Trường Uyên sẽ không để ý tới cô, thế nên lòng tự trọng bị xúc phạm, cảm thấy bị sỉ nhục. Chẳng qua cô không nuốt nổi cục tức này, muốn chứng minh sự hấp dẫn của mình mà thôi!
Chỉ đáng tiếc, sự thực ngược lại như một sự khẳng định, cô bị che bai đến không còn mảnh giáp, hơn nữa sau khi cô ngã xuống đất, Hoắc Trường Uyên còn không buồn thương xót, cũng không kiểm tra xem thương tích thế nào, đứng ngay trước mặt Lâm Uyển Bạch gọi trợ lý tới đuổi mình đi, giống như việc cô bị thương là tự chuốc lấy vậy, bảo sao cô không thẹn quá hóa giận?
Trịnh Sơ Vũ bị đả kích quá nặng nề, thẳng thừng im lặng.
Lục Tịnh Tuyết: "Nếu không thể làm gì anh ấy, chi bằng ra tay từ người còn lại."
"Chị Tuyết, vậy là sao?" Trịnh Sơ Vũ ngây ngô hỏi.
Nhưng Lục Tịnh Tuyết không định trả lời thẳng, chỉ bày ra một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
Sau đó cô ta xách túi lên, đứng dậy tạm biệt: "Tiểu Vũ, em cố gắng nghỉ ngơi, chị về trước đây, nhớ đừng để vết thương dính nước, ngày mai chị sẽ sai người mang thuốc cao qua cho em, có tác dụng rất tốt trong việc tiêu sưng!"
Nhìn theo bóng lưng người chị họ, Trịnh Sơ Vũ quay về, vò đầu bứt tai, bắt đầu suy nghĩ về lời nói của chị họ.
...
Buổi chiều hôm sau khi tỉnh giấc, Lâm Uyển Bạch phải chống hông bước xuống giường.
Buổi sáng, Hoắc Trường Uyên dậy khi nào, đi khi nào, cô hoàn toàn không biết. Chỉ còn nhớ tối qua sau khi về nhà, cô vừa hạ chốt cửa xuống, anh liền điên cuồng.
Có thuốc trợ giúp, anh càng không biết kiểm soát.
Bác sỹ có đặc biệt nhấn mạnh chú ý một vài chỗ, anh quả thực có để ý, hoàn toàn không bắt cô mất sức, chỉ có một mình anh nỗ lực. Nhưng dù là vậy, cô cũng không chịu nổi anh hết lần này tới lần khác giày vò, nhu cầu như không dừng lại.
Cô kéo rèm cửa hôm qua được Hoắc Trường Uyên đóng kín ra, quả nhiên, bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Lâm Uyển Bạch tắm rửa qua, thay quần áo đi xuống dưới nhà, phát hiện có khách tới. Trong phòng khách, người đang vùi đầu cùng bánh bao nhỏ xếp Lego không phải là thím Lý mà là Lục Học Lâm.
Cô kinh ngạc đi tới: "Bố, bố tới khi nào thế ạ?"
Thím Lý đi từ bên cạnh qua, tươi cười giải thích: "Ông Lục tầm trưa đã qua đây, biết cô ngủ nên bảo tôi không đánh thức cô, đợi cô tỉnh dậy!"
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, không biết phải giải thích thế nào.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều rồi, chứng tỏ cô đã để Lục Học Lâm đợi tròn hai tiếng...
Lục Học Lâm đứng lên, giải vây giúp cô: "Không sao, thanh niên mà, bố hiểu!"
"..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ, thà đừng giải vây còn hơn, cô ấp úng viện cớ: "Con đi pha cho bố tách café!"
"Được!" Lục Học Lâm vui vẻ gật đầu.
Tranh thủ lúc pha café, Lâm Uyển Bạch ăn chút đồ cho đỡ đói, tiện thể bổ sung thể lực. Sau khi cô bê café ra, bánh bao nhỏ phấn khích lon ton chạy tới, chìa thứ trong tay ra như khoe báu vật với cô: "Uyển Uyển, ông ngoại cho bảo bảo này~"
Ông ngoại?
Lâm Uyển Bạch hơi sững sờ.
Thật ra bánh bao nhỏ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy có thiện cảm với một Lục Học Lâm luôn cười hiền từ, được ông dỗ dành nói gọi "ông ngoại", thằng bé cũng ngoan ngoãn gọi theo.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Học Lâm, lập tức hiểu ra.
Họ là cha con, bánh bao nhỏ quả thực nên gọi ông là ông ngoại. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Học Lâm tới nhà cô sau khi họ nhận nhau. Dường như đã chuẩn bị từ trước, lì xì được ông đặc biệt chọn hình hoạt hình đầy may mắn, hơn nữa còn rất có sức nặng.
Một túi lì xì dày cộp, bánh bao nhỏ phải cầm bằng cả hai tay.
Lâm Uyển Bạch hiểu ý mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của thằng bé: "Nếu ông ngoại cho thì con nhận đi! Bảo bảo nói cảm ơn ông chưa?"
"Cảm ơn ông ngoại!" Bánh bao nhỏ lập tức quay đầu nói to.
Nụ cười trên gương mặt Lục Học Lâm càng thêm đậm, ngay cả khí sắc cũng hồng hào hơn nhiều.
Nhận được sự cho phép của cô, bánh bao nhỏ nhận lấy lì xì, lập tức ôm lấy, chạy tuột lên gác, như muốn cất kỹ đi vậy.
Lục Học Lâm và Lâm Uyển Bạch đều lắc đầu phì cười. Lục Học Lâm cất giọng hiền từ, tràn ngập tình cảm: "Thằng bé thật khiến người ta yêu quý, đường nét rất giống Trường Uyên nhưng thật ra gương mặt có vài phần giống con. Không ngờ, thoắt một cái bố đã trở thành ông ngoại!"
Đợi Lục Học Lâm bê tách café lên nhấp vài ngụm, cô mới lên tiếng: "Bố, hôm nay bố tới để..."
Có lẽ không chỉ để tặng lì xì cho bánh bao nhỏ, e rằng còn có chuyện khác muốn tìm cô.
Lâm Uyển Bạch đoán không sai, sau khi đặt cốc café xuống, Lục Học Lâm chậm rãi nói: "Uyển Bạch, bố qua đây là muốn nói với con rằng việc đưa tên con vào gia phả gia đình đã làm xong rồi! Bố biết, việc này đối với con mà nói cũng có áp lực nhất định. Con đừng quá áp lực. Bố cũng chỉ muốn con nhận tổ nhận tông, nếu con thấy không quen, cũng không cần nhất định phải đổi thành Lục Uyển Bạch, vẫn có thể như trước đây!"
Chuyện nhập gia phả, Lục Học Lâm đã thương lượng từ trước, thật ra cô cũng không có ý định này nhưng lại không muốn khiến ông cảm thấy mình thiệt thòi.
Nghe thấy ông suy nghĩ chu toàn cho mình, cô cảm kích nói: "Bố, con cảm ơn bố!"
Lâm Uyển Bạch là cái tên người ta đã gọi cô hai mươi tám năm rồi, nếu tự dưng đổi họ, cô e là sẽ thật sự không quen.
Lục Học Lâm tươi cười xua tay, ngay sau đó lại nói: "Còn một chuyện nữa!"
"Dạ?" Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.
Dường như từ sắc mặt ông, cô nhận ra được sự ngập ngừng. Khựng lại hai giây, ông mới nói: "Ông nội con hôm qua vừa về Băng Thành! Ông nội đã có tuổi, sức khỏe không tốt nên mấy năm nay dưỡng bệnh ở nước ngoài. Mấy hôm trước bố bị bệnh, sợ ông nội lo lắng nên vẫn giấu! Bây giờ ông biết rồi, không yên tâm nên đặt máy bay về nước. Hơn nữa ông cũng đã biết chuyện của con, muốn gặp mặt con!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch hơi ngẩn người: "... Ông nội ạ?"
Xưng hô này đối với cô có phần xa lạ. Lâm Dũng Nghị mất cả bố lẫn mẹ từ lâu, thế nên đối với cô mà nói, chỉ có ông bà ngoại là thân quen. Bỗng dưng xuất hiện một ông nội, cô quả thực hơi bối rối.
Nhưng cô đã nhận Lục Học Lâm rồi, phía nhà họ Lục dĩ nhiên cũng không thể bỏ đó.
"Ừm." Lục Học Lâm gật đầu: "Thứ Bảy, cũng có nghĩa là ngày kia, mọi người sẽ cùng nhau ăn bữa cơm ở biệt thự nhà họ Lục! Ông nội nói thẳng muốn gặp con, chiều hôm đó, bố sẽ cho xe qua đón con!"
Ý của câu này là cô không thể từ chối nữa.
Buổi tối, sau khi Hoắc Trường Uyên trở về, Lâm Uyển Bạch kể chuyện này với anh, anh nghe xong bèn nói thẳng: "Anh đi cùng em!"
"Không cần đâu." Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Cô biết ngày mai anh phải dậy sớm đi công tác tỉnh khác. Có một dự án cần anh đích thân qua theo dõi tiến độ, chập tối ngày kia anh mới về, vé máy bay đã đặt sẵn rồi, cô không muốn vì chuyện của mình mà làm ảnh hưởng tới công việc của anh: "Lịch trình của anh đã lên kế hoạch xong xuôi rồi, hơn nữa một mình em vẫn ứng phó được!"
"Được thật chứ?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch biết anh đang lo chuyện gì.
Tới bữa cơm đó cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với hai mẹ con Lục Tịnh Tuyết. Khác với bữa tiệc lần trước, có đông khách khứa dễ tránh mặt, ở nhà họ Lục, những người tham gia đều là người trong nhà, cô không thể né tránh.
Tuy biết là vậy nhưng cô vẫn gật đầu: "Ừm!"
Thấy cô đã quyết, hai mắt sáng rực lên dưới ánh đèn, là một sự tự tin xuất phát từ tận đáy lòng, Hoắc Trường Uyên cũng nuốt những lời không đồng ý xuống, sau đó đáp: "Được, xong việc anh qua đón em."
Lâm Uyển Bạch cười tít mắt gật đầu.
Cô vừa rụt người ra khỏi vòng tay anh, cả người đã bị anh bế bổng lên. Anh sải rộng bước chân đi lên cầu thang. Cô ngước lên, rơi vào đôi mắt sâu của anh, cô lên tiếng ai oán: "Này, không phải anh lại..."
"Ngày mai anh đi công tác rồi, ngày kia mới về." Hoắc Trường Uyên đáp điềm nhiên.
"..." Lâm Uyển Bạch hoàn toàn sụp đổ.
Hoắc Trường Uyên cúi xuống hôn lên khóe môi cô, ngữ khí như muốn vỗ về cô: "Yên tâm, lời của bác sỹ anh đều nhớ cả, sẽ không để em mệt đâu!"
Lâm Uyển Bạch biết chắc chắn không thể từ chối, thẳng thừng gối đầu lên vai anh, từ bỏ "trị liệu".
...
Chiều thứ Bảy, Lâm Uyển Bạch ngồi xe tới nhà họ Lục.
Trông cũng gần giống như nhà họ Hoắc, cũng là một biệt thự nhiều năm tuổi, nhưng có lẽ gần đây mới được sửa sang lại, trong sân có một cây hòe, cành lá đã rất um tùm.
Lục Học Lâm sợ cô cảm thấy không tiện, từ sớm đã đợi sẵn trước cửa biệt thự.
Người vợ Nguyễn Chính Mai nhíu mày cầm quạt đứng bên cạnh, có vẻ như lo sợ ông mới khỏi bệnh nặng dễ bị cảm nắng nên khuyên ông đi vào trong biệt thự. Khi nhìn thấy cô bước từ trên xe xuống, bà ta lập tức quay đi.
Lâm Uyển Bạch không đặc biệt ăn mặc khác đi, bình thường mặc thế nào hôm nay vẫn vậy.
Cô cũng đã nhìn thấy Lục Học Lâm, đang chuẩn bị đi qua thì có người đi tới nhanh hơn một bước. Đó là Lục Tịnh Tuyết và em họ Trịnh Sơ Vũ đang nói chuyện trong sân, nói chính xác hơn là, Trịnh Sơ Vũ bị Lục Tịnh Tuyết kéo qua.
"Cô Lâm..."
"Cô Lục..."
Họ vẫn chào hỏi nhau như trước kia.
Tuy rằng quan hệ đã thay đổi, trong người họ đều chảy chung dòng máu của Lục Học Lâm nhưng cả hai đều khó mà chấp nhận việc trở thành chị em. Họ cũng rất ăn ý, né tránh vấn đề này.
Lục Tịnh Tuyết dắt theo em họ của mình, cười thật tươi: "Chuyện ở Hoắc Thị lần trước tôi đã biết rồi. Tiểu Vũ vừa từ nước ngoài về, tuổi còn nhỏ nên rất nhiều chuyện không biết nặng nhẹ, mong cô đừng để ý! Bản thân nó đã biết nó sai rồi, phải không Tiểu Vũ?"
"Ồ." Trịnh Sơ Vũ rõ ràng không biết trước, chỉ gượng khóe môi qua loa.
"Tiểu Vũ, thái độ đừng có như vậy, nói gì thì..." Nói tới đây, Lục Tịnh Tuyết hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Cô ấy cũng giống chị, đều là chị họ của em."
Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ khinh thường nói thẳng: "Cô ta mà là chị họ cái quái gì!"
"Tiểu Vũ!" Lục Tịnh Tuyết nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch chỉ im lặng quan sát, mặc cho hai chị em họ nói chuyện.
Cô nhìn lướt qua gương mặt Lục Tịnh Tuyết, trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn cười, hình như cô ta sắm hết vai người tốt rồi!
So sánh ra, sự phản cảm cô dành cho Trịnh Sơ Vũ lại ít hơn một chút, chí ít trong lòng nghĩ gì sẽ nói tuột ra, ghét bao nhiêu viết cả lên mặt, không có quá nhiều mặt nạ giả tạo, khiến người ta nhìn không thấu, thậm chí cảm thấy sợ hãi...
Hết chương 319
"Anh Trường Uyên, có phải bây giờ anh rất khó chịu không?"
Trong ánh mắt Trịnh Sơ Vũ chỉ toàn là giảo hoạt và niềm vui khi mình làm được như mong muốn. Cô ta tung vạt váy bước qua, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: "Em có cách giúp anh hết khó chịu, em giúp anh được không? Anh Trường Uyên~"
Tiếng gọi cuối cùng, cô ta cố tình kéo thật dài, nắm chặt vạt áo vest của anh, đung đưa qua lại.
"Tránh xa tôi ra một chút!" Hoắc Trường Uyên gạt ra, tránh sang bên cạnh mấy bước, chuẩn bị ấn điện thoại nội bộ gọi người vào.
Trịnh Sơ Vũ nhìn anh rất chăm chú, đã thấy đôi mày của anh nhíu chặt, mỗi lần nuốt nước bọt đều rất khó khăn, sắc mặt nhẫn nhịn khổ sở nhưng vẫn chưa xuất hiện những biểu cảm khó kiềm chế, hơn nữa ánh mắt nhìn cô ta càng không có chút tà niệm nào.
Cô ta không hiểu, lao vội tới ôm chặt cánh tay anh, ngăn anh gọi điện thoại, cơ thể áp rất sát vào người anh, giống như rất muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình trước mặt anh vậy, tay chạm vào cổ áo sơ mi của anh: "Sao phải khiến bản thân khổ sở như vậy, em biết bây giờ anh rất khó chịu, để em giúp anh đi! Ở đây được không, trên sofa?"
Khi Hoắc Trường Uyên hất tay ra cũng đúng lúc cửa văn phòng bị đẩy mở.
Lâm Uyển Bạch vừa được Giang Phóng đón từ thang máy vào chợt sững người khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Giây phút Giang Phóng mở cửa, tầm mắt của cô đúng lúc chạm phải cảnh Hoắc Trường Uyên giơ tay, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Trịnh Sơ Vũ đang dán vào người anh chợt ngã cái rầm sang bên cạnh như một quả bóng da.
"Hai người đang làm gì đây?" Lâm Uyển Bạch bặm môi.
Nhìn thấy cô, Hoắc Trường Uyên lập tức lao vội tới trước mặt cô như sao băng, nắm lấy tay cô, tỏ thái độ ấm ức và vô tội: "Em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh trong sạch."
Thật ra ban nãy anh lo, chỉ sợ bị cô bắt gặp, không ngờ vẫn cứ là trùng hợp.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Em biết rồi."
Cô cũng không phải kiểu người vô lý vô cớ, sự thật bày ra trước mắt, không thể vô duyên vô cớ hiểu lầm anh. Suốt bốn năm mất trí nhớ anh còn chẳng động vào Lục Tịnh Tuyết chút nào, bây giờ càng không thể có gì với ai khác, về điểm này cô có thể khẳng định.
Nhìn về phía Lục Sơ Vũ ngã sõng soài dưới đất, cô vô thức nhíu mày, nhìn thôi cô cũng thấy đau đớn rồi.
Cũng không biết có phải Hoắc Trường Uyên cố tình hay không mà anh dồn sức rất mạnh, Trịnh Sơ Vũ không những bị đẩy ngã xuống đất, hơn nữa còn đập vào chân bàn làm việc, lúc này cô ta đang ngồi ôm trán, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô chắc cũng phải sưng vù lên rồi, đó là bàn cẩm thạch đấy...
Quả thật không nương tay chút nào!
Tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng gần như cũng đoán ra phần nào. Lâm Uyển Bạch không khỏi chép miệng trong lòng, không hổ danh là người du học từ nước ngoài về, phóng khoáng như vậy, dám làm chuyện ấy ngay trong văn phòng...
Thấy cô không ghen tức cũng không hờn giận, càng không hiểu lầm mình, Hoắc Trường Uyên chợt thở phào, ngay sau đó mặt anh sa sầm lại, anh dặn dò Giang Phóng: "Giang Phóng, tiễn cô gái họ Trịnh đây ra khỏi Hoắc Thị, còn nữa, dặn dò các nhân viên bên dưới, sau này những người có hẹn phải chứng thực thân phận, không được phép để những người linh tinh trà trộn vào nữa!"
"Vâng!" Giang Phóng lập tức đáp lại.
Lâm Uyển Bạch vẫn được anh nắm tay và khoác vai nãy giờ. Trong lúc nói, anh còn ôm cô chặt hơn nữa. Đến khi anh dứt lời, những lời ấy của anh đã đủ khiến cô no bụng, bên tai vang lên hơi thở nóng rực: "Uyển Uyển..."
Cô nhíu mày, ngước mắt nhìn anh.
Cô nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường. Ánh mắt anh nhìn cô rất mê mẩn, hơn nữa qua lớp vải, cơ thể anh cũng nóng bất thường, như đang cố gắng giữ vững ý chí, hơi thở rất khàn.
Gần như Lâm Uyển Bạch chợt hiểu ra ngay anh bị làm sao...
Giữa hoàng hôn đẹp vô ngần, chiếc taxi dừng lại trước cửa biệt thự.
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên ngả người dựa vào cô như đã uống say, trông có vẻ bình thường, không có gì khác biệt. Trên thực tế, dọc đường trở về nhà, anh không hề an phận, bàn tay cứ liên tục gây rối.
Ngược lại Lâm Uyển Bạch thì thảm. Cô như ngồi im phăng phắc, chỉ sợ người tài xế phía trước vô tình nhìn qua gương chiếu hậu lại phát hiện ra chuyện gì đó.
Suốt dọc đường cô cố gắng cắn chặt răng, sợ không cẩn thận bật ra âm thanh nào đó, đành phải ngồi cứng đờ với gương mặt đỏ hồng, giả vờ nhìn ra ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp, còn liên tục giục người tài xế đi nhanh một chút.
Sau khi đón lấy tiền lẻ trả lại, Lâm Uyển Bạch gần như nhảy vội xuống khỏi xe, đương nhiên là lôi theo một con "thú cưng" khổng lồ.
Hoắc Trường Uyên lúc này đã bị đánh bại hoàn toàn bởi thuốc, như một con Golden lên cơn động dục, ngả hẳn vào người cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở nóng tới mức chính cô cũng cảm thấy rát cổ họng.
Lâm Uyển Bạch gắng gượng dìu anh vào trong nhà, liền nghe thấy tiếng bánh bao nhỏ và tiếng chân thằng bé chạy ra ngoài.
"Uyển Uyển~"
Lúc này Lâm Uyển Bạch không còn cách nào khác, chỉ có thể dỗ dành bằng âm thanh: "Bảo bối ngoan, con tự chơi trước nhé!"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn papa đang dính chặt vào người cô như miếng đậu cuộn thịt, trên gương mặt nhỏ xuất hiện những biểu cảm tinh tế, sau đó nó nhún vai, ngoan ngoãn quay đi chạy vào phòng khách.
Nghe thấy tiếng, thím Lý từ trong bếp đi ra, giật mình vì dáng vẻ của Hoắc Trường Uyên, thím ấy vội quan tâm hỏi: "Cô Lâm, cậu chủ sao vậy?"
"À, không sao đâu!" Lâm Uyển Bạch gắng che giấu sự ngượng ngập của mình, ấp úng nói: "Anh ấy hơi sốt một chút, về phòng nằm là được ạ..."
Nói xong, cô xua tay từ chối thím Lý muốn tiến lên giúp, vội vàng dìu Hoắc Trường Uyên lên gác.
Không ngờ anh hai lần gặp phải chuyện này, tới cuối cùng vẫn phải cô giải quyết giúp anh...
Vừa đi lên gác, Hoắc Trường Uyên lập tức trở mặt, ánh mắt nóng đến mức khiến cô nhìn mà sợ hãi.
Lâm Uyển Bạch kéo tuột anh vào phòng ngủ, vừa đóng cửa vào anh đã nhào tới từ phía sau, chỉ nghe thấy "roạt" một tiếng và cảm giác lạnh lẽo ập tới đột ngột.
Gáy được anh nắm trọn, mặt cô cứ thế bị anh xoay ngược lại, đón lấy nụ hôn rơi xuống.
Có chút không gian, cô liền thở dốc nói: "Trời ơi! Anh đợi em khóa cửa đã..."
Sau khi phẫu thuật Hoắc Trường Uyên nhịn lâu như vậy rồi, hôm nay vừa hay là ngày kết thúc đếm ngược.
Vốn dĩ tối nay anh cũng không định tha cho cô, nhịn lâu như vậy, anh đã sớm sẵn sàng chỉ chờ ngày được ăn thịt. Nay lại nhờ cô Trịnh Sơ Vũ đó, e rằng hôm nay cả tối cô cũng đừng hòng xuống giường!
Quả nhiên, khó khăn lắm mới tách môi ra được chân cô liền hẫng, bị anh bế bổng lên ném xuống giường.
Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp quen với cảnh trời đất xoay chuyển thì người nào đó đã không chịu nổi nữa.
Giữa những âm thanh vụn vặt là tiếng nhắc nhở trong bất lực của cô: "Rèm cửa còn chưa kéo vào kìa..."
...
Tuy rằng năm xưa nhà họ Lục gả con gái có hơi thiệt thòi nhưng nhà họ Trịnh ở Băng Thành cũng không phải một gia đình tầm thường, cũng theo nghiệp kinh doanh nhiều năm, gốc rễ khá dư dả.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trịnh Sơ Vũ liền ra nước ngoài học cao hơn. Còn Lục Học Phương vì lúc trẻ chồng không may gặp nạn qua đời, nên cũng sớm chuyển sang Anh định cư cùng con gái. Nhưng biệt thự nhà họ Trịnh ở Băng Thành vẫn ở đó, cũng có người trông nom thường xuyên.
Khi mặt trời lặn xuống núi, Lục Tịnh Tuyết đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ban nãy lúc vào nhà, người giúp việc bèn nói tiểu thư Sơ Vũ vừa đi ra ngoài về, đang ở trong phòng ngủ.
Trịnh Sơ Vũ rời khỏi Hoắc Thị, cả đường ôm trán. Cô tới bệnh viện một chuyến, bác sỹ nói là không sao, kê cho một lọ cồn iot về bôi là được. Lúc này cô đang ngồi ôm đầu gối trên đầu giường, nét mặt giận dữ và oán hận.
Nhưng cô không biến thái như cô chị họ Lục Tịnh Tuyết, điên cuồng đập đồ hay quát nạt người dưới, chỉ ngồi một mình trong phòng buồn giận.
Sau khi đi vào, Lục Tịnh Tuyết nhìn thấy chiếc bánh gato để trên tủ đầu giường bèn tươi cười khen ngợi một câu: "Bánh trông đẹp đấy!"
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc, sắc mặt Trịnh Sơ Vũ lập tức càng trở nên khó coi.
Lục Tịnh Tuyết bỏ túi xách xuống đi tới bên giường, cố tình nói ngập ngừng: "Sơ Vũ, trông mặt em tệ như vậy, mọi chuyện có vẻ không suôn sẻ lắm?"
Ngay từ lúc làm xong bánh gato chuẩn bị đi tới Hoắc Thị, Trịnh Sơ Vũ đã gọi điện thoại cho cô ta, huênh hoang nói về kế hoạch của mình, hơn nữa từng câu từng chữ đều dương dương tự đắc, tựa như không thể có chuyện thất bại.
Trịnh Sơ Vũ bị cô ta xé toạc vết thương, bỗng dưng oán thán: "Sao anh Trường Uyên có thể như vậy chứ! Trong bánh, em bỏ không ít loại thuốc đó. Vậy mà anh ấy ăn xong một chút phản ứng cũng không có! Em đã nhào tới rồi chỉ thiếu nước dùng sức mạnh nữa thôi, vậy mà anh ấy lại đẩy em ra. Mà hơn nữa chị Tịnh Tuyết, chị nhìn quả trán sưng vù của em đi, bị đập vào bàn làm việc đấy!"
Nói đến cuối cùng, Trịnh Sơ Vũ hạ tay xuống, bên trên quả nhiên là một cục sưng to đỏ rực.
Nghe xong, Lục Tịnh Tuyết liên tục cười khẩy trong bụng.
Ngay từ lúc Trịnh Sơ Vũ gọi điện thoại cho cô ta, cô ta đã đoán trước sẽ có kết cục này. Nhìn gương mặt tràn đầy phẫn uất của con bé, cô ta chỉ cảm thấy tự nó chuốc nhục vào thân. Nhớ lại lúc trước, Lục Tịnh Tuyết cũng từng bỏ thuốc cho Hoắc Trường Uyên, thậm chí gần như cởi trần như nhộng đứng trước mặt anh, anh còn không chút suy suyển, huống hồ là Trịnh Sơ Vũ?
Nhớ lại những nhục nhã từng phải chịu, bộ nail xinh đẹp của Lục Tịnh Tuyết găm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng ngoài mặt cô ta không thể hiện cảm xúc gì, ngược lại như một người chị họ quan tâm em gái họ, đau lòng nói: "Hả, sao lại bị va nghiêm trọng như vậy? Có đau không?"
"Sao lại không đau ạ?" Trịnh Sơ Vũ giận dỗi nói: "Bác sỹ nói không sao, nhưng em cảm thấy, chỉ cần hơi dùng sức chút nữa, em sẽ bị chấn động não luôn! Sưng to như thế này, bảo em ra ngoài gặp mọi người kiểu gì! Anh Trường Uyên thật quá đáng!"
Trút giận xong một hồi, cô dựa đầu vào giường, nhìn lên trần nhà và nói: "Thôi bỏ đi! Dù sao bản thân em cũng khinh thường loại phụ nữ dùng thân thể câu dẫn đàn ông!"
Thật ra Trịnh Sơ Vũ quyết định làm vậy hoàn toàn là vì trong buổi tiệc hôm đó Lâm Uyển Bạch đã mang Lục Tịnh Tuyết ra so bì với cô, nói bóng nói gió rằng Hoắc Trường Uyên sẽ không để ý tới cô, thế nên lòng tự trọng bị xúc phạm, cảm thấy bị sỉ nhục. Chẳng qua cô không nuốt nổi cục tức này, muốn chứng minh sự hấp dẫn của mình mà thôi!
Chỉ đáng tiếc, sự thực ngược lại như một sự khẳng định, cô bị che bai đến không còn mảnh giáp, hơn nữa sau khi cô ngã xuống đất, Hoắc Trường Uyên còn không buồn thương xót, cũng không kiểm tra xem thương tích thế nào, đứng ngay trước mặt Lâm Uyển Bạch gọi trợ lý tới đuổi mình đi, giống như việc cô bị thương là tự chuốc lấy vậy, bảo sao cô không thẹn quá hóa giận?
Trịnh Sơ Vũ bị đả kích quá nặng nề, thẳng thừng im lặng.
Lục Tịnh Tuyết: "Nếu không thể làm gì anh ấy, chi bằng ra tay từ người còn lại."
"Chị Tuyết, vậy là sao?" Trịnh Sơ Vũ ngây ngô hỏi.
Nhưng Lục Tịnh Tuyết không định trả lời thẳng, chỉ bày ra một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
Sau đó cô ta xách túi lên, đứng dậy tạm biệt: "Tiểu Vũ, em cố gắng nghỉ ngơi, chị về trước đây, nhớ đừng để vết thương dính nước, ngày mai chị sẽ sai người mang thuốc cao qua cho em, có tác dụng rất tốt trong việc tiêu sưng!"
Nhìn theo bóng lưng người chị họ, Trịnh Sơ Vũ quay về, vò đầu bứt tai, bắt đầu suy nghĩ về lời nói của chị họ.
...
Buổi chiều hôm sau khi tỉnh giấc, Lâm Uyển Bạch phải chống hông bước xuống giường.
Buổi sáng, Hoắc Trường Uyên dậy khi nào, đi khi nào, cô hoàn toàn không biết. Chỉ còn nhớ tối qua sau khi về nhà, cô vừa hạ chốt cửa xuống, anh liền điên cuồng.
Có thuốc trợ giúp, anh càng không biết kiểm soát.
Bác sỹ có đặc biệt nhấn mạnh chú ý một vài chỗ, anh quả thực có để ý, hoàn toàn không bắt cô mất sức, chỉ có một mình anh nỗ lực. Nhưng dù là vậy, cô cũng không chịu nổi anh hết lần này tới lần khác giày vò, nhu cầu như không dừng lại.
Cô kéo rèm cửa hôm qua được Hoắc Trường Uyên đóng kín ra, quả nhiên, bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Lâm Uyển Bạch tắm rửa qua, thay quần áo đi xuống dưới nhà, phát hiện có khách tới. Trong phòng khách, người đang vùi đầu cùng bánh bao nhỏ xếp Lego không phải là thím Lý mà là Lục Học Lâm.
Cô kinh ngạc đi tới: "Bố, bố tới khi nào thế ạ?"
Thím Lý đi từ bên cạnh qua, tươi cười giải thích: "Ông Lục tầm trưa đã qua đây, biết cô ngủ nên bảo tôi không đánh thức cô, đợi cô tỉnh dậy!"
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, không biết phải giải thích thế nào.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều rồi, chứng tỏ cô đã để Lục Học Lâm đợi tròn hai tiếng...
Lục Học Lâm đứng lên, giải vây giúp cô: "Không sao, thanh niên mà, bố hiểu!"
"..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ, thà đừng giải vây còn hơn, cô ấp úng viện cớ: "Con đi pha cho bố tách café!"
"Được!" Lục Học Lâm vui vẻ gật đầu.
Tranh thủ lúc pha café, Lâm Uyển Bạch ăn chút đồ cho đỡ đói, tiện thể bổ sung thể lực. Sau khi cô bê café ra, bánh bao nhỏ phấn khích lon ton chạy tới, chìa thứ trong tay ra như khoe báu vật với cô: "Uyển Uyển, ông ngoại cho bảo bảo này~"
Ông ngoại?
Lâm Uyển Bạch hơi sững sờ.
Thật ra bánh bao nhỏ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy có thiện cảm với một Lục Học Lâm luôn cười hiền từ, được ông dỗ dành nói gọi "ông ngoại", thằng bé cũng ngoan ngoãn gọi theo.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Học Lâm, lập tức hiểu ra.
Họ là cha con, bánh bao nhỏ quả thực nên gọi ông là ông ngoại. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Học Lâm tới nhà cô sau khi họ nhận nhau. Dường như đã chuẩn bị từ trước, lì xì được ông đặc biệt chọn hình hoạt hình đầy may mắn, hơn nữa còn rất có sức nặng.
Một túi lì xì dày cộp, bánh bao nhỏ phải cầm bằng cả hai tay.
Lâm Uyển Bạch hiểu ý mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của thằng bé: "Nếu ông ngoại cho thì con nhận đi! Bảo bảo nói cảm ơn ông chưa?"
"Cảm ơn ông ngoại!" Bánh bao nhỏ lập tức quay đầu nói to.
Nụ cười trên gương mặt Lục Học Lâm càng thêm đậm, ngay cả khí sắc cũng hồng hào hơn nhiều.
Nhận được sự cho phép của cô, bánh bao nhỏ nhận lấy lì xì, lập tức ôm lấy, chạy tuột lên gác, như muốn cất kỹ đi vậy.
Lục Học Lâm và Lâm Uyển Bạch đều lắc đầu phì cười. Lục Học Lâm cất giọng hiền từ, tràn ngập tình cảm: "Thằng bé thật khiến người ta yêu quý, đường nét rất giống Trường Uyên nhưng thật ra gương mặt có vài phần giống con. Không ngờ, thoắt một cái bố đã trở thành ông ngoại!"
Đợi Lục Học Lâm bê tách café lên nhấp vài ngụm, cô mới lên tiếng: "Bố, hôm nay bố tới để..."
Có lẽ không chỉ để tặng lì xì cho bánh bao nhỏ, e rằng còn có chuyện khác muốn tìm cô.
Lâm Uyển Bạch đoán không sai, sau khi đặt cốc café xuống, Lục Học Lâm chậm rãi nói: "Uyển Bạch, bố qua đây là muốn nói với con rằng việc đưa tên con vào gia phả gia đình đã làm xong rồi! Bố biết, việc này đối với con mà nói cũng có áp lực nhất định. Con đừng quá áp lực. Bố cũng chỉ muốn con nhận tổ nhận tông, nếu con thấy không quen, cũng không cần nhất định phải đổi thành Lục Uyển Bạch, vẫn có thể như trước đây!"
Chuyện nhập gia phả, Lục Học Lâm đã thương lượng từ trước, thật ra cô cũng không có ý định này nhưng lại không muốn khiến ông cảm thấy mình thiệt thòi.
Nghe thấy ông suy nghĩ chu toàn cho mình, cô cảm kích nói: "Bố, con cảm ơn bố!"
Lâm Uyển Bạch là cái tên người ta đã gọi cô hai mươi tám năm rồi, nếu tự dưng đổi họ, cô e là sẽ thật sự không quen.
Lục Học Lâm tươi cười xua tay, ngay sau đó lại nói: "Còn một chuyện nữa!"
"Dạ?" Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.
Dường như từ sắc mặt ông, cô nhận ra được sự ngập ngừng. Khựng lại hai giây, ông mới nói: "Ông nội con hôm qua vừa về Băng Thành! Ông nội đã có tuổi, sức khỏe không tốt nên mấy năm nay dưỡng bệnh ở nước ngoài. Mấy hôm trước bố bị bệnh, sợ ông nội lo lắng nên vẫn giấu! Bây giờ ông biết rồi, không yên tâm nên đặt máy bay về nước. Hơn nữa ông cũng đã biết chuyện của con, muốn gặp mặt con!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch hơi ngẩn người: "... Ông nội ạ?"
Xưng hô này đối với cô có phần xa lạ. Lâm Dũng Nghị mất cả bố lẫn mẹ từ lâu, thế nên đối với cô mà nói, chỉ có ông bà ngoại là thân quen. Bỗng dưng xuất hiện một ông nội, cô quả thực hơi bối rối.
Nhưng cô đã nhận Lục Học Lâm rồi, phía nhà họ Lục dĩ nhiên cũng không thể bỏ đó.
"Ừm." Lục Học Lâm gật đầu: "Thứ Bảy, cũng có nghĩa là ngày kia, mọi người sẽ cùng nhau ăn bữa cơm ở biệt thự nhà họ Lục! Ông nội nói thẳng muốn gặp con, chiều hôm đó, bố sẽ cho xe qua đón con!"
Ý của câu này là cô không thể từ chối nữa.
Buổi tối, sau khi Hoắc Trường Uyên trở về, Lâm Uyển Bạch kể chuyện này với anh, anh nghe xong bèn nói thẳng: "Anh đi cùng em!"
"Không cần đâu." Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Cô biết ngày mai anh phải dậy sớm đi công tác tỉnh khác. Có một dự án cần anh đích thân qua theo dõi tiến độ, chập tối ngày kia anh mới về, vé máy bay đã đặt sẵn rồi, cô không muốn vì chuyện của mình mà làm ảnh hưởng tới công việc của anh: "Lịch trình của anh đã lên kế hoạch xong xuôi rồi, hơn nữa một mình em vẫn ứng phó được!"
"Được thật chứ?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch biết anh đang lo chuyện gì.
Tới bữa cơm đó cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với hai mẹ con Lục Tịnh Tuyết. Khác với bữa tiệc lần trước, có đông khách khứa dễ tránh mặt, ở nhà họ Lục, những người tham gia đều là người trong nhà, cô không thể né tránh.
Tuy biết là vậy nhưng cô vẫn gật đầu: "Ừm!"
Thấy cô đã quyết, hai mắt sáng rực lên dưới ánh đèn, là một sự tự tin xuất phát từ tận đáy lòng, Hoắc Trường Uyên cũng nuốt những lời không đồng ý xuống, sau đó đáp: "Được, xong việc anh qua đón em."
Lâm Uyển Bạch cười tít mắt gật đầu.
Cô vừa rụt người ra khỏi vòng tay anh, cả người đã bị anh bế bổng lên. Anh sải rộng bước chân đi lên cầu thang. Cô ngước lên, rơi vào đôi mắt sâu của anh, cô lên tiếng ai oán: "Này, không phải anh lại..."
"Ngày mai anh đi công tác rồi, ngày kia mới về." Hoắc Trường Uyên đáp điềm nhiên.
"..." Lâm Uyển Bạch hoàn toàn sụp đổ.
Hoắc Trường Uyên cúi xuống hôn lên khóe môi cô, ngữ khí như muốn vỗ về cô: "Yên tâm, lời của bác sỹ anh đều nhớ cả, sẽ không để em mệt đâu!"
Lâm Uyển Bạch biết chắc chắn không thể từ chối, thẳng thừng gối đầu lên vai anh, từ bỏ "trị liệu".
...
Chiều thứ Bảy, Lâm Uyển Bạch ngồi xe tới nhà họ Lục.
Trông cũng gần giống như nhà họ Hoắc, cũng là một biệt thự nhiều năm tuổi, nhưng có lẽ gần đây mới được sửa sang lại, trong sân có một cây hòe, cành lá đã rất um tùm.
Lục Học Lâm sợ cô cảm thấy không tiện, từ sớm đã đợi sẵn trước cửa biệt thự.
Người vợ Nguyễn Chính Mai nhíu mày cầm quạt đứng bên cạnh, có vẻ như lo sợ ông mới khỏi bệnh nặng dễ bị cảm nắng nên khuyên ông đi vào trong biệt thự. Khi nhìn thấy cô bước từ trên xe xuống, bà ta lập tức quay đi.
Lâm Uyển Bạch không đặc biệt ăn mặc khác đi, bình thường mặc thế nào hôm nay vẫn vậy.
Cô cũng đã nhìn thấy Lục Học Lâm, đang chuẩn bị đi qua thì có người đi tới nhanh hơn một bước. Đó là Lục Tịnh Tuyết và em họ Trịnh Sơ Vũ đang nói chuyện trong sân, nói chính xác hơn là, Trịnh Sơ Vũ bị Lục Tịnh Tuyết kéo qua.
"Cô Lâm..."
"Cô Lục..."
Họ vẫn chào hỏi nhau như trước kia.
Tuy rằng quan hệ đã thay đổi, trong người họ đều chảy chung dòng máu của Lục Học Lâm nhưng cả hai đều khó mà chấp nhận việc trở thành chị em. Họ cũng rất ăn ý, né tránh vấn đề này.
Lục Tịnh Tuyết dắt theo em họ của mình, cười thật tươi: "Chuyện ở Hoắc Thị lần trước tôi đã biết rồi. Tiểu Vũ vừa từ nước ngoài về, tuổi còn nhỏ nên rất nhiều chuyện không biết nặng nhẹ, mong cô đừng để ý! Bản thân nó đã biết nó sai rồi, phải không Tiểu Vũ?"
"Ồ." Trịnh Sơ Vũ rõ ràng không biết trước, chỉ gượng khóe môi qua loa.
"Tiểu Vũ, thái độ đừng có như vậy, nói gì thì..." Nói tới đây, Lục Tịnh Tuyết hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Cô ấy cũng giống chị, đều là chị họ của em."
Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ khinh thường nói thẳng: "Cô ta mà là chị họ cái quái gì!"
"Tiểu Vũ!" Lục Tịnh Tuyết nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch chỉ im lặng quan sát, mặc cho hai chị em họ nói chuyện.
Cô nhìn lướt qua gương mặt Lục Tịnh Tuyết, trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn cười, hình như cô ta sắm hết vai người tốt rồi!
So sánh ra, sự phản cảm cô dành cho Trịnh Sơ Vũ lại ít hơn một chút, chí ít trong lòng nghĩ gì sẽ nói tuột ra, ghét bao nhiêu viết cả lên mặt, không có quá nhiều mặt nạ giả tạo, khiến người ta nhìn không thấu, thậm chí cảm thấy sợ hãi...
Hết chương 319
/367
|